Đừng Làm Thế - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1621


Đừng Làm Thế


Phần 11


Tôi và anh ta đã thỏa thuận như vậy,vì con và vì chính gia đình của mẹ con à!

Trong căn phòng ăn riêng ông nội của tôi và ông của Minh nói chuyện rất nhiều,hai ông vừa nói chuyện rồi lại cãi nhau ngay được…Minh rời đi ngay sau khi nói chuyện với tôi và anh ta không tham gia bữa ăn gia đình này…

-Nó có lẽ bận quá không ngồi được để khi nào cưới xong chúng ta ngồi cả thể được không?

Ông nội của tôi cũng dễ tính,ông gật gù

-chắc nó có lý do chứ chúng tôi cũng k xét nét quá,dù sao thì chuyện cũng đã rồi ,đứa cháu của tôi chăm sự nhờ bên đó

-ông nói gì thế tôi chắc chắn để cho con bé sống cuộc sống tốt nhất …

Tôi ra về và không quên cúi chào bố mẹ của Minh ,họ tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của ông nội trong cách sắp xếp ăn nói hay nói chuyện vs mẹ tôi…tôi nghe rõ tất cả mọi thứ…

Họ sẽ đón tôi và tổ chức tiệc cưới tại hòn đảo của gia đình họ dưới Quảng Ninh …mẹ tôi tất bật đi mời họ hàng,nhà trai thuê xe chở đưa đón mọi người trong họ nhà tôi xuống tận hòn đảo của họ,tôi được mác cưới đươc con nhà giàu…dù cho tôi đã mù đôi mắt…

Phong bước vào con ngõ nhỏ,thấy trước của phòng của Phương có hai người áo đen đứng bên ngoài,anh ta nhăn mặt khó hiểu…Phương bước ra thì người kia đỡ túi cho Phương…

-em đi đâu vậy

Tôi nhận ra Phong liền mỉm cười nhẹ

-cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi anh rồi

-em đừng có nằm mơ

-hiện tại và tương lai anh mãi mãi không bh có thể làm phiền được tôi nữa …

Phong đến gần hai người kia chặn

-chúng mày là ai

-là người của chồng sắp cưới của tôi,chúng tôi đã có con với nhau và chuẩn bị sắp kết hôn

-không,em k thể làm thế với anh được

Phong tóm lây tay Phương thì người áo đen bẻ ngược tay Phong ra sau,người còn lại đá thẳng vào đầu gối Phong …Phương hất tay ra khỏi Phong

-khi nào tôi sáng mắt,tôi nhất định sẽ hỏi anh về cái chết của bố tôi,tôi k tin là ông tự tử…

-chuyện đó k quan trọng bằng việc anh thật lòng yêu em,anh chỉ sai vì anh quá yêu em đó là cái sai lớn nhất của anh

-đừng yêu …sẽ đau lòng đấy…

Phương quay đi…Phong hét lên khi bị giữ tay …

-Lê Thu Phương em k dc lấy ai khác ngoài anh,anh đang hỏi cưới em rồi đây,anh sẽ chấp nhận cả đứa trẻ ,làm ơn quay lại nhìn anh đi …

Lái xe mở cửa Phương bước lên xe mặt lạnh tanh ,cánh cửa đóng lại hai người vệ sỹ lên xe…Phong chạy theo đập cửa kính xe …” em không được đi,đừng đi …Phương..nếu em đi anh sẽ hận em đến khi anh chết,anh chỉ yêu em ,tình yêu đó bao năm qua k hề thay đổi,chỉ cần anh còn sống anh nhất định sẽ tìm em”…

Phương ngồi trên xe cười như kẻ mất hồn ” Thằng chó ,yêu sao”?…

Phong thất thần ngồi xuống đường khi k đuổi kịp,trời đổ cơn mưa một cô gái cầm ô đứng che cho Phong …

-cô ta thật sự tàn nhẫn với anh,quên cô ta đi được không anh,chỉ là một đứa trẻ chơi bời chác táng đó thôi

-cô ấy khác những đứa trẻ khác…

Phong nhớ lại ngày nhỏ khi những đứa trẻ khác lao ra đánh anh ta thì Phương dang cánh tay ra bảo vệ…” Không được đánh anh ấy,bọn mày là lũ trẻ điên”…

Bàn tay Phương nắm lấy tay Phong rồi đẩy Phong chạy ” đi đi chúng nó có em chặn rồi”…

Phong ngồi dưới cơn mưa rơi nước mắt xuống dưới nền đường…” có những thứ muốn quên cũng k thể quên được,tháng năm qua đi anh làm tất cả chỉ cần có thể tiếp cận cô ấy,nhìn cô ấy cười là anh đủ cảm thấy hạnh phúc và anh bất chấp tất cả ,tất cả em hiểu không ”

-nhưng cô ta đã rời xa anh rồi

-không sao anh sẽ tìm và đưa cô ấy về …

Cô gái cầm ô buông thõng tay khi thấy một kẻ quá si tình như Phong…

Lễ cưới diễn ra trong lời chúc mừng của hai bên…Phương được mẹ chỉnh váy cưới từng chút một

-con đẹp lắm

-thật tiếc con k thể thấy con trong ngày cưới

-con sinh con xong thì họ cũng sẽ đưa con đi chữa trị,rồi con sẽ trở lại bình thường …cố lên con

-con nhất định phải sáng mắt để còn lo cho mẹ nữa,mẹ chỉ có con làm điểm tựa

-vậy nên con cố gắng lên nhé

Phương bước ra bên ngoài ngẩng cao đầu trong chiếc váy cô dâu cùng tà voan trên đầu dài thướt tha…ông nội của cô quàng tay cô …

-nếu nó bắt nạt cháu cứ bảo ông nhé

-ông yên tâm ai bắt nạt được cháu ông chứ…

-cái con bé này ,đi lấy ck k được như ở nhà đâu ,phải nghe chồng và tin tưởng nhau thì cuộc sống mới bình yên

-cháu hiểu…

Tại lễ đường quan khách k ai biết mắt cô dâu bị mù,Phương đi theo ông nội…Trên bục cao Minh đứng trong bộ vest đen lịch lãm,anh ta gương mặt lạnh nhạt khi cô dâu bước tới…

Họ trao nhau nhẫn trước mặt mọi người ,Phương hì hục đeo mãi k vào dc ngón tay chú rể.Minh cầm tay Phương

-bên trái một chút

-à vâng

Phương đeo vào tay chú rể mọi người vỗ tay,tiếng quan khách hò hét hôn nhau ,Minh vẫy tay mẹ anh ta

-đưa cô ấy về đi nếu k lộ rằng cô ta mù đấy

-à mẹ hiểu…Phương đi theo mẹ nhé …

Họ đưa Phương vào phòng phía đông nơi cậu cả ở,căn phòng cưới được trang trí kĩ càng…

cô giúp việc ở đây thay đồ cho tôi cẩn thận…

-nước tắm đã sẵn sàng cô để tôi giúp nhé tôi tên là Ba

-vâng cháu là Phương…cháu tự tắm được ạ

-bồn tắm pha sẵn rồi vậy tôi ra ngoài có cần gì cứ gọi nhé

-dạ cháu cám ơn cô…

Tôi lần mò tắm rửa sạch sẽ,thay chiếc váy len choàng ngoài chiếc áo khoác cadigan nhẹ …vừa ra ngoài tôi thấy có người dắt tay tôi

-chúng ta đi đâu đây ạ

-đổi phòng

-cô kp cô Ba đúng k ạ

-tôi được đến thay thế cô Ba

-à vâng,nhưng sao lại đổi phòng cưới vậy cô

Tôi thấy cô ấy k trl nên cũng k hỏi thêm

Người đàn bà đó đưa Phương băng qua hai dãy phòng ,đến một căn phòng bên ngoài sơn màu đỏ có vẻ đã cũ,cô ta đưa Phương vào rồi nói nhỏ

-cứ ở đây chờ chú rể nhé

-dạ vâng

cô ta đóng cửa lại cười nhếch mồm…tôi mò mò thấy chiếc giường ,tôi nằm ngã lưng gió hiu hiu thổi thì tôi mơ màng nghe thấy tiếng ai đó đang ru con ” à ơi…à ơi…à ơi…mẹ thương con có hay chăng thương từ khi thai nghén trong lòng”…

Trong góc phòng một phụ nữ tóc dài mặc váy trắng ngồi trên chiếc võng tay ôm cái gối cứ đu đưa mắt nhìn Phương trừng trừng khi Phương đang ngủ mê man đối diện…

Sau hôn lễ Minh trở về phòng thì thấy cô Ba đang nháo nhào cùng vài người đi tìm…

-cậu cả k thấy mợ cả đâu cả,tôi đi lấy trà cho mợ thì quay lại đã k thấy đâu cả

Tiếng Phương hét lên từ dãy nhà phía sau…Minh giật mình chạy đi miệng lẩm bẩm ” chết tiệt”…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN