Cẩm Niên
Chương 25: Bay lượn
Editor: Peachy
Năm nhất đại học, Khương Cẩm Niên được nhận vào ngành tài chính của trường.
Cô nhận ra yêu cầu nghiệp vụ của ủy ban ngân hàng đầu tư trong các công ty chứng khoán hàng đầu, chuyên viên tư vấn chứng khoán, chuyên viên quản lý tài sản, bộ phận chiến lược, bộ phận phân tích, thị trường chứng khoán qua quầy và bộ phận kinh doanh đều cao ngất ngưởng.
Cô không nhịn được thắc mắc với giảng viên: “Những công ty này có thể tuyển dụng đủ các vị trí được ạ? Bọn họ chỉ nhận các sinh viên đứng trong top đầu ở trường học…”
Giảng viên trả lời: “Có gì mà không đủ được? Tỉ lệ chọi của các công ty đó đều là 1/100, cạnh tranh cực kì khắc liệt.”
Lúc ấy Khương Cẩm Niên có chút sợ hãi.
Cô sợ bản thân mình không thể bộc lộ hết khả năng.
Vậy nên cô cố gắng nắm bắt mọi cơ hội, thuận lợi vào làm ở công ty hiện tại, đây là một khởi đầu rất tốt.
Ngành tài chính về cơ bản có thể chia thành hai bộ phận người mua và người bán, bao gồm thị trường sơ cấp và thị trường thứ cấp. Thị trường sơ cấp là thị trường phát hành chứng khoán còn thị trường thứ cấp là nơi giao dịch các chứng khoán đã được phát hành trên thị trường. Khương Cẩm Niên cho rằng mình thích hợp ở vị trí người mua hơn, vì cô thích sử dụng phương pháp định lượng để nghiên cứu thị trường.
Cô nhanh chóng thích nghi với phong cách đầu tư của La Hạm, thành tích tổng thể trong năm 2015 không tồi.
Thế nhưng tới năm 2016, cô thảm hại như trận chiến Waterloo [1]. Nếu như đầu tư là một trò chơi quan sát thì tạm thời cô đã thua triệt để. Cô hiểu rõ vấn đề nằm ở bản thân, không hề mảy may suy nghĩ chuyện này liên quan tới La Hạm.
[1] Trận chiến Waterloo: Đây là trận đánh kết thúc chiến dịch Waterloo và cũng là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Thất bại ở trận đánh này đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoléon và Vương triều Một trăm ngày của ông.
Mấy ngày liên tiếp, Khương Cẩm Niên ăn uống không trôi.
Anh đồng nghiệp Cao Đông Sơn an ủi cô: “Không sao đâu, cô vừa mới vào nghề một năm rưỡi, áp lực lớn, nhiệm vụ dồn dập nên còn chưa quen. Còn La Hạm chị ấy ở trong nghề bao lâu rồi? Tiền lên rồi tiền lại xuống, bị khách hàng mắng đều là những môn học mà mỗi một nhà quản lý quỹ bắt buộc phải học thôi mà.”
Khương Cẩm Niên gật đầu, miệng cười nhưng trong lòng thì không.
Cô mắc kẹt trong những suy nghĩ về bản thân, không thể đáp lại nhiệt tình hơn.
Cao Đông Sơn tiếp tục làm công tác tư tưởng: “Có những người tức giận nhưng thực tế thì không phải do người ta thực sự giận dữ đâu, đó chỉ là một cách biểu đạt, một kiểu thái độ thôi. Trong thời điểm mấu chốt như hiện tại, xếp hạng quỹ đầu tư của chúng ta đang giảm mạnh, lại còn lỗ cực nặng… Nếu La Hạm mà tỏ ra bình tĩnh, các sếp bên trên sẽ nghĩ cô ấy không để tâm! Vì vậy cô ấy phải nổi giận, nhưng cô ấy không nhắm vào cô đâu.”
Khương Cẩm Niên thầm nghĩ: Cổ phiếu đã hủy niêm yết rồi, cô ấy nhắm vào tôi cũng vô dụng thôi. Long Thất Võng vẫn tiếp tục tạm ngừng giao dịch, nếu bây giờ mà “thanh lý” chỗ cổ phiếu đó thì cũng có khác gì cắt thịt đâu? [2]
[2] “斩” trong 斩仓 (thanh lý) cũng có nghĩa là cắt, xẻ, chém,..
Cô bất lực thở dài: “Chúng ta có thể đưa ra một số biện pháp khắc phục. Hiện tại bây giờ là mùa cao điểm du lịch nên có thể tăng các cổ phiếu du lịch… Đồ điện gia dụng và trí tuệ nhân tạo trong thị trường chứng khoán A cũng rất hot. Mấy hôm nữa còn có một buổi roadshow của một công ty chứng khoán chuyên đề cử các ngành nghề mới. La Hạm bận không đi được thì tôi sẽ đi.”
Cao Đông Sơn vui mừng gật đầu: “Đi đi, cơ hội luôn đến với những người có sự chuẩn bị.
Đầu tháng Tám, toàn thủ đô Bắc Kinh bị bao phủ bởi nền nhiệt độ cao. Ngoài trời nắng như đổ lửa, mật độ không khí không đồng đều, bức xạ thành những hơi nóng mơ hồ. Dù hai hàng cây bên đường rất tươi tốt, nhưng những tán cây xum xuê đó cũng không thể giúp người ta bớt nóng.
Khương Cẩm Niên bật ô che nắng, cùng Cao Đông Sơn đi về phía ga tàu điện ngầm.
Cao Đông Sơn ăn mặc rất giản dị, áo thun cotton trắng phối cùng chiếc quần tây ống ngắn màu cà phê. Có lẽ là do thời tiết khô nóng nên sau lưng anh ta đổ không ít mồ hôi, thấm đẫm một mảng vải lớn. Phần áo bị ướt mồ hôi dính chặt vào lưng anh ta.
Khương Cẩm Niên giơ cao cán ô, che ánh nắng mặt trời cho anh ta.
Cao Đông Sơn khoát tay, từ chối lòng tốt của cô: “Tôi không ngại phơi da. Quê tôi ở Tân Cương, thời lượng ánh sáng mặt trời bình quân cũng khá dài nên đã quen rồi.” Lúc hai người bước xuống bậc thang, anh ta đưa tay ra đỡ bên eo Khương Cẩm Niên phòng trường hợp cô đi giày cao gót bị vấp ngã. Anh ta còn bảo: “Da cô trắng phát sáng như thế thì không bắt nắng được đâu nhỉ.”
Khương Cẩm Niên đang muốn trò chuyện thì bỗng nhiên có người khoác tay lên vai cô. Cô giật bắn người, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Phó Thừa Lâm.
Hôm nay nhiệt độ ngoài trời là 39 độ C.
Phó Thừa Lâm lại mặc một thân sơmi, áo vest, quần âu.
Trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi, cười cười giải thích: “Tôi mới bay từ châu Âu về. Trên đường về nhà thì đi ngang qua công ty mọi người, còn chưa kịp thay quần áo…” Anh ngừng lại một lúc rồi nghiêng đầu nhìn Cao Đông Sơn, khóe môi lại nở một nụ cười khác: “Xin chào, tôi là Phó Thừa Lâm. Anh là đồng nghiệp của Khương Cẩm Niên phải không? Rất hân hạnh được gặp mặt.”
Cao Đông Sơn không biết anh chàng này từ đâu xuất hiện, nhìn anh bọc kín người như cái bánh chưng khiến anh ta thực sự lo lắng người này sẽ bị cảm nắng: “Đúng vậy đúng vậy, tôi và Khương Cẩm Niên ở cùng một tổ công tác. Tôi là Cao Đông Sơn, xin chào anh Phó.”
Hai bọn họ hàn huyên một lúc Khương Cẩm Niên mới chen ngang: “Cậu mau về xe thay quần áo đi, tôi sợ cậu bị nóng phát ngốt mất thôi.”
Phó Thừa Lâm tự nhiên ôm eo Khương Cẩm Niên: “Là cực kì nóng, tôi sắp không thở được nửa rồi.”
Sau đó anh khách sáo nói với Cao Đông Sơn một câu: “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
*
Ngoài đường nóng như cái lò, trong xe lại lạnh phát run.
Điều hòa trong xe được mở ở mức 20 độ, Phó Thừa Lâm ngồi bên cạnh Khương Cẩm Niên cởi áo khoác. Anh vừa tháo cà vạt vừa tỉ mỉ quan sát Khương Cẩm Niên. Anh cảm thấy hình như cô lại gầy đi một chút. Anh xuay nhẹ cằm cô về phía mình, sát lại gần hỏi: “Quầng mắt càng ngày càng thâm, mấy hôm nay em không ăn không ngủ đấy à? Mỗi ngày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mười mấy tiếng mà không nghỉ ngơi thì sao có thể bàn chuyện đầu tư được?”
Khương Cẩm Niên đuối lý.
Cô dứt khoát chọn im lặng.
Mãi lâu sau cô mới hỏi: “Tỉ giá hối đoái thế nào rồi?”
Phó Thừa Lâm thuận miệng đáp: “Cơ quan giám sát tài chính của Pháp đang muốn chấn chỉnh thị trường. Việc điều chỉnh tỉ giá hối đoái và quyền chọn nhị phân [3] làm ảnh hưởng tới tỉ giá hối đoái của châu Âu. Tôi ước tính ngân hàng trung ương châu Âu trong hai ngày này…”
[3] Quyền chọn nhị phân: Là một công cụ tài chính với cách thức đầu tư là dự đoán xu hướng tăng/ giảm của một loại tài sản trong một thời gian nhất định.
Khương Cẩm Niên cực kì không hài lòng trêu chọc: “Ai muốn bàn chuyện ngân hàng trung ương châu Âu với cậu chứ? Tôi đang nhắc đến Tỉ giá hối đoái nhà cậu, là em mèo quýt nhỏ nhỏ mềm mềm đó. Tên của nó là do tôi đặt, cậu quên rồi à?”
Đương nhiên là Phó Thừa Lâm chưa quên rồi. Tình thế phát triển khiến anh rất hài lòng, vui vẻ mượn gió bẻ măng: “Em đi thăm nó với tôi đi. Một tháng vừa rồi không về nhà nên tôi đã giao nó cho bạn tôi chăm hộ rồi. Trong nhà cậu ta có hai đứa nữa… vừa hay chúng nó có thể làm bạn.”
Khương Cẩm Niên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
Vậy nên bọn họ tới nhà người bạn kia đón mèo con về trước rồi mới lái xe về nhà Phó Thừa Lâm. Khi ấy đã nhá nhem tối, người giúp việc nhà Phó Thừa Lâm đang ở trong phòng bếp nấu cơm, mùi đồ ăn lan tỏa trong không khí thơm phức.
Con mèo nằm trên tấm thảm, chăm chú liếm chân.
Khương Cẩm Niên ngồi xổm bên cạnh, dè dặt mà dịu dàng vuốt ve nó, mặc kệ nó có thể hiểu được những gì mình nói hay không cô vẫn độc thoại với mèo: “Sao lại thích liếm chân vậy? Mày còn nhớ tao không, đợi tao tiết kiệm đủ tiền mua nhà, tao sẽ chuộc mày từ tay Phó Thừa Lâm ra ngoài… Mày đợi tao kiếm tiền chuộc thân nhé.”
Giọng cô rất nhỏ, nhưng thính lực của Phó Thừa Lâm rất tốt, anh nghe thấy không sót một chữ.
Phó Thừa Lâm âm thầm tính toán: Đến lúc đó đừng nói đến mèo, ngay cả người cũng phải ở trong tay anh.
Có lẽ con mèo quýt kia hiểu được những gì Khương Cẩm Niên nói, hoặc đơn giản là cảm nhận được sự thân mật của cô, nó nghiêng đầu liếm lòng bàn tay cô, còn lấy tai mèo cọ cọ vào người cô.
Khương Cẩm Niên rung động không thôi, càng có thêm quyết tâm kiếm tiền mua nhà. Cho dù chỉ là căn nhà ở ngoại thành, ngày ngày phải mất mấy tiếng ngồi tàu điện ngầm đi làm cô cũng cam lòng. Mà để đạt được mục tiêu này, việc đầu tiên là quỹ đầu tư của bọn họ không thể tiếp tục tụt hạng… Nếu lại giảm nữa thì coi như tiền thưởng cuối năm của cô đem đi ngâm nước nóng cả.
Khương Cẩm Niên còn đang suy nghĩ lung tung, Phó Thừa Lâm hỏi cô một câu: “Các em đổ không ít tiền vào Long Thất Võng, quản lý La có năng lực chọn cổ phiếu lắm mà, đã suy nghĩ kĩ xem tiếp theo định làm gì chưa?”
Bí mật nghiệp vụ không thể trả lời – Khương Cẩm Niên thầm trả lời trong lòng.
Thế là ngoài mặt cô đáp: “Tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ là trợ lý của La Hạm, cũng đâu phải cái guốc trong bụng cô ấy.”
Phó Thừa Lâm đang mở một bản báo cáo, mỗi trang đều ghi chép rất nhiều nội dung. Ánh mắt anh không đặt trên người Khương Cẩm Niên nhưng vẫn thấy được tâm tư đang giấu diếm của cô: “Em không phải giấu giếm tôi làm gì cả, tôi sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật của em cho bên thứ ba. Thực tình tôi rất có thành ý muốn giúp em. Long Thất Võng đang cầm cố tài chính và chuẩn bị thủ tục đi vay. Tôi đoán cuối năm nay bọn họ sẽ nhận được văn bản quan tâm từ Sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến. Ý tôi thế nào chắc chắn là em hiểu được…”
Khương Cẩm Niên di chuyển tới trước mặt anh.
Anh ngồi trên ghế salo, khẽ cúi đầu, cử chỉ ung dung nhàn tản.
Khương Cẩm Niên khép hai chân ngồi trên sàn nhà, mèo quýt nằm sát bên chân, lặng yên tận hưởng sự vuốt ve của cô.
Cô trầm tư một lúc lâu mới nói tiếp: “Thời điểm tổng giám đốc của Long Thất Võng rút vốn chúng tôi vẫn còn đang scaling in, bây giờ kết quả nhận được đều là báo ứng. Một số công ty chứng khoán vừa mới công bố báo cáo nghiên cứu, khẳng định cho rằng hoạt động của Long Thất Võng là hợp pháp, tươi lai tươi sáng, vẫn còn có khả năng phát triển hơn nữa. Thế nhưng giá trị vốn hóa thị trường của quỹ đầu tư chúng tôi vì Long Thất Võng mà giảm xuống nhiều lần… Mấy ngày nay cứ liên tục bị phê bình khiến tôi cực kì khó chịu.”
Phó Thừa Lâm đặt báo cáo xuống, nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Nếu không ngại thì em có thể nói với tôi vì điều gì khiến em khó chịu như thế? Bất luận tôi nghe thấy điều gì sáng sớm ngày mai cũng quên hết.”
Ánh mắt Khương Cẩm Niên hơi giao động, khẽ cười: “Dù sao thì những gì chúng ta nói với nhau đều đã được công khai.”
Cô ở gần như vậy khiến Phó Thừa Lâm bỗng nảy ra những suy nghĩ bất chính. Anh muốn để cô gối đầu lên đầu gối mình rồi mơn man khuôn mặt cô, đầu ngón tay họa lại hình dáng đôi môi đỏ căng mọng cực kì mê người kia. Anh đã từng được nếm thử hương vị ấy nên có chút nhớ mong.
Phó Thừa Lâm rất giỏi che đậy suy nghĩ của bản thân.
Đôi mắt anh ẩn chứa sự dò xét tựa như một người đang tìm kiếm chân lý giữa đại dương mênh mông.
Khương Cẩm Niên bị anh làm xao động, thành thật: “Lúc đầu tôi cũng không tin tưởng vào Long Thất Võng lắm. Tôi tới Thượng Hải điều tra, còn viết mấy cái báo cáo về công ty họ. Tôi biết không thể hoàn toàn tin tưởng vào môi giới chứng khoán mà phải phán đoán dựa vào số liệu và tình hình thực tế… Tuy nhiên suy nghĩ của tôi và La Hạm lại trái ngược nhau. Mà La Hạm đã dày dặn kinh nghiệm, lại còn là cấp trên nên tôi cho rằng cô ấy sẽ không thể sai được.”
Phó Thừa Lâm đã đoán ra nguyên do: “Em có nhớ tôi đã từng nói gì không? Em rất giỏi, chỉ là không tự tin.”
Khương Cẩm Niên lắc đầu như trống bỏi.
Phó Thừa Lâm giữ mặt cô lại: “Niên Niên, em cực kì ưu tú.”
Khương Cẩm Niên phân chia giới hạn rõ ràng với anh: “Tôi không phải là Niên Niên, tôi là bạn học Khương của cậu.”
Ngón trỏ của Phó Thừa Lâm duỗi thẳng, lướt qua chiếc cằm thanh tú của cô. Sau đó anh cũng nghiêng người về phía trước, ngồi xuống sàn nhà, cách Khương Cẩm Niên 10cm, giữa hai người là một chú mèo. Anh bảo: “Bạn học Khương, hồi còn học đại học, lúc tôi và Lương Tùng muốn thay đổi ý định, em luôn là người đồng ý mà không chê bai hay phản bác. Thoạt nhìn qua em có vẻ rất kiên cường, bướng bỉnh, bảo thủ, có chính kiến riêng nhưng thật ra em rất dễ mềm lòng. Chỉ cần là người mà em thích, hoặc là người mà em tin tưởng giải thích hay thương lượng thì về cơ bản em đều đồng tình cả.”
Trong lòng Khương Cẩm Niên vì sự thật đó mà chua xót khôn nguôi.
Cô chống cằm lên đầu gối: “Bởi vì trước đó em không có bạn bè.” Tiếng cô nhỏ như muỗi: “Em giống với em trai, có trở ngại giao tiếp.”
Cô tự nhận bản thân nói năng lộn xộn, không nhất quán cũng chẳng có logic.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, nói với Phó Thừa Lâm: “Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, em sẽ sửa.”
Cô bắt lấy một lọn tóc quấn trên đầu ngón tay tự chơi một mình. Sợi tóc lướt qua đầu ngón tay hơi ngứa, cô thẫn thờ, ánh mắt không biết đã trôi dạt về đâu. Giọng nói của Phó Thừa Lâm vang ngay bên tai: “Hãy cứ kiên trì với phương pháp định lượng đầu tư của em thì cho dù có em có bị người khác tác động hay không, số liệu, đồ thị và máy tính cũng sẽ không thay đổi. Chiến lược kinh doanh chênh lệch giá của em… chiến lược chênh lệch giá MTP, chiến lược phân bổ Alpha có khi còn có hiệu quả hơn cả của La Hạm và Cao Đông Sơn gộp lại. Em không thích đầu tư mạo hiểm thì đặt lệnh scale out, khi đó doanh thu có thể kiểm soát được. Em thông minh và cẩn thận như vậy thì hoàn toàn có thể thay đổi được tình thế.”
Ánh mắt Khương Cẩm Niên thận trọng, không hề chớp mắt mà nhìn anh.
Anh vẫn còn đang kiên nhẫn chỉ điểm: “Em phải đảm bảo được tỉ lệ input – output, sau đó thực hiện hành động chốt lời…”
Anh còn chưa nói xong, Khương Cẩm Niên đã khẽ tựa đầu vào vai anh. Trong đầu cô như có một dây cung đã kéo căng từ rất lâu đột nhiên buông lỏng, cô cần dừng lại một lát. Cô nhớ lại trong quá khứ anh đã từng chịu trách nhiệm chỉ bảo cô, anh vừa là thầy vừa là bạn.
Phó Thừa Lâm không nhúc nhích, hỏi cô: “Trả lời thật lòng nhé, một tháng không ở đây, em có từng nhớ đến anh không, dù chỉ là một phút?”
Khương Cẩm Niên lại ngồi thẳng người.
Phó Thừa Lâm có chút hối hận, biết thế anh đã không hỏi. Nhưng một giây sau Khương Cẩm Niên đã trả lời: “Không chỉ là một phút, nếu không thì em lên Wechat tìm anh nói chuyện để làm gì? Biết thừa còn hỏi.”
Anh cúi đầu, mỉm cười rồi chậm rãi “Ừm” một tiếng.
Hết chương 25
Spoil: “Bạn học Khương, ở trước mặt em anh không muốn khiêm tốn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!