Nữ Thần Diễn Xuất
Chương 6: Chuyện năm đó
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ Tùy nhếch môi cười, phất tay về phía Lộ Thanh Thanh và Vụ Mang Mang, như thể đang đuổi mấy con cún đi.
Lộ Thanh Thanh kéo tay Vụ Mang Mang, bảo: “Đi thôi.”
Vụ Mang Mang hơi lo lắng hỏi: “Chắc sẽ không việc gì phải không?”
Lộ Thanh Thanh đáp: “Chắc vậy.”
Vụ Mang Mang không nhận được câu trả lời chắc chắn, lòng vẫn âu lo, nếu chỉ mình cô gặp rắc rối thì cũng không sao, cô có chân có tay, không lo chết đói.
Nhưng thể diện của cả gia đình cô đều tập trung vào một người, tỷ lệ nam nữ càng ngày càng cách biệt, nếu em trai cô không có tiền thì tương lai cưới vợ làm sao.
Lộ Thanh Thanh thấy Vụ Mang Mang còn không muốn đi, bèn khuyên nhủ: “Không sao đâu, cậu giúp chú tớ gặp may như thế, chuyện buổi tối nay chắc chắn sẽ lan truyền nhanh chóng, sẽ không có ai dám gây phiền phức cho gia đình cậu nữa đâu.”
Vụ Mang Mang nghe vậy mới hoàn toàn yên lòng, thở hắt ra một hơi, cười nói: “Cậu nói tớ mới nhớ, hôm nay đúng là bất thường thật, trước đây lúc đánh bài tớ toàn bị gọi là ‘tay thối’, cứ tưởng ban nãy xong đời rồi, nào ngờ lại bốc trúng Cửu Vạn.” Thật đúng là quái lạ.
Lộ Thanh Thanh thấy Vụ Mang Mang lại tươi cười thì cũng phấn khởi nói: “Vậy chắc hôm nay vận may của cậu siêu tốt, mở bài một phát được luôn, quá đã.” Lộ Thanh Thanh dứt lời bèn kéo nhẹ cánh tay Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang không động đậy, cô hơi nghi hoặc nhìn Lộ Thanh Thanh, nói thật chứ tối nay Lộ Thanh Thanh có vẻ hơi tốt quá mức với cô.
Lúc đó mọi người chẳng ai dám lên tiếng, nhưng Lộ Thanh Thanh dù run rẩy sợ hãi nhưng vẫn cố nói giúp cô, giờ biết cô bị cắt tiền tiêu vặt lại còn cho cô tiền để về nhà nữa.
Chuyện tự dưng có miếng bánh từ trên trời rơi xuống đúng là có thật, nhưng chắc chắn không thể rơi vào người cô.
“Thanh Thanh, cậu có chuyện gì à? Nếu có gì cần thì cứ nói, tớ mà giúp được thì sẽ không chối từ.” Vụ Mang Mang hứng khởi nói.
Lộ Thanh Thanh hơi do dự, sau cùng bảo: “Hình như dạo trước cậu từng khoe chiếc túi Hermes trên weibo đúng không?”
Lộ Thanh Thanh vừa mới mở lời, Vụ Mang Mang chợt nhớ ra, chiếc túi đó cô phải nhờ người ta mãi hai năm mới lấy được, nhưng cũng chẳng phải việc quan trọng gì, bèn nói luôn: “Tớ còn tưởng là chuyện gì cơ. Cậu giúp tớ nhiều như vậy, một cái túi có là gì. Ngày mai tớ đưa cho.”
Lộ Thanh Thanh im lặng.
Vụ Mang Mang tức thì chữa lại: “Hay là bây giờ cậu tới nhà tớ đi, tớ đưa luôn cho?” Cô hiểu sự say mê cuồng nhiệt của phái nữ đối với túi xách, cầm trong tay càng sớm càng thích.
Lộ Thanh Thanh nhoẻn cười gật đầu.
Khu nhà cao cấp của Vụ Mang Mang thoáng nhìn qua đã biết là thuộc hạng siêu cấp bạch phú mỹ.
Bảy, tám năm trước, khu đất rộng mấy nghìn mét vuông này được rao bán, sau khi mở mang quy hoạch lại, tự dưng được đội giá trên trời, tận bảy vạn tệ/m2.
Vậy mà lại có người chịu mua, liền bị mọi người mắng cho té tát.
Lúc đó cha mẹ Vụ Mang Mang mới vừa tỉnh ngộ, hoà hảo lại với nhau, vẫn chưa sinh thêm em trai, lại vội cứu vớt tình cảm từ đứa con gái duy nhất, nên dù mang danh đại ngốc vẫn chấp nhận, chỉ cần cô được vui vẻ.
Bây giờ ngẫm lại, số phận của Vụ Mang Mang cũng không hẳn quá tệ. Bởi 300m2 hiện thời của cô trị giá tới 20 vạn tệ/m2, khu nhà này quá đủ để làm của hồi môn của cô.
Có điều bây giờ Vụ Mang Mang không có ý mời Lộ Thanh Thanh lên tham quan nhà, bèn nghiêng đầu với Lộ Thanh Thanh đang đứng ở dưới tầng, nói: “Cậu chờ ở đây nhé, tớ đi lấy cho.”
“Có thể cho tớ dùng nhờ WC một lát được không?” Lộ Thanh Thanh hơi xấu hổ cười nói.
Vụ Mang Mang còn biết nói gì đây?
Lộ Thanh Thanh vừa vào nhà, lập tức thốt lên: “Oa, OMG, nhà cậu ở thời cổ đại đấy à? Khéo mấy bộ phim cổ trang quay ở đây cũng được đấy.”
Nhà Vụ Mang Mang có thiết kế hoàn toàn theo phong cách cổ điển, nào là vách ngăn, bình phong, trướng rủ màn che, giường La Hán, đa bảo các*…
*Đa bảo các là cái kệ / giá chuyên đựng bảo vật.
Thậm chí bồn cầu trong WC cũng là sứ Thanh Hoa*.
*Sứ Thanh Hoa (青花瓷) là đồ sứ xuất hiện từ thời Đường.
Trên bảo các đặt nhiều đồ gốm sứ, mô phỏng sứ Nhữ Diêu, sứ Phấn thải*, đồ tráng men, cái gì cũng có. Nhờ có các mối quan hệ công việc nên Vụ Mang Mang tìm người mô phỏng lại những món đồ sứ này, cố gắng tạo ra những sản phẩm y như thật.
*Sứ Nhữ Diêu (汝窑) là đồ sứ xuất hiện từ thời Tống. Sứ Phấn thải (Famille Rose – 粉彩瓷) xuất hiện từ thời Thanh.
Tiện thể làm đạo cụ diễn xuất của cô luôn.
Nhưng cũng chính vì lý do này mà Vụ Mang Mang không hề muốn mời người khác tới chơi nhà mình.
Vụ Mang Mang rót cho Lộ Thanh Thanh vừa mới bước ra từ WC một cốc nước, bình thản nói: “Cậu chờ nhé, tớ đi lấy túi.”
Lộ Thanh Thanh đâu phải người thích ngồi im một chỗ, bèn đứng dậy đi theo, tiện thể ngó nghiêng.
“Cậu đắp thành đống lên thế kia ư?” Lộ Thanh Thanh đúng là được mở mang tầm mắt, cô ta đi theo Vụ Mang Mang tới phòng để đồ linh tinh liền nhìn thấy cảnh này.
Căn phòng chứa đầy đồ đạc giả cổ, phía trên xếp hàng đống túi xách lẫn hộp giày.
“Mấy thứ này không hợp với bài trí ngoài phòng khách.” Vụ Mang Mang vừa cố sức bới đồ chất đầy như núi trước mặt, vừa giải thích: “Ngoài đó còn chẳng có chỗ mà ngồi nên đành phải cất vào đây.”
Vất vả lắm mới lấy ra được chiếc túi xách mà cô đã mất hai năm mới cầm trong tay được, liền đưa cho Lộ Thanh Thanh.
Lộ Thanh Thanh cường điệu nói: “Cậu dám đối xử với bảo bối của tớ thế à?”
Vụ Mang Mang nhún vai, mấy cái túi này chẳng qua chỉ có tác dụng chụp ảnh khoe khoang trên weibo mà thôi.
Nếu đã vào nhà rồi, Vụ Mang Mang đương nhiên không thể vội vã tiễn khách.
Cô dùng chiếc ấm sành nhỏ đun nước pha trà cho Lộ Thanh Thanh.
Lộ Thanh Thanh ngắm nghía chén trà màu thiên thanh, nói: “Chất lượng khá lắm, xem ra cậu khá coi trọng mấy thứ này, còn làm cả một bộ nữa, có điều hương vị trà không ổn lắm.”
Vụ Mang Mang thầm nhủ, mấy thứ đó chỉ để tượng trưng thôi, chẳng lẽ lúc diễn cảnh ăn cơm, người ta lại dùng đồ ăn thức uống nóng hôi hổi chắc?
Bởi vậy nước trà vốn dĩ chỉ là trà hoa lài hạng ba mười đồng một túi mà thôi.
Vụ Mang Mang dùng tư thế đầy tao nhã châm thêm trà cho Lộ Thanh Thanh.
“Cậu đun nước lã lên đấy hả? Vẫn còn đầy mùi thuốc khử trùng đây này.” Lộ Thanh Thanh vốn quen uống nước khoáng lên giọng bắt bẻ.
“Nước lã được khử độc bằng khí Clo đó.” Vụ Mang Mang tận tâm giảng giải kiến thức khoa học cho Lộ Thanh Thanh, sau đó bồi thêm một câu: “Tớ không mở máy lọc nước được, phải tiết kiệm điện.”
Đây chính là nỗi khổ khi không có tiền mà vẫn phải ở trong khu nhà cao cấp này, cô sắp không đỡ nổi đủ các loại phí quản lý rồi.
Lộ Thanh Thanh bật cười ha hả.
“Thật ra chú tớ không phải là người tính khí hẹp hòi đâu, tại khi đó cậu quá đen đủi, dây đúng lúc chú tớ đang ở cạnh Đổng Khả Khả đấy.” Lộ Thanh Thanh nói.
Vụ Mang Mang đang tựa vào đệm mềm trên giường La Hán nghịch di động, nghe Lộ Thanh Thanh nói vậy liền hứng khởi bật dậy.
“Tớ biết là cậu sẽ hứng thú mà.” Lộ Thanh Thanh giơ ngón tay cái thích thú.
Cô ta nhích lại gần Vụ Mang Mang, hít ngửi: “Cậu dùng nước hoa gì thế, mùi thơm ghê.”
Vụ Mang Mang đáp: “Là Guerlain. Cậu mau nói đi, tại sao tớ lại xui xẻo thế?”
Thâm tâm Vụ Mang Mang đang tràn ngập kích động, cô biết chắc chắn phía sau việc này còn có nguyên nhân khác, bằng không chỉ với mỗi chuyện đó, người bình thường nhiều nhất thì chỉ nghĩ cô bị điên, chứ sao có thể chẳng nói chẳng rằng đã mời ngay luật sư làm đơn kiện như thế.
Hơn nữa điều đó chứng tỏ không phải Vụ Mang Mang kém hấp dẫn, mà là cô đã không cẩn thận chọc vào “quả mìn” của đối phương.
Vụ Mang Mang chợt hồi tưởng lại vẻ dửng dưng hờ hững của ông chú Thần tài tối nay, bỗng thấy lòng sao mà ngứa ngáy khôn tả.
Cứ như thể anh ta đang vuốt ve một con mèo Ba Tư trong lòng cô vậy.
Vụ Mang Mang vốn là người như vậy, đối phương càng không coi trọng cô, thì cô lại càng vội vàng mặt dày muốn hấp dẫn sự chú ý của người ta.
Nghe bảo thói xấu này vốn do cô luôn được quan tâm để ý quá nhiều, dễ dàng giành được sự hâm mộ của người khác, vậy nên cô mới thích những việc khó khăn, thích cảm giác chinh phục thử thách.
Rất nhiều người không thể lý giải nổi tại sao những kẻ có tiền cứ có cơ hội là lại hăm hở lập nhóm chinh phục đỉnh Everest*, hoặc những người hễ rảnh rỗi là lại sẵn sàng chinh phục đỉnh K2** nổi tiếng khó nhằn, những nơi như thế này thì cho dù anh sở hữu một núi tiền cũng không thể chắc chắn được đảm bảo an toàn.
*Đỉnh Everest là đỉnh núi cao nhất trên Trái Đất khi so với mực nước biển, tính đến thời điểm hiện tại là 8848m. Đường lên đỉnh Everest là biên giới giữa Nepal và Tây Tạng (Trung Quốc).
**K2 là đỉnh núi cao thứ nhì trên mặt đất, cao 8.611m, nằm tại giáp ranh biên giới giữa huyện Taxkorgan, địa khu Kashgar, Tân Cương, Trung Quốc và Pakistan, thuộc dãy núi Karakoram.
Song Vụ Mang Mang có thể hiểu được tâm tư bọn họ, nếu đã xác định mục tiêu thì phải cố hết sức, liều mạng mà trèo lên, như vậy mới kích thích.
Vụ Mang Mang tự biết tuổi mình còn trẻ, vẫn chưa sống đủ, nên không dám mơ mộng tới việc chinh phục đỉnh núi như đám đàn ông, tốt xấu gì vẫn phải đảm bảo an toàn tính mạng.
Nhưng tương lai 30, 40 tuổi mà trở nên giàu có thì chưa biết chừng cô cũng sẽ quyết định chinh phục những ngọn núi cao trên thế giới.
Nghĩ vơ vẩn, Vụ Mang Mang cứ mãi thất thần.
May mà Lộ Thanh Thanh không mấy để ý, cô ta cất giọng: “Đổng Khả Khả và chú tớ là thanh mai trúc mã.”
“Không ngờ cô ta lại lớn tuổi như vậy đấy, a, hoá ra cô ta khai gian tuổi à.” Vụ Mang Mang sốt ruột xen ngang. “Tớ biết ngay mà, nhìn nếp nhăn của cô ta rõ như thế thì không thể chỉ mới 28 tuổi được.”
“Cách đây không lâu cô ta mới sang Thụy Sĩ tiêm nhau thai cừu, đúng lúc bị mẹ tớ bắt gặp.” Lộ Thanh Thanh nói.
Vụ Mang Mang tò mò hỏi: “Nhau thai cừu có thật thần kỳ như vậy không?”
Lộ Thanh Thanh tức thì hào hứng giảng giải cho Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang lại nói: “Hay để tớ bảo mẹ tớ đi tiêm thử xem, bà ấy làm mà có tác dụng thì tớ cũng làm theo.”
“Ừ, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau nhé.” Lộ Thanh Thanh đề xuất.
Câu chuyện càng lúc càng lạc đề, may mà Vụ Mang Mang vẫn ham hố thị phi, bèn hỏi: “Cậu tiếp tục đi, nói vậy chắc Đổng Khả Khả chính là bạn gái của chú cậu à?”
“Mối tình đầu thôi. Chính xác chỉ là mối tình đầu.” Lộ Thanh Thanh khoa trương thốt.
Vụ Mang Mang bắt đầu gợi mở: “Mối tình đầu ư? Ban nãy cậu nói bọn họ là thanh mai trúc mã, vậy chẳng phải gia đình Đổng Khả Khả cũng có tiền có thế lực ư?”
Vụ Mang Mang ôm gối, xoa cằm, nói: “Thảo nào Đổng Khả Khả vào nghề nhiều năm như vậy mà chẳng có scandal nào, hơn nữa ngay tác phẩm đầu tay còn được hợp tác với đạo diễn, biên kịch, siêu sao nổi tiếng. Tớ còn tưởng kiếp trước cô ta giải cứu được cả hệ ngân hà cơ.”
“Hứ, cô ta cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, gia đình cô ta kinh doanh khai khoáng thôi.”
“Khai thác mỏ than à?” Vụ Mang Mang bật hỏi, lòng thầm tấm tắc, Đổng Khả Khả mà là con gái của ông chủ mỏ than thì chắc là may mắn lắm mới thừa hưởng được nét đẹp từ mẹ cô ta đây.
“Không phải, là khai thác cẩm thạch.” Lộ Thanh Thanh tiếp lời. “Gia đình cô ta cũng bình thường thôi, điểm đặc biệt là ở chỗ, trong bao năm qua cô ta chính là người duy nhất từng mang thai đứa con của chú tớ.”
“Hồi nào thế?” Vụ Mang Mang bật dậy, trợn mắt truy hỏi: “Chưa từng nghe thấy nữ thần quốc dân lại từng mang thai đấy?”
“Tầm 17, 18 tuổi.” Lộ Thanh Thanh đáp.
Bản lĩnh nghe một đằng, nói một nẻo của Vụ Mang Mang là hạng nhất, cô bắt đầu luyên thuyên: “Tớ biết tỏng rồi, đây là chuyện thông thường của thanh niên mà. Cậu xem cái điệu bộ nghiêm túc của ông chú cậu bây giờ thì biết đảm bảo là người vô cùng cẩn thận, nhưng tuổi trẻ nhất thời xúc động, có khi ngại vướng víu nên chẳng thèm dùng bao, hoặc là lúc hừng hực vội vàng quên khuấy cả bao, hay có khi do Đổng Khả Khả mua nhầm phải thuốc tránh thai giả cũng nên.”
Vụ Mang Mang vừa mới nhắc tới chủ đề này bèn dào dạt hứng khởi: “Với lại mười mấy năm trước xã hội đã cởi mở như bây giờ đâu, internet cũng đâu phát triển rầm rộ, có khi hai người bọn họ còn chẳng biết phải tránh thai thế nào ấy nhỉ? Đúng là nghiệp chướng mà, cậu nói xem, sao giáo dục của đất nước chúng ta lại thiếu sót như thế, lại còn rất hay cố tình tránh né vấn đề này chứ?”
“Tớ nói cho cậu nghe, lần trước xem Thời sự, người ta chiếu hai vợ chồng tiến sỹ nhà nọ sau khi thành hôn mãi chưa có con, họ bèn đi tìm nguyên do, kết quả sau này mới phát hiện rằng, hoá ra hai kẻ ngu ngốc đó cứ tưởng nằm im đắp chăn là có thể sinh em bé được.” Vụ Mang Mang càng nói càng bật cười phớ lớ.
Lộ Thanh Thanh cũng phải nở nụ cười theo.
“Cậu nghĩ tình hình ông chú cậu lúc đó thế nào?” Con gái vốn thường tò mò chuyện riêng tư của người khác.
“Tớ làm sao mà biết chi tiết được.”
“Được rồi, cậu nói tiếp đi.” May mà Vụ Mang Mang vẫn nhớ trở về đề tài cũ: “Nữ thần chắc chắn sẽ không sinh đứa bé ra đúng không?”
“Còn không phải vậy sao? Khi đó Đổng Khả Khả còn chưa vào nghề, nhưng cô ta vẫn muốn đóng phim, gia đình cô ta lại nhất mực phản đối, chính ông chú tớ giúp đỡ cô ta theo đuổi ước mơ đấy. Có điều cô ta đúng là ngu ngốc, vì sự nghiệp mà bỏ đứa nhỏ của chú tớ, lại còn nói dối là bị trụy thai nữa.”
Kết quả không nói cũng biết, đôi thanh mai trúc mã vì chuyện này mà chia tay.
“Bây giờ Đổng Khả Khả hối hận, muốn nối lại tình xưa.” Lộ Thanh Thanh hừ nhẹ: “Đáng tiếc là hiện giờ những người muốn sinh con cho chú tớ có mà xếp hàng dài tới tận Thái Bình Dương, làm sao đến lượt hoa tàn ít bướm Đổng Khả Khả chứ.”
Vụ Mang Mang gật đầu đồng tình, chí ít thì cô cũng đang muốn tới xếp hàng đây.
“Đã hiểu rõ mọi chuyện chưa?” Lộ Thanh Thanh hỏi Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang gật đầu: “Hiểu hết rồi, chuyện khi xưa chắc hẳn là bóng ma trong lòng ông chú cậu, cho nên vừa nghe thấy có người tự xưng đang mang thai đứa con của mình, anh ta liền nổi giận.”
Vụ Mang Mang thở dài một tiếng, ra chiều lĩnh hội: “Vậy nên người ta mới nói, nếu trước đây từng chịu nhiều tổn thương, thì sau này dù có hạnh phúc bao nhiêu cũng khó mà bù lại được.”
Vụ Mang Mang cắn nhẹ bộ móng xinh đẹp: “Dù sao cũng là đứa con đầu tiên, có lẽ ấn tượng khó lòng phai nhạt, hơn nữa tình đầu thà chọn sự nghiệp cũng không chọn anh ta. Đúng là tổn thương lòng tự tôn ghê!”
*Giường La Hán:
*Đa bảo các
*Sứ Nhữ Diêu
*Lọ nước hoa Guerlain mà Mang Mang dùng ( đẹp điên đảo á >.< )
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!