Phù Dao hoàng hậu - Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 2 - Chương 19: Vũ điệu kinh thế


Ánh trăng sáng ngời đêm nay như muốn giúp con người hoàn thành ước vọng của mình, trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời trong vắt không một gợn mây, tựa như một tấm thảm mềm mênh mang bất tận. Những vì sao lấp lánh tỏa ánh sáng có từ ngàn vạn năm càng thêm lung linh rực rỡ.

Trước đó không lâu đã có một trận tuyết rơi khiến tối nay không khí mát rượi, sảng khoái, xa xa kia núi non trùng điệp, rừng cây rậm rạp, mà giờ khắc này trong ngôi thành nhỏ vùng biên cương hẻo lánh, cũng ngập tràn sắc màu ấm áp vui vẻ và lãng mạn.

Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười bước về phía nàng.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao chuyển động từ từ trên tấm thảm đỏ trải dài trên nền đất, đến đôi giày đen viền chỉ bạc, chuyển lên đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần toàn một màu đen, rồi chuyển lên chiếc đai lưng màu bạc được thắt chặt nơi eo, vòm ngực với đường cong hoàn mỹ, bờ vai vững chãi đầy chất nam tính. Đến đôi môi nhàn nhạt nét cười, khuôn mặt sáng lạn tuấn tú hơn người, cuối cùng đến đôi mắt thâm sâu như biển cả.

Nàng nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Nguyên Chiêu Hủ, cánh môi nở rộ hiện ra nụ cười tươi đẹp nhất.

Dáng vẻ này của Nguyên Chiêu Hủ thật khiến con tim nàng xao động không thôi…

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn toàn thân một màu đen, lại cảm thấy được thế gian này thật khó có người nào có thể như hắn vậy, biến màu đen u tối thành một màu sắc rực rỡ, sáng ngời trong mắt người khác. Bộ trang phục này không chỉ thể hiện rõ nét hơn sự tiêu sái tao nhã vốn có của hắn, mà còn tô đậm khí chất tài hoa hơn người của hắn. Dường như khiến các tiểu thư khuê các kiêu kì đang đứng đầy trong hoa viên này đều rối loạn hô hấp, thất lễ.

Dưới chân hắn, tấm thảm đỏ trải dài trên con đường quanh co, khúc khuỷu chẳng hề bị nhăn nhúm hay vương chút bụi nào khi hắn đi qua, tựa như dũng khí toát ra từ con người hắn đã xóa nhòa tất thảy bụi bẩn vương trên nền đất.

Các thiếu nữ khuê các giơ chiếc khăn lụa lên che khuôn mặt đang đỏ bừng vì e thẹn, lại len lén ngước mắt nhìn hắn thầm ước ao khát khao, nhưng Nguyên Chiêu Hủ lại chỉ nhìn một mình Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao vẫn giả dạng thiếu niên như ngày thường, nhưng gần đây nàng đã gắng sức bồi bổ cho thân hình mập mạp hơn thêm, dù vậy trông vẫn yêu kiều quyến rũ. Bộ nam trang bao bọc lấy người nàng, nhưng vẫn để lộ chiếc eo mảnh khảnh mềm mại, hàng mày dài vừa nữ tính vừa anh khí bức người, đôi mắt to trong veo sáng ngời, chỉ vừa nhìn thì dường như thấy được trong bóng tối đen ngòm ẩn chứa một con suối trong veo thanh khiết.

Gió bỗng từ đâu thổi đến, lan tỏa hương nến làm bằng mỡ bò, mùi hương tuy hơi xay xè nhưng lại khiến bao trái tim đang e thẹn, hồi hộp như loạn nhịp thêm đôi chút nữa.

Mạnh Phù Dao mỉm cười chào đón, khom người hành lễ đúng chuẩn theo nghi thức cung đình, nhẹ nhàng cất tiếng: “Cung nghinh khách quý.”

Nguyên Chiêu Hủ thâm sâu nhìn nàng, một lúc lâu sau mở lời: “Phù Dao, nàng vận nam trang này rất đẹp, nhưng mà, không phải nếu nàng mặc trang phục nữ nhi thì ta và nàng sẽ xứng đôi hơn sao?”

Mạnh Phù Dao chỉ cười mà không đáp, giơ tay ra hiệu cho Diêu Tấn tới phục vụ Nguyên Chiêu Hủ, còn mình thì bước lên đọc lời chào mừng.

Nàng nâng ly thủy tinh đặc chế, đáng tiếc là rượu nho không ủ kịp, Mạnh Phù Dao đành dùng rượu nếp danh tiếng Trung Châu “Lê Xuân Bạch” thay thế.

Rượu trong cốc trong veo mát lạnh, hiển hiện khuôn mặt rạng rỡ, môi mắt đều cười. Tiếp đó, không khí trong sân vườn dần dần trở nên trầm tĩnh lại, mọi người đều bắt chước nàng, nâng ly rượu lên, cùng nhìn về phía vị Thành chủ trẻ tuổi thần kì. Nguyên Chiêu Hủ ngồi cách xa xa, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay ly rượu, lắng nghe cô gái trong lòng mình cất tiếng, tiếng nói trong veo mà rành mạch từng lời.

“Ta đã đến nơi này mười bảy năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tham dự lễ hội Nguyên Tiêu, à, trước đây cũng đã từng, nhưng đó là chuyện của đời trước.”

Mọi người đều cười vang, ai nấy đều nghĩ Mạnh Thành chủ đang nói đùa, chỉ có Nguyên Chiêu Hủ vẫn trầm tĩnh, hắn đặt ly rượu xuống, ngắm nhìn nàng.

“Trước đây ta cảm thấy, mười bảy năm này trôi qua trong ngập tràn thất vọng, tựa như ta đã đánh mất thứ gì đó quý giá nhất, ta muốn đi tới một nơi mà chẳng ai biết tới. Có điều, đột nhiên gần đây ta phát hiện, ông trời rất công bằng, lấy đi của ngươi vài thứ ắt sẽ đền bù lại cho ngươi vài thứ. Ví như, ta gặp được người tốt, gặp những điều may mắn. Ví như ta gặp được các ngươi, gặp được huynh ấy.”

Nàng mỉm cười giơ cao ly rượu, sóng mắt xuyên qua ly thủy tinh, nhìn Nguyên Chiêu Hủ.

Ta đã gặp được huynh.

Nguyên Chiêu Hủ nhìn thẳng vào mắt nàng, ngón tay khẽ khàng mân mê xung quanh ly rượu, cẩn thận nhẹ nhàng, tựa như đang vuốt ve săn sóc một vật báu.

“Hôm nay là ngày đoàn viên, ta đã từng tiếc nuối vì bị chia cách, có lẽ sau này ta mãi mãi vẫn sẽ bị chia cách. Nhưng mà ta thật lòng mong muốn, có được một ngày như hôm nay, để bù lại những tháng ngày không trọn vẹn trước đây.”

Nàng khe khẽ cười, trông rất nhẹ nhàng, khó ai có thể phát hiện được trong đôi mắt nàng lúc ấy ngân ngấn những giọt lệ trong veo.

“Ta muốn mượn cơ hội này để cảm tạ huynh ấy, cảm tạ ông trời đã cho ta và huynh ấy gặp nhau. Cảm tạ huynh ấy đã giúp đỡ, bảo vệ và che chở ta. Cảm tạ huynh ấy đã bên ta trong những lúc khó khăn nguy hiểm, làm bạn cùng ta, hiểu được lòng ta và bao dung ta. Chính vì những điều như thế đã khiến cho ta cảm thấy được rằng, mình không hoàn toàn xui xẻo, ông trời cũng không bỏ rơi ta. Nhưng mà, ta cảm thấy rất xấu hổ vì mình đã ích kỉ đón nhận tất cả những điều ấy, mà không thể hồi đáp lại cho huynh ấy. Nên hôm nay, ta tổ chức buổi tiệc này và tụ tập nhiều người tới đây, muốn mượn cơ hội này để cùng các ngươi chúc phúc cho huynh ấy, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của ta đối với huynh ấy.”

Mọi người ở dưới có người cười, có người lại đăm chiêu suy nghĩ. Mạnh Phù Dao rũ mi mắt xuống, cảm thấy được ở nơi xa xa có một ánh mắt thâm trầm mà nóng bỏng đang hướng đến người mình.

Tiếng nói của nàng đột nhiên trầm xuống.

“Ta nghĩ ta muốn cảm tạ huynh ấy, hình như cuộc sống của huynh ấy cũng rất tịch mịch, tựa như đứng trên lầu cao nhìn về nơi chân trời xa xăm bất tận, tất thảy đều nhìn thấy nhưng lại không mừng cũng chẳng vui, đây là vận mệnh mà ông trời đã ban cho huynh ấy, ta bất lực chẳng thể làm gì để giúp huynh ấy được. Ta chỉ không ngờ trên đời này cũng có một người tịch mịch giống như ta, cho nên ta muốn bù đắp cho huynh ấy, tặng món quà sinh nhật này cho huynh ấy — ta muốn bỏ hết tất cả buồn đau, sống thật vui vẻ cùng với huynh ấy. Ta muốn cho huynh ấy nếm trải được những tư vị đặc biệt của chốn nhân gian này: nào là vui vẻ nhảy múa, ăn uống no nê…hưởng thụ những niềm vui bình thường giản dị nhất của chốn hồng trần phàm tục này.”

Nàng nâng ly nhắm mắt, thở dài một hơi, “Hy vọng huynh ấy sẽ thích.”

Sân vườn lặng ngắt như tờ, nam tử khí khái tuấn tú, nhi nữ xinh đẹp dịu dàng đều đứng yên bất động nhìn Mạnh Phù Dao. Trong ánh mắt họ ngập tràn kinh ngạc, xa lạ, tuy không hiểu hết những lời nàng nói, nhưng trái tim các thiếu nữ nơi đây đều thổn thức râm ran. Các nàng không hiểu Mạnh Phù Dao muốn nói đến điều gì, nói với ai, chỉ cảm thấy đáy lòng mình không hiểu vì sao lại trở nên nặng trịch. Sự cảm động khôn kể xiết trào dâng mãnh liệt, trôi nổi trong lòng, giống như khí lạnh ngưng tụ thành sương rồi thành băng.

Các nàng cùng nâng ly đưa về phía Mạnh Phù Dao, cao thấp không đều nhưng rất đỗi chân thành, đồng thanh nói: “Hy vọng huynh ấy sẽ thích.”

Những lời chúc tụng êm tai ngân lên cuồn cuộn như cơn gió nhỏ bất chợt ùa đến, đôi bàn tay rắn chắc dạn dày sương gió chưa bao giờ run rẩy bỗng nhiên lại run lên bần bật.

Chiếc ly thủy tinh cầm trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất, rượu trong ly sóng sánh bắn ra ngoài, vương vài giọt trên mu bàn tay hắn rồi nhỏ xuống nền đất.

Diêu Tấn đứng bên cạnh thấy thế liền vội đưa một chiếc khăn tay cho Nguyên Chiêu Hủ, hắn nhận lấy rồi dùng chiếc khăn ấy lau mặt bàn sạch sẽ vốn chẳng hề dính lấy một giọt rượu nào.

Diêu Tấn trừng to mắt nhìn Nguyên Chiêu Hủ — chẳng thể ngờ được Nguyên Chiêu Hủ lại có thể xuất hiện trạng thái mất hồn này, nhưng sự thật lại thể hiện rành rành trước mắt. Hơn nữa, dù là vậy nhưng người này vẫn bày ra bộ dạng bình tĩnh ung dung, sắc mặt điềm tĩnh.

Trong lòng Diêu Tấn bất chợt dâng lên chua xót, hắn đột nhiên hiểu ra được ý nghĩa sâu kín trong những lời nói của Mạnh Phù Dao. Nguyên Chiêu Hủ đích thực là một con người như vậy, ngoại trừ tính cách trầm ổn trời sinh luôn thể hiện bên ngoài, e là khi còn nhỏ đã chịu ảnh hưởng của một môi trường giáo dục khác với người thường? Có mấy ai từ nhỏ đã luôn điềm tĩnh ung dung như vậy? Để có thể mặt không đổi sắc trước bất kì tình huống nào, minh bạch rõ ràng trước tất cả mọi sự việc, điềm nhiên trước tất thảy mọi khó khăn thì phải nỗ lực và hy sinh như thế nào mới có thể đạt được? Cuộc sống của hắn, tất nhiên không có những biểu hiện phong phú của một người thường như: hỉ, nộ, ái, ố.

Diêu Tấn sụt sùi, vốn tưởng rằng Mạnh Phù Dao là người rất qua loa tùy tiện, không ngờ nội tâm nàng lại tinh thế đến vậy.

Có mấy người trên đời lại hiểu nhau tận tường đến vậy đâu?

Diêu Tấn thở dài, lặng lẽ lui xuống, hắn muốn kiểm tra xem mấy bông hoa tươi trên bàn có bị ánh nến làm cho héo rũ không? Nếu thế thì hắn sẽ đổi những bông hoa đó, bởi vì đây là một lễ vật hoàn mỹ được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, hắn không muốn vì bất cứ lí do gì mà nó bị tì vết hay hư hỏng.

Nguyên Chiêu Hủ nắm chặt ly rượu trong lòng bàn tay, nhìn thấy Mạnh Phù Dao từ từ nâng ly rượu lên đưa về phía hắn, một hơi cạn sạch. Hắn cũng liền chậm rãi giơ ly rượu của mình lên, nhưng không lập tức uống cạn như nàng, mà là nhấp từng ngụm, tựa như sợ uống hết rồi sẽ không thể có lần sau nữa, nên trân trọng từng giọt rượu nhỏ.

Vũ hội đã mở màn, từng cặp đôi nam nữ cùng bước những bước nhảy đầu tiên. Các chàng trai mặc những bộ kị trang tinh xảo, các cô gái mặc những chiếc đầm dài bồng bềnh yểu điệu, xoay tròn xoay tròn tạo nên những đường cong uốn lượn, tựa như những tiên nữ múa may chốn hồng trần với khuôn mặt rạng rỡ tươi cười hạnh phúc nhất, quyến rũ mê ly.

Những điều này nàng dành tặng cho hắn, nàng vất vả tâm sức tạo ra khung cảnh vui vẻ như thế này để dành tặng hắn.

Trên ngón tay còn vương hương rượu nhạt, thoang thoảng, đắm đuối, tựa như mỹ nhân say rượu đến mơ màng ở buổi hôm nao.

Rượu chưa uống cạn, mà lòng đã say.

Thiếu nữ đối diện lại nhẹ nhàng cầm ly rượu bước đến bên cạnh hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn một cách thô lỗ y như từ trước đến nay, cười nói: “Tài ăn nói của ta không tệ chứ?”

Sắc mặt nàng ửng hồng, khuôn mặt tươi cười hơi gượng gạo, như mang máng chút xấu hổ, lại pha chút liều mạng làm bừa.

Nguyên Chiêu Hủ đáp chả đâu vào đâu, “Rượu rất ngon.”

Mạnh Phù Dao khẽ ngạc nhiên nhìn hắn, cảm thấy Nguyên Chiêu Hủ có chút bất thường, nhưng lại không biết bất thường ở chỗ nào. Đang muốn tìm cách dụ dỗ hắn khiêu vũ cùng nàng, bất chợt nghe ở cổng có tiếng người xôn xao.

Mạnh Phù Dao chồm người nhìn ra, một bóng hồng xinh đẹp đột nhiên lóe lên, hiển nhiên là Hồ Tang cô nương. Sau đêm hội lễ tế thần ngày đó, Hồ Tang cô nương này đã bị bệnh vài ngày, sau khi hết bệnh thì ngày nào cũng đến huyện nha để tìm Nguyên Chiêu Hủ, cũng dĩ nhiên Nguyên Chiêu Hủ chưa bao giờ gặp nàng ấy cả. Vũ hội lần này Mạnh Phù Dao cũng không mời nàng ấy, nàng không muốn chọc giận Nguyên Chiêu Hủ lần nữa. Không nghĩ rằng Hồ Tang cô nương này lại si mê hắn đến vậy, tìm đến tận đây. Mạnh phù Dao liếc mắt nhìn nàng ấy, nhìn thấy nàng ấy mặc một bộ lễ phục dạ hội mới may, trông chẳng ra kiểu dáng gì cả. Nhưng thiêt kế lại cực kì thông minh, để lộ ra dáng vẻ mơn mởn xinh tươi của thiếu nữ độ tuổi xuân thì, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực sữa tròn đầy, xán lạn trắng ngần như chim bồ câu sắp tung cánh.

Nàng ấy bị ngăn lại tại cửa hoa viên, một mực nằng nặc đòi vào, hộ vệ khó xử hướng ánh mắt về phía Mạnh Phù Dao, Mạnh Phù Dao cũng bối rối hỉnh mũi lên.

Haiz, nàng không dám mà…

Chợt nghe Nguyên Chiêu Hủ nhàn nhạt nói: “Phù Dao, phần náo nhiệt đó…là lễ vật của nàng tặng cho ta sao?”

“Hả?” Mạnh Phù Dao đột nhiên ngoảnh đầu lại, ‘Ta thành tâm như vậy, cũng đã khóc sướt mướt trước mặt huynh rồi, vậy mà huynh vẫn còn chưa vừa lòng sao?”

Nguyên Chiêu Hủ chỉ mỉm cười, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng đến một lùm hoa thấp thoáng, che mất ô cửa sổ của gian tĩnh thất ở phía sau, chỉ để lộ một đóa hoa tươi đẹp.

Mạnh Phù Dao mỉm cười, lắc đầu nói: “Các lễ vật trước là ta chuẩn bị cho huynh, còn lễ vật này là chính ta dành tặng cho huynh.”

Nàng vừa tủm tỉm cười vừa chỉ tay về phía vách tường trước mặt, ý bảo Nguyên Chiêu Hủ hãy tự tìm lấy.

Nguyên Chiêu Hủ khẽ liếc nhìn qua, hắn đã sớm phát hiện nơi đó có một cánh cửa ngầm, ngón tay khẽ khàng búng. Bốp – cánh cửa ngầm bật tung, bốp – hiện ra một cái rương, bốp – nắp rương bị bật tung…

Mạnh Phù Dao nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.

May là cuối cùng đạn cũng bị bắn hết, một cái hộp đựng trong chiếc rương kia lộ ra, Nguyên Chiêu Hủ đang dự tính bước tới thì “lễ vật” trong chiếc hộp ấy tự động hiện ra dâng mình. Bảo bối trong đó chính là Nguyên Bảo đại nhân béo nục, mặc một bộ lễ phục trịnh trọng đen mun.

Chiếc áo đuôi tôm trang trọng rộng bành tô bao bọc thân hình béo núc, vẻ mặt của Nguyên Bảo đại nhân còn trịnh trọng hơn cả chiếc áo khoác trên người nó.

Hôm nay là một ngày trọng đại, hôm nay là ngày trọng đại nhất của nó!

Nguyên Bảo đại nhân nhẹ kéo chiếc áo đuôi tôm rộng thùng thình, che khuất cái bụng bự và cái mông núc ních của nó. Nó cảm thấy dáng vẻ của mình lúc này vô cùng anh dũng kiêu hùng, y hệt như dáng vẻ chủ tử nó.

Y phục này đương nhiên là không phải do nó làm, là do Mạnh Phù Dao tài trợ cho nó. Một ngày đẹp trời nó định đến gặp Mạnh Phù Dao để mắng chửi nàng vài câu, vừa khéo gặp lúc nàng đang chỉ dạy cho một phu nhân cách thêu thùa may vá, Nguyên Bảo đại nhân nhìn trúng chiếc áo đuôi tôm này. Nó cảm thấy cái đuôi áo thật quá mức phi thường, rất phù hợp với khí chất thần thánh của nó. Vì thế nó bắt Mạnh Phù Dao may cho nó chiếc áo này, Mạnh Phù Dao ngẫm lại thấy nó gần đây thật xui xẻo, vì mỗi tháng “dì cả” của nó đến tới hai lần, nên nàng liền đồng ý. Thế là chiếc áo đuôi tôm rộng bành tô dành cho Nguyên Bảo đại nhân ra đời.

Đương nhiên là chiếc áo này đâu phải là lễ vật quan trọng, lễ vật quan trọng chính là Nguyên Bảo đại nhân nhà ta đây.

Nguyên Bảo đại nhân ục ịch kéo trong chiếc hộp ra một mảnh giấy đã được cuộn tròn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trải rộng mảnh giấy lên trên bàn, trước mặt Nguyên Chiêu Hủ. Dương dương tự đắc ngồi xuống bên cạnh hắn, kiêu căng chờ đợi chủ tử mình bày vẻ mặt “Vui mừng xúc động, yêu thương thắm thiết”

Mạnh Phù Dao tò mò, không biết con chuột này bí mật bày trò gì nữa mà không cho nàng biết, vừa nhìn thấy thì tròng mắt nàng liền rơi tõm xuống.

Một lá…thư tình.

Trên mặt giấy dán lung tung linh tinh, nào là bánh kem bé xíu, bánh bột ngô bị gặm một miếng, trên bánh bột ngô còn có chữ viết theo thứ tự ngay hàng thẳng lối, tuy nhiên nét chữ thì xiêu vẹo, thoạt nhìn cũng có thể miễn cưỡng gọi đây là một lá thư tình.

“Ta (bánh lủng một lỗ) thích chàng, quan tâm chàng (bánh lủng hai lỗ) (bánh lủng hai lỗ) (bánh lủng hai lỗ), ta mới đúng là (bánh lủng hai lỗ) của chàng…(Bánh lủng…) sinh nhật vui vẻ…”

“Chuột mập, mi thật thông minh.” Mạnh Phù Dao phục sát đất, “Mấu chốt là, tất cả các chữ của ngươi đều gặm lủng bánh, bao nhiêu tình ý dồi dào đều để lộ ra ngoài hết.”

Nguyên Bảo đại nhân tức giận trợn trừng mắt, ta ngoạm thế nào thì kệ ta, liên quan gì đến ngươi? Tất cả các chữ ta đều biết hết!

Nguyên Chiêu Hủ được thú cưng tỏ tình, vân vê cằm, vẻ mặt sâu xa khôn lường, nhìn kỹ “bức thư tình bằng bánh bột ngô”, Nguyên Bảo đại nhân chớp chớp mắt nhìn hắn, trái tim bé xíu xiu của nó đập loạn bùm bùm.

Sau một hồi lâu ngắm nghía, Nguyên Chiêu Hủ chậm rãi cuộn tròn giấy lại, bỏ vào túi tay áo, ánh mắt Nguyên Bảo đại nhân lập tức tỏa sáng lấp lánh.

“Nguyên Bảo…”

Nguyên Bảo đại nhân lập tức vểnh tai.

“Ta thấy ngươi học chữ có tiến bộ đấy, gần đây ngươi học thêm à?”

Nguyên Bảo đại nhân xấu hổ gật đầu.

“Viết rất đúng ý.”

Ánh mắt Nguyên Bảo đại nhân đắm đuối…

“Lần sau hãy viết ba ngàn chữ, ta sẽ suy nghĩ lại…’

Trái tim bé nhỏ của Nguyên Bảo đại nhân lạnh cóng, nó bị ai đó đuổi đi chẳng hề lưu luyến, Mạnh Phù Dao cảm thấy nó thật tội nghiệp…dùng ánh mắt hả hê tiễn nó đi xa, sau đó liền vỗ tay bôm bốp, cười ha hả nói: “Ha ha, đây là tiết mục Lolita muốn tấn công sói xám…”

Nguyên Chiêu Hủ tựa lưng vào ghế lười biếng nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời.

Mạnh Phù Dao gian ác cười thỏa mãn một hồi lâu, lại thấy đồng chí Nguyên Chiêu Hủ chả màng để ý đến chuyện này, đành tức tối nói: “Che mắt lại đi, ta làm ảo thuật cho huynh xem.”

Nguyên Chiêu Hủ cười đáp: “Hôm nay nàng thật lắm trò.”

Mạnh Phù Dao nhún vai, “Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt chước nữ sĩ Quỳnh Dao(1)”. Nàng bịt mắt Nguyên Chiêu Hủ, cười nói: “Chờ ta một chút.” Sau đó nhanh chóng chui tọt vào phía sau cánh cửa ngầm.

Nguyên Chiêu Hủ nhắm mắt, hơi ngửa đầu, khóe môi thoáng hiện nét cười như có như không, hắn là ai kia chứ, chỉ một tấm vải mỏng làm sao có thể ngăn cản được tầm nhìn của hắn. Hắn nghe thấy tiếng quần áo sột soạt khe khẽ, là tiếng của vải lụa ma sát với da thịt, tiếng suối tóc từ từ buông xuống đôi bờ vai, tiếng gót giày va chạm với nền đất, còn có tiếng động gì đó nữa mà hắn không biết được. Hình như là tiếng ngâm của một nhạc cụ, như ai đó dùng sức chạm vào vật gì đó, tiếng hít thở của Mạnh Phù Dao, tiếng ngực phập phồng, khiến lòng hắn cũng khe khẽ gợn sóng.

Đáng tiếc là chẳng mấy chốc đã bị tiếng lẩm bẩm bực bội của người nào đó cắt đứt, “…M* nó, sao chật như vậy…”, “…Ta muốn giảm béo…”, “Cổ áo này…cổ áo này…Diêu Tấn chết bầm…”, “Đây là giày? Sao cứng ngắc như vậy chứ…”

Nguyên Chiêu Hủ nhịn không được bật cười, sau đó liền nghe thấy váy áo kéo sột soạt trên nền đất, tiếng ai đó dùng tay nhẹ nhàng xé vải…

Cảnh xuân đập mạnh vào mắt, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi trong tích tắc.

Đập vào mắt Nguyên Chiêu Hủ là một bộ váy dài trắng như tuyết, khe ngực sâu hoắm.

Tiếng lòng hắn tựa như tiếng suối chảy róc rách, dù băng qua thác ghềnh hay đắm chìm trong gió mưa vần vũ vẫn thủy chung một màu trong suốt. Cô gái trước mặt hắn như được khắc họa bởi nét bút của thần linh, chỉ một nét bút thôi mà đã khắc họa được đủ nét phong tình.

Như ánh cầu vồng rạng rỡ sau cơn mưa khiến bao người đắm đuối, mọi đường nét cơ thể đều yêu kiều quyến rũ như mỹ nhân được tạc từ ngọc.

Nàng thong dong đứng trước mặt Nguyên Chiêu Hủ, sắc mặt ửng hồng.

Mạnh Phù Dao sơ ý không phát hiện ra khi nàng cúi đầu thì cảnh xuân liền phơi bày trước mặt Nguyên Chiêu Hủ. Nàng thẳng người, lùi về phía sau hai bước, xòe vạt áo, duyên dáng hành lễ theo nghi thức cung đình với Nguyên Chiêu Hủ.

Mạnh Phù Dao khẽ mỉm cười, toàn thân đẹp rạng rỡ, thần bí, cao quý, tao nhã, lấn át cả muôn vẻ đẹp của các loài hoa được trang trí trong hoa viên.

Nàng xinh đẹp kiêu kì tựa như một đóa hồng, làn da trắng ngần, tóc dài đen nhánh, ánh mắt trong veo, tất cả đều là nét đẹp và khí chất trời ban, chẳng chút tì vết.

Nguyên Chiêu Hủ ngỡ ngàng đắm đuối nhìn nàng.

Hắn khẽ hít vào một hơi, sau đó thật lâu mới cất tiếng khàn khàn, “Phù Dao…”

“Hả?”

“Y phục này…”

Mạnh Phù Dao hồi hộp nhìn hắn, không phải hắn muốn nói y phục này rất cổ quái và quá xấu đấy chứ?

Ánh nhìn Nguyên Chiêu Hủ khẽ dời đến khoảng trống nơi chiếc cổ trắng ngần, cất tiếng: “Có thể hay không chỉ mặc cho một mình ta xem thôi nhé?”

Mạnh Phù Dao nhíu mày, phì cười.

“Hứ, huynh nghĩ rằng ta thích mặc đồ hở hang thế này lắm sao? Không phải tại vì khiêu vũ à, haiz, mặc cái này mệt chết đi được, hại ta không dám ăn cơm chiều.”

Nàng nháy nháy mắt, tao nhã nghiêng người, chìa tay ra, “Thưa ngài, ta có thể mời ngài khiêu vũ cùng không?”

Vừa dứt lời, tiếng đàn sáo réo rắt vang lên từ phòng bên cạnh, giai điệu mượt mà tràn ngập ý thơ, dù Nguyên Chiêu Hủ là người thông thạo âm điệu cũng không nhận ra đây là nhạc gì.

“Sông Đa-nuyp xanh”(2) Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang nét hoài niệm mơ màng, nhẹ nhàng nói “Đây là bản nhạc kinh điển của Johann Strauss II, mặc dù có chút biến dạng, vì ta đã rất nhiều năm không được nghe lại bản nhạc này…”

Nguyên Chiêu Hủ nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt nàng giờ phút này xa xăm mà ngập tràn ưu thương, tựa như bị ngăn cách bởi một dãy núi xa tận chốn nào, mịt mờ không rõ. Trong mắt hắn chợt léo lên tia sáng âm u, nhưng hắn vẫn mỉm cười nắm lấy tay nàng, “Nữ vương, xin nhờ nàng chỉ dẫn.”

Mạnh Phù Dao lấy lại tinh thần, mỉm cười, tỉ mỉ dìu Nguyên Chiêu Hủ bước từng bước một, bước lên, bước lùi, lướt ngang, xoay người, lắc lư, nghiêng…

Nguyên Chiêu Hủ nhanh chóng nắm bắt, chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn buông Mạnh Phù Dao ra, nhẹ nhàng cười. Bắt chước theo cách thức mà Mạnh Phù Dao đã làm trước khi bắt đầu nhảy điệu Waltz, tao nhã lễ độ khẽ khom lưng, một tay đặt sau lưng, một tay giơ ra đưa về phía Mạnh Phù Dao.

“Tiểu thư xinh đẹp, ta có thể mời nàng cùng khiêu vũ không?”

Mạnh Phù Dao mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn.

“Vinh hạnh của ta.”

Ánh trăng như dát bạc, trải dài trên ngàn vạn mái ngói, sáng hơn cả ánh châu long lanh, soi rọi bóng hình đôi trai tài gái sắc cùng nhau khiêu vũ, này là ôm eo, đỡ eo, lướt đi, nhìn nhau mỉm cười. Cứ thế này mà vĩnh bất phân ly, cứ thế này mà thiên trường địa cửu.

Tiếng nhạc ngân nga dịu dàng như một dòng nước, quấn quýt bên tai tựa như hai người đang ôm nhau khiêu vũ kia. Mỗi động tác xoay người lướt đi đều tuyệt đẹp, đều khiến hai con tim cùng rung động, cùng hòa nhịp, tất cả như một bức tranh sống động tươi đẹp vô cùng.

Bàn tay Nguyên Chiêu Hủ khẽ khàng xiết chặt eo Mạnh Phù Dao, cảm thụ vòng eo nàng mềm mại uyển chuyển như đuôi cá. Cô gái tinh ranh trước mặt hắn như một con cá bơi vào lòng hắn, cũng giống như những con cá bơi lội trong dòng Trường Giang và Hoàng Hà. Nàng thông minh linh hoạt như vậy khiến hắn đê mê, hắn bỗng nhiên cảm thấy muốn bao dung nàng cả đời, không muốn thả nàng ra khỏi lãnh thổ mà hắn cai trị.

Trước khi gặp nàng, hắn nghĩ rằng tất cả những thứ mà hắn có được trong tay chẳng thú vị gì, giống như một mình đứng trên lầu cao chót vót ngắm nhìn giang sơn mà lòng trống rỗng.

Nhưng mà nàng đã đến, đem đến cho hắn niềm vui, cho dù hắn có vắt óc suy nghĩ đến tận cuối đời cũng chẳng hề nào ngờ được.

Nhưng mà trên thế gian này, trong buổi tối hôm nay, nàng đã khiến hắn say.

Hắn nguyện say, không nguyện tỉnh lại.

Nguyên Chiêu Hủ say, hai mươi lăm năm qua ngày nào cũng giống như ngày nào, hắn đều luôn thanh tỉnh, nhưng mà trong đêm sinh nhật vĩnh viễn không quên này, hắn lại có cảm giác như vậy. hai mươi lăm năm qua, đây là lần đầu tiên hắn buông bỏ tất cả, không muốn bất kì ai, bất kì sự việc gì quấy nhiễu giờ phút hạnh phúc ấm áp này.

Chính bởi vì vậy mà hắn không hề phát hiện ra Hồ Tang cô nương đã lọt vào hoa viên, không phát hiện nàng ta vì bộ lễ phục vướng víu mà bị trượt ngã sóng soài trên nền đất gần gian tĩnh thất, khiến tất cả mọi người đều dõi mắt nhìn về hướng này, thấy được cảnh đẹp trong gian phòng sáng qua ô cửa sổ.

Mọi người nhìn thấy trong gian phòng sáng lấp lánh kia, mành tơ buông rơi bay bay, hoa trong bình nở rộ, ánh sáng long lanh lóng lánh, dù mọi thứ đều rất đẹp nhưng cũng không đẹp bằng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt họ.

Mọi người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp kiều diễm đang ở trong lòng chàng trai mắt mày như tranh vẽ, tư thế vững chãi đang lưu loát bước những bước ngang dọc tới lui, thấy đôi nam nữ đang dìu nhau uyển chuyển sóng bước tựa như đang bồng bềnh trên sóng, hay như giẫm trên nhưng áng mây trôi.

Họ thấy hình ảnh chàng trai khẽ cúi đầu chăm chú nhìn cô gái, cô gái ngẩng đầu lên mỉm cười, sóng mắt hai người trào dâng cuồn cuộn. Họ thấy cô gái trong lòng chàng trai không ngừng lắc lư xoay tròn, tựa như một chú cá đang quẫy đuôi tung mình trong lòng nước xanh biêng biếc.

Hồ Tang cô nương vẫn duy trì tư thế ngã sóng soài trên mặt đất, nàng ta quên cả việc đứng dậy, si ngốc nhìn hình ảnh đôi nam nữ đang không ngừng xoay chuyển qua ô cửa sổ, tức thì lòng tự tôn và sự tự tin của nàng ta hoàn toàn bị đè bẹp. Trước đây, cô gái đẹp nhất Diêu thành này cho rằng mình là người đẹp nhất thế gian này, chỉ có nàng mới xứng đôi sánh bước cùng hắn, nhưng mà hôm nay, nàng mới hiểu rõ ràng rằng, thế gian này có muôn vạn người hơn hẳn mình, tựa như cô gái đang ở bên cạnh hắn, khoảng cách giữa nàng và cô ấy tựa như khoảng cách từ thâm sơn cùng cốc đến bầu trời cao xa vời vợi.

Hồ Tang cứ nằm sấp như vậy, bất chợt khóc òa lên, khóc cho tình yêu vừa mới chớm nở của mình chẳng mấy chốc đã bị lụi tắt.

Nhưng không ai nhìn thấy nàng khóc, cũng không ai đến kéo nàng đứng dậy, tất cả mọi người đều đứng bất động, ngây ngốc nhìn đôi nam nữ tuyệt đẹp đang ôm nhau khiêu vũ, dưới bầu trời đêm lộng gió hát ca, dưới ánh trăng sáng óng ánh rạng ngời.

Vũ điệu kinh thế.

Giờ phút này, thời gian ngừng trôi, đất trời tĩnh lặng, không ai hay biết vài dặm bên ngoài có tiếng khoái mã lộc cộc giẫm trên mặt đất, âm thanh rầu rĩ, đạp lên ánh trăng trên quan ải, phi như bay.

Hướng về Diêu Thành.

(1). Quỳnh Dao: nhà văn Trung Quốc.

(2). Ai yêu nhạc cổ điển đều không thể không biết bài Danube xanh. Bài hát này có tên tiếng Đức là An der schönen blauen Donau, có nghĩa là “Dòng sông Đa-nuyp trong xanh và xinh đẹp”, được Johann Strauss II sáng tác năm 1866. Như vậy bài hát có tuổi đời xấp xỉ 150 năm, giai điệu thật cổ xưa nhưng cũng thật đẹp tuyệt vời. Hàng năm cứ mỗi lần đón chào năm mới, hàng trăm triệu khán giả truyền hình trên khắp thế giới đều háo hức chờ đợi dàn nhạc giao hưởng “Wiener Philharmoniker” của Áo trình diễn buổi hòa nhạc truyền thống “New Year Concert” chào mừng năm mới với bản nhạc kết thúc luôn luôn là bản Waltz “The Blue Danube” của Johann Strauss II.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN