Nơi nào phong cảnh như tranh
Ngoại truyện 6: Lời thì thầm mùa thu
6. Lời thì thầm mùa thu
Ông Thịnh Mậu Cốc tổ chức hôn lễ vào một ngày thứ Bảy của mùa thu. Bạn bè, đồng nghiệp, người thân, giới doanh nhân, thư ký phụ trách lo tiệc đã tính toán rằng ít nhất cũng phải sáu chục bàn. Họ vốn định tổ chức trên tầng thượng của trung tâm thương mại Thịnh Hoa, nhưng bây giờ xem ra không được nữa rồi. Ông Thịnh Mậu Cốc nói rằng sẽ tổ chức ở khách sạn Bốn Mùa. Tin tức truyền ra ngoài khiến cho giới thương gia ở Tân Giang xôn xao cả lên. Hôn lễ của bà Hoa Dương và ông Chu Hạo Chi cũng được tổ chức ở khách sạn Bốn mùa, đúng là một đôi vợ chồng giàu có.
Chu Hạo Chi là người nho nhã, tinh tế, dịu dàng. Trong hôn lễ của họ, ông Thịnh Mậu Cốc đã vắng mặt. Chu Hạo Chi không muốn bà Hoa Dương trở thành đối tượng bị chế nhạo, trêu đùa của mọi người, thế nên muốn nhân lúc trời vẫn còn nắng ông sẽ đưa bà lên miền Bắc du lịch. Bà Hoa Dương liếc nhìn ông rồi nói: “Sang năm đi nhé, em muốn ở lại chúc mừng Mậu Cốc.”
“Sao em cứ phải rước bực vào người vậy?” Ông Chu Hạo Chi thở dài.
Bà Hoa Dương lắc đầu, sửa lại cổ áo cho ông. “Anh nói sai rồi, giờ trong trái tim em không còn ông ấy nữa, muốn buồn bực cũng không thể bực nổi. Đừng lo cho em, em không yếu đuối như vậy đâu, mấy lời nói của người ta không thể làm em tổn thương được.”
Ông Chu Hạo Chi tin mặc dù nhìn bề ngoài bà rất nhu mì, dịu dàng, nhưng thực tế bà lại là người vô cùng mạnh mẽ.
Không biết Thịnh Mậu Cốc muốn chơi một canh bạc, hay mắc bệnh chồng già cuồng vợ trẻ mà tin tức về hôn lễ của ông tràn ngập các trang báo như Nhật báo Tân Giang, Vãn báo Hoa Đông… Ảnh chụp ông cùng Giản Phỉ Nhiên mặc áo cưới đứng bên bờ sông rất đẹp và lãng mạn. Giản Phỉ Nhiên chưa bao giờ được giới truyền thông chú ý đến thì nay chuông reo nóng máy. Đa số là các bạn thời cấp ba, họ đều kêu gào đòi cô tổ chức một buổi họp lớp để kể lại chi tiết mọi chuyện cho họ nghe. Giản Phỉ Nhiên đồng ý ngay, coi như là bữa tiệc chia tay thời kỳ độc thân của mình.
Họa Trần cũng nhận được điện thoại thông báo. Giản Phỉ Nhiên nói: “Nhất định phải đến đây nhé, các bạn đều rất nhớ cậu.”
Bà Hoa Dương và ông Chu Hạo Chi nên duyên vợ chồng, Họa Trần không quá hụt hẫng, chỉ thấy trong lòng có chút nao nao. Không người con nào không hy vọng bố mẹ của mình sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, nhưng nếu họ giữa đường đứt gánh có một cuộc sống mới thì cho dù không chấp nhận cũng phải đối diện. Về chuyện của ông Thịnh Mậu Cốc và Giản Phỉ nhiên, Họa Trần phải mất cả tháng trời để “tiêu hóa”. Cô không ngăn cản bố có tình cảm với người khác, chỉ là bạn học đột nhiên trở thành mẹ kế của mình, tình tiết hay có trong phim bỗng nhiên xảy ra ngay với người thân của mình khiến cô rất bối rối. Đúng lúc đó cô lại bị nôn nghén nặng đến nỗi uống nước cũng nôn, một tháng sụt hơn hai cân, Hà Dập Phong cũng vì lo lắng cho cô mà gầy đi không ít. Trong lòng Họa Trần cho dù có thấy khó chịu thế nào cũng không ca thán với Hà Dập Phong một câu, vì cô luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô càng không dám để lộ chút tâm trạng nào với mẹ.
Hà Dập Phong không bình luận gì về hôn sự của ông Thịnh Mậu Cốc. Lúc nhận được thiệp mời, anh chỉ nói “Chúc mừng”, sau đó gọi điện về Bắc Kinh, bảo bố mẹ anh dành thời gian chuẩn bị đến tham gia hôn lễ.
Hôm đó, ba vị phụ huynh kéo Họa Trần vào phòng sách nghiên cứu các món ăn dinh dưỡng trong thời kỳ mang thai. Là chủ nhà, anh lịch sự dẫn Giản Phỉ Nhiên đi lên tầng tham quan. Lúc mở cửa ra vườn hoa trên tầng thượng, sắc mặt Giản Phỉ Nhiên không được tốt lắm. Một thiên kim tiểu thư như Họa Trần, sống trong sự đầy đủ là điều không cần bàn cãi, nhưng một vườn hoa trên tầng thượng thế này không phải cứ có tiền là làm được. Một người thông minh như cô, chỉ nhìn thoáng qua là đã hiểu ông Thịnh Mậu Cốc và bà Hoa Dương yêu thương con gái đến mức độ nào. Cô hiểu vì sao ông Thịnh Mậu Cốc nói rằng cả cuộc đời ông chỉ có một đứa con gái là Họa Trần. Tình cảm con người có hạn, tình yêu có hạn, quả thực, ông không thể nặn ra thêm nữa để trao cho người khác.
Trên mặt sông phản chiếu chút nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn, nước sông gợn sóng lăn tăn, gió thu mát lạnh. Trong vườn hoa, cỏ cây xanh mướt, mùi hương thoang thoảng, cô nghiêng người nhìn chàng trai tuấn tú, nho nhã bên cạnh, bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Tôi yêu ông ấy nên mới lấy ông ấy.’ cố gắng lắm cô mới thốt ra được một lời giải thích.
Hà Dập Phong đẩy gọng kính, không lên tiếng.
“Tôi tin, nhưng cô có tin không?” Hà Dập Phong cười nhạt.
Giản Phỉ Nhiên sững sờ, mặt đỏ đến mang tai, cho đến lúc ra về cũng chưa hết. Trên xe, cô buồn bã phàn nàn với ông Thịnh Mậu Cốc: “Em không thích đến Tĩnh Uyển.”
Ông Thịnh Mậu Cốc nhíu mày. “Tôi nghĩ em đã trưởng thành rồi, không ngờ còn nói ra những lời ấu trĩ như vậy.”
“Em chỉ hơn Họa Trần có gần một tuổi thôi.”
“Em lấy bản thân ra để so sánh với Họa Trần đấy à?” Ông Thịnh Mậu Cốc như nghe thấy một chuyện cười không thể buồn cười hơn.
Giản Phỉ Nhiên biết điều không nói gì nữa, nhưng trong lòng đắng chát như nhai phải hoàng liên (1). Sống khổ như vậy để đi đến hôn nhân, cô sẽ được gì và mất gì, giữa hai thứ này liệu có ngang bằng không?
(1) Một vị thuốc Đông Y, có vị đắng, tính hàn, thường dùng chữa bệnh đau dạ dày, thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng, làm sáng mắt…
Thực ra, Thịnh Mậu Cốc rất yêu chiều Giản Phỉ Nhiên, ông đã đích thân gọi điện cho giám đốc nhà hàng, bảo anh ta chuẩn bị một bữa tiệc cho cô thiết đã bạn bè, phục vụ chu đáo.
Đa số những người bạn ở gần đều đến, cũng có một số ít người thành đạt, còn một số người không thành đạt nhưng cũng sống không đến nỗi nào. Đám phụ nữ hầu hết đều đã kết hôn sinh con, chỉ còn vài người vẫn còn độc thân. Khi họ thấy Giản Phỉ Nhiên sung sướng như vậy đều rất ngưỡng mộ, khen cô tốt số. Họa Trần và một người bạn đang mang bầu ngồi cạnh nhau. Cô vẫn bình thường như mọi khi, không ai biết cô là Thư Ý, không ai biết cô là người kế nghiệp tập đoàn Thịnh Hoa. Bạn học hỏi thăm về công việc của cô, cô xấu hổ nói rằng mình làm nghề tự do. Người bạn cũng không muốn hỏi sâu thêm, lúc đó còn đi học, thành tích học tập của cô chỉ bình thường, không tìm được công việc tốt cũng đúng thôi. Cô bạn còn an ủi cô, phụ nữ không cần sự nghiệp, cứ để chồng nuôi là được. Họa Trần gật đầu tán thành.
Giản Phỉ Nhiên đeo chiếc nhẫn kim cương to đùng, lái xe Land Rover, biệt thự, chung cư đều đứng tên cô, quần áo đang mặc đều là của hãng thời trang nổi tiếng hàng đầu thế giới. Giám đốc nhà hàng chốc chốc lại chạy tới hỏi han, sợ phục vụ chưa được chu đáo. Tất cả những điều này người khác có phấn đấu cả đời cũng không làm được, thế nên mọi người nhìn vào thấy vô cùng ngưỡng mộ. Trái tim đang trống rỗng của Giản Phỉ Nhiên dần dần được lấp đầy dưới những ánh nhìn như thế. Nhưng khi Họa Trần nhìn cô, cô cảm thấy vô cùng chướng mắt. Thế nên Giản Phỉ Nhiên càng được thể kể lể câu chuyện tình lãng mạn của mình, đến nỗi khiến người nghe vừa ngạc nhiên, vừa ngưỡng mộ.
Buổi họp mặt diễn ra được nửa chừng thì Họa Trần xin phép về. Có mấy bạn nam hút thuốc, cô lại đang có bầu nên ai cũng thông cảm. Cô đến và rời đi nhẹ như cơn gió thoảng, ngoại trừ Giản Phỉ Nhiên, còn những người khác đều chẳng mấy để ý.
Hôm nay là ngày sửa bản thảo của nGưỡng vọng, Hà Dập Phong phải họp đến nửa đêm, lúc về nhà thì Họa Trần đã ngủ. Cô mặc chiếc áo ngủ chấm hoa màu hồng nhạt, mặt quay vào trong, cuộn tròn người như một con sâu. Hà Dập Phong nhìn cô, trái tim bỗng chốc dịu lại. Anh kéo cô ôm vào lòng, vuốt ve lưng cô. Họa Trần mơ màng mở mắt, gối đầu lên cánh tay anh rồi lại ngủ tiếp.
Hôm sau là cuối tuần, hai người họ lái xe đến ngôi nhà ở ngoại ô. Mấy cây hồng mọc gần bờ sông rủ lá xuống là là mặt nước, đầu cành lúc liu quả, giống như những chiếc đèn lồng nhỏ tí xíu. Khóm cúc dại nở hoa rực rỡ dưới gốc cây, những cánh hoa trắng muốt có nhụy vàng lay nhẹ trong gió. Trên đầu cành tầm xuân vẫn còn sót lại những nụ hoa nhỏ, sắc đỏ tươi, tựa như tuổi trẻ của thiếu nữ. Cây hồng trong vườn quả vẫn còn xanh, từng chùm quả rắn chắc, bóng mịn. Đây là giống hồng mới mà Hà Dập Phong nhờ người mua đem về trồng, gọi là hồng ngọt. Khi quả chín vẫn có màu xanh, gọt vỏ ra, cùi bên trong giòn ngọt, nhiều nước. Anh nghĩ sau khi ngủ trưa dậy sẽ tìm một cái làn đưa cho Họa Trần, bảo cô hái một ít đem về Tĩnh Uyển, mỗi ngày ăn một quả hồng có tính hàn lạnh, ăn nhiều không tốt.
Anh mở hết cửa trước, cửa sau, đem chăn ra ngoài phơi nắng, đun nước, pha ấm trà, chỉ có thế thôi mà ngoảnh đầu lại đã không thấy Họa Trần đâu. Tìm ở sau vườn mới thấy cô đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dài dưới gốc cây ngân hạnh.
“Em sao vậy?” Hà Dập Phong ngồi xuống bên cạnh, nhặt chiếc lá rơi trên vạt áo cô.
Họa Trần dẩu môi, buồn bực nói: “Em xót ruột.”
Hà Dập Phong không hiểu, hỏi lại: “Sao tự nhiên lại xót ruột?”
Bố mẹ cô đều xuất thân từ những người bình thường, để có được sản nghiệp Thịnh Hoa như ngày hôm nay là điều không dễ dàng. Lúc đầu, họ cũng phải tiết kiệm từng chút một, tính toán chi tiêu hằng ngày, vậy mà bây giờ ném cả đống tiền không tiếc tay. “Sao bố không thấy tiếc nhỉ, nào là thẻ vàng, nào là xe, nào là biệt thự, em thấy xót ruột lắm.”
Hà Dập Phong cố nhịn mới không bật cười thành tiếng, hình như đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Họa Trần nhắc đến vấn đề tiền bạc. Họa Trần không có yêu cầu cao về vật chất, mà ông Thịnh Mậu Cốc và bà Hoa Dương cũng không bao giờ hạn chế việc chi tiêu của cô. Thực ra cô cũng không dùng đến tiền của họ, vì tiền bản quyền sách của Thư Ý khá nhiều, hơn nữa bây giờ còn có anh chăm sóc cô. “Tiền” có lẽ là từ không xuất hiện trong từ điển của Họa Trần. Nghe cô nói xót ruột, anh cảm thấy vô cùng mới mẻ và đáng yêu.
“Thực ra không phải em đang xót ruột tiền nong, mà cảm thấy cô ta không xứng đáng, đúng không nào?” Hà Dập Phong xoa đầu cô rồi lại chắp hai tay lại.
Họa Trần cúi thấp đầu, khẽ thở dài.
“Anh hỏi em một câu này, em nghĩ bố có phải là người bố mẫu mực không?”
Họa Trần ngước mắt lên, nghiêm túc gật đầu.
Hà Dập Phong nhún vai. “Vậy thì em còn gì để phàn nàn nữa nào? Bố rất yêu em, nhưng em cũng phải nhớ là, ông ấy không chỉ là bố của Họa Trần, mà còn là Thịnh Mậu Cốc, ông ấy có thú vui và cuộc sống của riêng mình. Em đừng nên áp đặt quan điểm sống của mình làm ảnh hưởng đến người khác. Em không thể là người dẫn dắt cuộc đời của ông, mà ông cũng không cần điều đó. Với trải nghiệm của mình, ông đủ biết rõ, ý thức rõ mình đang làm gì. Nếu ông làm sai, làm chuyện ngốc nghếch thì ông sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả. Đừng suy bụng ta ra bụng người, lúc đầu chúng ta yêu nhau, ông có nói gì đâu.”
“Con mắt của em tốt hơn bố.” Họa Trần không cam tâm. Cô nàng Giản Phỉ Nhiên thích khoe khoang, sĩ diện đó, người nào có mặt cũng nhận ra là cô ta yêu bố cô vì cái gì.
Trái tim Hà Dập Phong chợt thấy vô cùng ấm áp, anh cúi người hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô. “Sinh ra được cô con gái thông minh thế này, không hiểu mắt mũi của bố đi đằng nào rồi nhỉ? Thôi, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, hãy tôn trọng ý kiến của bố, chúc phúc cho bố.” Hà Dập Phong rất lạc quan, trong cuộc hôn nhân này, anh nhận ra, người chiến thắng thật sự chính là Thịnh Mậu Cốc, còn Giản Phỉ Nhiên, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
“Em chẳng muốn làm gì cả, chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Mẹ cũng không nói gì, vì thế em cũng không nên lắm lời.”
“Nếu em thấy thực sự không hợp, sau này ít gặp mặt thôi.” Cho dù trái tim có lý trí thế nào cũng sẽ thiên vị, Hà Dập Phong luôn đứng về phía vợ ủng hộ vô điều kiện.
“Vâng.” Họa Trần trầm ngâm một hồi đột nhiên ngẩng mặt lên, nuốt nước miếng, mặt đỏ bừng. “Phu tử, bây giờ thu nhập một năm của anh là bao nhiêu?”
Hà Dập Phong không trực tiếp trả lời cô: ‘Có thể nuôi em và ba đứa con!”
Họa Trần giật nảy mình. “Nhiều thế à, không được, chúng ta bây giờ mới chỉ có một đứa, vậy số tiền thừa đâu rồi? Sau này em phải quản lý mới được, nếu không ngày nào đó anh ở bên ngoài tiêu tiền như nước thì làm thế nào?”
Hà Dập Phong hận một nỗi không thể chứng minh ngay cho cô thấy. “Em thử nghĩ xa hơn có được không? Có ai nói chồng như thế bao giờ?”
Họa Trần cười ha ha. “Thì em cứ lo trước thế!”
Hà Dập Phong đứng bật dậy, kéo cô ra vườn. Ở lâu trong bóng râm, tự nhiên sẽ có suy nghĩ u ám, anh phải dẫn cô ra tắm nắng mới được.
Bầu trời mùa thu, gió thổi nhè nhẹ, mây lửng lơ trôi, mặt trời rực rỡ. Hà Dập Phong bảo Họa Trần đứng dưới mái hiên, anh hái quả hồng trên cây rồi đưa lên mũi cảm nhận mùi thơm nồng. Những dây đậu đũa bò trên hàng rào đã cho quả đậu dài buông thõng, anh cũng tiện tay hái hai nắm. Đậu đũa có màu đỏ tím này xào với thịt ăn rất ngon. Trước đây, bữa trưa của họ có thể ăn qua loa, nhưng bây giờ Họa Trần đang có bầu nên không thể tùy tiện như thế được. Anh bước ra hàng rào, lịch sự nhờ bà hàng xóm nấu giúp bữa trưa. Ói ra thì xấu hổ, nhưng quả thật cả anh và Họa Trần đều không giỏi nấu nướng.
Cháu gái của bà hàng xóm chưa đầy hai tuổi, thấy người lạ nhưng vẫn tỏ ra rất thân thiết, chạy đến ôm lấy chân Hà Dập Phong. Anh có vẻ khá gượng gạo, bối rối xoa đầu cô bé, rồi hứa sẽ đi hái quả, lúc đó cô bé mới chịu buông tay ra.
Thấy bộ dạng như được đại xá của Phu tử, Họa Trần bật cười. Những câu cô nói vừa nãy ở sau vườn chỉ là lời nói đùa. Cô biết, Phu tử của cô luôn là người lạnh lùng, cho dù về tiền bạc hay về tình cảm. Đối với người con gái khác, hay dù chỉ là một cô bé con, anh cũng rất “keo kiệt” trong việc thể hiện tình cảm. Sự nhiệt tình của anh chỉ dành riêng cho một mình cô. Có lúc cô nghĩ, nếu Phu tử không gặp cô, chắc có lẽ anh sẽ sống độc thân suốt đời. Anh và cô thật may mắn khi có nhau!
“Một mình đứng đây cười gì đấy?” Hà Dập Phong mang hoa quả về liếc nhìn cô vợ đang cười rạng rỡ.
“Em muốn trưa nay đích thân xuống bếp để thưởng cho anh. Món trứng gà luộc nhé!” Họa Trần xắn ống tay áo, xoa hai tay vào nhau.
Hà Dập Phong tỏ vẻ vừa mừng vừa lo. “Anh biểu hiện tốt như vậy ư?”
“Vâng!”
“Nói cụ thể xem nào?”
“Anh đã lấy em chứ sao!” Đấy không phải là việc đáng chúc mừng sao?
Hết Ngoại Truyện
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!