Năm Năm Ngứa Ngáy
Chương 28: Trình Huân
Convert: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Sau bữa cơm trưa, nhóm Hoắc Tuân đi dạo trong làng du lịch, định bụng tiêu cơm xong sẽ ngâm suối nước nóng. Nào ngờ, khi tới trước cửa quán, Nhạc Dư lại chạm mặt Trình Huân, người đàn ông khiến cô mất hứng.
“A, đây chẳng phải là Hoắc tổng và Hồ tổng sao?”
Trình Huân đã trông thấy nhóm Hoắc Tuân từ xa. Gã chẳng có lòng dạ nào để suy xét tới bạn gái của mình, trực tiếp bước tới trò chuyện với Hoắc Tuân cùng Hồ Đông Du, tảng lờ Nhạc Dư cùng Tôn Thiến, sau vài câu han huyên mới nhìn về phía hai người.
Khi trông thấy Nhạc Dư, mắt gã ánh lên vẻ nghi hoặc, “Hai vị mỹ nữ này là…”
Hồ Đông Du trả lời câu hỏi của gã.
Vừa nghe đến cái tên “Nhạc Dư”, gã ngẫm nghĩ, sực nhớ hai người đã từng “va chạm”.
Khi ấy Hoắc Tuân và Nhạc Dư yêu nhau chưa được nửa năm, anh vẫn còn rảnh rỗi, nhân dịp cuối tuần, hai người tới sân vận động của thành phố Bắc Hoài để đánh tennis. Mới đầu họ định một chọi một đánh chơi, kết quả tình cờ gặp Trình Huân, gã đề nghị thi đấu theo cặp, Hoắc Tuân nhìn Nhạc Dư, thấy cô không phản đối thì mới gật đầu đồng ý.
Quá trình thi đấu phần nhiều dựa vào Hoắc Tuân và Trình Huân, trình độ của hai người đàn ông ngang hàng, cuối cùng, nhờ Nhạc Dư có nhiều kinh nghiệm hơn người phụ nữ đi cùng Trình Huân nên Hoắc – Nhạc giành chiến thắng.
Sau khi vận động, tinh thần sảng khoái, Trình Huân uống nước xong hất cằm về phía Nhạc Dư, nói: “Hoắc tổng, kỹ thuật của bạn anh được đấy.”
Nhạc Dư gượng cười đáp: “Cảm ơn Trình tổng đã khen, tôi chỉ từng đánh với Hoắc Tuân mấy lần thôi, cũng không quá thành thạo môn này.” Sau đó, cô quay đầu nhìn Hoắc Tuân, “Đánh bóng xong mồ hôi mồ kê nhễ nhại luôn, em đi thay quần áo trước đây, hai người cứ nói chuyện nhé.”
Hoắc Tuân vỗ vỗ eo cô: “Em đi đi.”
Lúc Nhạc Dư ra ngoài, Hoắc Tuân đang đi lấy xe, cô đứng chờ ở cửa sân vận động, ai ngờ Trình Huân lại xuất hiện trước.
Trình Huân lái một chiếc mui trần, chỉ có hai chỗ, ghế lái phụ trống không. Thua trận tennis, dù mặt ngoài gã tỏ vẻ rộng lượng, nhưng trong lòng lại khó chịu, quy “tội” cho bạn gái xong còn chưa hả giận, thế là bỏ người ta lại rồi về trước.
“Đang đợi Hoắc tổng à?”
Vừa trông thấy gã, răng Nhạc Dư bắt đầu nhưng nhức, phải nghiến thật chặt mới hết. Cô dằn cơn nhức xuống, gật đầu: “Đúng vậy.”
Sao Trình Huân có thể không nhìn ra sự bài xích của cô? Song gã chẳng hề bận tâm, lại còn thích thú đưa danh thiếp qua: “Nhạc tiểu thư lưu lại cách liên lạc đi, lần tới hai ta cùng so tài đánh bóng nhé.”
Cô không nhận danh thiếp, “Kỹ thuật của tôi kém lắm, không dám bêu riếu trước mặt Trình tổng đâu.”
“Nhạc tiểu thư đang đánh giá thấp bản thân mình đấy.” Trình Huân nhướng mày, “Kỹ thuật do Hoắc tổng mài giũa nhất định có thể đạt tiêu chuẩn của tôi. Hơn nữa tôi chịu chơi lắm, không ngại dạy lại học trò của người khác đâu.”
Gã còn đang định mở miệng, cô lại cắt ngang không chút khách khí, “Trình tổng còn chưa đi sao? Bạn trai tôi sắp ra rồi đấy.”
Chẳng có người đàn ông nào thích bị so sánh với một người cùng phái khác, đặc biệt là kẻ mình vừa thua. Trình Huân sầm mặt buông tay, danh thiếp nhẹ nhàng rơi xuống bên chân Nhạc Dư, “Vậy Nhạc tiểu thư tự suy xét đi!”
Sau khi gã đi, cô khom lưng nhặt danh thiếp rồi ném thẳng vào thùng rác.
Suy xét cái rắm ấy.
Cách đây không lâu, Nhiếp Sướng từng gặp qua Nhạc Dư, cái miệng của anh chàng chính là một chiếc muôi thủng cỡ lớn, tin Hoắc Tuân có cô bạn gái lâu năm bị anh ta lan truyền khắp giới chỉ trong mấy ngày.
Trình Huân cũng nghe được tiếng gió, nhưng trí nhớ gã kém, đã sớm quên chuyện mình từng định dụ dỗ Nhạc Dư nên đương nhiên sẽ không nghĩ rằng cô vẫn là bạn gái của Hoắc Tuân.
Giờ đây gặp lại, hứng thú với Nhạc Dư lại đột nhiên trỗi dậy trong gã. Có thể ở bên người đàn ông đứng ở địa vị này lâu như vậy, nếu nói Nhạc Dư không có chút thủ đoạn nào thì gã cũng không tin.
May mà Nhạc Dư không biết suy nghĩ trong lòng gã, bằng không cô nhất định sẽ nhổ một bãi nước bọt: “Phì! Cái đồ ảo tưởng sức mạnh, coi thường phụ nữ!”
Hoắc Tuân không biết Trình Huân từng đưa danh thiếp cho Nhạc Dư, nhưng theo bản năng, anh không thích cái cách gã nhìn cô. Anh kéo Nhạc Dư ra sau lưng, nói: “Trình tổng định đi chơi bóng hả? Chúng tôi muốn đi ngâm suối nước nóng, đi trước nhé.”
“Được, hôm khác gặp nhé.” Dứt lời, Trình Huân lại thản nhiên quét mắt qua Nhạc Dư.
Đợi đến khi đã đi xa, anh cúi đầu dặn Nhạc Dư: “Sau này em mà gặp người này thì cách xa anh ta ra nhé.”
Cô ngước mắt nhìn anh, không biết cơn bực tới từ đâu, gật đầu qua quýt: “Ừ, em biết rồi.”
Hoắc Tuân nhéo cổ tay cô: “Anh đang nghiêm túc đấy.”
“Em cũng vậy.” Nhạc Dư không giấu nổi nỗi băn khoăn, cô mở máy, “Hoắc Tuân, anh quên rồi à? Mấy năm trước em đã từng gặp anh ta rồi, chính là lúc chúng ta mới hẹn hò ấy.”
Khi Hoắc Tuân hoảng hốt hoàn hồn, Nhạc Dư đã vùng khỏi tay anh, đi trước mấy bước.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Manh: “Hoắc Tuân không biết Trình Huân từng đưa danh thiếp cho Nhạc Dư.”
Để ổng biết xem ổng có dần cho nhừ tử không, *ném trứng vào Trình Huân* thanh niên chỉ xuất hiện trong một chương nhưng đã thành công khiến bàn dân cảm thấy ghê tởm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!