[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm - Chương 1 Phát Tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
960


[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm


Chương 1 Phát Tình


Hoa Tiểu Khanh đứng ở cổng trường cao trung Z, lưỡng lự không biết có nên vào hay không.

Hôm nay là lễ thành lập trường 30 năm, người người đông đúc đến tham gia, quầy hàng buôn bán vô cùng náo nhiệt. Hoa Tiểu Khanh rất ngại nơi đông người nhưng vì đã lỡ hứa sẽ xem buổi trình diễn âm nhạc em trai biểu diễn.

Theo thói quen cậu kéo chiếc mũ lưỡi trai thấp xuống che vết bớt nửa trên trái mặt.

Là một omega sống nội tâm, Hoa Tiểu Khanh không cách nào hòa nhập chung sự sôi động của đám đông. Bởi tỉ lệ omega đã hiếm mà omega nam càng hiếm hơn, chỉ chiếm vỏn vẹn 2% dân số thế giới. Cậu không có đeo vòng cổ vì cơ thể phát dục chậm chạp, kì phát tình vẫn chưa có.

Với nếu đeo vòng cổ. Cậu không chịu đựng được việc người người nhìn cậu chỉ trỏ. Dù giữa dòng người không ai quen biết cậu nhưng thâm tâm vẫn lo lắng.

Hoa Tiểu Khanh trốn ở phía sau sân trường. Vắng lặng đầy yên tĩnh, cảm xúc trong lòng cậu nhẹ nhàng hơn.

“A…. Thỏ con.”

Hoa Tiểu Khanh nhìn chuồng thỏ, mắt sáng lấp lánh. Em trai cậu nói trường thằng bé có nuôi thỏ để Hoa Tiểu Khanh có hứng thú đến trường cậu bé hơn, tìm nãy giờ cậu mới tìm được chuồng thỏ. Tại vì ở ngay sân sau.

Len lén quan sát xung quanh quả thật không có ai, Hoa Tiểu Khanh bạo gan mở chuồng ôm ấp lấy thỏ con rồi cười hề hề.

“Này, mi đừng gặm nón của ta mà.” cậu ngô nghê cười nựng chú thỏ. Lông mịn sờ thật thích, cậu rất hảo cảm động vật nhỉ đầy mao.

Chú thỏ nhảy bật đẩy rớt chiếc mũ của cậu xuống đất. Hoa Tiểu Khanh không hề trách mắng, tâm mềm nhũn ôm chú thỏ đưa lên má cọ cọ. Động vật thật tốt, thật đáng yêu, chúng không vì vết bớt mà ghét bỏ, sợ hãi cậu.

Chắc do ôm thỏ nhiều quá hay sao mà Hoa Tiểu Khanh cảm thấy trong người có chút nóng. Là do cậu nhạy cảm hay do không khí vương nhẹ hơi thở uy áp náo ấy.

Điện thoại rung lên, em trai gọi đến.

Hoa Lăng lo lắng “Anh trai, anh đến chưa?”

“Anh đến rồi, đang ngồi nghỉ ngơi.”

“Anh đang ở đâu? Em đến dẫn đường, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”

“Không cần đâu, anh nào phải con nít. Anh đảm bảo sẽ đến đúng giờ xem em. Em là người đánh guitar điện của nhóm đúng không. Anh sẽ quay lại. ”

Hoa Lăng đầu dây bên kia vui sướng, anh hai là có quan tâm cậu chơi nhạc cụ gì a. Muốn không biết cũng khó, ngày nào đi học mà Hoa Lăng chả xách theo.

Thằng bạn nhìn sang Hoa Lăng cười hí hửng hạnh phúc thì khó hiểu “Mày ăn trúng cái gì đấy, có bao giờ thấy mày cười đâu.”

“Hôm nay anh tao đến.”

“…” ớ, thằng này, bản tính cau có khó gần hóa ra là thằng cuồng anh trai.

Hoa Tiểu Khanh hoang man, cậu vòng vèo mấy hồi cũng không tìm được đường, ngôi trường lớn thật phức tạp. Đây là ngôi trường cao trung trọng điểm toàn thành phố chỉ nhận học sinh xuất sắc nên qui mô không vừa.

Cả người nặng nề âm ỉ, cảm giác giống cậu vừa đi khắp toàn thành phố, mệt nhừ ra. Hoa Tiểu Khanh bất an, người lảo đảo sắp ngả qụy, tuyến thể dần dà phát ra mùi pheromone độc nhất, sự quen thuộc này, mùi hương cậu cả đời chán ghét … Cậu đang phát tình.

Lần ấn tượng kì phát tình cuối cùng cũng như đầu tiên của cậu đó là 3 năm về trước, mơ hồ đến nỗi Hoa Tiểu Khanh ngỡ nó như 1 cơn sốt khiến cậu yếu đuối.

Hoa Tiểu Khanh không ngờ mình sẽ phát tình vào lúc này, tuy nơi này không có người nhưng cậu sợ, lỡ có ai nghe được pheromone của cậu.

Cậu biết nếu gọi Hoa Lăng mang thuốc đến thì thằng bé sẽ dẹp phắt buổi diễn 1 bên và phi tới ngay. Hoa Tiểu Khanh không làm vậy, vì Hoa Lăng đã rất mong chờ buổi biểu diễn. Với Hoa Lăng là một alpha, cậu không muốn thằng bé ngửi được mùi hương pheromone đáng ghê tởm này.

Phòng y tế trường chắc sẽ có thuốc ức chế nhưng về cơ bản cậu đang bị lạc.

Hoa Tiểu Khanh thống khổ ráng đi đến kho dụng cụ cách mình vài bước chân, cơ thể ngứa ngáy. Hoa Tiểu Khanh cọ cọ hai chân, dòng nước bí ẩn rỉ ra.

Ô!!!

Trống rỗng hư không không biết tên, cậu uỷ khuất rên nhẹ, kì lạ, phía sau thật kì lạ. Hoa Tiểu Khanh ái ngại vương tay sờ sờ huyệt động phía sau,ngón tay xúc cảm lớp vải ướt.

Lấy can đảm kìm nén cơn xấu hổ, ngón tay cậu ấn mạnh gảy vuốt miệng huyệt. Bề mặt vải thô ráp cọ xát gây đau … Miệng huyệt mấp máy nhẹ nuốt ít vải bị đẩy vào.

Ưm… Ô!!

Hoa Tiểu Khanh khó chịu, cậu không biết bản thân đang bị gì … Khao khát ai đó giúp cậu chấm dứt hư không, nhồi đầy cậu. Muốn!!!!

Hoa Tiểu Khanh tự giận dữ vì suy nghĩ đáng xấu hổ của bản thân.

Mở cửa phòng dụng cụ, quyết định sẽ ở trong đây đến khi cơn dứt tình ngu ngốc đang hại cậu phát tán pheromone cậu căm ghét.

Mùi pheromone mãnh liệt uy áp của alpha dữ dội xộc thẳng bao trùm.
Cả người Hoa Tiểu Khanh co giật mềm nhũn.

Không thể nào, tại sao lại trùng hợp xuất hiện một alpha.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN