Nữ Thần Diễn Xuất - Chương 13: Chuyện không ngờ tới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Nữ Thần Diễn Xuất


Chương 13: Chuyện không ngờ tới


Khách sạn tình nhân* có vị trí hơi khuất nẻo, nhưng không ảnh hưởng đến việc người đến người đi tấp nập, bởi ngay gần đó có một phố quán bar khá nổi tiếng.

*Khách sạn tình nhân là khách sạn chuyên dành cho các cặp đôi, được thiết kế theo phong cách gợi tình.

Rạng sáng, khi đứng trước khách sạn ánh lên một màu tím huyền ảo, Vụ Mang Mang bất chợt chần chừ.

Sau cơn hưng phấn, đầu óc liền trở nên tỉnh táo.

Cô nhìn lướt qua chiếc túi trong tay mình, có bình xịt hơi cay, bình xịt khói, nếu nhỡ may gặp nguy hiểm gì, cô phun một phát là chuông báo cháy của khách sạn kêu lên ngay. Hơn nữa bản thân cô cũng biết chút ít “võ công”, chắc cũng lo liệu được.

Đã đến giờ, Vụ Mang Mang cũng không chần chừ thêm được, bên phía công ty cho thuê cũng gọi điện tới thúc giục.

Đây là lần đầu tiên mà có đối tượng khách hàng khiến Vụ Mang Mang cảm thấy hứng thú đến thế này.

Đối phương kể rằng bị một cô gái lớn tuổi đeo bám quá dai dẳng, nên cần Vụ Mang Mang giả đóng làm tình nhân của anh ta để cô gái kia phải tuyệt vọng mà tha cho anh ta.

Nhưng Vụ Mang Mang vẫn hơi băn khoăn về chuyện tại sao cứ phải dàn cảnh tại khách sạn tình nhân.

Chính bởi cảm giác nghi ngờ như trong tiểu thuyết trinh thám này mà Vụ Mang Mang mới càng cảm thấy kích thích, vậy nên dù biết rõ núi có hổ mà vẫn hăm hở xông vào.

Kỳ thật, người thông minh thường hay chết ở chỗ tự cho là mình thông minh.

Khách sạn ít tầng, ít phòng, nghe nói phải đặt trước một tháng thì mới có phòng.

Hạ tiên sinh ở căn phòng trên tầng hai.

Vụ Mang Mang chưa từng bước vào khách sạn tình nhân bao giờ, bởi vậy khó tránh khỏi vô cùng hiếu kỳ. Ánh đèn tù mù, mang cảm giác vừa mờ ám vừa quái lạ, làm Vụ Mang Mang có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.

Quản lý khách sạn bước tới chào, giải thích tháng này khách sạn trang trí theo phong cách “Đồng phục mê hoặc”.

Vụ Mang Mang bụng bảo dạ “lải nhải lắm thế”, nhưng đầu thì tràn ngập hưng phấn.

Thảo nào đàn ông lại thích những khách sạn như thế này.

Trong phòng thay đồ của khách sạn, Vụ Mang Mang thay sang bộ trang phục y tá trắng tinh, hoá ra bộ quần áo này cũng được tính vào chi phí thuê phòng.

Cho dù chính bản thân phải bỏ tiền ra trả, với việc thích diễn tới phát điên, phỏng chừng Vụ tiểu thư cũng sẽ sẵn sàng cà thẻ ngay lập tức.

Váy y tá dài hơn đùi một chút, may mà Vụ Mang Mang sớm chuẩn bị, mặc sẵn quần con bên trong.

Phần eo hơi bó, nhưng vóc người Vụ Mang Mang khá chuẩn, nên cố gắng hóp bụng lại một chút thì cũng vừa.

Có điều cổ áo siêu cao, hơn nữa lại còn kín như bưng, toát vẻ cấm dục quyến rũ.

Vụ Mang Mang cảm thán một hơi, khách sạn này ý tưởng dồi dào quá, không ngờ lại tạo ra được cảm giác mãnh liệt thế này.

Vụ Mang Mang nhìn vào gương, chỉnh lại chiếc mũ trắng trên đầu, lấy kẹp ghim chắc chiếc mũ lại, sau đó dòm lại bản thân một lượt, trông khá tinh tươm ổn thoả.

Lúc Hạ Sâm Hạc nghe thấy tiếng chuông ra mở cửa, đột nhiên phải trố mắt ra nhìn.

Cô gái trước mặt chân dài thẳng tắp miên man, mặc quần da chân kéo tới đùi, làn da trắng hồng căng bóng khiến người ta cơ hồ không biết chỗ nào đi tất, chỗ nào để trần.

“Hạ tiên sinh.” Vụ Mang Mang lên tiếng, cô đã nhìn thấy bức ảnh của anh ta nên cất giọng đầy khẳng định.

Song nhìn thấy ánh mắt trắng dã của anh ta, Vụ Mang Mang liền mở WeChat lên, gửi ngay một tin nhắn báo an toàn cho công ty.

“Xin lỗi, chúng tôi thường xuyên phải gửi tin tức về cho công ty.” Vụ Mang Mang nhoẻn cười bảo Hạ Sâm Hạc.

Hạ Sâm Hạc đẩy cặp kính viền vàng lên, nở nụ cười ngại ngùng rồi mời Vụ Mang Mang vào phòng.

“Xin lỗi, tôi không ngờ tiểu thư Angela lại đẹp như vậy…” Hạ Sâm Hạc dừng giây lát rồi tiếp lời: “Và chuyên nghiệp đến thế.”

“Đương nhiên rồi.” Từ xưa đến giờ Vụ Mang Mang đều luôn rất có ý thức mỗi khi diễn xuất.

Hai người khách khí, ngồi xuống cách nhau một khoảng khá xa.

Vụ Mang Mang từ chối hết thảy lời mời dùng trà, dùng nước của đối phương, tự lấy nước khoáng trong túi xách ra uống.

Hạ Sâm Hạc tựa hồ hơi xấu hổ, cất giọng giải thích đơn giản: “Cô ấy chắc là sắp đến rồi.”

Vụ Mang Mang gật đầu tỏ ý đã biết.

Sự chú ý của cô hiện giờ đã dời sang chiếc giường bệnh, trên tủ đầu giường còn bày cả ống nghe nhịp tim và thiết bị khám chữa. Chếch phía trên có vòng treo chuyên để cho bệnh nhân gãy xương sử dụng, nhưng rõ ràng đặt ở trong phòng chỉ để làm cảnh.

Vụ Mang Mang thầm cảm thán khách sạn này quả là chuyên nghiệp, nếu ai không biết lạc bước vào đây lại cứ tưởng chỗ này là phòng bệnh thật sự.

Chỉ thiếu mỗi mùi thuốc mà thôi.

Trong khung cảnh kỳ quái này, tuy nói là chỉ đang giả vờ sắm vai tình nhân, nhưng không khí có vẻ mờ ám quá mức, Vụ Mang Mang không khỏi khẽ cau mày.

Cô tiếp tục gửi thêm một tin nhắn báo an toàn nữa.

Ngay sau đó chuông cửa reo vang.

Vụ Mang Mang bật dậy, mau chóng bước tới bên cạnh Hạ Sâm Hạc, bắt đầu nhập vai.

Còn Hạ Sâm Hạc thì cởi phanh áo sơ mi ra, khoác chiếc áo choàng tắm lên ra mở cửa.

Hạ Sâm Hạc cẩn thận cất giọng hỏi trước: “Ai đấy?”

“Phục vụ phòng đây.” Ngoài cửa vọng tới giọng nữ trả lời.

Hạ Sâm Hạc liếc nhìn Vụ Mang Mang, ra hiệu chuẩn bị mở cửa, Vụ Mang Mang tức thì gật đầu đáp ứng.

Ngay lúc Hạ Sâm Hạc vừa mới mở hé cửa ra một chút, cửa phòng lập tức bị đẩy mạnh, Hạ Sâm Hạc giật lùi mấy bước, ngã ngồi xuống dưới đất.

Đúng là hệt gã thư sinh yếu đuối trói gà không chặt.

Hai người phụ nữ cao to hùng hục xông vào.

“Hạ Sâm Hạc, anh dám làm chuyện có lỗi với tôi ư, dám hú hí với tình nhân ở đây à.” Một trong hai người đàn bà quát lên the thé.

Vụ Mang Mang đúng thật là một cô nhân tình vô cùng quyến rũ.

Nhưng đây là tình huống gì thế này? Chẳng phải anh ta bảo bị gái già đeo bám ư? Sao thoạt trông có vẻ giống vợ cả tới bắt gian thế này?

Vụ Mang Mang còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ăn một cái tát nổ đom đóm mắt.

“Con đĩ không biết xấu hổ này, dám quyến rũ chồng bà à, mày không sợ thối cả chỗ đấy à…” Vụ Mang Mang quả thực chưa từng nghe thấy những câu chửi thô tục nhường này.

Người đàn bà vừa đánh vừa mắng, bổ nhào tới Vụ Mang Mang. Vụ Mang Mang cố gắng chống đỡ, muốn trả đòn lại, trong lòng thầm thấy khác thường.

Người phụ nữ mặc quần bò cũng lao tới trợ giúp: “Con đĩ thối tha này, mày không được dạy dỗ tử tế hả… Thèm khát cái ** của đàn ông đến nỗi đi quyến rũ chồng người khác thế cơ à?”

Bây giờ dù có ngu đến đâu thì Vụ Mang Mang cũng đã hiểu mọi chuyện ra làm sao. Cô thầm thấy xấu hổ, cũng không dám chống trả nhiều, người phụ nữ trước mặt nước mắt giàn dụa, thoạt nhìn trông hệt con điên, bộ dạng vô cùng thương tâm.

Hạ Sâm Hạc chạy tới, cao giọng kêu: “Angela mau chạy đi.”

Vụ Mang Mang đương nhiên muốn chạy, bởi phụ nữ đi bắt gian như lên cơn rồ, sức chiến đấu vô cùng mãnh liệt.

“Hạ Sâm Hạc, anh dám làm tổn thương tôi thế à, tôi phải đánh chết cái đôi gian phu dâm phụ này!” Bà Hạ gào khóc, tuy miệng thì nói như vậy, nhưng tay chân thì hiển nhiên chỉ đối phó với “dâm phụ” mà thôi.

“Xin lỗi, Lý Quyên, anh xin lỗi. Anh nhất thời hồ đồ, tất cả là do cô ta quyến rũ anh.” Hạ Sâm Hạc đau khổ cầu xin.

Vụ Mang Mang đang chạy tới bên cửa thoáng chốc liền hiểu ra tất cả, thật đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Nhìn mặt mũi có văn hoá thế kia mà hoá ra lại chỉ là phường bại hoại, dám thuê một cô gái đến sắm vai tiểu tam. Tuy cô không biết lý do vì sao, nhưng hành động của hắn ta chẳng khác nào tát cái bốp lên mặt Vụ Mang Mang.

Có điều bây giờ không phải lúc Vụ Mang Mang thắc mắc nhiều, hai người phụ nữ cao to này quá mạnh mẽ, cô vừa chạy chậm một chút thì đã bị cào một nhát lên cổ rồi.

May mà tóc tai đều nhét hết vào trong mũ, nếu không khéo bị kéo tuột cả da đầu mất.

“Tôi không phải tình nhân của hắn!” Vụ Mang Mang ôm đầu kêu to.

Đáng tiếc không ai chịu tin cô, hoặc chính cô nhìn vào trang phục của mình bây giờ cũng nào có thể tin nổi?

Đây có phải là không trêu vào chim ưng cũng bị chim ưng chọc vào mắt không?

Vụ Mang Mang vội vội vàng vàng mở tung cửa, cổ áo bỗng bị kéo ngược về phía sau, giãy dụa một hồi, cúc áo rụng lả tả, cổ áo phanh rộng, nhìn thấy cả nửa bầu ngực.

Thật oan uổng khó chịu quá đi mất thôi!

Thế nhưng Vụ Mang Mang chịu không thể địch nổi hai người phụ nữ này.

Thứ nhất, đàn bà đánh nhau là chuyện quá mức khó coi, vừa giật tóc vừa phun nước bọt, hơn nữa còn cứ nhằm những chỗ nhạy cảm mà tấn công. Đấu kiểu này mất hết cả thể diện.

Thứ hai là Vụ Mang Mang làm sao có thể không biết xấu hổ mà đánh lại người ta? Người ta tới bắt gian mà, tuy rằng cô chẳng làm sai điều gì, nhưng tình ngay lý gian, đáng đời cái con ngu xuẩn tự làm tự chịu như cô.

Vụ Mang Mang chỉ còn cách quơ vội túi xách, ba chân bốn cẳng phi xuống tầng.

Lý Quyên và cô em họ tức tốc đuổi theo, Vụ Mang Mang chạy vội tới nỗi rơi cả giày, tóc xổ lung tung, bị cô gái kia giật được, đau đến độ suýt thì khóc toáng lên.

May mà cô mau chóng vùng ra được, lao thẳng ra khỏi cửa khách sạn, chợt nghe “kít” một tiếng, Vụ Mang Mang suýt thì lần thứ hai làm vong hồn dưới bánh xe.

Lý Quyên và cô em bất chấp tất cả, xồng xộc chạy tới tóm lấy Vụ Mang Mang.

Vụ Mang Mang cùng đường, không buồn chửi mắng “gã lái xe gây chuyện”, chạy vội tới phía sau đập bôm bốp lên cửa kính, gào lên: “Mở cửa ra, mở cửa ra!”

Không ngờ cửa xe tức thì mở ra, Vụ Mang Mang mau mắn chui vào, Lý Quyên chỉ tóm được cái túi xách của cô.

Vụ Mang Mang siết chặt cái túi lại, kêu lên: “Lái ngay lái ngay!”

Thật đúng là nửa đêm còn gặp chuyện hoảng hồn.

Cuối cùng cũng bỏ xa được chị em Lý Quyên, Vụ Mang Mang ngoái nhìn ra ngoài từ cửa sau xe, thấy Lý Quyên đang ngồi phệt xuống đất gào khóc nức nở.

Vụ Mang Mang bây giờ chỉ muốn bóp chết gã Hạ Sâm Hạc, thù này không báo thề không làm người.

Lúc quay đầu lại, Vụ Mang Mang mới nhớ ra mình vẫn chưa cảm ơn người ngồi trong chiếc xe mà suýt tí nữa thì đâm chết mình, nhưng cũng đồng thời cứu cô lúc nguy nan.

“Ban nãy thật sự cảm ơn…” Vụ Mang Mang vừa quay đầu vừa thốt.

Nhưng khi nhìn thấy rõ mặt đối phương, mấy chữ sau đó bèn chui tọt vào bụng, cô run rẩy kêu: “Lộ tiên sinh?”

Người ngồi bên cạnh chẳng phải chính là Lộ tiên sinh đấy sao?

Đây hình như là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi thế này đi?

Vì ở quá gần nên Vụ Mang Mang đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ lâu, có điều do ban nãy vẫn còn hoảng sợ nên mới không để ý tới mà thôi.

“Ban nãy thực xin lỗi, Lộ tiên sinh.” Vụ Mang Mang muốn khóc quá đi mất.

Thật đúng là đã xui xẻo thì uống nước cũng giắt răng, tại sao cô lại đụng phải Lộ Tùy khi bất ngờ gặp phải cái chuyện điên rồ như thế chứ?

“Ừm.” Lộ Tùy hờ hững đáp lời.

Vụ Mang Mang không hiểu anh ta muốn biểu lộ điều gì, “ừm” như vậy nghĩa là khẳng định cô đã đắc tội với anh ta ư?

Vụ Mang Mang âm thầm chán nản.

Động tác đập cửa ầm ầm của cô khi nãy đúng là thô lỗ và vội vã quá, đáng lẽ vừa ngồi vào xe là phải tỏ lòng biết ơn và kính trọng ngay mới phải.

Thêm vào đó đúng khi bị hiểu lầm là tiểu tam, bị đuổi đánh giữa đường thì lại bị Lộ Tùy bắt gặp.

