Khi Hoa Đào Nở - Chương 17: CMN điên rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Khi Hoa Đào Nở


Chương 17: CMN điên rồi


Editor: Chanh

Tên của Cố Thừa bất thình lình đứng ở vị trí thứ nhất!!!!

CMN điên rồi! Cố Thừa vậy mà đứng đầu trong danh sách ứng cử?? CMN Cố Thừa đồng ý sao? CMN nhân quyền của Cố Thừa đâu rồi hahaha

Phía dưới, Vương Triết cùng Hoàng Vĩ ra hiệu “Xuỵt”, kém chút nữa cười ra tiếng, các bạn học đều đưa tay che miệng. Trong phòng học thỉnh thoảnh vang lên tiếng ” phốc phốc ” như tiếng rắm! ( Tui không gõ sai đâu, tác giả viết vậy đó)

Giờ khắc này, nhìn lại nữ sinh ôn nhu trắng nõn, ngọt ngào sạch sẽ đang đứng ở trên bục giảng kia, ánh mắt mọi người đều không giống nhau.

Cô thế mà lại dám khai đao với Cố Thừa!!!

Cô thế mà lại dám giở trò với Cố Thừa!!!

Nguyên Yên vậy mà lại dám

Phục! CMN phục sát đất rồi!!

” Mọi người để ngồi được ở ban một, chắc hẳn đều rất thông minh.” Nguyên Yên mỉm cười ” Tôi tin rằng, mọi người đều biết nên-tuyển-ai.”

Cô nói rồi giơ ngón trỏ tay phải lên.

Số 1, ứng cử viên số 1, là đáp án chính xác duy nhất!

Mọi người đều hiểu!

Chúng tôi cũng hiểu!

Vương Triết giơ ngón trỏ, Hoàng Vĩ giơ ngón trỏ. Trương Hạc Nghiên mặt đỏ bừng vì nhịn cười nãy giờ giơ ngón trỏ. Miêu Miêu cùng Uông Phi đã nhìn thấu vở kịch này, cũng giơ ngón trỏ!

Từng ngón trỏ lần lượt giơ lên, ban một có lẽ từ lúc lên cao học tới giờ chưa có lúc nào đồng lòng như lúc này, dưới bục giảng là một “biển” ngón trỏ – số 1, chỉ có số 1, là đáp án chính xác duy nhất!

Mọi người nháy mắt với nhau, cái miệng nào cũng đã ngoác tới tận mang tai, nhanh chóng đánh lên trên phiếu bầu rồi chuyền tới tay Hoàng Vĩ và Vương Triết.

CMN lúc này mới kịp phản ứng!! Vương Triết này lại là anh em tốt của Cố Thừa. Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ta so với mọi người thì tích cực hơn hẳn, muốn hào hứng từng nào thì có từng đó.

Qủa thực đúng là anh em tốt!!

Không có đọc tên ứng cử viên, không có đọc số phiếu bầu, quá trình “dân chủ tuyệt đối” này cứ thế mà hoàn thành trong im lặng.

Lớp trưởng vừa mới ra lò Nguyên Yên hài lòng nhìn bảng đen tràn ngập số “1”, xoay người lại, cô mỉm cười:” Qúa trình bầu cử tất cả mọi người đều tự mình tham gia, tính công chính và công bằng là không thể nghi ngờ.”

Dưới lớp là một trận cười vang, sau đó là tiếng vỗ tay.

Nguyên Yên nói:” Như vậy tôi tuyên bố, ứng cử viên số 1 sẽ là lớp phó của ban một chúng ta.”

Cô còn lấy tay nhỏ đập “bộp” một tiếng trên bàn, tuyên bố cán bộ lớp ban một hoàn chỉnh và ngày càng vững mạnh, đưa lớp ngày càng đi lên!

” Thừa ca, Thừa ca, tan học rồi ~” Vương Triết tình ý rả rích ghé vào bên tai Cố Thừa gọi.

Cố Thừa ngủ cũng có đồng hồ sinh học riêng, ví dụ như giờ tan học lúc này, cũng là lúc cậu tỉnh dậy.

Xoa xoa mặt, ngồi thẳng dậy, liền thấy Nguyên Yên đã mang balo sắp sửa ra về. Áo khoác đồng phục màu xanh đậm mang trên người cô, vai mỏng eo nhỏ, dáng người thanh tú.

Ánh mắt Cố Thừa không tự chủ dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Nguyên Yên, đôi má phớt hồng, như nụ hoa đào.

Định thần lại mới phát hiện ra, Nguyên Yên đang mỉm cười nhìn mình.

Cố Thừa hơi mất tự nhiên một chút, ánh mắt nhanh chóng nhàn nhạt trở lại, dùng ngữ khí xa cách hỏi cô:” Có việc?”

Nguyên Yên cười ngọt ngào như hoa, thanh âm như ngậm mật, ôn ôn nhu nhu nói:” Rất vui khi được học cùng với cậu, cũng vui khi chúng ta được hợp tác, là cộng sự của nhau. Bạn học Cố Thừa, tớ thật sự rất chờ mong cuộc sống sau này, hi vọng cậu cũng thế.”

Cố Thừa:”???”

Một mặt lạnh nhạt mơ hồ.

Bỗng nhiên, ánh mắt Cố Thừa ngưng lại.

Cậu nheo mắt lại, nhìn chằm chằm phía trước. Một lát sau, cậu vươn tay ra, túm lấy cổ áo của tên Vương Triết bên cạnh đang có ý định chuồn êm.

Bóp lấy gáy đem Vương Triết kéo về, Cố Thừa nghiến răng hỏi:

” Nói cho tôi biết, vì sao tên tôi lại xuất hiện trên bảng?”

” Vì sao trước tên tôi lại có ba chữ “lớp phó”* kia?”

” Sao trước tên của Nguyên Yên lại có hai chữ ” lớp trưởng”*?”

* “Ban phó” trong tiếng Trung là ba chữ: 副主任

” Ban trưởng” trong tiếng Trung là: 首席

Vương Triết yếu ớt giãy dụa:” Đây là lực lượng dân chủ, cậu không thể đi ngược lại ý kiến của nhân dân.”

“Vương Triết.” Thanh âm Cố Thừa lộ ra sự nguy hiểm:” Cậu có phải chán sống rồi hay không?”

” Thừa ca tha mạng! Không phải tớ! Là Nguyên Yên! Nguyên Yên bụng dạ đen tối! Cậu ấy thiết kế bẫy! Một mình cậu ta làm, không liên quan gì đến tớ!” Vương Triết không chút nghĩa khí đem mọi việc đổ hết lên đầu Nguyên Yên.

Cố Thừa không đánh nữ sinh, nhưng lại đánh nam sinh nha!

Mắt trông thấy Cố Thừa đã phát hiện ra chân tướng, trong chốc lát bạn học trong lớp mau chóng tản đi hết, nhanh như chớp! Phòng học lớn như vậy chỉ còn lại hai người Vương Triết và Cố Thừa.

Vương Triết khép nép ngoan ngoãn đem chuyện vừa mới xảy ra kể lại một lần. Chờ hắn kể xong, sắc mặt Cố Thừa đen như đít nồi:” Cô ta muốn làm gì?”

Lớp phó, chức danh này kì thực cũng không có công việc đặc biệt gì, chính là giúp lớp trưởng một tay, lúc lớp trưởng không có mặt thì quản lớp.

Cố Thừa nhất thời không hiểu được dụng ý của Nguyên Yên.

” Muốn đè bẹp cậu a.” Vương Triết chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, mắt lóe ra tinh quang.

Cậu ta vỗ đùi một cái:” Thừa ca cậu không thấy sao? Nguyên Yên mới vào lớp mà đã thuận lợi thu nạp lòng ngươi, bây giờ toàn lớp trên dưới không ai không phục cô ta! Đây là đem Thừa ca ra làm bàn đạp!! Tớ nói cho cậu biết, nữ sinh Nguyên Yên này rất xấu tính, cậu không được coi thường cô ta!”

Nói xong liền vui vẻ xoa xoa tay:” Chúng ta thương lượng một chút, bàn cách làm sao để đối phó với cô ta. Tớ đề nghị nên lấy keo dính rồi bôi lên ghế cậu ta, cậu thấy sao?”

” Cậu là học sinh tiểu học đấy à?” Cố Thừa trừng mắt một cái, gẩy gẩy đầu của tên thiểu năng này rồi xách cặp đi về.

” Ơ ơ cậu đi đâu thế? Hôm nay có ra chợ đêm không? Tớ muốn uống một chén.” Vương Triết lon ton theo sau.

“Không đi.” Cố Thừa cự tuyệt hắn.

” Đi mà, đi đi mà ~” Vương Triết làm nũng.

” Dùng giọng điệu này nói thêm một câu nữa, tớ sẽ cho cậu ra bã.”

” Ai nha, uống hai chén đi.”

” Cuối tuần rồi tính.”

” Được được ~”

Cố Thừa đi tới, trong đầu hiện ra dáng vẻ Nguyên Yên đang mỉm cười đứng trước mặt mình. Gương mặt trắng trẻo, đôi môi hồng nhạt, vài sợi tóc nhu thuận rũ xuống bên má.

Lúc ấy cậu còn đang ngủ mê man, bây giờ nhớ tới, nha đầu kia cười, nhìn qua có vẻ xinh đẹp, kì thực đều là dáng vẻ tiểu nhân đắc chí khi thực hiện được gian kế.

Nữ sinh ngày, ngày thứ hai tới thì đụng vào cậu không cho người khác biết rõ sự tình, ngày thứ ba thì hố cậu một vố, cảm giác như bát tự của cô xung khắc với mình. Cố Thừa cảm thấy răng hơi ngứa.

Ách.

Lý Du Nhiên trong điện thoại nghe được chuyện này, cười lăn lộn trên giường.

” Cậu không biết bộ dạng của cậu ta lúc đấy đâu, cả người còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, đáng yêu chết mất! ” Nguyên Yên vừa nghĩ tới liền không nhịn được cười.

” Nhưng mà cậu ta nói Tiếng Anh rất dễ nghe, là giọng Oxford đặc biệt chuẩn.” Cô nhớ tới chuyện này, nói thêm.

” Giọng Oxford…..” Lý Du Nhiên trong lòng hơi động ” Aizz, cậu ta tên là gì nhỉ?”

” Cố Thừa ”

Lý Du Nhiên bên kia giật bắn người:” A nhớ rồi! Ngay từ đầu tớ đã nói hình như có nghe qua cái tên này rồi mà.”

” Hả?” Nguyên Yên mờ mịt.

” Năm ngoái, chính là năm ngoái. Cuộc thi diễn thuyết bằng Tiếng Anh, cậu còn nhớ không?” Lý Du Nhiên lăn đến mép giường rồi ngồi xuống.

” Nhớ rõ, năm đấy tớ được quán quân, sao lại không nhớ kĩ cho được?” Nguyên Yên nói.

” Lúc ấy tớ bị trượt ở vòng trước nên đi xem trận khác, còn bị cậu mắng là trọng sắc khinh bạn, cái kia…khụ khụ, còn nhớ rõ không?”

“À”

” Khụ khụ, không phải, cậu nghe tớ nói. Lúc ấy mọi chuyện đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi….”

” Nói trọng điểm.”

” Khụ, chính là như vậy, lúc ấy tớ hết sức chăm chú nghe cậu chuẩn bị diễn thuyết, kết quả bỗng nhiên có một tuyển thủ nói…”

Lý Du Nhiên nhớ lại, lúc ấy hai tuyển thủ ngồi cạnh cô nói chuyện phiếm, rằng:” Quán quân của tổ Anh ngữ cao nhất kia hình như là nữ sinh của Kỳ thị à?”

” Chắc là vậy, cô ấy cũng không tệ.”

” Đáng tiếc chỉ có thể đăng kí thi một ngôn ngữ, nếu Cố Thừa đăng kí vào tổ Anh, ai là quán quân thì chưa chắc được đâu.”

” Ngang nhau đi, nhưng nữ sinh này là giọng Mỹ, Cố Thừa lại là giọng Anh, giọng chuẩn Oxford. Cậu biết giáo viên chuyên nghiệp tổ Anh đều mê giọng Anh, khẳng định sẽ nghiêng về phía Cố Thừa.”

” Tớ là thay cậu đi điều tra lý lịch của đối thủ.” Lý Du Nhiên ủy khuất nói.

” A” Nguyên Yên nhàn nhạt nói:” Điều ra đối thủ, điều tra kĩ đến mức bỏ lỡ trận chung kết của tớ?”

Lý Du Nhiên lập tức đuối lí. Cô quả thực ôm tâm lý đi điều tra thông tin đối thủ, nhưng cô quả thật không ngờ “Cố Thừa” trong miệng hai tuyển thủ kia lại đẹp trai đến vậy, nói tiếng Pháp không những hay mà còn rất lưu loát, cô liền…chân dính chặt vào sàn nhà, không nhúc nhích. Đến lúc lấy lại tinh thần thì phần thi của Nguyên Yên bên kia cũng đã kết thúc.

Thật, thật không phải cố ý… _(:з” ∠)_

” Cậu vậy mà lại trở thành bạn học của vị nam thần kia!! Wow ” Lý Du Nhiên bỗng trở nên điên cuồng:” Tiểu Yên a ~ Cơ hội thoát ế của cậu đến rồi.”

” Khụ” Lần này đến lượt Nguyên Yên bị sặc ” Cậu nói gì? Chúng ta đã hứa cùng nhau độc thân đến già rồi cơ mà?”

Nói xong còn chêm thêm một câu của Trương Hạc Nghiên thường nói:” Nam nhân đều là đại móng heo. Một mình tốt bao nhiêu ~”

” Cái kia, ờm.. Yên Yên này, thật ra tớ có chuyện muốn nói với cậu…” Lý Du Nhiên ấp a ấp úng.

Nguyên Yên bỗng có cảm giác bất an, cảnh giác hỏi:” Cái gì? Cậu đã làm gì có lỗi với tớ?”

” Chuyện này, ờm, thực ra, cậu còn nhớ Triệu Thành ở ban ba không?”

” Nhớ rõ, cậu ta còn chưa bao giờ đấu thắng tớ.”

” Khụ khụ, cậu có thể nhớ về người ta tốt một chút hay không?” Lý Du Nhiên xạm mặt lại.

” Người này thế nào? Cậu khi không vượt qua nổi cậu ta sao? Xùy xùy không được, không thể làm tớ mất mặt. Xử lí hắn!!” Nguyên Yên hò hét.

” Nhân sinh chẳng lẽ chỉ có thi cử thôi sao? Thanh xuân đâu? Thanh xuân của cậu đâu?…”

“….” Nguyên Yên suy nghĩ:” Cậu có ý gì?”

” Ờm, thật ra Lý Thành kia đã tỏ tình với tớ.”

” Sau đó?” Nguyên Yên nguy hiểm nheo mắt lại. Cô không biết bộ dáng mình lúc này giống như là Cố Thừa phiên bản nữ.

” Sau đó, tớ…tớ liền đồng ý.” Lý Du Nhiên yếu ớt nói.

“Lý —— Du —— Nhiên!” Nguyên Yên bi phẫn hỏi, ” Đã nói cùng nhau độc thân đến già cơ mà?”

” Ách, cái kia… tớ cảm thấy nếu một người thoát độc thân nhanh một chút, thì sẽ kéo theo một nhóm người khác cùng thoát ế, rồi sau đó sẽ là cả cộng đồng cùng nhau thoát kiếp FA, như vậy không phải nhanh hơn sao?”

– ———————

Lời editor: Truyện đã ngừng edit một thời gian khá lâu rồi mà mọi người vẫn ủng hộ nhiều quá, làm mình không nỡ drop huhu. Tranh thủ quãng thời gian nghỉ dịch này, mình sẽ edit tiếp bộ này cho thỏa lòng nhớ mong của mọi người. Tính mình hơi lười, nước đến cổ còn không thèm nhảy với cả đang là học sinh lớp 12 nên mình cũng không dám chắc chắn về lịch đăng chương mới, bao giờ rảnh thì mình sẽ tranh thủ dịch thôi hihi:v Mọi người có thể giục tớ nha ~

Nhớ bình chọn cho truyện để ủng hộ cho editor nhaaa. Yêu nhiềuuu

23:59 28.03.2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN