Năm Năm Ngứa Ngáy
Chương 61: Tiểu Minh (bắt trùng)
Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Quá trình theo đuổi Nhạc Dư của Hoắc Tuân kỳ thực chẳng hề dễ dàng.
Nhờ phước của Hồ Đông Du thay bạn gái như thay áo, Nhạc Dư nghĩ vật họp theo loài, người chia theo nhóm, thế nên nhất định Hoắc tuân cũng chẳng phải “thứ tốt”. Trong một khoảng thời gian rất dài, cô mang thành kiến với Hoắc Tuân, cho dù anh làm gì, cô không thể hình dung được từ nào khác ngoài “lòng gian dạ dối.”
Một khi Nhạc Dư đã ghét ai thì cô biểu hiện rất rõ, người thông minh như Hoắc Tuân đương nhiên cảm thụ được. Nhưng kẻ khôn có cách của kẻ khôn, anh có rất nhiều chiêu để thay đổi cái nhìn của Nhạc Dư về mình. Ví dụ như Nhạc Dư không thích nợ người khác, thế thì anh càng muốn cô nợ, là cái kiểu mà tự tạo nợ rồi tự đi đòi. Thường xuyên qua lại, Nhạc Dư dần dần buông lỏng phòng bị.
Sau khi xóa bỏ định kiến, Nhạc Dư phát hiện vô số ưu điểm của Hoắc Tuân, ít nhất anh không tệ như cô từng nghĩ. Thứ khiến cô thực sự động lòng là cảm giác an toàn mà Hoắc Tuân có thể mang lại cho cô. Có một số người thích theo đuổi cảm giác mới mẻ và kích thích. Nhạc Dư thì khác. Cô chỉ mong sự ổn định. Mà phần ổn định này, Hoắc Tuân vừa khéo có thể cho cô.
Một khi hiểu rõ lòng mình, Nhạc Dư lập tức gật đầu với Hoắc Tuân.
“Ở bên nhau càng lâu, bọn cô lại càng ít giận dỗi.” Nhạc Dư nhìn Lục Thương, “Thế nên mới nói, mọi tình cảm đều phải tích lũy qua thời gian, chứ không phải một sớm một chiều là có.”
Lục Thương bỗng nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Hoắc Tuân. Vấn đề lớn nhất giữa cậu và Nhạc Dư không phải khoảng cách tám tuổi, mà là không địch lại nổi năm năm của Hoắc Tuân.
“Bởi vì khó có được nên cô rất để ý đoạn tình cảm này, càng để ý tới cảm nhận của Tiểu Minh.” Nhạc Dư không muốn để lộ danh tính của Hoắc Tuân nên gọi anh là Tiểu Minh. Mà tuy Lục Thương biết Tiểu Minh chính là Hoắc Tuân, nhưng cậu lại không bóc trần, bởi vì nghe như vậy thì dường như họ cũng không xứng đôi như thế.
“Thực ra người làm cô xoắn xuýt hai ngày nay không phải Trình Hoan mà là Tiểu Minh. Tiểu Minh thường làm việc tốt không để lại tên, thế nên anh ấy đã bí mật làm rất nhiều chuyện vì cô. Cho dù cô có thể đoán được phần nào, cô cũng không rõ chi tiết cụ thể. Mới đây anh ấy đã làm một chuyện vì cô, về kẻ thứ ba.”
Nhạc Dư lược bỏ tên của Trình Hoan, thay bằng từ “kẻ thứ ba”: “Tiểu Minh lén từ chối kẻ thứ ba, nhưng vì suy nghĩ cho cảm nhận của cô nên anh ấy chọn giấu diếm. Lúc ấy… quan hệ giữa cô và kẻ thứ ba không tệ, lại còn rất coi trọng kẻ đó. Nếu lúc đó Tiểu Minh kể chuyện kia cho cô nghe, có khi cô sẽ làm ra phản ứng khó tưởng tượng.”
Đây là những điều Nhạc Dư vỡ lẽ sau một giấc ngủ dài, Trình Hoan cố tình nói những lời ấy để cô hiểu lầm Hoắc Tuân, nhưng con bé đã đánh giá bản thân quá cao, và đánh giá thấp Hoắc Tuân. Nói dễ nghe thì là Nhạc Dư có đủ niềm tin vào Hoắc Tuân; nói khó nghe thì… là Hoắc Tuân coi thường Trình Hoan. Trình Hoan khích bác sở dĩ vì quyến rũ thất bại nên thẹn quá hóa giận, bằng không con bé đã chẳng lên thuyền của Nhiếp Sướng.
“Một người ngay cả nước lã cũng không nỡ hắt cô, cô có tài đức gì mới gặp được anh ấy chứ?” Nhạc Dư dần dần hạ giọng, “Tiểu Minh cự tuyệt kẻ thứ ba vì cô, cô cũng nên cự tuyệt người mình theo đuổi vì anh ấy.”
“Lục Thương, vừa rồi em bảo em không hiểu ý cô, vậy bây giờ em đã hiểu chưa?”
Lục Thương buông mắt nhìn Nhạc Dư, thật lâu sau mới mở miệng: “Rồi ạ.”
Lần này Lục Thương không đề nghị đưa Nhạc Dư về nhà nữa.
“Em về trước đi.” Nhạc Dư nói.
Lục Thương bỗng cảm thấy gió hôm nay lạnh đến thấu xương. Cậu hỏi: “Cô ơi, lúc nào cô cũng phân chia rõ ràng với người khác như vậy sao?”
“Chỉ là thói quen thôi.” Cô không thích nợ nần..
Lục Thương mông lung cười, thấu hiểu gật đầu: “Vậy em đi trước đây, hẹn gặp lại cô giáo.”
“Hẹn gặp lại.”
Đưa mắt nhìn Lục Thương rời đi, Nhạc Dư không lập tức về nhà mà ngồi trong vườn hoa nhỏ dưới lầu, ngắm nhìn mấy cái cây trụi lủi.
Lục Thương vẫn luôn là cái gai trong mắt Hoắc Tuân, tuy nho nhỏ nhưng vẫn khiến người nhoi nhói. Nhạc Dư vốn tưởng Hoắc Tuân nghĩ nhiều, nhưng theo thời gian, một người không ngốc như cô đương nhiên nhìn ra manh mối. Nhưng trong mắt cô, bảo Lục Thương thích cô còn không bằng nói là cậu bé ỷ lại cô. Sự ỷ lại ấy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu cô không mau chóng xử lý sạch sẽ thì mai sau sẽ chỉ thêm muộn phiê
Cô không thích lằng nhằng, bởi vì như vậy không công bằng với bất kỳ ai.
Nhạc Dư ngồi đó rất lâu, lâu tới mức không chịu nổi cơn lạnh nữa mới bọc kín áo khoác, đứng dậy dậm dậm chân, sau đó rời khỏi vườn hoa.
Phải về hẹn gặp Cao Nhân Nhân vào ngày mai mới được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!