Nuôi Rồng Dưỡng Già
Chương 43: Bông Bông
Đây… con nhện lúc trước…
Trước mặt cô, trên bức tường phía sau hai khối pha lê lớn, một con nhện khổng lồ đen xì với cái mồm máu to đang liên tục khò khè ra những hơi thở hôi thối. Nó giương mười hai con mắt đỏ ngầu nhìn thẳng về phía Thiên Âm, mọi nhất cử nhất động của cô đều bị nó khóa chặt.
Đây chẳng phải chính là con nhện mấy ngày trước đuổi theo cô và con rắn kia đấy sao?
Thiên Âm nghĩ thầm, không để ý đến tay nắm chặt côn đã ướt lạnh mồ hôi từ lúc nào!
Con vật to như vậy mà sớm giờ cô tìm bao lâu vẫn không nhìn thấy… Nó đã lẫn trốn bằng cách nào vậy???
Con nhện chậm rãi bước xuống, qua mỗi bước đi của nó Thiên Âm có thể cảm giác được từng đợt rung động từ sàn nhà truyền đến. Cô nhớ, con quái vật này ngoại trừ phun tơ còn có thể tiết độc, thân mình to lớn nhưng lại nhanh nhẹn vô cùng. Hiện tại cô đã như cá nằm trên thớt, muốn thoát ra… chỉ có thể dốc hết sức…
Thiên Âm vừa cẩn thận lùi về sau, vừa đảo mắt lên xuống đánh giá quái vật trước mặt.
Nhìn lớp lớp pha lê bị bào mòn hóa thành bụi rơi đầy đất mỗi khi bị con thú kia quẹt qua, liền biết lớp lông đen dày cộm của con nhện này không phải là trò đùa.
Con nhện lúc này đã leo xuống vách đá, mặt đối mặt đứng thẳng nhìn Thiên Âm. Từ vị trí của cô nhìn sang, vừa vặn thấy được cặp càng sắc lẹm dưới mồm và cái bụng căng tròn được bọc kỹ trong đám lông nhọn chi chít.
Từ vị trí của Thiên Âm đến con nhện không xa, chỉ tầm năm mươi mét, nó chỉ cần động chân một cái, liền có thể lập tức bắt được cô.
Thiên Âm lần nữa hít sâu một hơi. Xem ra thứ yếu nhất trên người nó chính là những con mắt ghê người kia.
Dùng bom mini phá mắt của nó, sau đó sốc điện? Có thể không? Cô chỉ còn lại bốn viên bom mini, nhưng đối phương lại có tới mười hai mắt…
Trong lúc Thiên Âm đang tập trung đánh giá, thì con nhện kia cũng đang nhìn cô chằm chằm. Đám mắt của nó căng chặt, căng chặt rồi lại không ngừng căng chặt. Hình ảnh của giống cái trước mặt không ngừng được đảo qua và khắc sâu trong óc, cuối cùng… nó ré lên một tiếng lớn, hai chân trước quờ quạng giơ lên cao rồi đập mạnh đầu xuống sàn làm bụi pha lê tung lên mù mịt.
Cơ bắp Thiên Âm vẫn luôn trong trạng thái căng chặt, ngay lúc vừa cảm giác con nhện có chút khác thường, liền lập tức cong người phóng đi. Thiên Âm chạy nhanh ra khỏi tầm ảnh hưởng của đám bụi, núp người sau một khối đá lớn âm thầm quan sát.
Nó làm gì? Định tấn công sao? Dùng bụi để che mắt rồi bất ngờ tấn công? Với một giống cái nhỏ bé như cô? Cần thiết sao?
“Xoạt Xoạt Xoạt”
Tiếng xoạt xoạt đáng ghét lại lần nữa vang lên, lần này Thiên Âm có thể xác định rõ ràng, nơi tiếng động phát ra chính là chỗ vừa rồi con nhện kia đứng.
“Xoạt Xoạt Xoạt”
“Xoạt Xoạt Xoạt”
“Xoạt Xoạt Xoạt”
Tiếng xoạt xoạt mỗi lúc một gần, Thiên Âm nheo mắt khóa chặt bóng đen lờ mờ sau lớp bụi óng ánh.
Nó đang tiến về phía cô!
Thiên Âm thò tay vào túi phải, vân vê cầm chắt một viên bom, cô hạ thấp người chậm rãi lùi về sau. Bóng đen kia vẫn tiếp tục đi về phía này, nhưng đột nhiên Thiên Âm cảm giác dường như có gì đó không đúng lắm. Lại lùi nhanh thêm vài bước, tiếng nói lúc trước lập tức vang lên.
“Đại Nhân… Ôi, Đại Nhân!”
Thiên Âm còn chưa kịp hiểu ra nó nói gì thì bóng đen kia đã xoạt xoạt xoạt đến ngay trước mắt.
“Ôi đại nhân, đúng thật là ngài rồi, ngài đến là vì chuyện lần trước sao? Là lỗi của Bông Bông, Bông Bông không biết đó là đại nhân nhỏ, còn làm đại nhân hoảng sợ, đại nhân kia cũng đã dạy cho Bông Bông một bài học rồi, mong đại nhân tha lỗi cho Bông Bông…”
Gì… gì vậy???
Thiên Âm hoàn toàn ngây ngẩn rồi. Trước mặt cô, à không, dưới chân cô, một con nhện nhỏ màu đen tím đang liên tục khoa tay múa chân bô lô ba la nói chuyện. Nói là nhỏ nhưng chiều dài của nó ít nhất cũng phải trên dưới năm mươi centimet, nhưng so với con quái vật hơn chục mét lúc nảy thì quả thật là…
Thiên Âm không xác định lại lui về sau ba bước. Con nhện nào đó còn đang nước mắt ngắn nước mũi chân thành tỏ bày, thấy cô lui lại lập tức ngẩn đầu nhìn lên khó hiểu hỏi: “Đại nhân?”
Con nhện nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, liền xoạt xoạt xoạt tám chân bò lại.
“Ngài vẫn còn giận Bông Bông sao? Ngài đừng ghét bỏ Bông Bông, Bông Bông… Rétt…”
“Bông Bông” nào đó còn đang liên mồm phân trình đã bị Thiên Âm một côn quất bay, nó kêu lên đau đớn, đập mạnh vào tường rồi rớt “cái nhẹ” xuống nền pha lê lạnh tanh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!