Tuy ông chú không phải là một bà tám lắm lời, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, nếu bị đám bạn bè thân thiết phát hiện thì Vụ Mang Mang làm sao mà bưng bít được.

“Lộ tiên sinh, vừa nãy anh thấy hết rồi à? Thật ra tôi không phải…” Vụ Mang Mang vừa ngượng ngùng vừa kiên trì giải thích.

Nhưng nói được một nửa, nhìn thấy vẻ mặt Lộ Tùy vẫn bình thản như thường, trong lòng Vụ Mang Mang bỗng chợt chán ngán.

Cô cũng thật là, Lộ Tùy nào có hứng thú cần biết chuyện của cô chứ? Đương nhiên cũng chẳng buồn nghe những lời giải thích này.

Huống hồ chuyện này cũng không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát được.

Vụ Mang Mang bèn nói địa chỉ với tài xế, rồi tự khắc im lặng.

Sau đó cô chợt phát hiện ra bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của mình.

Tóc xổ tung toé, mũ bác sỹ thì xiêu vẹo lệch lạc trên đầu.

Cổ áo mở toang, hở nửa bộ ngực trần, trên cổ còn có vết xước rớm máu.

Do ngồi xuống nên váy bị kéo lên cao, để lộ hơn nửa cái quần con bên trong.

Bộ dạng đúng là vô cùng thảm hại.

Vụ Mang Mang đỏ bừng mặt, định bụng kéo váy xuống, nhưng ngay sau đó lại để nguyên như cũ.

Đôi mắt người bên cạnh vẫn chẳng hề liếc qua lấy một lần.

Vụ Mang Mang biết bản thân hiện giờ trông khá buồn cười, nhưng cũng khá lả lơi hấp dẫn chăng.

Đàn bà hư hỏng luôn khiến đàn ông nảy sinh ham muốn “giày vò”.

Vụ Mang Mang cố lấy dũng khí quay sang nhìn người bên cạnh.

Phải thừa nhận rằng ông chú Thần tài là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy.

Vụ Mang Mang từng xem một chương trình nói về việc đa số người đẹp trên thế giới đều có chung một đặc điểm.

Đó chính là gương mặt cực kỳ cân đối.

Những cuộc khảo sát thí nghiệm từ các bức ảnh chụp cũng càng chứng minh điều đó.

Nếu giải thích từ góc độ tiến hoá thì lấy mũi làm đường trung tâm, gương mặt hai bên phải đối xứng hoàn toàn thì mới được coi là người đẹp. Bởi gương mặt cân xứng đồng nghĩa với một khuôn mặt sáng sủa khoẻ mạnh.

Những gương mặt “khoẻ mạnh” như vậy thường được ưu tiên khi người ta dựng vợ gả chồng, bởi ai mà chẳng muốn được kết đôi với người đẹp, cải thiện chất lượng đời sau.

Cho nên thật dễ hiểu khi ông chú Thần tài rất được phái nữ hoan nghênh.

Thêm vào đó đôi mắt luôn là cửa sổ tâm hồn của một con người.

Đối với Vụ Mang Mang, đôi mắt của Lộ Tùy thật sự quá đẹp.

Thâm trầm, trong suốt, ẩn chứa vẻ tĩnh lặng.

Nhưng dưới sự bình tĩnh ấy lại đang che giấu một sức mạnh đáng sợ.

Tựa hồ giống biển khơi yên ả ban đêm, khiến người khác không thể nào coi nhẹ được sức mạnh ẩn giấu ấy.

Bởi áp lực mạnh mẽ này, Vụ Mang Mang đột nhiên tỉnh táo lại.

“Lộ tiên sinh, hôm nay tôi rất xin lỗi anh. Lúc ở buổi tiệc, tôi không nên lấy anh ra làm trò đùa.” Vụ Mang Mang nỗ lực ra vẻ mình không phải đang mặc quần áo y tá, mà là đang mặc trang phục thông thường.

Nhưng phản chiếu trong đôi mắt Lộ Tùy vẫn là một hình ảnh Vụ Mang Mang đầy khác thường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN