Nam Việt Đế Vương
Chương 339: Cười
“Anh ấy trở về rồi.”
Linh Nhi hét lên đầy sung sướng, sau đó liền chỉ tay về phía bốn người nọ, giọng nói đầy tức giận:
“Là bọn họ mấy ngày nay liên tục làm phiền chị Ánh Nguyệt!”
Cô bé vung vẩy hai nắm đấm, phồng má lên, liên mồm nói:
“Hắn, hắn, còn có ả ta, còn có ả này nữa! Đều là đám người không biết liêm sỉ.”
“Con nhóc, câm…” Tấn Phát cau mày, bàn tay đánh vào hư không, Linh lực ngưng tụ thành một viên cầu, nhưng chưa kịp tấn công Linh Nhi thì đã bị đánh bật trở lại, thẳng vào mặt gã.
Gã thấy vậy thì càng nhíu chặt mày hơn, nhẹ nhàng phá vỡ viên cầu, thản nhiên nói:
“Là ngươi ra tay?”
Trần Phong không đáp, chỉ đi về phía Linh Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, lại nhìn sang Ánh Nguyệt, thấy khóe môi cô nàng còn vương lấy tia máu, lập tức lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch sẽ, cười nói:
“Đừng lo, đã có ta ở đây.”
Ánh Nguyệt nghe vậy thì hai hốc mắt ướt át, đành phải quay sang một bên, cố gắng bình tâm nói:
“Cậu cẩn thận một chút.”
Tấn Phát thấy Trần Phong không ngờ dám ngó lơ mình, không khỏi bừng bừng lửa giận, quát lớn:
“Dám khinh thường…”
Gã vốn định nói “Dám khinh thường ta” nhưng một chữ “ta” này chưa kịp phun ra khỏi miệng thì đã thấy Trần Phong vọt tới, nắm đấm như đạn pháo nện lên khuôn mặt hắn, kèm đó là một tiếng gầm:
“Dám con mẹ nhà ngươi!”
Bành!
Linh lực hộ thể bị nghiền nát, cả thân hình của Tấn Phát bị Trần Phong nện vào trong bức tường, đầu lâu xuyên qua bên kia, chỉ còn sót lại thân hình treo lủng lẳng.
Mọi người xung quanh đều ngơ ngác, mà Nguyễn Mỹ Duyên thì dụi dụi hai con mắt, lẩm bẩm:
“Chuyện gì vừa xảy ra.”
Trần Phong phủi phủi bàn tay, mỉm cười:
“Con ruồi từ đâu cứ vo ve bên tai, cuối cùng cũng im lặng một chút.”
Lê Thị Lam lúc này cũng đã bừng tỉnh, chỉ tay vào Trần Phong, lắp bắp nói:
“Ngươi dám đánh hắn ta, thật là muốn chết!”
Trần Phong quay sang liếc ả ta, khóe miệng nhếch lên, lập tức nâng bàn tay, hóa thành một cái Long trảo khổng lồ, ầm ầm chụp xuống. Xuân Tùng thấy vậy thì biến sắc, sau ót hiện ra Linh hồn, sau đó Linh hồn biến hóa, trở thành một tôn Thanh Long.
Ầm
Long trảo vỡ nát, theo đó đám người Xuân Tùng hiện ra, tuy nhiên gã ta lúc này cũng bị thương không nhẹ, hai bàn tay rỉ máu. Hiển nhiên dù đã hiện ra Linh Hồn, tức là dùng đến toàn lực thì hắn chỉ miễn cưỡng đỡ lấy một đòn hời hợt của Trần Phong!
Mà hắn, là Linh Giả Huyễn Linh cảnh lục tinh!
“Xin hỏi, ngươi tên gì?”
Xuân Tùng làm người rất cẩn trọng, bởi vậy không lập tức đánh trả, trái lại dò hỏi đối thủ. Một thiên tài trẻ tuổi mạnh mẽ như thế này, tất nhiên là nổi danh trong Thanh Long Giang tông.
“Họ Trần, tên một chữ Phong.”
“Trần Phong, một trong ba thiên tài đạt đước bước bảy trăm?”
“Ta nghe đồn hắn đã biến mất được mấy tháng, nghe đồn ra ngoài làm nhiệm vụ, tưởng chừng chết rồi, vậy mà giờ lại xuất hiện ở đây.”
“Trong bộ dáng cũng thật anh tuấn, hơn nữa còn mạnh mẽ đến vậy.”
“Đồ mê trai!”
…
Xuân Tùng cũng từng nghe danh của Trần Phong, vốn không quá quan tâm. Đi đến bước bảy trăm quả thật là thiên tài tuyệt thế, nhưng vẫn chỉ là Chuyển Linh cảnh. Nhưng hôm nay gã gặp mặt, ngay cả một chiêu cũng đỡ không được!
Nguyễn Mỹ Duyên nghe vậy thì ngơ ngác, tự nhủ:
“Bảo sao trông hắn khí chất oai phong như vậy, biết thế đã thân cận hơn chút nữa.”
Trần Phong lúc này nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói:
“Giờ thì, các vị có một phút để biện minh.”
Lê Thị Hằng nghe hắn nói vậy thì hừ lạnh, tiến lên trước, lạnh lùng nói:
“Trần Phong, ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Trần Phong lắc đầu cười, chậm rãi đáp:
“Ta chỉ là Trần Phong. Tuy nhiên, trong vòng hai phút tiếp theo, trong khi các ngươi tìm cách câu giờ để giáo viên cùng chấp sự của Thanh Hoa Viên đến giải cứu, ta có thể đánh gãy hai tay hai chân các ngươi. Giờ, giải thích đi.”
Lê Thị Hằng nghe vậy thì hơi chút run rẩy, triệu hồi ra một thanh Linh Kiếm, nhưng Xuân Tùng đã ngăn lại, nói:
“Đừng, cô chủ. Hắn ta hoàn toàn có thực lực làm như vậy.”
Lê Thị Hằng thấy thế thì không bằng lòng, thu lại Linh Kiếm, nói:
“Ta cảm thấy cuộc khảo thí một tuần trước, Ánh Nguyệt gian lận, bởi vậy mới đến đây hỏi chuyện.”
“Ồ, có chuyện như vậy sao?” Trần Phong tiếp tục mỉm cười.
Cô ả thấy thế thì cứng họng, không biết nên nói tiếp thế nào. Bọn họ đến đây hiển nhiên không có ý tốt, giờ tuy rằng tìm được cái lí do, nhưng cũng không dám nói tiếp.
“Nhà ta là Lê Gia, lão tổ nhà ta là Giới chủ của Giang Giới, cha ta là cường giả Tông Linh cảnh, ngươi dám làm gì bọn ta? Có giỏi thì thử đánh gãy hai tay hai chân ta xem?” Lê Thị Lam quát lớn.
Trần Phong nghiên đầu, càng cười tươi hơn.
Lê Thị Hằng lòng nguội lạnh, liền chắn trước mặt cô ả, nói:
“Ta nói. Ánh Nguyệt chỉ là Chuyển Linh bát chuyển, nhưng lại có thể thi triển công kích Huyễn Linh lục tinh! Uy lực quá mạnh nên ta nghi ngờ cô ta có gian lận.”
Trần Phong cười.
Mọi người thấy cảnh này có chút quỷ dị, không biết tại sao Trần Phong cười mãi. Mà Linh Nhi cùng Ánh Nguyệt thì hiểu rất rõ. Bởi sau lưng Trần Phong giờ đây ngưng tụ thành mười hai thanh Linh kiếm, kiếm quang bị ẩn đi nhưng sát khí khủng bồ của nó khiến cả hai đều sợ hãi.
Bọn họ biết, chỉ cần có kẻ nào ngu ngốc chọc giận Trần Phong thì bốn thanh Linh Kiếm sẽ vọt tới, chặt tứ chi của kẻ đó!
Ánh Nguyệt cũng không muốn vì mình mà Trần Phong bị liên lụy quá sâu, lập tức tiến lại, vỗ nhẹ vai hắn, nói nhỏ:
“Trần Phong, bỏ qua chuyện này đi, bọn họ dù sao là người Lê Gia, không dễ chọc.”
Hắn nghe vậy thì xoay người lại, nhẹ nhàng nói:
“Nếu tha cho bọn họ, thì phiền phức sẽ đến lần nữa.”
Nói rồi, mười hai thanh Linh Kiếm sau lưng hắn bắn ra, tốc độ nhanh đến chí cực, thoáng chốc đã vọt tới ba người kia!
“Dừng tay!”
Trên trời cao, một vị Linh giả chân đạp Bạch Liên vọt tới, Linh lực hiển hóa, trở thành một đóa Bạch Liên bao phủ ba người nọ, khiến Kiếm quang bị chặn lại bên ngoài.
“Trần Phong, ngươi định làm gì?” Vị Linh giả này là một người phụ nữ tuổi ba mươi, dung nhan xinh đẹp, mặc lấy một bộ váy trắng, trên ngực có thêu một đóa Thanh Liên, hiển nhiên là giáo viên của Thanh Hoa Viện đến cứu ba người kia.
Hắn nghe vậy thì chỉ nhún nhún vai:
“Luận bàn Linh thuật mà thôi, không có gì to tát.”
Cô ta nghe vậy thì nhíu chặt mày phượng, không biết nên xử lí thế nào. Hai người kia là con cháu Lê Gia, không thể đắc tội. Còn Trần Phong? Hắn là thiên tài mới nổi của Thanh Long Giang tông, lại là đệ tử của vị Tôn Giả mới gia nhập, cũng không phải loại có thể chọc vào. Dù xử lí thế nào, cô ta cũng gặp bất lợi.
“Ra là vậy. Thế thì mọi chuyện kết thúc ở đây, tất cả giải tán!”
Đây là cách tốt nhất mà cô ta có thể làm vào lúc này. Không hề đắc tội bất kì ai, mà cũng chẳng thiên vị bất kì ai, mọi chuyện cứ như vậy mà trôi theo dòng nước.
Trần Phong định nói gì đó, nhưng đã bị Linh Nhi, Ánh Nguyệt chặn lại, bởi vậy đành thôi. Ánh Nguyệt nhìn bãi chiến trước trước căn phòng của mình, không khỏi thở dài:
“Cứ vào trong đi đã, rồi có gì chúng ta sẽ nói tiếp.”
Ba người bọn hắn vào trong phòng, thấy nơi đây đã thành một bãi chiến trường, đồ đạc không còn một cái nguyên vẹn. Hiển nhiên trước khi Trần Phong tới, Ánh Nguyệt cũng ăn không ít khổ cực.
Thấy cảnh này thì Trần Phong nhíu mày, nói:
“Ngọc Linh đâu? Hà My đâu?”
Linh Nhi nghe vậy liền nhanh nhảu đáp:
“Chị ấy đang bế quan,tu luyện lên Linh cảnh, cũng đến một tháng rồi. Còn Hà My, cậu ấy cả tháng nay không gặp mặt, nghe bảo đang phải tu luyện, không tách ra được.”
Trần Phong nghe vậy thì thở dài, sau đó lại hỏi sang chuyện của Ánh Nguyệt. Cơ bản cũng không có gì đặc biệt, Ánh Nguyệt tu thành Chuyển Linh cảnh bát chuyển, sau đó học được Linh thuật Nguyệt Luân, nhờ vậy thắng như chẻ tre, tiến vào chung kết. Mà ở vòng loại, cô nàng đã đánh bại Lê Thị Lam, khiến cô ả mất tư cách tham gia nhóm mười người tham dự Chuyển Linh thí luyện của toàn tông, bởi vậy ghi hận. Cộng với thù oán trước đây nên mới gọi thêm người đến gây sự. Mấy lần trước chỉ là phái người đến phá phòng ở của Ánh Nguyệt để cảnh cáo, nhưng lần này quyết ra tay, đáng tiếc là gặp phải Trần Phong.
Ánh Nguyệt nhìn một vòng quanh căn phòng, không khỏi thở dài một tiếng, nói:
“Cũng vừa khéo, đang định về nhà một chuyến, nên cũng không cần dọn dẹp gì nữa.”
“Về nhà, cô định về thành Minh Dương sao?”
Ánh Nguyệt ừm một tiếng, đáp:
“Gia tộc gặp chuyện, cần phải về gấp.”
“Gặp chuyện? Chẳng lẽ có kẻ nào gây chuyện với Đặng gia?”
Trần Phong cảm thấy hơi quái lạ, bởi giờ đây thành Minh Dương không còn Triệu gia, chỉ còn hai nhà Đặng Phạm độc bá, sao lại có chuyện được?
“Cậu đi ba tháng nay, có nhiều điều không biết. Giờ đây thế cục ở thành Minh Dương cực kì phức tạp, chỉ trong vòng hơn một năm mà đã biến đổi thấy rõ.”
“Vì lệnh của Việt Vương nên các thế lực không còn dám tích trữ Linh khí làm của riêng, nên giờ đây nơi nơi đều có thể tu luyện. Hơn nữa gần đây tần suất bão Linh khí ngày một lớn hơn, bởi vậy Linh khí ở thành Minh Dương đã khôi phục đến trình độ của mấy trăm năm trước.”
“Cũng vì thế có không ít các thế lực ở Đông Phủ, vốn là tiểu gia tộc, hoặc là tán tu thừa cơ này Tây tiến, tìm chỗ cắm dùi. Bọn hắn không những thực lực mạnh, nhân số lại đông đảo. Giờ đây đã có tới mấy trăm người đổ bộ thành Minh Dương, lập nên cái gọi là Đông Minh, là thế lực đứng đầu thành Minh Dương.”
“Ngoài ra, còn có mấy cái tiểu gia tộc của thành Minh Dương, vốn thần phục hai nhà Đặng Phạm, nay thừa cơ phất lên, lập thành Thất gia, luôn tìm cách đối đầu chúng ta.”
“Chưa kể ở phía Tây, một số dân tộc cũng cảm nhận được thời thế thay đổi, bởi vậy đã cho người ra đóng quân ở bên ngoài thành Minh Dương, số lượng nghe đồn đã lên tới ngàn người!”
“Thế lực ngầm ở trong thành cũng mọc lên như nấm, những Hắc Hội trước đây nay hấp thu những tên tán tu từ Đông Phủ, càng thêm lớn mạnh, đã đủ sức uy hiếp hai nhà chúng ta. Trong số chúng có không ít là cuồng đồ, tội phạm truy nã chạy trốn đến.”
Trần Phong nghe xong, không khỏi hoa mắt. Vốn trước đây thành Minh Dương thế cục đơn giản, ba nhà độc bá, Thợ săn công hội đứng ngoài cuộc, còn mấy cái Hắc hội thì chỉ dám hoạt động dưới sự cho phép của ba gia tộc. Giờ đây thì hay rồi, loạn thành một đoàn!
Hết chương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!