Ai Gia, Có Hỉ
Chương 43
Ngay vừa nãy mới miệng lưỡi quấn lấy nhay, vậy mà lúc
này hắn lại dùng ánh mắt xa lạ để nhìn ta, hỏi ta là ai. Chuyển biến nhanh như
vậy làm ta không phản ứng kịp, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Dù sao lúc trước đó những lúc chăm sóc Ninh Hằng, ta
đã nghĩ hết các phản ứng khi Ninh Hằng tỉnh lại. Cho nên lúc này, ta nhanh đứng
thẳng người dậy, nở nụ cười nói: “Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, ta đi gọi đại
phu tới.”
Ninh Hằng không nhớ nổi ta là ai, như vậy hắn nhất định
cũng không nhớ ta sao lại rời khỏi Hoàng cung. Cho nên, đối với ta mà nói, nếu
lúc này có thể rời khỏi Ninh Hằng, thì về sau chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Chỉ có điều, theo tính tình cố chấp của Nhạn Nhi, nàng ta nhất định sẽ không
rời bỏ Ninh Hằng. Ta muốn xuống Nam, phải cần một người có thân thủ tốt đi
theo. Nếu không có Ninh Hằng, Nhạn Nhi là lựa chọn tốt nhất của ta.
Chỉ tiếc…
Trong lòng ta buông tiếng thở dài, đẩy cửa phòng ra
gọi Nhạn Nhi đến. Nhạn Nhi nhìn thấy Ninh Hằng đã tỉnh lại, trên mặt khó nén
được sự vui mừng. Ta nhỏ giọng nói với nàng: “Hắn không còn nhớ ta là ai,
có lẽ hiện tại hắn chuyện gì cũng không nhớ. Muội vào xem hắn đi, ta đi tìm
Tống đại phu đến.”
Ta vừa quay người định rời đi, Nhạn Nhi lại kéo ống
tay áo ta lại, nàng ấy vui mừng phấn khởi nói: “Tỷ tỷ, nếu đầu gỗ tướng
quân chuyện gì cũng không nhớ, thì chúng ta cùng rời đi sẽ dễ dàng hơn
rồi.”
Vẻ mặt ta chứa ý cười gật đầu. Ta vỗ tay Nhạn Nhi,
“Ta đi gọi Tống đại phu đến.”
Dứt lời, ta cầm lấy mũ rồi vội vàng đi ra ngoài. Trên
đường đến ngõ hẻm ở đông thành trong lòng ta đầy tâm sự, suy nghĩ của Nhạn Nhi
với ta hoàn toàn khác nhau, hiện giờ Ninh Hằng tuy không nhớ nổi ta, nhưng khó
nói sau này sẽ không nhớ lại.
Ta không muốn quay về Hoàng cung, cho nên Ninh Hằng
cùng Nhạn Nhi ta đều phải bỏ lại.
Sau khi đến ngõ hẻm ở đông thành, ta nói với Tống đại
phu tình trạng của Ninh Hằng, Tống đại phu trầm ngâm một lát rồi cầm hòm thuốc
theo ta về hẻm nhỏ ở nam thành. Trên đường đi, ta giả bộ lơ đãng nói với Tống
đại phu rằng ta muốn đi xa, nhưng mà đi một mình thì hơi nguy hiểm.
Tống đại phu nói ta biết ở tây thành có không ít người
cao lớn khôi ngô khoẻ mạnh võ công cũng tốt tụ tập lại, cũng có người tốt, chỉ
cần ta đưa ra ít bạc, thì có thể chọn được người cùng đi xa rồi, tránh được bị
bọn sơn tặc cướp bóc.
Ta nghe xong, trong lòng mừng thầm.
Tống đại phu bắt mạch cho Ninh Hằng xong, hỏi Ninh
Hằng một số vấn đề, rồi mới nói với ta và Nhạn Nhi: “Thể chất hắn không
tệ, người bình thường mà bị thương thế này, ít nhất cần hơn nửa tháng mới có
thể khỏi hẳn. Mà hắn chỉ vẻn vẹn có mấy ngày, mà thương thế đã tốt rồi.”
Ta vội vàng hỏi: “Lúc nào hắn mới nhớ lại những
chuyện trước kia?”
Tống đại phu nói: “Y thuật ở phương diện này ta
không tinh thông lắm, dù sao thương thế này, ít thì vài ngày, nhiều thì vài
năm, đều phụ thuộc vào biến số của hắn thôi. Hiện giờ thân thể hắn vẫn còn hư
nhược, ta viết một đơn thuốc để hắn điều hoà thân thể.” Viết đơn thuốc
xong, hắn lại nói: “Ở huyện Nam Hoa ta có một vị cố hữu (bằng
hữu từ xưa), họ Ôn tên Hàn, chuyên nghiên cứu thương tổn thế này,
Tô cô nương có thể đến đó hỏi xem.”
Ta nhìn Ninh Hằng đang ngồi trên giường, vẻ mặt hắn có
chút mờ mịt, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nhưng mà từ lúc ta bước vào phòng, ánh
mắt của hắn chưa từng rời khỏi người ta. Ta vừa nhìn hắn, hắn lại càng nhìn
chằm chằm vào ta.
Ta nhanh chóng thu lại ánh mắt, nói lời cảm tạ với
Tống đại phu.
Sau khi Tống đại phu rời đi, Nhạn Nhi cũng tới tiệm
dược mua thuốc, trong phòng chỉ còn lại hai người ta và Ninh Hằng. Ánh mắt Ninh
Hằng vẫn nhìn chăm chú ta, nhìn nhiều đến mức ta cảm thấy không được tự nhiên.
Ta hắng giọng, nói: “Ngươi đã mấy ngày không ăn uống rồi, ta xuống phòng
bếp lấy cho ngươi ít thức ăn.”
Dứt lời, còn không đợi hắn mở miệng ta đã vội vàng
chạy trốn khỏi tầm mắt của Ninh Hằng. Sau khi đóng cửa lại, ta lập tức thở phào
một hơi. Ta xoa xoa ngực, nghĩ thầm Ninh Hằng không nhớ lại chuyện trước kia mà
ánh mắt lại càng khó nắm bắt. Chuyện này chẳng biết rốt cuộc là chuyện tốt hay
chuyện xấu đây.
Cũng may Nhạn Nhi để lại trong phòng bếp một nồi cháo,
vẫn đang nóng hôi hổi, có lẽ Nhạn Nhi vừa mới nấu xong. Ta múc ra một chén lớn
rồi đem vào phòng Ninh Hằng.
Ninh Hằng vẫn đang ngồi trên giường, ánh mắt nhìn vào
hư không, chẳng biết hắn đang suy nghĩ gì. Vừa thấy ta vào, ánh mắt lại lập tức
chiếu vào người ta. Ta cười khan một tiếng, đặt chén cháo nóng hôi hổi lên bàn
gỗ, nói với hắn: “Ngươi ăn đi, nếu không đủ ta sẽ đi lấy thêm, ở phòng bếp
vẫn còn nữa.”
Ninh Hằng bước xuống giường, hắn đi rất chậm, cứ bước
được vài bước lại nâng mắt nhìn ta, dường như là sợ ta biến mất vào không khí
vậy. Ta lại cười gượng một tiếng, nói: “Ngươi mau ăn đi, không nguội
mất.”
Cuối cùng Ninh Hằng cũng ngồi xuống, hắn cầm lấy thìa
sau khi ăn một ngụm cháo, mày hắn nhíu lại, hắn lại ăn thìa thứ hai, mày nhíu
lại càng lúc càng chặt. Cho đến thìa thứ ba, hắn buông thìa xuống, ánh mắt mờ
mịt nhìn ta, nói: “Quán Quán, hương vị cháo này không đúng.”
Ta thấy hắn gọi ta Quán Quán, trong lòng lập tức kinh
hoảng, hỏi vội: “Ngươi nhớ lại rồi?”
Ninh Hằng lắc đầu, ” Nhạn Nhi nói cho ta
biết.”
Ta nhẹ nhàng thở phào, nhưng ngay sau đó ta lại thấy
lo lắng. Nhạn Nhi không biết giữ miệng, chuyện gì cũng nói với Ninh Hằng, vạn
nhất Ninh Hằng hỏi thêm vài câu, Nhạn Nhi chắc chắn sẽ nói rõ ràng hơn bất cứ
người nào.
Lòng ta không yên, nhìn Ninh Hằng, cuối cùng nhịn
không được hỏi: “Nhạn Nhi còn nói gì với ngươi nữa không?”
Ninh Hằng nói: “Chúng ta bị người khác đuổi giết,
qua mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi đây. Nhạn Nhi nói nàng họ Tô tên Cán, tên hồi
nhỏ là Quán Quán. Bình thường ta đều gọi nàng là Quán Quán.” Dừng lại một
lúc, hai má hắn lại sáng rực lên, “Nàng ấy còn nói Quán Quán là người
trong lòng ta, là nương tử chưa xuất giá của ta.”
Nhạn Nhi này đúng là nói loạn hết rồi, có lẽ phải đưa
nàng ta tới Nhất Phẩm lầu để nàng ta phân tài cao thấp với tiên sinh kể chuyện
mất. Ta giải thích: “Câu sau là giả đấy, ta không phải là người trong lòng
ngươi, cũng không phải nương tử chưa xuất giá của ngươi, đều là Nhạn Nhi tự suy
đoán lung tung.”
Ninh Hằng nhíu mày, “Nhưng mà lúc ta tỉnh lại
nàng đang hôn ta.”
Mặt ta nháy mắt đã đỏ bừng lên, ta vội vàng nói:
“Lúc đó ngươi đang hôn mê không uống thuốc được, ta đành phải giúp ngươi
uống thuốc.”
Ninh Hằng trầm mặc, ta cũng chẳng biết nói gì cho
phải, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng bừng. Không dùng phương pháp này thì Ninh
Hằng không uống thuốc được là thật, nhưng ta mượn lý do này để khinh bạc Ninh
Hằng cũng là thật.
Giây lát sau, Ninh Hằng lại nói: “Lúc ta hôn mê,
đều là nàng giúp ta ăn cháo sao?”
Ta khụ khụ vài tiếng, “Đúng.”
Ánh mắt Ninh Hằng như vô tình mà có ý đảo qua môi ta,
“Trách không được hương vị cháo thay đổi, hoá ra là như thế.”
Lời này của hắn lại làm mặt ta đỏ thêm vài lần, ta
nhìn Ninh Hằng, sắc mặt hắn bình thường tiếp tục ăn cháo. Ta nghĩ thầm thế đạo
đúng là thay đổi rồi, lúc trước toàn là Ninh Hằng mặt đỏ, hôm nay hắn chỉ nói
mấy câu đơn giản mà mặt ta đã đỏ bừng.
Đầu gỗ không đỏ mặt, cảnh tượng như này làm ta thấy
khó thích ứng được.
Ninh Hằng ăn cháo xong, hắn đột nhiên hỏi ta một câu:
“Quán Quán, nàng thật sự không phải là nương tử chưa xuất giá của
ta?”
Đầu tiên ta sửng sốt, rồi sau đó gật đầu khẳng định.
Ninh Hằng hình như đang suy nghĩ gì đó nhìn ta, bỗng
dưng, hắn nghiêm túc nói: “Quán Quán không chịu thừa nhận, nhất định là ta
đã làm sai chuyện gì đó làm nàng tức giận. Sau này ta sẽ không bao giờ làm nàng
tức giận nữa, Quán Quán nàng đừng giận ta nữa.”
Ninh Hằng nói như vậy, làm ta chẳng biết phản ứng ra
sao.
Hắn chẳng biết từ lúc nào đã chạm vào tay ta trên bàn
gỗ, năm ngón tay nắm thật chặt, hắn nhìn chằm chằm ta, lại nói: “Quán
Quán, đừng tức giận nữa.”
Ta dở khóc dở cười, “Ngươi nhìn chỗ nào thấy ta
tức giận?”
“Nàng không chịu thừa nhận là nương tử chưa xuất
giá của ta.”
Ta thở dài: “Ta thật sự không phải là nương tử
chưa xuất giá của ngươi.”
Ninh Hằng cố chấp nói: “Nàng là nương tử chưa
xuất giá của ta.”
Ta nhíu mày, “Ta nói ta không phải.”
Ninh Hằng nắm tay ta thật chặt, “Quán Quán đừng
giận nữa.”
“Ta không giận.”
Hắn lại nói: “Nàng không chịu thừa nhận…”
Ta ngắt lời hắn, “Đừng nói nữa.” Cứ nói đi
nói lại như vậy không biết phải nói đến năm nào tháng nào nữa mất, ta không biết
Ninh Hằng cứ cố chấp như vậy là vì sao, nhưng ta không muốn tiếp tục dây dưa
với Ninh Hằng nữa.
Hiện giờ cứ dây dưa càng sâu, chờ đến lúc hắn nhớ lại
chuyện trước kia sẽ càng thấy đau. Đau dài không bằng đau ngắn, ta vẫn nên sớm
rời khỏi Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi thì tốt hơn. Nghĩ xong, ta cũng không muốn nói
nhiều với Ninh Hằng nữa, chuyển sang ngồi ở ghế xa hơn.
Ninh Hằng thấy ta không nói gì, hắn cũng bắt đầu trầm
mặc, nhưng mà ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Ta càng nghĩ, lại càng
thấy kỳ quái, theo lý mà nói, Ninh Hằng không nhớ ta, nên hiện giờ đối với hắn,
ta hẳn là người vừa mới gặp mặt lần đầu tiên. Vì sao hắn chỉ vì một câu nói của
Nhạn Nhi mà đã nhận định ta là nương tử chưa xuất giá của hắn, mà lại còn là bộ
dáng ta không phải là chuyện không thể? Chẳng lẽ hắn yêu ta nhiều đến mức dù
không nhớ được những chuyện trước kia nhưng trong đầu vẫn giữ lại chút tình
cảm?
Nhạn Nhi thật lâu sau vẫn chưa trở về, cuối cùng ta
nhịn không được, thử hỏi: “Thật sự chuyện gì ngươi cũng không nhớ?”
Ninh Hằng gật đầu.
Ta nói: “Vậy vì sao ngươi lại nhận định ta là
nương tử chưa xuất giá của ngươi? Chuyện gì ngươi cũng không nhớ, hiện giờ đối
với ngươi ta chỉ là một cô nương xa lạ, ngươi cũng không hề có tình ý với
ta…”
Ninh Hằng vội nói: “Không phải.”
“Hả? Sao lại nói thế?”
Ninh Hằng hai tai đã đỏ hồng, “Ta vừa tỉnh lại đã
thấy nàng đang hôn ta, mà cảm giác này rất quen thuộc, ta nghĩ ta đối với nàng
là có tình ý.”
Ta nói: “Nhưng mà ngươi không nhớ ta. Nếu ngươi
mở mắt thấy Nhạn Nhi đang thân mật với ngươi, vậy chẳng phải ngươi cũng có tình
ý với Nhạn Nhi sao?”
“Không giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau?”
Ninh Hằng nghĩ ngợi, rồi mới nghiêm túc nói: “Ta
chỉ muốn thân mật với nàng, không muốn thân mật với Nhạn Nhi.”
Đầu gỗ này mất trí nhớ rồi nói lời tình tứ lại càng
trôi chảy hơn trước kia, nghe xong mà tim ta đập loạn, suýt nữa đã định nhào
tới ôm lấy hắn. Nhưng ta nhớ lại Ninh Hằng đã từng nói muốn dẫn ta hồi cung
giao ta cho Hoàng đế, trong lòng lập tức nguội lạnh như cơn gió lạnh tháng
chạp.
Đúng lúc này Nhạn Nhi trở về, lúc này ta đứng dậy…
chạy trối chết.
Ta biết ta không thể tiếp tục nữa, bằng không ta cùng
Ninh Hằng đều rơi vào kết cục đã được báo trước đó. Cho nên, sáng hôm sau ta
dậy thật sớm đi ra ngoài nhân lúc Nhạn Nhi và Ninh Hằng còn chưa dậy.
Hiện giờ tình hình của ta rất kỳ lạ. Trong cung vẫn
chưa có tin tức Thái hậu băng hà, nhất thời ta không nghĩ ra ý đồ của Hoàng đế,
mà đến giờ vẫn chưa biết là ai phái sát thủ tới giết ta. Mà Ninh Hằng hiện giờ
lại như thế…
Ta đúng là vẫn sớm rời khỏi Kinh thành thì tốt hơn.
Nghe theo lời Tống đại phu đến phía tây thành, rất
thuận lợi chọn được một tráng sĩ dáng người vạm vỡ thoạt nhìn có sức có võ bảo
vệ ta xuôi nam, ta hỏi tên vị tráng sĩ rồi đưa tiền đặt cọc, dặn hắn đêm mai
giờ Thìn sáu khắc chuẩn bị xe ngựa đợi ta dưới cây liễu ở đông thành.
Lúc ta quay về hẻm nhỏ nam thành, nhân tiện mua cho
đầu gỗ và Nhạn Nhi hai chén đậu hũ cùng mấy chiếc màn thầu (bánh
bao). Lúc Ninh Hằng ăn bánh bao, trước mặt hắn ta khiển
trách Nhạn Nhi một lượt, bảo nàng không được nói lung tung, Nhạn Nhi vẫn cúi
đầu không nói lời nào.
Sau đó ta nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng ở chung với
Ninh Hằng và Nhạn Nhi, nên vẻ mặt cũng dịu dàng lại.
Lúc này, Ninh Hằng đột nhiên nói: “Quán Quán,
sáng nay nàng đi đâu thế?”
Tim ta đập mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn như trước: “Đi
tìm Tống đại phu.”
Ninh Hằng nói: “Lần sau ta đi cùng nàng.”
“Ngươi không được ra ngoài, tất cả mọi người bên
ngoài đều đang tìm ngươi.” Ta liếc mắt nhìn Nhạn Nhi, hỏi: “Muội có
nói cho hắn biết nguyên nhân chưa?” Ta thấy Nhạn Nhi lắc đầu, nghĩ thầm dù
sao ta cũng sắp rời đi, nói cho Ninh Hằng biết cũng không sao, nói: “Trước
kia ngươi là…”
Nhạn Nhi đột nhiên nói: “Trước kia người là phu
quân được đính hôn với tỷ tỷ.”
Ta suýt nữa đã phun sạch nước trong miệng, ta trừng
mắt nhìn Nhạn Nhi. Nhạn Nhi bắt đầu ấp úng, bộ dáng như thể ta ép buộc nàng ấy
không được nói ra sự thật. Ta thật bất đắc dĩ, quét mắt nhìn Ninh Hằng, hắn lại
nghiêm túc nhìn ta nói: “Chuyện trước kia như thế nào ta đều không muốn
biết.”
Ta giật mình.
Nhạn Nhi cười rạng rỡ, “Ninh đại ca nói rất đúng,
trước kia xảy ra chuyện gì đều không quan trọng, chuyện sau này mới là quan
trọng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!