Ai Gia, Có Hỉ - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 11


Trên đường hồi cung, thấy ta rầu rĩ không vui, Thường
Trữ liền khuyên ta, vẫn chỉ là nói câu kia, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan (đời
người là phải hưởng thụ). Kỳ thật ta cũng không phải là người
hay để bụng, miệng chỉ nói vài câu, hôm sau tỉnh lại mọi chuyện đều có thể chấp
nhận được.

Thẩm Khinh Ngôn không thích ta cũng được, Ninh Hằng
đối với ta dụng tâm kín đáo cũng thế, Hoàng đế đối với ta kiêng kị cũng chẳng
sao, đời người nhiều lắm cũng chỉ tới trăm nam, nếu người nào ta cũng để bụng,
thì thời gian để sống ta còn lại bao nhiêu?

Lúc này, sau khi hồi cung Hoàng đế tới thăm ta, ta
trêu chọc một câu: “Có người nhận ra sắc đẹp của ai gia nên mới bắt cóc,
ai gia thật là vui mừng, thật là vui mừng nha.”

Hoàng đế cũng chẳng nể mặt, nâng mắt xem xét ta, biểu
tình thản nhiên, “Nghe Ninh khanh nói, Thái hậu hôm nay đã nôn ra vài
lần?”

Ta sửng sốt, không ngờ câu đầu tiên Hoàng đế nói lại
là hỏi việc này, ta cười gượng nói: “Cũng một hai lần rồi, nôn nhiều cũng
quen.”

Hoàng đế sờ sờ cằm, trầm ngâm một lát, nói: “Nghĩ
oa nhi trong bụng Thái hậu rất hiếu động, oa nhi hiếu động khẳng định là của
Ninh khanh rồi.”

Ta kinh ngạc, oa nhi hiếu động thì liên quan gì tới
của Ninh Hằng, Hoàng đế lại nói: “Như vậy đi, trẫm để Ninh khanh nghỉ một
thời gian đến chăm sóc người.”

Ta chẳng có cơ hội cự tuyệt, Hoàng đế đã quyết đoán
truyền lệnh xuống. Cuối cùng, Hoàng đế cười tủm tỉm nói với ta: “Hôm nay
Thái hậu bị kinh hách rồi, hãy nghỉ ngơi đi.”

Nghĩ đến mấy ngày kế tiếp, phải ngày ngày đêm đêm đối
mặt với Ninh Hằng đầu gỗ kia, ta liền hận không thể để Nhạn Nhi bắt cóc thêm
lần nữa. Dù sao Nhạn Nhi cũng chẳng có cơ hội bắt cóc ta được, vì ngay ngày hôm
sau Ninh Hằng đã đưa nàng ta tới Phúc Cung.

Nhạn Nhi hôm nay mặc trang phục cung nữ màu sắc, sạch
sẽ, một đôi mắt đen óng nhìn cảnh vật tươi mới xung quanh. Ta nói với Ninh
Hằng: “Ninh khanh, trong phủ tướng quân của ngươi đang thiếu một phu nhân.
Ai gia nhận Nhạn Nhi làm nghĩa nữ, gả cho ngươi làm phu nhân ngươi thấy
sao?”

Ninh Hằng sắc mặt lập tức biến đổi, liền nói:
“Trí Viễn hoảng sợ.”

Ta hừ một tiếng, “Ngươi hoảng sợ cái gì?”

Ninh Hằng nói: “Vi thần phụng chỉ Bệ hạ tới làm
bạn bên cạnh Thái hậu, không dám trái ý chỉ của Bệ hạ.”

Đầu gỗ này lại dám lấy Hoàng đế ra ép ta, giỏi lắm.
Nhạn Nhi bỗng nhiên nói: “Thái hậu, ta không muốn làm phu nhân hắn.”
Ta sửng sốt, Nhạn Nhi mắt đỏ vòng quanh: “Ta không thích hắn.”

Ta thấy thú vị liền hỏi: “Tại sao ngươi không
thích hắn?”

Nhạn Nhi liếc mắt một cái xem xét Ninh Hằng, “Hắn
giống một tên đầu gỗ, ta không thích.”

Lời này đúng ý trong lòng ta nha, ta nhìn Ninh Hằng,
nói: “Ai gia cảm thấy lời này của Nhạn Nhi nói không sai, Ninh khanh cảm
thấy thế nào?”

Ninh Hằng ủ rũ buông mắt xuống: “… Không
sai.”

Ta lại nói: “Hôm khác để Bệ hạ ban thưởng cho
ngươi danh hào tướng quân đầu gỗ đi.”

Ninh Hằng nói: “Tạ ơn Thái hậu.”

Ôi chao, Ninh Hằng này quả nhiên là đầu gỗ rồi, mới
vừa rồi ta còn cảm thấy trêu đùa thú vị, bây giờ lại chẳng thấy thú vị nữa.
Cũng may là còn có Nhạn Nhi, Nhạn Nhi này có vẻ thú vị hơn Ninh Hằng.

Nàng bĩu môi nói: “Thái hậu, ta không muốn làm
phu nhân đầu gỗ.”

Ta thoải mái cười, “Ai gia nói giỡn thôi mà,
ngươi không nên tưởng thật. Hơn nữa…” Ta ngoắc ngoắc ngón tay với Ninh
Hằng, hắn bước đến bên cạnh người ta, ta cầm tay hắn, “Đầu gỗ tướng quân
này là của ai gia, ai gia làm sao nhường lại cho ngươi được.”

Ninh Hằng hai tai thoáng chốc đỏ lừ, ta nhìn thấy thật
là thoải mái.

Nhạn Nhi giật mình nhìn ta, lại nhìn nhìn Ninh Hằng,
cả người chấn động nói: “Hoá ra lời đồn trong cung đều là sự thật…”

“Ồ? Trong cung nói ai gia cái gì?”

Nhạn Nhi đáp: “Trong cung nói Thái hậu từ tiệc
mùa xuân sau khi lao vào người Ninh đại tướng quân, Thái hậu liền luyến tiếc
Ninh đại tướng quân… Trên giường uy vũ oai hùng, nên ngày ngày giữ Ninh đại
tướng quân ở bên người.”

Ta nhìn mặt Ninh Hằng, đúng như ta đoán đang đỏ lừ
rồi, ta khẽ cười nói: “Lời đồn đại trong cung đúng là không thể tin được,
đầu gỗ tướng quân này kỳ thật rất là non nớt.”

Ninh Hằng giật giật ngón tay, ta lại liếc nhìn hắn, cổ
của hắn cũng bắt đầu hồng rồi.

Ta thu lại tay, nếu ta còn tiếp tục trêu nữa, Ninh Hằng
có khi phải trực tiếp khiêng tới chỗ Thái y, đến lúc đó khẳng định Hoàng đế sẽ
tới chỗ ta tính sổ.

Ta buông tay Ninh Hằng ra, ách xì 1 cái, nói:
“Như Ca Như Họa, các ngươi dạy Nhạn Nhi quy củ trong cung, cũng không cần
nghiêm khắc, chỉ cần biết qua qua một chút là được.”

Như Ca cùng Như Họa trả lời “Dạ” rồi đưa
Nhạn Nhi lui xuống.

Ta lại nói với Ninh Hằng: “Trí Viễn, ngươi bồi ai
gia đến hồ Hàm Quang bên kia đi, Như Vũ Như Thi các ngươi không cần đi theo,
những người khác cũng đều lui ra đi, cũng không cần dùng kiệu.”

Tay ta nhẹ nhàng nhấc lấy cây quạt giấy để trên bàn,
Ninh Hằng cầm hộ ta một chiếc ô cán xanh nhạt mặt trên bằng lụa trắng điểm hoa,
ta cùng hắn tiến ra khỏi Phúc Cung. Dọc đường đi, các cung nữ thái giám đi qua
đều hành lễ với ta, khi mắt nhìn về phía Ninh Hằng, có vài phần sắc thái không
cần nói cũng hiểu.

Ở Đại Vinh này, có một số chuyện đúng là rất khó đối
mặt với người khác. Ninh Hằng vốn là một đại tướng quân quang minh lỗi lạc mọi
người đều tán tụng, nay lại quang minh chính đại cùng ta tiến ra tiến vào,
chẳng biết đã bôi xấu danh tiếng mất bao nhiêu rồi.

Hoàng đế cũng thật nhẫn tâm, để giám thị ta, mà đem
người trong tim của chính mình đưa vào hoàn cảnh này. Dù sao từ đó có thể nhận
ra, Hoàng đế đối với Ninh Hằng là tín nhiệm thật sự.

Ta nói xa xôi: “Trí Viễn, ngươi bây giờ có hối
hận không?”

Ninh Hằng nói: “Trí Viễn không hiểu.”

Bên cạnh hồ Hàm Quang có một cái đình, ta tiền vào,
phe phẩy quạt, nhìn hắn nói: “Làm nam hầu của ai gia, ngươi đã từng thấy
hối hận chưa?”

Hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Chưa từng.”

Ta nhíu mày, “Nay các cung nữ nhìn ngươi mặt đều
biến sắc, ngươi đường đường là một đại tướng quân lại phải chịu ủy khuất như
thế, ngươi chưa từng hối hận sao?”

Ninh Hằng kiên định nói: “Chưa từng, Trí Viễn đối
với Thái hậu là ái mộ chi tâm (ngưỡng mộ từ lâu), có thể
ngày ngày được ở cạnh Thái hậu, đúng là phúc ba đời của Trí Viễn.”

Ta ngày thường đều nhìn vẻ nghiêm trang của Ninh Hằng,
vậy mà nói ra những lời này thật là trôi chảy. Nghĩ thấy hắn đối với Hoàng đế
thật trung thành, vì Hoàng đế, giả bộ tình thân thắm thiết với ta, thật là vất
vả.

Dù sao hắn diễn phần hắn, ta diễn phần ta, diễn qua
diễn lại, người trong Hoàng cung này tất cả đều là diễn viên hết. Đời người như
một vở kịch, lời này quả nhiên có lý. Ta cười tủm tỉm nước hồ gợn sóng ánh long
lanh, qua một hồi lâu có tiếng vang lên từ xa, ta nhẹ giọng nói một câu:
“Hạ triều rồi.”

Ninh Hằng phụ họa một tiếng.

Ta xoay người nhìn từ xa xa, bên ngoài Kim Loan Điện
văn võ bá quan nối đuôi nhau đi ra. Lúc vào triều có trình tự, lúc bãi triều
tất nhiên cũng có trình tự đi ra, cứ theo cấp bậc mà sắp hàng, chức quan cao
nhất thì đi đầu.

Mà bọn họ muốn xuất cung, cũng phải đi qua hồ Hàm
Quang, cũng chính là phải đi qua đình ta đang ngồi.

Hoàng đế đem Ninh Hằng đến làm phiền ta, ta sẽ làm
Ninh Hằng phải tức giận, trong lòng ta thấy khó chịu, trong lòng hắn tất nhiên
cũng không thể dễ chịu. Nếu hắn luôn miệng nói được ở cùng ta là phúc ba đời,
thì ta sẽ để đồng sự của hắn nhìn xem hắn có phúc ba đời thế nào.

“Trí Viễn, xoa bóp vai cho ai gia, nhẹ tay một
chút.”

Ninh Hằng yên lặng đáp ứng.

Ta ngồi trên ghế đã, Ninh Hằng đứng phía sau bắt đầu
xoa bóp, ta hé mắt nhìn văn võ bá quan tới càng ngày càng gần, Thẩm Khinh Ngôn
đi đầu. Ta thấy Thẩm Khinh Ngôn, trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo không thôi.

Thẩm Khinh Ngôn cùng các địa thần làm lễ với ta, sau
khi làm lễ xong ngẩng đầu lên như có như không đảo mắt nhìn Ninh Hằng phía sau
ta, Ninh Hằng tay run run.

Ta cười nhẹ, “Chư vị khanh gia muốn ở đây thưởng
thức nam hầu của ai gia?”

Ninh Hằng tay lại run run.

Tất cả các đại thần đều cười một tiếng, chỉ duy nhất
có Thẩm Khinh Ngôn nhìn thật sâu vào ta. Ta không hiểu ánh mắt kia của hắn có
hàm nghĩa gì, nhưng cũng nhìn thật sâu vào mắt hắn.

Sau khi mọi người rời đi, Ninh Hằng lại hỏi ta:
“Vừa rồi Thẩm Tướng có vẻ rất khó chịu?”

Ta che miệng cười nhẹ, “Cũng có khả năng.”

Tới tối, Hoàng đế tới chỗ ta, ánh mắt trách cứ, chắc
là đau lòng Ninh Hằng sáng nay khổ sở chịu không ít sỉ nhục đây mà. Nhưng cũng
chẳng nói thêm câu nào, chỉ nhìn thoáng qua Ninh Hằng đứng sau ta.

Thẩm Khinh Ngôn liên tục mấy đêm không tới Phúc Cung
ta, ta mới dần dần nhận ta. Hoàng đế đúng là có nghi ngờ ta với Thẩm Khinh
Ngôn, nên mới để cho Ninh Hằng ngày ngày đêm đêm giám thị ta, còn Thẩm Khinh
Ngôn thì lấy việc công vụ điều hắn là, làm hắn không còn thời gian tới chỗ ta.

Ta nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy trước mắt quan trọng
nhất đối với ta mà nói chính là tra ra đêm mùng mười tháng sáu hôm đấy, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà oa nhi trong bụng ta rốt cuộc là của ai.

Kết quả là, ta quyết định trước tiên bắt tay vào tra
ra oa nhi trong bụng là của ai.

Sau khi tắm rửa sơ qua, liền sai Như Vũ đi gọi Ninh
Hằng tới tẩm cung ta. Đêm mùng mười tháng sáu kia, ta một chút ấn tượng cũng
không có, như thể có người đánh cắp trí nhớ vậy.

Ta nhớ rõ lúc mình trở về Tô phủ, sau đó…

Ta thấy đầu đau nhức, đưa hai tay lên xoa xoa, sau khi
tiến vào Tô phủ thì những chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ chút gì. Ta lại
nhíu mày, nâng mắt lên, giật mình phát hiện Ninh Hằng đứng yên lặng ngay trước
mặt rồi.

Ta sợ tới mức suýt nữa lục phủ ngũ tạng đều bay hết ra
ngoài, ta vỗ vỗ ngực, trừng mắt với hắn, “Ngươi đến từ lúc nào?”

Ninh Hằng nhìn ta, nói: “Trí Viễn thấy Thái hậu
có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ, nên không dám lên tiếng quấy rầy, sợ làm quấy
nhiễu suy nghĩ của Thái hậu.”

Ta híp mắt, “Như Vũ đâu?”

Ngày thường Như Vũ thấy có người đến đây đều thông báo
một tiếng mà, sao hôm nay lại để Ninh Hằng không một tiếng động tiến vào? Nếu
Ninh Hằng mang thù chuyện sáng nay, lúc này ở tẩm cung cũng không tiếng động
giải quyết ta luôn thì sao.

Ninh Hằng nói: “Như Vũ cô nương sợ quấy rầy Trí
Viễn cùng Thái hậu…”

Ta khoát tay, ngắt lời hắn. Xem ra giờ ta có nhảy sông
Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thôi quên đi, dù sao oa nhi trong bụng ta cũng
chẳng biết là của ai, sự trong sạch của ta từ ngày thông báo có hỉ mạch đã rớt
đâu không biết rồi. Ta vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Ngồi xuống đi.”

Ninh Hằng cứng đờ ngồi xuống cạnh ra, ta phát thường
ngày hình như rất thích khi dễ Ninh Hằng, thấy bộ dáng này của hắn thì muốn
trêu đùa tới khi mặt hắn đỏ lựng mới thôi.

Ta đứng lên, Ninh Hằng cũng vội vàng đứng lên theo.

Ta liếc mắt nhìn hắn, “Ngồi xuống.”

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Ta nhớ lại lúc xem kịch ác ba bắt nạt con gái nhà lành
như thế nào, liền nhấc tay lên, bàn tay chạm vào ngực Ninh Hằng, sau đó nhẹ
nhàng đẩy xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN