Nhất Kiếm Động Giang Hồ - Chương 56: Hậu đắt kỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Nhất Kiếm Động Giang Hồ


Chương 56: Hậu đắt kỷ


Kim Thiếu Thu ứng thanh phụ họa :

– Đúng!… Lỗ huynh nhận xét thật chu đáo! Cứ việc nắm chặt lấy họ Văn này lo gì chẳng truy ra lão quỷ nọ, mà truy ra lão là cầm bằng biết rõ Hoàng Kim thành!

Lỗ Thiếu Hoa gật đầu :

– Chủ ý của tiểu đệ là như vậy. Kim huynh xem tình thế này lưỡng gia chúng ta hiển nhiên vững đến chín phần mười thành công, nếu chúng ta liên thủ…

Kim Thiếu Thu tiếp ngay :

– Tự nhiên là đồng tiến đồng thoái, đồng tâm hiệp lực…

Lỗ Thiếu Hoa vỗ tay cười lớn :

– Rất hay! Rất hay! Tiểu đệ dám nói, kho tàng Hoàng Kim thành coi như đã thuộc về lưỡng gia chúng ta rồi vậy.

Tư Mã Thường lạnh lùng lên tiếng :

– Hừ, khua môi múa lưỡi khá lắm. Để coi nói thì giỏi ra làm có được hay không cho biết.

Sự thật sẽ trả lời không lâu đâu.

Lỗ Thiếu Hoa giương mày nói lớn :

– Cái gì? Không ai sợ Đại Hoàng Phong ngươi đâu. Vân Mộng và Hoành Sơn thế gia chả coi ngươi là cái quái gì hết.

Tư Mã Thường chớp ngời nhãn tuyến xanh biếc, gằn giọng hỏi :

– Thử liền cho biết, sẵn sàng chưa?

Hắn búng vào lưỡi kiếm, kêu “keng” một tiếng và khoa chân sấn tới.

Nam Cung Thu Lãnh chìa đao ra ngăn lại vừa nói với Lỗ Thiếu Hoa :

– Lỗ Thiếu Hoa, thiết tưởng chúng ta cần duy trì hiện trạng tốt như cũ, lo đối phó với tiểu ưng khuyển xong cái đã, còn chuyện dị biệt riêng với nhau sẽ tính sau.

Đường Tam Cô phụ họa :

– Bá Đao nói phải, chính ta cũng nghĩ như vậy, chẳng hay ngươi nghĩ thế nào?

Lỗ Thiếu Hoa quả là tay giỏi xoay buồm bẻ lái, vì như thấy gây thêm căng thẳng lúc này chẳng lợi gì, bèn xoa tay tươi cười nói :

– Ý kiến chung bao giờ cũng xác đáng, tự nhiên là chúng ta cứ giữ y sự thỏa thuận cũ, tại hạ cũng như Thiếu Thu huynh đều tôn trọng sự thỏa thuận ấy. Thiếu Thu huynh, có đúng thế không?

Kim Thiếu Thu gật đầu :

– Lưỡng gia chúng ta luôn luôn đồng tiếng đồng thoái.

Văn Nhân Tuấn ngấm ngầm theo dõi không bỏ sót chi tiết nào, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ dửng dưng như vô sự, chẳng buồn nhìn đến bọn họ chút nào.

Chợt Nam Cung Thu Lãnh đưa cao thanh đao lên, xạ ánh mắt sắc lạnh về phía Văn Nhân Tuấn, lên tiếng :

– Tên họ Văn kia…

Văn Nhân Tuấn bỗng cắt ngang :

– Nếu tại hạ cho biết hiện giờ gia sư ở đâu, thì cuộc xung đột hôm nay giữa các vị với tại hạ có thể giải tỏa không?

Nam Cung Thu Lãnh gật đầu :

– Được, nhưng ngươi phải dẫn chúng ta đến đó.

Văn Nhân Tuấn đáp ngay :

– Dẫn đi, cũng chẳng hề gì, tại hạ bằng lòng. Có điều không biết giữa các vị với nhau có đồng ý cùng theo tại hạ chăng?

Đường Tam Cô cười lạt :

– Ngươi lại giở trò lỳ gián! Chúng ta như thế nào với nhau là chuyện của chúng ta, phần ngươi hãy tự lo là hơn. Đi theo ngươi để tìm Hoàng Kim thành mà ai chẳng đồng ý đi!

Văn Nhân Tuấn nói :

– Nói thì nghe hay lắm, nhưng chưa chắc các vị đã nhứt trí với nhau, hãy hỏi lại nhau lần nữa đi!

Lỗ Thiếu Hoa lạnh lùng :

– Đừng có hòng ly gián!

Văn Nhân Tuấn cười lạt :

– Được! Nhưng trước khi đi, ta giao kết trước, điều này chính các vị muốn ta dẫn đi, nếu dọc đường có nhọc mệt thì đừng có than và khi đã tới nơi coi như ta đã hết trách nhiệm. Nào ta đi đây!….

Chàng nắm tay Tiếu Bao Tự, toan cất bước.

Tư Mã Thường đưa ngang trường kiếm ngăn lại :

– Hãy khoan! Ngươi còn chưa cho chúng ta biết là lão quỷ sư phụ ngươi hẹn ở đâu.

Văn Nhân Tuấn giương mày :

– Thì ta đưa các vị đi cũng vậy thôi.

Tư Mã Thường lắc đầu :

– Sao lại cũng vậy được? Ngươi phải nói rõ trước để chúng ta nghe thử nơi đó là đâu, liệu có thể đến được hay không, hay có thể có cạm bẫy gì ở đó hay không… Chúng ta phải đề phòng hai sư đồ ngươi quỷ kế đa đoan lắm, không thể không đề phòng.

Văn Nhân Tuấn thở dài :

– Xem chừng các vị kỹ lưỡng quá! Được rồi, nghe rõ đây, hiện giờ gia sư đang có mặt tại một quả núi cách đây chừng trăm dặm, ở hướng Bắc…

Lỗ Thiếu Hoa cười khẩy :

– Nói vậy không thực rồi! Ta nghe Hoàng Kim thành tọa lạc tại Đại Mạc…

Văn Nhân Tuấn quắc mắt nghiêm khắc nhìn Lỗ Thiếu Hoa ngắt lời :

– Truyền thuyết thì Hoàng Kim thành ở đại mạc, mà cả trăm năm nay biết bao nhiêu người võ lâm đã đến đại mạc tìm kiếm, mà có thấy đâu? Vậy tại sao không thể hiểu khác truyền thuyết là Hoàng Kim thành có thể tọa lạc ở một chỗ nào đó khác hơn là đại mạc?

Lỗ Thiếu Hoa giương mày toan nói gì nhưng lại thôi.

Nam Cung Thu Lãnh lạnh lùng :

– Hãy tạm tin theo hắn một phen, cứ để cho hắn dẫn chúng ta đến quả núi ấy, nếu chừng đó không có Hoàng Kim thành thì chúng ta thu thập hắn chẳng muộn; chỉ cần chúng ta tâm hiệp, nghiêm mật đề phòng thì hắn dù có mọc cánh cũng không thoát.

Lỗ Thiếu Hoa cười lạt, mỉa mai :

– Ủa! Nam Cung Bá Đao đã nghiểm nhiên trở thành đầu đàn của chúng ta hồi nào thế?

Tư Mã Thường gằn giọng :

– Ngươi không phục chăng?Lỗ Thiếu Hoa gật đầu :

– Đương nhiên! Nên nhớ ở đây còn có Vân Mộng, Hoành Sơn thế giạ..

Đường Tam Cô lạnh lùng khai khẩu :

– Ở đó mà tranh hơi với nhau ai là đầu đàn, ai không đầu đàn, e tiểu ưng khuyển thoát đi mất thì công toi.

Lỗ Thiếu Hoa lại xoay buồm trở lái, gật gù, cởi mở :

– Tứ Xuyên Đường môn đã không chấp nê, thì Hoành Sơn thế gia cũng chẳng để ý tiểu tiết ấy làm gì. Nào, tiểu ưng khuyển, dẫn chúng ta thượng lộ đi thôi!

Văn Nhân Tuấn chẳng buồn đếm xỉa đến Lỗ Thiếu Hoa, cứ đứng yên, đưa mắt nhìn Nam Cung Thu Lãnh hỏi :

– Bá Đao các hạ, có thể khởi hành chưa?

Đường Tam Cô cười lạt :

– Ngươi đừng cứ ly gián hoài, nhưng chớ quên rằng còn có Đường Tam Cô ta ở đây, thì dù ngươi có cố ly gián ngàn năm, cũng bằng vô ích mà thôi.

Văn Nhân Tuấn cười rộ :

– Ái chà, ghê gớm đến thế ư?

Nam Cung Thu Lãnh giục :

– Thôi, chúng ta đi thôi, đừng chùng chình nữa!

Văn Nhân Tuấn kéo Tiếu Bao Tự, rảo bước tiến ra khỏi miếu.

Nam Cung Thu Lãnh láy mắt ra hiệu cho Tư Mã Thường, hai người, một tả, một hữu lập tức kèm hai bên Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự.

Đường Tam Cô vội vàng đi tiếp phía sau, bên hữu.

Lỗ Thiếu Hoa, Kim Thiếu Thu chỉ còn nối gót phía sau, bên tả.

Rời khỏi miếu hoang, đoàn người nhắm hướng Bắc thẳng tiến.

Đi được gần ba mươi dặm thì trời đã sáng tỏ.

Đám đông phóng mắt nhìn thấy phía trước mặt là cả một vùng hoang dã mênh mông, viễn sơn cận thủy, lâm mộc trùng trùng, trãi một màu xanh đến mãn nhãn, chung quanh gió mai mát rượi, khoan khoái tinh thần.

Văn Nhân Tuấn hít vào mấy hơi thanh khí, rảo mắt ngắm cảnh sắc khắp gần xa, lên tiếng bâng quơ :

– Trời đất đã dành cho nhân thế những cảnh đẹp như thế này, tại sao con người không biết sống an nhiên tự tại để mà thụ hưởng cho trọn ý nghĩa cuộc đời, lại cứ đổ xô vào cuộc tranh tranh đoạt đoạt, chỉ còn biết có máu tanh và bận tâm, nhọc trí. Ôi, đáng tiếc thay!

Đường Tam Cô nói :

– Văn Nhân Tuấn, ngươi chớ có chán ngán thế sự mà chi, bọn chúng ta ai nấy cũng đều từng trải cả rồi!

Văn Nhân Tuấn vui vẻ bắt chuyện :

– So về niên kỷ thì tại hạ chỉ đáng là bực hậu bối, vậy xin tôn xưng cô cô là Đường tiền bối cho phải đạo. Thưa Đường tiền bối, gẫm ra nhân sinh như bóng ngựa qua cửa sổ, thời gian thấm thoát… Như Đường tiền bối, thử nhớ lại xem mới ngày nào cũng trẻ như bọn vãn bối, mà nay đã trở thành một bật trưởng thượng, Đường tiền bối có phúc hơn người, gia đình yên ấm, cuộc sống an nhàn, duy có điều,… nếu bây giờ mà có cháu ngoại để bồng ẩm thì…

Vưu thị thư muội thoạt nghe liền ửng hồng đôi má, liếc nhanh về phía Văn Nhân Tuấn rồi ngó xuống đất ngay.

Đường Tam Cô lạnh lùng :

– Nín đi! Ai mượn ngươi nói? Ta chưa chết già mà! Đâu có cần ngươi lo hộ?

Văn Nhân Tuấn thở dài :

– Đó là sự thật tâm mà nói, chớ vãn bối tuyệt nhiên chẳng có ý gì cả. Bởi vì.. thưa Đường tiền bối, về phần Đường tiền bối đã nên bề gia thất, đã có hạnh phúc đến buổi vãn niên thì chẳng nói gì, nhưng còn con đường tương lai của hai lệnh ái thì…

Đường Tam Cô cười lạt :

– Văn Nhân Tuấn, bây giờ bộ ngươi lại tính gây ly gián cả mẹ con ta nữa hay sao?

Ngươi có điên hay không?

Văn Nhân Tuấn trang nghiêm, thành khẩn :

– Đường tiền bối, ấy là lời xuất phát tận phế phủ vãn bối, hoàn toàn vì tam vị mẫu tử mà nói, vì nhận thấy mẫu tử vốn là nữ lưu, sánh với những vị kia quả có chỗ khó đồng, trong khi vụ này là vụ lưu huyết, mất mạng như không. Đường tiền bối đã rời khỏi Đường môn mà bôn ba thế này, vạn nhất mà rủi có điều gì đáng tiếc xảy ra trong khoảnh khắc sơ hở nào đó thì nhị vị lệnh ái sẽ ra sao? Nhị vị lệnh ái biết nương tựa vào ai trên chốn giang hồ đầy nguy hiểm phong ba? Đường tiền bối đang ở tuổi vãn niên, tưởng không nên rước lấy sự xông pha dặm trường, đương đầu nguy hiểm làm chi. Huống chi, từ bấy lâu nay Đường tiền bối gia môn đường hoàng, sung mãn thì bây giờ còn mơ tưởng đến chuyện Hoàng Kim thành, quá mơ hồ làm gì. Bằng vào tư cảnh và đức tính của Đường tiền bối, thật vãn bối không sao hiểu nổi, vì lẽ gì Đường tiền bối lại đem nhị vị lệnh ái, can dự vào chuyện này, cho nhọc nhằn…

Giọng chàng thật chân thành, thật tha thiết, càng nói càng bày tỏ sự thực tâm.

Đường Tam Cô biến hẳn sắc mặt, trầm giọng gắt :

– Ngươi…

Thình lình thị dừng bước, gật đầu, nói :

– Kể ra ngươi nói cũng đúng. Hay lắm! Mẹ con ta tự nguyện rút lui. Xin cáo biệt!

Biến chuyển thật bất ngờ, chóng vánh.

Không nói thêm câu thứ hai, thị đã xoay mình, đằng không lướt vèo đi ngay.

Vưu thị thư muội nhìn Văn Nhân Tuấn bằng ánh mắt đầy cảm kích, đồng nghiêng mình thi lễ, thỏ thẻ :

– Đa tạ Văn thiếu hiệp, hai thư muội chúng tôi vĩnh viễn không quên kỷ niệm đầy ý nghĩa hôm nay.

Hai nàng cũng xoay người song song đằng không, lướt đi.

Văn Nhân Tuấn ngó theo bóng sau lưng ba người, ánh mắt chàng lấp loáng tinh anh, lẩm bẩm :

– Trong khoảnh khắc mà thấu hiểu đạo lý, tự động rút lui, quả là một sự rút lui dũng cảm. Không phải ai cũng làm được.

Lỗ Thiếu Hoa cười ha hả, nói :

– Văn Nhân Tuấn, ba tắc lưỡi của ngươi lợi hại lắm. Nhưng ngươi nên nhớ bọn chúng ta chẳng một ai là nữ nhân cả nhé!

Văn Nhân Tuấn ngoảnh mặt lại nhìn, lạnh lùng :

– Thấy thuốc không làm chết con bệnh. Phật độ người hữu duyên. Nếu con bịnh cứ muốn chết và kẻ vô duyên thì thầy thuốc đành bó tay, Phật cũng không độ được.

Lỗ Thiếu Hoa lại cười rộ :

– Đúng! Đúng! Ngươi nói như thế nghe được!

Nam Cung Thu Lãnh với Tư Mã Thường thủy chung thần sắc vẫn lạnh lùng, chẳng thốt nửa lời…

Đám đông lại đi thêm một lúc nữa, thì mặt trời đã ló cao, khiến ai nấy đều cảm thấy nóng hừng hực.

Bỗng nghe Tiếu Bao Tự lên tiếng :

– Tuấn lang, tiểu muội mệt quá rồi, nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi nhé?

Văn Nhân Tuấn liền gật đầu :- Phải! Chúng ta đến khu rừng cây phía trước nghỉ một hồi.

Chàng nắm tay nàng nghiễm nhiên rẽ bước về phía rừng cây, chênh chếch bên trái, trước mặt.

Tư Mã Thường hoành kiếm chận lại.

Văn Nhân Tuấn vẫn coi như không, cứ bước.

Hắn quát :

– Tiểu ưng khuyển, việc ngừng lại nghỉ hay không không phải do ngươi tự quyền định đoạt!

Văn Nhân Tuấn nhún vai, cười lạt :

– Ai bảo thế? Ta không thích đi nữa thì kẻ nào dám buộc ta? Muốn đến thấy Hoàng Kim thành các ngươi phải biết điều với ta một chút, đừng tưởng ta là tù nhân của các ngươi đó chớ. Dang ra mau!

Chàng co ngón tay, búng vào lưỡi kiếm của Tư Mã Thường.

Chỉ phong của chàng vừa mãnh liệt, vừa khoái tốc, chỉ chớp xẹt đến: “choang”… một tiếng khô khan, trường kiếm bị hắt tạt qua một bên. Tư Mã Thường ngấm ngầm tê dại cổ tay.

Văn Nhân Tuấn vẫn tiếp tục kéo Tiếu Bao Tự sẵn tiến tới như thường.

Tư Mã Thường biến sắc, vội nắm vững thanh kiếm lại chuẩn bị xuất chiêu tập kích.

Nam Cung Thu Lãnh lẹ làng ngăn cản hắn và lướt tới bình thản theo sát Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự. Hành động của y như vậy, mặc nhiên có ý khuyên mọi người nên y theo Văn Nhân Tuấn, hãy dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Và mọi người quả nhiên không phản ứng gì nữa.

Văn Nhân Tuấn thản nhiên dìu Tiếu Bao Tự tiến vào rừng, chọn một nơi mát mẻ, ưng ý, từ từ ngồi xuống. Hai người sánh vai nhau, tựa lưng vào gốc cổ thụ, thở phào một hơi, khoan khoái.

Tiếu Bao Tự lim dim đôi mỹ mục, nhoẻn môi anh đào, tươi cười nói bâng quơ :

– Thật là dễ chịu, thoải mái! Đúng là một nơi nghỉ chân lý tưởng. Ai mà đã dừng lại đây chỉ e rằng chẳng muốn đi nữa!

Văn Nhân Tuấn âu yếm vỗ nhẹ lên vai nàng, bảo khẽ :

– Thế thì chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi cho bằng thích đến bao giờ thật khỏe khoắn sẽ tiếp tục hành trình.

Hai người nhích lại, sát vào nhau, nắm tay, quàng vai đầy thân thiết, rất tự nhiên như chẳng cần biết có ai chung quanh cả, cũng chẳng buồn nhìn đến bọn Nam Cung Thu Lãnh, Lỗ Thiếu Hoa lần nào.

Lỗ Thiếu Hoa bỗng cười khẩy, sắc diện tà ác, nói :

– Văn Nhân Tuấn, diễm phúc của ngươi thật khiến người ta phải thèm thuồng ghen tỵ!

Văn Nhân Tuấn chẳng mảy may để ý đến gã, đôi mắt chàng vẫn nhắm nghiền, đầu càng ngửa ra sau, tựa thân vào gốc cây không thèm lên tiếng.

Lỗ Thiếu Hoa bẽn lẽn và lấy làm tức tối, nhưng không thể nào kiếm chuyện rắc rối gì được, đành nói chữa thẹn :

– Hay lắm! Chỗ này nghỉ chân cũng khá tốt, nào chúng ta tạm ngồi xuống, cho khỏe một chút.

Y liền ngồi xuống, đám thuộc hạ của y cũng làm theo như chủ.

Ngay lúc ấy, thình lình giọng thảnh thót trong trẻo từ phía trong rừng vọng ra :

– Giỏi cho mi lẩn tránh, trốn chạy! Để ta xem mi còn đào tẩu tới đâu nữa…!

Mọi người giựt mình kinh ngạc, đều đổ dồn mắt về phía vào rừng, cả Tiếu Bao Tự cũng không chịu được, liền mở bừng mắt ra xem.

Chỉ riêng Văn Nhân Tuấn vẫn nhắm nghiền mắt dưỡng thần như thường, tựa hồ chẳng nghe thấy, không hay biết gì hết vậy.

Từ trong rừng bỗng bay ra hai con bướm.

Đúng hơn, bay phía trước là một con bướm thật. Và theo đằng sau là một con người, nhưng trông xinh đẹp nhanh nhẹn chẳng khác nào một cánh bướm. Đó là một thiếu nữ có thân hình diễm tuyệt, thướt tha, uyển chuyển, vận thường y bằng lụa mỏng, bó sát người, trong tay cầm một vật giống như cái cánh và một cái vợt lưới, loại vợt dùng để bắt bướm.

Lỗ Thiếu Hoa vụt đứng dậy.

Đột nhiên :

– Úi chao!….

Một tiếng hô như oanh ca yến hót, đầy kinh ngạc, duyên dáng, nữ tử lập tức chuyển bộ đứng phắt lại, miệng há ra, đôi mắt tròn xoe, trông sắc diện và tư thế nàng rất xinh đẹp.

Lỗ Thiếu Hoa rạng rỡ thần thái, cười nói :

– Thân pháp Lăng hư ngự không tuyệt diệu! Là người hay là thiên tiên?

Nữ nhân áo lụa chớp chớp mắt, khẽ thốt :

– Ồ! Sao mà ở đây lại đông người thế này? Các vị đều đến đây có chuyện chi?

Lỗ Thiếu Hoa đưa tay chỉ ra phía ngoài, mau mắn rước đáp :

– Chúng tôi trên đường đi ngang đây, ghé lại nghỉ chút xin dám hỏi chẳng hay cô nương đây là…

Nữ nhân áo lụa hoa ngó Lỗ Thiếu Hoa hỏi :

– Ồ! Trông ngươi cũng là người trong võ lâm, chẳng hay quí tánh là chi?

Lỗ Thiếu Hoa càng tươi nét mặat, đáp ngay :

– Tại hạ họ Lỗ, tên tự Thiếu Hoa.

Nữ nhân áo lụa hoa liền kêu lên :

– A! Vậy tức là Hoành Sơn thế gia Lỗ thiếu chủ?

Lỗ Thiếu Hoa cười duyên :

– Không dám, chính tại hạ! Còn cô nương là…

Nữ nhân áo lụa hoa không trả lời, mà tiếp tục ca ngợi :

– Từng nghe danh Hoành Sơn thế gia Lỗ thiếu chủ đã lâu, nay mới được hạnh ngộ, tiểu nữ thật là thất kính.

Vừa nói nàng vừa thi lễ.

Lỗ Thiếu Hoa mau mắn đáp lễ :

– Không dám, không dám. Chẳng hay cô nương là…

Nữ nhân áo lụa hoa đáp :

– Tiểu nữ họ Triệu, tên gọi Phi Dao.

Tiếu Bao Tự buột miệng :

– Hậu Đắt Kỷ!

Lỗ Thiếu Hoa “ủa” một tiếng :

– Nguyên lai cô nương là Hậu Đắt Kỷ…

Hậu Đắt Kỷ vội vàng ngoảnh mặt nhìn Tiếu Bao Tự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN