Nhất Kiếm Động Giang Hồ - Chương 41: Giải vây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Nhất Kiếm Động Giang Hồ


Chương 41: Giải vây


Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường nhứt tề vung đao huy kiếm, hàn quang lóe mắt, sát khí ràn rụa, nhanh như chớp giật lưng trời, ập tới Văn Nhân Tuấn.

Tiếu Bao Tự thừa hiểu Văn Nhân Tuấn vốn nhứt thân tuyệt học, bản lãnh siêu quần, nhưng cũng biết Bá Đao và Đại Hoàng Phong đều là đương kim nhứt đẳng cao thủ võ lâm, cũng nhứt đẳng đại hung ác, nên nàng không khỏi ngấm ngầm lo cho Văn Nhân Tuấn.

Hoàng Bất Không tuy không tốt bụng gì, nhưng thấy Văn Nhân Tuấn bị hai tay đao kiếm hiểm ác như thế đồng thời tập kích sau lưng, tình trạng cực kỳ nguy hại, lão cũng suýt bật tiếng la hoảng, tự dưng hai bàn tay lão toát mồ hôi lạnh.

Chợt thấy Văn Nhân Tuấn chớp động thân hình, bạch ảnh thấp thoáng, lập tức cả hai chiêu đao và kiếm của Nam Cung Thu Lãnh lẫn Tư Mã Thường đều tập kích vào khoảng không.

Trong khi đó, Văn Nhân Tuấn đã tiến đến gần Hoàng Phủ Ngọc và La Ỷ Hương, dáng điệu vẫn ung dung, hồn nhiên, như chẳng hề có chuyện gì cả.

Mọi người tại trường đều trông thấy rõ như vậy và không khỏi buộc miệng kêu “ồ”!..

Văn Nhân Tuấn hướng vào Hoàng Phủ Ngọc và La Ỷ Hương vòng tay thi lễ, tươi cười :

– Khá lâu rồi mới được gặp lại hiền huynh hiền tẩu! Thì ra, từ ngày từ biệt Phiêu Hương tiểu trúc đến nay, thấm thoát mà đã ba tháng rồi! Hiền huynh hiền tẩu vẫn an khang, vui vẻ chứ?

Hoàng Phủ Ngọc cũng chú mục nhìn Văn Nhân Tuấn, đoạn cầm lấy tay nhau, giọng cảm kích :

– Văn Nhân huynh! Vạn hạnh!.. Thật không ngờ được gặp lại nơi đây!.. Bỗng Hoàng Phủ Ngọc hạ thấp âm thanh, nói thật khẽ :

– Đại huynh!.. Tiểu đệ nhận ra rồi, chính là.. đại huynh!.. Lâu nay lão bá tử, Thanh Cuồng huynh vẫn mạnh giỏi chứ?

Hoàng Phủ Ngọc đang nói đến đây, đột nhiên lưỡng nhãn lấp loáng hàn quang, hô :

– Văn Nhân huynh! Coi chừng!

Thì ra, Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường, sau khi bị Văn Nhân Tuấn cho.. “đâm chém không khí” vừa rồi, đã tức giận, lại tiếp tục liên thủ, nhứt tề sấn tới, tập kích chiêu thứ hai, cực kỳ khoái tốc, cực kỳ tàn độc, lại tập kích từ phía sau lưng!

Nghe tiếng hô của Hoàng Phủ Ngọc, Văn Nhân Tuấn tươi cười như thường, nói :

– Đa tạ Hoàng Phủ huynh! Đệ thấy rồi!

Lời vừa dứt, toàn thân y phục tuyết bạch đã vọt lên, đằng không bay vù lại cỗ xe song mã.

Tư Mã Thường, Nam Cung Thu Lãnh thêm phen nữa, lại.. “đâm chém vào không khí”!

Cả trường không nén được, bật cười ồ.

Tư Mã Thường, Nam Cung Thu Lãnh nổi hung. Nhưng hai gã chưa kịp xoay trở thì một bóng trắng đã vèo đến. Văn Nhân Tuấn vừa rút được ngọn roi trên cỗ xe, liền vung tay một cái. Ngọn roi tợ con linh xà, rít lên vun vút, quất thẳng vào Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường.

Văn Nhân Tuấn xuất thủ vừa chớp nhoáng, vừa chuẩn xác khiến hai gã hoa mắt, kinh mang, hấp tấp nhảy lùi tránh xa.

Hai gã thoái ngần nào thì Văn Nhân Tuấn sấn lên ngần ấy và ngọn roi trong tay liên tiếp vun vút quất tới, liên tiếp bắt hai gã lùi thêm mãi và lo né tránh loạn lên, chẳng hở chút cơ hội nào để xuất đao vung kiếm phản kích.

Tiếu Bao Tự theo dõi tường tận, lòng vô cùng hoan hỉ.

Hoàng Bất Không sững sờ nhìn ra, buột miệng :

– Tuyệt diệu! Vị lão đệ ấy quả nhiên bản lãnh kinh thế hãi tục!

Cả trường chứng kiến cảnh trạng đó, ai nấy đều nín thở hồi hộp vừa bội phục.

Văn Nhân Tuấn bắt buộc hai vị đại cao thủ như Tư Mã Thường và Nam Cung Thu Lãnh phải lùi trối chết, chỉ bằng một ngọn roi đánh xe ngựa, quả là một chuyện, nếu chẳng chứng kiến tận mắt, chắc nói chẳng ai tin.

Đẩy lùi hai gã rồi, Văn Nhân Tuấn cuốn ngọn roi lại, xoay về phía Hoàng Phủ Ngọc, tư thái vẫn hồn nhiên như chẳng hề xảy ra chuyện gì lạ, tiếp tục trò chuyện vui vẻ, thân mật :

– Hiền huynh, hiền tẩu đã rời Phiêu Hương tiểu trúc bao giờ và đến đây để mà.. Hoàng Phủ Ngọc đỡ lời :

– Văn Nhân huynh! Mấy ngọn roi vừa rồi, làm tiểu đệ được dịp mở rộng tầm mắt!

Văn Nhân Tuấn cười :

– Hoàng Phủ huynh quá khen rồi!

Tư Mã Thường đằng đằng sát khí, cả người lẫn kiếm lại xô tới, phóng chiêu chí mạng, kiếm quang lóe mắt.

Văn Nhân Tuấn như có mắt sau lưng, quay phắt lại, cười gằn :

– Xem chừng ngươi chưa thấy quan tài chưa sợ chết. Hãy coi đây!…

Chàng vung tay ra, ngọn roi lại rít lên, vụt thẳng vào luồng kiếm quang sáng ngời của Tư Mã Thường.

Tư Mã Thường liền bắn lùi ba bước liền, trên ngực bị phá toang một lỗ áo bằng bàn tay.

Sắc mặt Tư Mã Thường tái ngắt.

Văn Nhân Tuấn đã cuốn ngọn roi về, xạ nhãn tuyến nhìn Tư Mã Thường, cất giọng băng giá :

– Tư Mã Thường! Nếu ngươi còn dám tiến lên nữa, ta sẽ cho ngọn roi lấy hết hai tròng mắt ngươi đó! Ngươi biết điều thì dang ra, đừng có lộn xộn! Vừa rồi, ta tha cho, chỉ cảnh cáo thôi, không thì đã lấy quả tim ngươi rồi, biết chưa?

Chẳng thèm lý đến Tư Mã Thường nữa, Văn Nhân Tuấn quay sang Hoàng Phủ Ngọc và La Ỷ Hương, ngó hai người bằng mục quang như thân thiết, mà cung ngầm trách móc :

– Nhị vị đều là người võ lâm, thì còn lạ gì chốn võ lâm giang hồ vốn đầy trá ngụy, hiểm ác; mặc dù không đến nỗi là đáng sợ cho nhị vị, nhưng nhị vị đừng dây dính vào, vẫn hay hơn. Phiêu Hương tiểu trúc là cõi an nhàn, thần tiên, nhắm rượu, ngắm hoa, ngâm thơ, thưởng nguyệt.. há chẳng thong dong, yên ổn hơn sao? Đời người là bao, tưởng đã có hạnh phúc, thì nên hưởng lấy kẻo hoài phí đi; hà tất xông vào giang hồ, tìm sự phiền toái? Hảo ý của chư vị, Văn Nhân Tuấn này vô cùng cảm kích. Nhưng, ngay bây giờ, xin mời nhị vị lấy hai món ấy giao cho tại hạ, rồi kéo xe, trở về Phiêu Hương tiểu trúc ngay đi thôi!

Hoàng Phủ Ngọc nói :

– Văn Nhân huynh, dù có phiền toái thế nào, thì đây cũng là chủ ý của tiểu đệ với Hương muội, muốn tự nguyện gánh vác…

Văn Nhân Tuấn ngắt lời :

– Tại hạ hiểu lắm và xin tâm lãnh nhã ý ấy. Hiện tại, đã có tại hạ ở đây, xin nhị vị không nên mạo hiểm. Nếu nhị vị còn nghi đến tại hạ, xin nghe theo lời yêu cầu vừa rồi là hơn.

Hoàng Phủ Ngọc trầm mặc một lúc, rồi gật đầu :

– Âu là như vậy đệ xin tuân lời Văn Nhân huynh!

Văn Nhân Tuấn nói :

– Thế thì xin lấy hai vật ấy trao cho tại hạ.

Hoàng Phủ Ngọc thở dài :

– Làm như thế, là Văn Nhân huynh gặp phiền phức ngay.

Văn Nhân Tuấn gạt đi :

– Đừng lo chuyện ấy.. Phiền phức thì tại hạ vốn đã chấp nhập phiền phức lâu rồi, nay dù có phiền phức thêm, cũng chẳng hề chi…Hoàng Phủ Ngọc bỗng hạ thật thấp giọng :

– Văn Nhân huynh! Nhưng.. thực ra trên mình phu thê tại hạ đâu có hai món ấy mà đưa ra?

Văn Nhân Tuấn nói :

– Chúng ta cùng diễn một màn lộng giả thành chân, cố cho bọn họ đều trông thấy, xin hiền tẩu vờ lấy chiếc khăn tay cuốn lại, trao cho tại hạ.

Lời vừa dứt, Văn Nhân Tuấn liền vươn trảo chụp vào cườm tay và kềm chế ngay uyển mạch của Hoàng Phủ Ngọc, cười lạt, quắc mắt nhìn La Ỷ Hương, quát :

– Phu nhân! Muốn bảo toàn tính mạng của quí trượng phu hay muốn giữ hai món đó?

Hoàng Bất Không chưng hửng :

– Ái chà!.. Lão đệ làm cái gì mà.. Tiếu Bao Tự hiểu ngay dụng tâm của Văn Nhân Tuấn.

– Hoàng lão, mỗi người có một phương cách riêng, miễn là cưỡng đoạt được hai bảo vật ấy thì thôi. Hoàng lão nghi xem có đúng thế không?

Hoàng Bất Không lấp loáng tia mắt khác thường, gật đầu đáp :

– Nói đúng! Nói đúng! Nhị vị cao minh lắm! Nhị vị quả nhiên cao minh thật!

Trong lúc ấy, bỗng thấy La Ỷ Hương trao cho Văn Tuấn Nhân một gói nhỏ, bọc ngoài bằng chiếc khăn tay.

Văn Nhân Tuấn chìa tay đón lấy, dùng một đầu ngón tay mở hé một góc khăn, xem kỹ, đoạn cất kỹ gói ấy vào túi, cười nói :

– Tại hạ với bọn họ không giống nhau. Chúng ta dù gì cũng là chỗ bằng hữu, tại hạ chỉ cần đoạt bảo vật, không đả thương người; hiền tẩu hãy cùng Tiểu Thanh mau lên xe đi!

La Ỷ Hương hơi ngần ngừ một chút, như định động thủ giải cứu Hoàng Phủ Ngọc, nhưng lại thôi, từ từ quay gót, cùng Tiểu Thanh lên xe.

Bỗng nghe Hoàng Phủ Ngọc hỏi :

– Chúng ta còn coi nhau là bằng hữu nữa không?

Văn Nhân Tuấn cười rộ :

– Còn chứ! Còn chứ! Chẳng những vẫn xem nhau là bằng hữu, mà nhị vị còn phải mang ơn tiểu đệ nữa, vì nhờ tiểu đệ đoạt mất hai bảo vật ấy mà nhị vị thoát trùng vây hôm nay. Đấy, Hoàng Phủ huynh hãy nhìn xem, có phải cả đám cao thủ đang hau háu chực chờ đấy không? Nhưng bây giờ thì tiểu đệ đã giảy vây cho nhị vị rồi, xin yên tâm trở về Phiêu Hương tiểu trúc..

Hoàng Phủ Ngọc “hừ” lạnh lùng.

Văn Nhân Tuấn vẫn kềm chế uyển mạch Hoàng Phủ Ngọc, và kéo Hoàng Phủ Ngọc lại xe, cưỡng bách phải leo lên. Đoạn hô lớn :

– Nhị vị ngồi cho vững nhé!

Chàng vung chưởng, vỗ vào mông ngựa. Song mã lồng lên, cất vó.

Cỗ song mã lao đi vun vút, Văn Nhân Tuấn cười khanh khách.

Xe với phu thê Hoàng Phủ Ngọc đã đi, nhưng quả nhiên chẳng một cao thủ nào tại đương trường buồn ngăn cản, cũng không thèm ngó theo. Mà toàn thể đều chằm chặp nhìn dán vào Văn Nhân Tuấn.

Văn Nhân Tuấn vung ngọn roi ra một cái, nhún vai, cười nói :

– Chư vị đã phí bao công phu cực nhọc mà chẳng được gì, tại hạ chỉ nhẹ nhàng một loáng mắt đã thu gọn hai bảo vật vào tay. Ha ha!… từ rày, chư vị học được một kinh nghiệm mới, phải nhớ ơn tại hạ đấy nhé!

Chàng rảo bước định quay về chỗ cũ.

Đám đông lập tức sấn tới mấy bước.

Văn Nhân Tuấn quét ánh mắt sắc lạnh khắp chung quanh một lượt, gằn giọng :

– Các vị ai dám vận động tranh đoạt, cứ xông vào!

Bệnh Tây Thi thò tay vào bọc nắm gọn cuộc “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trường”.

Văn Nhân Tuấn cười, trêu cợt :

– Trên người tại hạ có bảo bối, khả di bắn lửa đốt cháy mọi thứ, các vị có tin không? Có sợ không?

Bệnh Tây Thi biến sắc. Bàn tay đang nắm gọn cuộn “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trường” từ từ buông ra và rút khỏi bọc, định vỗ vào vai hai hán tử lùn, giục xông tới.

Văn Nhân Tuấn lại tiếp :

– Trong võ lâm tuy có những môn võ công kỳ lạ, nhưng gần như môn nào cũng có chỗ yếu; chẳng hạn như có thứ công phu nọ, dù luyện đến mấy, vẫn còn lỗ rún là nhược điểm, ha ha!….

Thêm lần nữa, Bệnh Tây Thi lại biến sắc, ngừng tay, không giục hai hán tử lùn xông tới nữa, mà the thé quát :

– Gã họ Văn kia, ngươi…

Thình lình có tiếng Hoàng Bất Không vang lên, át hẳn tiếng Bệnh Tây Thi :

– Văn Nhân lão đệ! Hãy dòm lại đây coi thử cái này một chút xem nào!

Văn Nhân Tuấn ngoảnh đầu nhìn lại, bỗng chấn động tinh thần.

Tiếu Bao Tự đang oằn oại, tái nhợt dung nhan. Một tay nàng đang bị Hoàng Bất Không kềm chế uyển mạch; trọng huyệt yêu nhãn sau lưng nàng cũng bị lão ghìm sẵn chỉ lực, chực điểm vào.

Lão cười hì hì, ngó Văn Nhân Tuấn.

Văn Nhân Tuấn giương mày, quát hỏi :

– Hoàng lão, định làm gì thế?

Bệnh Tây Thi “úi cha” một tiếng, nói :

– Cái đó kêu bằng bọ ngựa bắt con ve, chim sẻ rình sẵn đằng sau!..

Hoàng Bất Không ngắt ngang :

– Bậy! Xú Bà Nương nói bậy! Cái này kêu bằng “gậy ông đập lưng ông”! Bất quá lão phu chỉ bắt chước y như Văn Nhân lão đệ đã làm với Hoàng Phủ Ngọc vậy thôi!

Hai hán tử lùn thịnh nộ gầm thét :

– Lão quỷ! Ngươi dám gọi ái hậu của ta là.. là gì?

Hai gã song song sấn tới, hai tay không quên bụm lấy lỗ rún.Hoàng Bất Không chẳng buồn để ý tới hai gã, mà gọi Văn Nhân Tuấn, bảo :

– Văn Nhân lão đệ! Hãy thay lão phu chận bước hai tên quái vật ấy đi! Người đẹp đáng yêu, vị hôn thê của lão đệ dù sao cung không nên để lọt vào tay hai quái vật ấy, nghe chưa?

Văn Nhân Tuấn đua tay chỉ hai hán tử lùn, quát :

– Hai gã kia, mau lùi lại!

Nhưng hai gã chả thèm nghe gì hết.

Văn Nhân Tuấn lại lớn tiếng :

– Bệnh Tây Thi! Ngươi còn muốn giữ toàn mạng sống cho hai gã ấy không?

Bệnh Tây Thi trề môi :

– Hay lắm! Gã họ Văn, ta nể tình ngươi đó! Cưng ơi, mau lùi lại đi cưng!

Hai hán tử lùn ngoan ngoãn vâng lời ngay.

Hoàng Bất Không cười :

– Phải đấy! Văn Nhân lão đệ, quả là con người có uy, mà cung rất minh bạch, biết dứt khoát phân biệt sự tình!

Văn Nhân Tuấn lạnh lùng :

– Hoàng Bất Không! Lão mới ăn nói ngọt ngào với chúng ta đó, mà chúng ta cung một niềm kính trọng lão là dường nào, cớ sao lão lại vội trở mặt, trở thành hạ tiện, tiểu nhân như thế?

Hoàng Bất Không cười hì hì :

– Văn Nhân lão đệ Ơi! Ịừng trách lão như vậy, mà hãy tự trách lấy trước đi! Đã bảo, đây là lão bắt chước y theo kiểu lão đệ mới vừa trở mặt với Hoàng Phủ Ngọc đấy mà! Huống chi chính Diệp cô nương cũng bảo rằng mỗi người có phương cách hành động khác nhau, miễn đạt đến mục đích thì thôi. Lão học theo cả hai vị, đừng trách lão chứ!

Văn Nhân Tuấn lại quát :

– Hoàng Bất Không! Coi chừng ta nghiền nát xương lão ra đấy!

Hoàng Bất Không không cười nữa, lạnh lùng hỏi :

– Ngươi muốn giữ hai món ấy hay muốn bảo toàn người đẹp vị hôn thê, nói lẹ đi?

Vưu Hương Cầm bỗng ứng tiếng xen lời :

– Chắc là muốn.. Ta! Ta cũng thích hai món ấy, vậy tốt hơn hết là Văn Nhân Tuấn công tử cứ phối hợp với ta, chẳng những vừa giữ được hai món ấy, lại vừa có ta, một vị hôn thê mới!

Hoàng Bất Không phát cáu, nạt đùa :

– Lãng nhách! Chỉ riêng cái vụ ăn nói, đã vô duyên rồi đừng hòng được chàng trai nào chú ý. Còn lâu Văn Nhân lão đệ mới chịu Vưu đại cô nương!

Vưu Hương Cầm thẹn đỏ bừng đôi má, rồi lại giận tái mặt :

– Lão cẩu! Lưỡi ngươi coi bộ dài đấy!

Hoàng Bất Không cười khảy :

– Cung dài cỡ cái lưỡi Vưu cô nương vậy thôi!

Bệnh Tây Thi cười rộ :

– Hay ơi là hay! Hoàng lão quỷ học được cái khoa đó hồi nào, mà coi bộ tuổi già chớ tâm chẳng già! Vưu đại cô nương chắc bắt đầu thấy ưa thích cái lưỡi dài của lão rồi đó!

Vưu Hương Cầm giận quá :

– Lão cẩu! Lão muốn chết!

Nàng nhắm thẳng Hoàng Bất Không, đánh một chưởng.

Văn Nhân Tuấn bỗng quạt ngược lại một chưởng hóa giải ngay chưởng kình của Vưu Hương Cầm.

Chàng nói :

– Vưu đại cô nương, xin miễn chấp! Hãy chờ tại hạ giải xong vụ này với lão ta cái đã; rồi sau đó cô nương kiếm lão ta mà tính toán, cũng không muộn.

Vưu Hương Cầm không nói gì nữa, cũng không xuất chưởng thêm.

Văn Nhân Tuấn hướng về phía Hoàng Bất Không, băng lãnh hỏi :

– Hoàng Bất Không, nếu ta giao hai món ấy cho lão, thì lão có buông tha Diệp cô nương không?

Hoàng Bất Không cười hì hì :

– Cái đó thì đương nhiên. Nhưng ít ra ta phải thấy hai món ấy cho rõ ràng, chắc chắn cái đã!

Văn Nhân Tuấn gằn giọng :

– Lão đã không chịu tin ta, chẳng lẽ ta đi tin lão! Lão muốn ta giao hai món ấy trước rồi mới buông tha Diệp cô nương ư? Ta làm sao tin được? Ta giao cho lão rồi, lão không buông tha Diệp cô nương thì sao?

Chợt nghe Bệnh Tây Thi cười quái gở :

– Hay là thế nầy, ta đứng trung gian giùm cho, hai bên đem cả người lẫn hai món ấy giao cho ta.. Mặc cho thị nói gì thì nói, chẳng ai buồn nghe tới.

Văn Nhân Tuấn tiếp tục nói với Hoàng Bất Không :

– Trước hết, lão có thể phong bế huyệt đạo Diệp cô nương kế đó sẽ…

Hoàng Bất Không ngắt ngang :

– Lão đệ! Biện pháp đó không ổn đâu, đừng đề nghị với lão phu, vô ích!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Vậy chớ ý lão muốn thế nào?

Hoàng Bất Không đáp :

– Tự nhiên là lão đệ giao hai món ấy cho lão trước, để lão xem có đúng thật hay không, rồi lão buông người đẹp vị hôn thê của lão đệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN