Trọng Sinh Phúc Hắc Nữ Chủ - Thái Tử Gả Cho Ta Đi!
Chương 18: Đại tiểu thư trở về rồi!
Đế kinh, phồn hoa náo nhiệt, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trên phố, đến trước cửa Hầu phủ thì dừng lại.
Bạch Khả Y an tĩnh ngồi, đưa mắt nhìn cảnh vật như lạ mà như quen bên ngoài. Bên tai nàng truyền đến những thanh âm huyên náo, hình ảnh của kiếp trước như một dòng chảy ầm ầm tuôn về trước mắt.
Năm nàng 9 tuổi, nàng nghe tin phụ thân tử trận sa trường. Mẫu thân bảo phụ thân vì bảo vệ Y nhi và đất nước, nên Y nhi phải ngoan ngoãn, không được phụ lòng phụ thân. Một tháng sau nàng dược đưa đến Dực Hoa cốc, trong lúc không hiểu chuyện gì mờ mịt bái sư.
Năm nàng 10 tuổi, sư phụ vừa từ bên ngoài về, nói với đại sư huynh là mẫu thân nàng treo cổ tự vẫn, dặn huynh ấy không cho nàng biết, nàng nghe lén được.
Nàng nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài, ấm ức khóc không thành tiếng. Lúc ấy nàng không hiểu, tại sao mẫu thân lại bỏ rơi nàng, tại sao bà ấy lại ích kỉ như vậy. Nàng không còn ai nữa, không còn gì nữa.
Lúc ấy, nhị sư huynh tức giận phá cửa vào, hung hăng dạy dỗ nàng một trận. Đại sư huynh không nói gì, lẳng lặng nắm tay nàng, dắt nàng đi ăn cơm. Lúc ấy Bạch Khả Y mới hiểu, nàng vẫn còn sư phụ, còn hai sư huynh, nàng không đơn độc nữa. Mẫu thân đi chăm sóc phụ thân, Y nhi sẽ sống thật tốt!
Năm nàng 14 tuổi, chắc cũng là thời điểm bây giờ của kiếp này, có người của hầu phủ đến đón nàng. Lúc đó nàng còn ngây thơ tin vào tình thân quái quỷ gì đó. Haha nghĩ lại càng thấy nực cười.
Bạch gia là công thần khai quốc của Đại Sở, được hoàng gia ban hầu tước đời đời kế tục. Đến đời phụ thân nàng, chỉ mỗi mình nàng là nữ nhi, không con nối dòng, nên nhị thúc nàng – Bạch Hạo kế thừa tước vị. Các đời Hầu gia đều lập công hiển hách, khai phá trời nam đất bắc, bảo vệ giang sơn Đại Sở, chỉ mỗi đời nhị thúc nàng, vì là giữa đường nhậm tước, không những là quan văn mà còn là thứ tử, nhận không ít gièm pha. Xem ra để ngồi vững cái vị trí cha nàng để lại, nhị thúc cũng là phí hết tâm cơ rồi.
Xe ngựa dừng trước cửa lớn Hầu phủ dẫn tới không ít ánh nhìn. Phấn Ngọc bước xuống lại làm không ít người lóa mắt. Thật ra mà nói, nàng phải công nhận, năm bông hoa Ngũ Sắc nhà nàng ai cũng là hàng cực phẩm. Bạch Khả Y rất tò mò, tiền nhiệm mấy vị hộ pháp kia tìm đâu ra 5 vị cô nương tài sắc vẹn toàn như vậy a? Nàng đã gặp qua tiền nhiệm năm vị hộ pháp… chậc… Bạch Khả Y thề, tiêu chuẩn chọn người kế tục vị trí ngũ đại hộ pháp Trường Vân này tuyệt đối kèm theo sát hạch về nhan sắc. Bạch Khả Y nàng lưu lạc trăm năm dưới hoàng tuyền cùng với tiểu hồ ly kia, tính cách đã sớm đổi tới 7 phần. Quan trọng là nàng càng nhìn các cô nương khả ái xinh đẹp thì lại càng thuận mắt. Được rồi, có dàn mỹ nhân như hoa như ngọc này bầu bạn, Bạch Khả Y tỏ vẻ bản thân cũng rất bất lực.
Phấn Ngọc đưa tay đỡ nàng, bàn tay thon dài mịn màng như sứ. Nàng vận thanh y, thanh nhã thoát túc, khí chất ung dung cao quý lại khiến người ta không thể dời mắt. Rõ ràng là một tiểu cô nương, nhưng cũng không thể che giấu sự khí phách cùng tôn quý trong đôi phượng mâu phi dương ngạo thế của nàng. Nàng bước xuống, toàn trường nín lặng.
Phấn Ngọc đi bên cạnh Bạch Khả Y, nói với thủ vệ gác cửa:
– Vào trong thông báo với hầu gia, đại tiểu thư trở về rồi!
Thủ vệ nghe vậy thì ngẩn ra. Đại tiểu thư? Đại tiểu thư nào? Đại tiểu thư không phải đang ở trong cung bầu bạn với Hiền phi nương nương sao? Ở đâu ra một vị đại tiểu thư nữa?
– To gan! Các ngươi là ai mà dám mạo nhận tiểu thư tướng phủ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!