Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng


Chương 1


Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng

Trans: Ying Ying

Chương 01

Hôm nay là sinh nhật Cố Trác Sâm, nên hắn quyết định đến bar phóng túng. Đã ngốc trong bệnh viện quá lâu, giờ nhìn thấy lại ánh đèn màu mè ở quán bar khiến mắt hơi quáng, hắn dừng bước vài giây rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

Còn chưa bước đến nơi đã thấy chiến hữu giơ tay vẫy vẫy, Cố Trác Sâm nhìn thấy gật đầu, chân bước nhanh hơn. Có lẽ do đi quá nhanh nên đã vô tình đụng trúng người ở bàn bên cạnh.

Người va vào Cố Trác Sâm trông không lớn lắm, bộ dạng chỉ khoảng hai mươi. Thế nhưng đôi mắt rất sáng, mũi thẳng tắp, miệng lại rất nhỏ, trông có chút quen mắt. Cố Trác Sâm nhìn chằm chằm nhóc con này hồi lâu, luôn cảm thấy như đã từng gặp ở đâu.

Nhóc con bị Cố Trác Sâm đụng vào hiển nhiên cũng sợ hết hồn, gương mặt sửng sốt một lúc rồi liền bĩu môi, dáng vẻ trông rất đáng thương, cứ như là Cố Trác Sâm khi dễ cậu ta vậy.

“Xin lỗi.” Cố Trác Sâm thu hồi ánh mắt, để lại một câu rồi tiếp tục bước về hướng bàn của hắn.

“Niên Niên, không phải cậu muốn đi vệ sinh hả? Sao lại quay về rồi?”

“Xuỵt! Đừng có gọi tên tớ!”

Phía sau truyền đến đoạn đối thoại như vậy, khiến bước chân Cố Trác Sâm lần nữa dừng lại. Hắn nhớ đã gặp nhóc con này ở đâu rồi, đây là Tống Nhiễm Niên, con trai của viện trưởng! Cậu nhóc này từng tới bệnh viện hắn làm, lần gặp trước cậu bé chỉ mới học lớp 11, tính đến nay cũng đã gần ba năm.

Cố Trác Sâm quay đầu lại nhìn, thấy Tống Nhiễm Niên đang chống cằm nhìn mình chằm chằm, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bước đi. Hắn cảm thấy Tống Nhiễm Niên chơi cũng lớn lắm, còn nhỏ tuổi lại dám đến quán bar. Khi bằng tuổi cậu, hắn còn không biết nơi này trông như thế nào!

Cuối cùng cũng tới bàn mình, Cố Trác Sâm vừa ngồi xuống liền bị mọi người phạt rượu, nói hắn làm giá, ngay cả sinh nhật cũng đến muộn.

“Tôi còn phải phẫu thuật!” Cố Trác Sâm tiếp nhận rượu, uống liên tục 3 ly.

“Khỏi nói phẫu thuật hay không phẫu thuật, đã đến muộn còn tạo nét ở bàn bên kia. Làm sao nào, đụng trúng người ta lại không nỡ rời đi à?”

Cố Trác Sâm cười cười không nói lời nào, hắn lười tranh cãi với đám cẩu chiến hữu này. Về sau uống càng lúc càng hăng, hắn quả thật uống hơi nhiều, cảm thấy sự vật trước mắt như được phân thân làm hai. Nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo, hắn lắc đầu huơ tay để nhìn rõ sự vật trước mắt hơn một chút.

Vừa xong, Cố Trác Sâm liền thấy Tống Nhiễm Niên đang đứng trước mặt.

“Đây không phải đứa nhỏ cậu vừa đụng ở bàn bên kia sao?”

Cố Trác Sâm nghe bạn hỏi nhỏ, ngẩng đầu nhìn Tống Nhiễm Niên mỉm cười: “Có việc gì sao?”

Tống Nhiễm Niên có vẻ gấp gáp, túm lấy tay Cố Trác Sâm kéo dậy: “Trác Sâm ca ca… Em là Niên Niên, anh còn nhớ em không?”

“Còn nhớ.” Cố Trác Sâm gật đầu, có chút lảo đảo do bị cậu bất ngờ kéo dậy. Sau khi đã đứng vững mới cười nhạt một tiếng, cúi đầu nhìn thẳng vào Tống Nhiễm Niên hỏi: “Nhóc kêu tôi là gì?”

“Trác Sâm ca ca!” Tống Nhiễm Niên đỏ mặt, cắn cắn môi nói tiếp, “Anh có thể giúp em một việc được không?”

Lần đầu được gọi là ca ca cảm giác rất tốt, Cố Trác Sâm tốt tính đáp một tiếng: “Nhóc nói đi.”

Tống Nhiễm Niên chỉ chỉ về phía bạn học: “Em cùng với bạn bè chơi trò Nói thật hay đại mạo hiểm, kết quả là em thua, em lựa chọn đại mạo hiểm!”

“Cho nên?” Cố Trác Sâm nhíu mày, “Tôi có thể giúp nhóc cái gì?”

Tống Nhiễm Niên nhìn môi Cố Trác Sâm một chút: “Bọn họ muốn em đi hôn một người trong quán bar này, cho nên em đến tìm anh… Người lạ em không quen biết, em sợ…”

“… Không giúp!” Cố Trác Sâm thẳng thừng từ chối, hắn cảm thấy đám nhóc này đầu óc có bệnh, “Muốn tìm ai hôn thì hôn đi, lăn ra chỗ khác! Những chuyện này đừng tìm tôi!”

“Trác Sâm, cậu đừng vô tình như vậy nha!” Đám bạn bên cạnh ồn ào, “Cậu giúp nhóc con này một chút thôi! Cũng là cậu chiếm lợi, vẫn đỡ hơn để người ngoài!”

“Trác Sâm ca ca… ” Tống Nhiễm Niên bám chặt góc tay áo Cố Trác Sâm, “Anh giúp em một chút đi mà!”

Chữ “Mà” này khiến cả người Cố Trác Sâm mềm nhũn, chỉ chỉ vào trán cậu nói: “Còn dám làm nũng với tôi! Đã nói là không giúp!”

“Em không có làm nũng nha!” Tống Nhiễm Niên không thừa nhận, “Chỉ hôn một cái thôi, anh chịu thiệt một tí, hôn em đi mà!”

Lúc thì “Mà” cái này, lúc thì “Mà” cái kia, không phải làm nũng thì còn là gì? Đây là lần đầu Cố Trác Sâm gặp phải một nhóc con như vậy, hắn muốn giáo huấn Tống Nhiễm Niên thêm vài câu, kết quả còn chưa kịp mở miệng, Tống Nhiễm Niên liền được nước làm tới bước lại gần hắn.

“Trác Sâm ca ca, anh im lặng coi như đồng ý đó nha!”

Tống Nhiễm Niên đột nhiên lại gần, Cố Trác Sâm đang định lùi một bước liền bị cậu ôm lấy cổ. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hắn chỉ cần cúi đầu là sẽ nhìn thấy môi cậu.

Tống Nhiễm Niên thấp hơn Cố Trác Sâm nửa cái đầu, nhưng cứ đứng thẳng cũng rất mệt, cả người cậu gần như ngã vào lòng Cố Trác Sâm. Thấy hắn vẫn cứ im lặng không nhúc nhích, cậu nhăn mặt nhỏ giọng nói: “Nhanh lên đi mà!”

Cố Trác Sâm vốn định đẩy Tống Nhiễm Niên ra, nhưng cả tim và cơ thể đều mềm nhũn, trong đôi mắt tràn đầy mong chờ kia hắn nhìn thấy cả sự căng thẳng. Cố Trác Sâm cũng không phải là người đứng đắn gì, nhóc con đã tự mình dâng tới, sao lại không thể xuống tay.

“Nhóc muốn hôn kiểu nào?” Ngón tay Cố Trác Sâm vuốt nhẹ qua môi Tống Nhiễm Niên, “Muốn kiểu chạm nhẹ, hay là muốn kiểu Pháp?”

Tống Nhiễm Niên cảm thấy mình đang bị chọc ghẹo, hai má cậu hồng hồng. Theo bản năng, cậu liếm liếm môi một cái, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại ngọt ngào êm tai: “Kiểu…kiểu Pháp đi ạ!”

“Người tuy bé nhưng lại tham quá nha.” Cố Trác Sâm nâng cằm Tống Nhiễm Niên lên, “Mở miệng ra một chút, mím chặt như vậy làm sao đưa lưỡi vào đây?”

Cố Trác Sâm nói xong, liền hôn lên môi Tống Nhiễm Niên.

Tống Nhiễm Niên mở miệng quấn quýt cùng Cố Trác Sâm. Thời khắc đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, Cố Trác Sâm cảm thấy cái lưỡi nhỏ của Tống Nhiễm Niên rất mềm. Âm thanh cổ họng phát ra cũng giống như đang làm nũng, rất ngọt ngào.

Cố Trác Sâm không tự chủ ôm lấy eo Tống Nhiễm Niên, cái eo nhỏ tinh tế này, ôm rất vừa tay.

Bọn họ hôn rất lâu, đợi đến khi xung quanh vang lên tiếng huýt gió trêu chọc, Cố Trác Sâm mới lấy lại tinh thần. Hắn khẽ đẩy Tống Nhiễm Niên ra, phát hiện môi cậu đã bị hắn hôn đến sưng.

Cố Trác Sâm âm thầm tự mắng mình cầm thú, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn nhàn nhạt: “Đã giúp xong, còn đứng ngốc đây làm gì?”

Tống Nhiễm Niên sờ sờ môi của mình, cậu toe toét cười để lộ hàm răng trắng rất đều: “Cảm ơn Trác Sâm ca ca, vậy em đi đây!”

Cố Trác Sâm vung tay ra hiệu, Tống Nhiễm Niên cũng vội vàng rời đi. Sau khi uống chán chê, hội bạn của Cố Trác Sâm cũng tản đi. Hắn là người cuối cùng đứng dậy, lúc đi ngang qua bàn Tống Nhiễm Niên, phát hiện chỉ còn lại mỗi cậu.

“Bạn học nhóc đâu rồi?” Cố Trác Sâm hỏi.

“Bọn họ về nhà hết rồi ạ.” Tống Nhiễm Niên nháy mắt nhìn Cố Trác Sâm, “Trác Sâm ca ca… ”

Thịch Vừa nghe bốn chữ này vang lên, Cố Trác Sâm liền cảm thấy Tống Nhiễm Niên không nên nói thêm gì cả, “Ca ca cái con khỉ, đừng kêu bậy.”

“Em có thể ở ké nhà anh một đêm không ạ?” Tống Nhiễm Niên lại bắt đầu mè nheo với Cố Trác Sâm, “Ba mà biết em uống rượu sẽ mắng em chết mất, anh giúp đỡ em đi mà, giúp người thì giúp đến cùng nha!”

Cũng không biết có phải do uống nhiều quá hay không, Cố Trác Sâm liền cảm thấy cả người mềm nhũn khi nghe Tống Nhiễm Niên nói mấy lời như vậy. Nhìn vẻ mặt đáng thương cầu giúp đỡ của cậu mà hắn không nỡ từ chối, trực tiếp dẫn người về nhà.

“Trác Sâm ca ca, anh thật tốt!” Vừa bước vào nhà Cố Trác Sâm, Tống Nhiễm Niên liền ngồi trên ghế sô pha nhìn hắn mỉm cười.

Cố Trác Sâm không lên tiếng, hắn đang định về phòng tắm rửa rồi ngủ. Nhưng còn chưa kịp đi đến nhà vệ sinh, liền nghe thấy giọng Tống Nhiễm Niên vang lên từ phía sau.

“Trác Sâm ca ca, anh quả thật là người tốt, vậy nụ hôn hôm nay anh có chịu trách nhiệm không ạ?”

Cố Trác Sâm quay đầu lại, “Chịu cái gì? Hôn nhóc có một cái khiến lưỡi nhóc bị gãy à? Hay là môi nhóc bị đứt ra?”

Tống Nhiễm Niên chỉ chỉ vào môi mình: “Không phải đâu, nhưng do anh hôn môi em đến sưng lên này! Đây lại là nụ hôn đầu của em đó, vậy nên anh không tính chịu trách nhiệm à?”

Cố Trác Sâm nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tống Nhiễm Niên liền cảm thấy đầu càng đau, hắn chỉ chỉ lên trán Tống Nhiễm Niên, nói rõ ràng một câu: “Tôi nói cho nhóc biết, đối với Cố Trác Sâm này, chỉ khi nào bị tôi làm thì tôi mới chịu trách nhiệm, có hiểu không?”

Huhu ~ cũng lâu rồi chưa edit bé thụ nào mà đáng yêu, tinh ranh như vậy, toàn gài hàng anh mới chết =)))

Thấy tui rút gọn tên truyện ghê chưa, mỗi lần post chương mới là nó sẽ hiện lên “Xin chú ý” kakaka có mục đích cả đấy nhé -.^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN