Phù Dao hoàng hậu - Quyển 5 - Chương 8: Lòng như lửa đốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 5 - Chương 8: Lòng như lửa đốt


Trong phòng cho khách ở sân sau, Mạnh Phù Dao khoanh chân an tọa, dặn dò Thiết Thành vừa vội vàng chạy tới, “Một bước cũng không được rời khỏi căn phòng này, không được để người khác làm ảnh hưởng tới chúng ta, hai người chúng ta đều trông cậy vào ngươi đó.”

Thiết Thành hiểu ý, gật đầu thật mạnh, hắn xoay người, quay lưng về phía Mạnh Phù Dao, mặt hướng ra của sổ, kiếm đặt bên người, mắt cũng không dám chớp đứng canh.

Mạnh Phù Dao đã rơi vào trạng thái nhập định.

Để có thể bổ sung lại phần công lực đã mất đi cho Trưởng Tôn Vô Cực một cách tốt nhất, nàng không tiếc truyền công lực của mình qua cho hắn, nhưng cách làm này rất nguy hiểm, giống như đang đi trên một sợi dây thép, chỉ cần bị dao động, dù chỉ một chút thôi thì bao công sức sẽ đổ xuống sông xuống biển, thậm chí cả hai người đều sẽ rơi vào nguy hiểm.

Đôi ngươi của Thiết Thành đã muốn lọt khỏi tròng mắt.

Hắn đang canh giữ bên trong phòng, bỗng dưng nghe bên ngoài có tiếng khóc cùng tiếng kêu thảm thiết, giống như đang phải chịu đựng loại cực hình thảm khốc nhất trên thế gian, vô số lần, hắn gấp đến mức bám vào cửa sổ nhìn rồi lại nhìn ra bên ngoài, một lần lại một lần nhìn về phía Mạnh Phù Dao, hi vọng nàng sớm tỉnh lại để mình có thể ra ngoài cứu người, hắn lại nghe thấy tiếng cô gái ấy đau đớn cùng tuyệt vọng gọi huyện thái gia, ôm hi vọng vị huyện thái gia ấy có thể vì nàng ấy mà xuất hiện, đến cuối cùng vẫn mãi không có ai đáp lại lời kêu cứu của nàng ấy, vành mắt của Thiết Thành cũng sắp nứt ra.

Tràn ngập căn phòng là hơi thở của hắn, hơi thở gấp gáp, hỗn loạn, không thể đè nén.

Hắn vô số lần muốn đứng lên, nhảy ra khỏi cửa sổ, cũng vô số lần dùng giữa không trung, chán nản rơi xuống đất.

Hắn không phải chỉ có một mình, phía sau hắn còn có người hắn cần bảo vệ, nguyện vọng lớn nhất đời hắn, chính là theo sát người ấy, bảo vệ nàng, dù cho có nhiều lúc nàng không hề cần tới hắn.

Tuy nhiên lần này, nàng đã nói, rõ ràng từng chữ: Trách nhiệm của ngươi rất lớn.

Hắn không thể bỏ mặc lời hứa của mình, không thể khiến nàng bị thương tổn.

Không, không thể.

Mưa bên ngoài như một bức tường khổng lồ trong suốt do thần tiên trên trời tức giận trút xuống, bức tường kia lạnh lẽo chắn ngang trước mắt hắn, đè chặt đáy lòng hắn. Hai mắt hắn mở to đến đau đớn, xuyên qua làn nước trong suốt từ mái hiên nhỏ xuống, hắn thấy có vài bóng người đang đi tới, tiếng bàn chân giẫm lên mặt nước nghe chói tai, trong tay của một người xách theo một thứ gì đó mềm mại, mong manh.

Thứ mềm mại kia bị ném mạnh vào trong vũng nước ở sân sau, hóa ra thứ đó là một cô gái yếu ớt.

Trời đất như một mảng trắng xóa, hai mắt Thiết Thành như lửa cháy.

Máu trong cơ thể hắn giống như không còn là của hắn nữa, toàn bộ đều dâng trào, gào thét như muốn trào ra ngoài.

Hắn vừa nhấc chân, thân người bay lên, quyết tâm xông ra ngoài.

Ai đó đột nhiên giữ chặt lấy hắn, quay đầu nhìn lại, là Chung Dị, Thiết Thành tức giận quát lên: “Buông ta ra!”

Chung Dị nhìn Thiết Thành hai mắt đã đỏ rực vì căm phẫn, im lặng một lúc lâu, sau đó thật sự thả tay ra, Thiết Thành vội vã lao ra ngoài, lại nghe thấy người phía sau lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, đi nhanh lên, sau đó dẫn toàn bộ kẻ địch tới đây, sau đó, hại chết chủ nhân của ngươi.”

Một chân Thiết Thành đã đặt ở bên ngoài, một chân vẫn còn ở bên trong, cứ thế bất động.

Thiết Thành cứng đờ ở đó, năm ngón tay bấu chặt vào song cửa sổ, vụn gỗ cắm vào làm ngón tay rỉ ra máu tươi, hắn thật sự không động đậy được nữa, một lúc lâu sau mới chậm râi xoay người, hết sức khó khăn, vô cùng yếu ớt, đến nỗi Chung Dị như có thể nghe được tiếng xương cốt hắn ma sát khi xoay người.

Tuy nhiên hắn vẫn quay lại.

Khoảnh khắc hắn quay người lại, đôi mắt hắn đã hoà toàn hóa màu máu đỏ thẫm.

Chung Dị nhìn hắn, vẻ mặt kì quái, một lúc sau thấp giọng nói, “Nhịn… Nhịn qua một khắc này, ngươi nhịn qua được lúc này, chính là giúp chủ nhân của ngươi làm một nghìn việc đó.”

“Điểm huyệt đạo của ta đi…” Thiết Thành cắn răng, khẩn cầu, “Điểm huyệt đạo của ta!”

“Ngươi tin tưởng ta sao?” Chung Dị cười lạnh, Thiết Thành cứng người, dùng sức gằn lên một tiếng, sau đó ôm đầu hung hăng ngồi sụp xuống.

Trên nền đất còn có một thứ khác màu trắng cũng đang ngồi, Nguyên Bảo đại nhân sớm đã tìm được một cái hang chuột, không ngại bẩn thỉu mà chui đầu vào nhà họ hàng thân thích.

Trong phòng bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người đều kiềm chế hít thở, trong bóng tối ánh lên những ánh mắt sáng lấp lánh, ánh sáng ấy tràn ngập màu máu, cất chứa nỗi đau đớn không thôi.

Trong không gian tình mịch, tiếng mưa gió cùng tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn càng vang lên mãnh liệt, rõ ràng, như roi nhọn quất lên trái tim nhiệt huyết của nam nhân.

Tuy nhiên vì nàng hắn phải kìm nén! Tất cả mọi người đều đang kìm nén!

Mạnh Phù Dao đang ngồi trên giường bỗng nhiên động đậy.

Công lực của nàng đã vận hành được một vòng, nàng đang có ý định thuận theo kinh mạch của Trưởng Tôn Vô Cực mà truyền công lực vào cho hắn, bởi vì bước này rất quan trọng, nàng không dám tùy tiện thực hiện, nàng muốn trước tiên thăm dò hướng đi của công lực trong người Trưởng Tôn Vô Cực, vì vậy mà tạm thời ngừng lại.

Khoảnh khắc nàng ngừng lại, cũng là lúc nàng nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài cửa sổ.

Đó là tiếng kêu rên của một cô gái đang giãy giụa khi bị cưỡng bức, là tiếng của quần áo bị xé rách, là tiếng cười dâm đãng không ngừng vang lên của một nam nhân, những âm thanh đó trộn lẫn với tiếng mưa tuôn xối xả, nghe vô cùng mơ hồ, nhưng rót vào tai nàng, lại kinh động như sấm.

Ngay ở bên ngoài, ngay tại cửa sổ, ngay trước mắt nàng, có một nữ nhân đang bị cưỡng hiếp!

Làm sao! Có thể!

Trong đầu Mạnh Phù Dao nổ ầm một tiếng, cánh tay theo bản năng buông lỏng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn xông ra ngoài, cứu người!

Tuy nhiên ngay tại khoảnh khắc ngón tay nàng rút về, công lực của Trưởng Tôn Vô Cực lập tức bị đảo lộn, bỗng chốc trào ngược, nháy mắt nội công cũng bị rối loạn.

Người Mạnh Phù Dao cứng đờ.

Nàng không thể cừ động… Không thể cử động… Không thể cử động!

Công lực của nàng đã tiến vào kinh mạch của Trưởng Tôn Vô Cực, giờ phút này, nếu nàng rời đi, chính là hại chết Trưởng Tôn Vô Cực!

Nhưng nếu bây giờ nàng không hành động, nữ nhàn ngoài cửa sổ kia sẽ bị cưỡng bức tới chết ngay trước mắt nàng.

Cơ thể Mạnh Phù Dao bắt đầu run lên.

Giờ phút ấy, nàng phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời.

Buông hắn, mất đi hắn; không buông hắn, nàng sẽ mất đi tôn nghiêm cùng lí do làm người.

Cả một đời, không có việc gì nàng không dám làm, nhưng trong đêm mưa tại trấn nhỏ nơi dị quốc này, nàng đã gặp phải tình huống khó xử mà trước nay nàng chưa tùng gặp phải.

Muốn nàng làm sao buông tay đây, buông tay người không quản gió mưa, làm bạn cùng nàng trước sau như một, người đã vì nàng mà rơi vào bước đường này.

Muốn nàng làm sao không buông tay đây, chứng kiến sự việc mà tất cả mọi nữ nhân trên thế gian đều không thể chịu đựng nổi diễn ra ngay trước mắt, còn nàng thì ngồi sừng sửng bất động như thế này?

Thời khắc ấy, Mạnh Phù Dao thấy lòng mình như một con sói, muốn tru lên những tiếng thật dài…

Trời xanh vô tình!

Đã không còn phân rõ ai đau đớn hơn ai.

Chung Dị không hề động đậy, hắn quay lưng về phía cửa sổ, ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng xanh lại càng thêm tải nhợt.

Thiết Thành không hề động đậy, hắn ôm đầu, cánh tay hắn ép trên gáy, ép đến xương cốt cũng kêu lên.

Mạnh Phù Dao… vẫn bất động.

Nàng ngồi phía sau lưng Trưởng Tôn Vô Cực, vẫn ổn định như lúc ban đầu, đến ngón tay cũng không hề xuất hiện một chút run rẩy, truyền khí, dẫn lưu, khai thông… một bước cũng không sai sót.

Chỉ có khóe môi của nàng, chầm chậm nhỏ máu, đó là máu tươi chảy ra do nàng cắn chặt lưỡi và môi, là máu tươi do từng con đau trong lòng không khống chế được mà phun trào ra ngoài.

Nàng chỉ nhìn Trưởng Tôn Vô Cực.

Nhìn tấm lưng hơi gầy của hắn, nhìn mái tóc đen mượt như tơ, nhìn sườn mặt trắng nhợt trong suốt của hắn, nhìn hàng mi thật dài của hắn đang an yên rũ xuống.

Hình dáng của hắn bây giờ, cùng dung mạo không bao giờ phai mờ trong kí ức của nàng, nàng có thể không ích kỉ muốn chiếm đoạt, nhưng không muốn nó vĩnh viễn biến mất đi…

Nàng muốn hắn sống thật tốt, giống như trước khi gặp nàng, tôn quý, tiêu sái và cường đại như thế, đứng trên đỉnh nhân gian nhìn xuống gió mây vạn vật, trong nháy mắt hoán chuyển bể dâu.

Giống như Khoa Phụ đuổi mặt trời(*) chạy đua với vận mệnh, nàng muốn đoạt lại hắn nguyên vẹn, không chút tổn thương.

(*) Chuyện kể ràng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mật trời nên rất khát nước, ông uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà ông để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ “Khoa Phụ đuổi mặt trời để hàm chỉ những người không biết lượng sức mình.

Dù bằng bất cứ giá nào, dù có phải dùng tôn nghiêm cả đời nàng để đánh đổi.

Cứ để nàng… ích kỉ một lần này đi, dù cho từ nay về sau phải gánh trên lưng tội lỗi cả một đời.

Có kẻ đang cười vang, có người đang khóc không thành tiếng.

Trên nền đất, đám người Tử Phi Phong thân thể cường tráng, đang thay phiên nhau cưỡng bức nữ nhân dưới thân, hưởng thụ cảm giác “trơn như cá, bóng như trạch” trước nay chưa từng trải qua.

Cô gái da thịt trắng như tuyết ướt đẫm nước, như một con cá đang giãy giụa trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết đã yếu dần đi, mặt đất hỗn loạn, chất lỏng màu đỏ nhạt lẫn vào nước mưa, không ngừng lan rộng.

Đám nam nhân thỏa sức cười vui, thay nhau vỗ tay bôm bốp, tiếng cười nhạo vang vọng khắp sân sau, truyền tới bên trong căn phòng tĩnh lặng.

“… Ông đã nói rồi mà, kể cả có chơi trước mặt chúng! Bảo đảm rắm cũng không dám đánh một tiếng!”

“Đùa cái gì chứ, dám đối nghịch chúng ta sao?”

“Nhìn đi… ông đang rất sảng khoái… Ra đây dập đầu vài cái, ông mà cao hứng cũng sẽ cho ngươi chơi một chút!”

“Chỉ cần liếm sạch cho ông là được!”

Một tràng cười đáng khinh vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng cô gái tựa hồ dùng hết sức lực kêu lên thảm thiết:

“Trời xanh không có mắt!”

“Ầm!”

Một tiếng sét vang lên ngay sân sau, đến phòng ốc cũng rung chuyển chấn động, sấm sét từ trên trời cao giáng cuống sáng lòa, xuyên qua những tầng mây, như thể vảy cá vàng bị bong tróc.

Trời cao đã tức giận rồi!

Tiếng sét vang ầm khiến đám nam nhân kia im bặt, cũng khiến thân người Thiết Thành đang quỳ trên mặt đất nghiêng đi, đụng vào bên giường, Trưởng Tôn Vô Cực cùng Mạnh Phù Dao đều run lên, ngay sau đó, từ trong vạt áo của Trưởng Tôn Vô Cực bỗng rơi ra một chiếc hộp nhỏ.

Nàng mở hộp ra, bên trong chính là viên thuốc mà trước đó Mạnh Phù Dao đã đưa cho hắn.

Mùi hương của viên thuốc mát lạnh, xộc vào khoang mũi, hai mắt Mạnh Phù Dao mở to, ánh nhìn của nàng như tia chớp thoáng qua viên thuốc kia.

Gia tăng công lực… gia tăng công lực… có thể gia tăng là có thể hoàn thành sớm hơn một chut, cũng là có thể cứu mạng cô gái kia!

Nàng không buồn nhớ đến những lời mà Tông Việt đã nhiều lần cảnh cáo nàng về viên thuốc làm gia tăng công lực quá mức mãnh liệt này, sau khi uống xong bắt buộc phải tĩnh dưỡng một tháng, chậm rãi tu luyện chân khí, không thể sử dụng võ công.

Ánh mắt Mạnh Phù Dao sáng lên, hướng về phía Chung Dị, ra hiệu cho hắn giúp nàng uống viên thuốc kia.

Chung Dị do dự, thấy trong mắt Mạnh Phù Dao tràn đầy sự nghiêm nghị, ánh mắt Chung Dị lướt qua vệt máu tươi

còn chưa kịp khô ở khóe môi nàng, hắn cắn răng, bước nhanh về phía trước, nhét viên thuốc kia vào miệng nàng.

Hắn có chút lo lắng vịn tay vào thành giường, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, gần như ngay lập tức khi viên thuốc kia tiến vào miệng nàng, thân thể Mạnh Phù Dao đỏ lên, ngay cả cổ tay cũng biến thành màu đỏ, dường như máu trong cơ thể nàng đang dâng trào, Chung Dị bị dọa cho phát sợ, nhưng ngay sau đó, màu đỏ nhanh chóng biến mất, Mạnh Phù Dao lại khôi phục về trạng thái bình thường.

Sau khi uống viên thuốc kia, Mạnh Phù Dao liền choáng váng, giống như có một quả pháo cực lớn đang nổ bên trong đầu nàng, sau đó huyết khí toàn thân đều dâng trào, đó cũng chính là thời khắc công lực của nàng tăng vọt, chỉ cần nàng giữ lại phần công lực này, thì có thể tiến thêm một bậc của tầng thứ bảy, tuy nhiên Mạnh Phù Dao ngay lập tức đảo ngược hướng đi của công lực, truyền vào kinh mạch của Trưởng Tôn Vô Cực, cảm giác được người nọ chấn động, chân khí lúc trước bị tắc nghẽn của Trường Tôn Vô Cực cuối cùng đã thức tỉnh, bắt đầu chậm rãi tự phục hồi.

Mạnh Phù Dao thở ra, cẩn thận rút tay về, lúc tay nàng rời khỏi lưng Trưởng Tôn Vô Cực vẫn rất cẩn thận, rất ổn định, song khi hoàn toàn tách khỏi cơ thể của hắn, nàng lập tức như biến thành một tia chớp.

Tia chớp màu đen, mang theo ngọn lửa đỏ đang bùng cháy!

Tia chớp ấy lóe lên trong căn phòng, nhanh đến mức bốn phía đều xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, ngay sau đó liền biến mất, chỉ đế lại một tiếng quát khẽ: “Thiết Thành, ngươi ở lại bảo vệ!”

Mưa lớn vẫn chưa thôi rơi.

“Ầm ầm” một tiếng, giống như tia sét thứ hai vừa đánh xuóng, đám nam nhân kia ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ trước mặt đã hoàn toàn bị phá nát, bóng đen giống như một tia chớp phóng ra ngoài.

So với sấm còn mãnh liệt hơn, so với sét còn gấp gáp hơn, so với mưa lớn càng thêm mạnh mẽ, so với huyết sắc càng đỏ hơn thêm!

Giữa không trung, người kia đạp chân, chân vừa đạp, một nửa bức tường đã đổ sụp! Trong tiếng đổ sập ầm vang, nàng xoay mình tung cước, những viên gạch đang rơi xuống bị đá bay đầy trời, vừa mãnh liệt vừa hỗn loạn, hướng về đám người Tử Phi Phong.

“Dàn trận!” Một tiếng quát vang lên, đám người Tử Phi Phong đã được trải qua huấn luyện kĩ càng phản ứng rất nhanh, thân người nảy lên, chớp mắt đã bày ra trận pháp, những viên gạch đang bay tới lại bắn toàn bộ về phía cô gái đang nằm trên mặt đất.

Nhưng Mạnh Phù Dao đã tới rồi.

Như một con diều hâu bay sát mặt đất, lao đến bắt lấy cô gái kia bay lên cao, sau đó đặt nàng ấy xuống dưới giàn hoa Tử Đằng trong sân sau, tiếp đó nàng xoay người, lộn vòng trên không trung, rồi trở mình đáp xuống trước mặt một tên Tử Phi Phong đang ở sườn bên của trận pháp.

Đó chính là tên khi nãy dàn trận có vẻ lúng túng nhất, gã vừa mới giải tỏa, quần áo xộc xệch, đang định đi kéo quần lên.

Manh Phù Dao chẳng muốn hao phí sức lực, tựa như một viên đạn bay thẳng tắp một đường, đâm thủng tất cả mọi chướng ngại, chân khí và công lực của nàng bức nước mưa bắn ra tứ phía, phạm vi một thước xung quanh nàng biến thành khoảng không, nước mưa không thể chạm tới.

Nàng nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt của đối phương.

Sự hoảng sợ ấy làm nàng thỏa mãn, khiến sự căm phẫn trong lòng nàng như tìm được chỗ trút ra.

“Xoẹt!”

Thí Thiên giấu dưới khuỷu tay lúc ẩn lúc hiện, lúc hiện có màu đen kịt, lúc ẩn lại ánh lên một màu đỏ.

Máu tươi bắn lên cao thành một đường vòng cung rất lớn.

Mạnh Phù Dao điên cuồng cười vang, tay vung lên, hắc quang lóe sáng, những cái đầu dính đầy máu không ngừng thi nhau rơi xuống.

“Bình bịch!”

Đầu người liên tiếp bị đá bay!

Những âm thanh trầm đục, giống như tiếng gầm nhẹ, rít gào của thú dữ, liên tục vang lên bên trong hậu viện, bóng dáng của Mạnh Phù Dao đã không còn nhìn rõ được nữa, chỉ còn thấy những cơn gió xen kẽ trong đám người kia, di chuyển cùng với cơn gió ấy, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo một tiếng rồi lại một tiếng kêu gào thảm thiết.

Chỉ trong nháy mắt ấy, nàng đã liên tiếp giết chết chín người!

Mạnh Phù Dao như gió lốc cuộn tới, chớp mắt đã đạp lên thi thể của chín người, lao về phía kẻ cuối cùng, cũng là kẻ đầu đàn, chỉ vì truy tìm mỹ nhân mà thảm sát cả một gia đình, cũng là tên đội trưởng đem cô gái kia đến trước cửa phòng Mạnh Phù Dao để hãm hiếp.

Gã cũng là kẻ thông minh nhất, khoảnh khắc qua màn mưa nhìn thấy từng cái từng cái đầu thi nhau bắn ra, gã lập tức có ý định lui về phía sau, xoay người bỏ chạy.

Gã vừa nhấc chân, một tia sét từ trên trời giáng xuống ngay trước mũi chân gã, tảng đá trong hậu viện bị nứt toang, chỉ kém một bước nữa là trúng ngay chân gã.

Gã liền rụt chân về, ngay sau đó nghe thấy tiếng gió phía sau lưng.

Trong ánh sáng trắng giăng khắp cả đất trời, gã nhìn thấy hắc quang lóe lên, rồi mạnh mẽ chém xuống!

“Phập!”

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng võ vụn rất nhỏ vang lên, một thứ vô cùng xấu xí rơi xuống đất.

Mạnh Phù Dao một kiếm chém ngang, chặt đứt “con cháu” của gã!

Tên đội trưởng đau đớn cực độ, nằm trên mặt đất vặn vẹo, không kiểm soát được mà nảy người lên, lần này không còn là cá bay vì sảng khoái nữa, mà chính là cá chết phơi bụng trắng đang giãy giụa, gã ôm lấy thân dưới, liều mạng trượt trên nền đất, muốn theo nền đất trơn trượt “bơi” ra ngoài, bơi xa khỏi thần chết kia, bơi đi tìm đường sống!

Ngoại trừ trong hậu viện, còn có bốn mươi tên khác rải rác ở sân trước, đang lục tìm bảo vật.

Xa thêm chút nữa, gã còn có ba tiểu đội, mỗi đội năm mươi người đang đi tuần tra xung quanh đây, chỉ cần gã thoát khỏi hậu viện này, đánh động đám huynh đệ ở sân trước, rồi liên lạc với những tiểu đội ở xung quanh, gã chắc chắn sẽ không phải chết!

Không chỉ không phải chết, còn có thể liên lạc với đại đội đang ở huyện Quan Nguyên, báo lên tổng đội ở kinh thành, thậm chí báo lên Nữ hoàng! Tầng tầng lớp lớp vây lấy “thần chết” này, sau đó băm hắn thành vạn mảnh.

Tử Phi Phong bọn họ vốn là một tổ chức có kết cấu mạng lưới thông tin rất vững chắc, cùng với tốc độ liên hệ từng cấp rất nhanh.

Chỉ cần gã thoát khỏi đây!

Tên đội trưởng liều mạng giãy giụa, máu tươi tuôn ra, từng bước bò về phía trước, tư thế ấy cũng giống như khi cô gái kia cố gắng thoát thân, Mạnh Phù Dao cầm đao, tóc dài xõa tung, khiến cho người nhìn cảm thấy rét lạnh, nàng thay thế vai diễn của gã khi trước, cười lạnh, khoanh tay trước ngực bước từng bước theo sau gã.

Mưa lớn như nghiêng ngả đất trời, mưa mãi không dừng, như thế muốn dốc sức rửa trôi tất thảy máu tươi cùng bi phẫn trong đêm nay, nhưng không thể rửa đi lửa giận tràn ngập trong lòng Mạnh Phù Dao.

Tên đội trưởng bò, Mạnh Phù Dao theo sau.

Đi được ba bước, nàng đột nhiên tiến tới, giơ tay lên.

“A!”

Tiếng kêu vang tận trời xanh.

“Đây là để trả cho mối thù ngươi bức ta làm trái lương tâm!”

Màu đỏ bắn lên tung tóe khắp mặt đất, thân người ghê tởm kia run rẩy một lúc, sau đó không động đậy nữa.

Mạnh Phù Dao thu đao, cúi đầu thở dốc, sau một lúc lấy tay che kín mắt.

Mưa hòa với máu tươi trên tay nàng chảy xuống, tựa như những giọt nước mắt từ sâu trong đáy lòng bị dồn nén lại từ lúc ban đầu đưa ra quyết định.

Ta với ngươi… kì thật đều vô sỉ giống nhau…

Kẻ dơ bẩn ở trên mặt đất, đột nhiên lại động đậy.

Sinh mạng này vậy mà ngoan cường đến thế, đến mức này mà vẫn cố giữ lại chút hơi tàn, cố sức nhúc nhích, liều mạng dùng cánh tay còn lại vươn về cánh cửa phía trước.

Cánh cửa ngăn giữa sân sau và sân trước.

Đến giờ phút này, tên đội trưởng đang cận kề cái chết không còn giữ được tỉnh táo nữa, cũng đã quên mất Mạnh Phù Dao không hề cử động đang ở phía sau, trong kí ức của gã chỉ nhớ duy nhất một điều, đó là cánh cửa này tượng trưng cho cơ hội sống sót, cũng là hi vọng của hắn

Chỉ kém chút xíu.

Dưới giàn hoa Từ Đằng bên cánh cửa, một bóng người đột nhiên xông tới, mạnh mẽ bổ nhào xuống, nắm lấy cổ tay gã, ra sức vặn!

“Bụp”, tiếng xương gãy vang lên, người con gái yếu mềm cả đời đến gà cũng chưa từng giết, dùng hết sức lực, sức lực được sản sinh từ nỗi hận lớn nhất cả đời nàng ấy, cuối cùng nghe được một tiếng gãy vụn đến chấn động không gian.

Tên đội trưởng rốt cuộc kêu không ra tiếng nữa, run rẩy trên mặt đất, nảy giật lên một cái rồi hoàn toàn bất động.

Cô gái ấy ngồi trên ngưỡng cửa, ngửa mặt lên trời cười vang.

Nàng ấy cứ thế cười, tiếng cười vừa hả hê vừa điên cuồng lại như tê tâm liệt phế, tiếng cười ấy át cả tiếng mưa cùng tiếng sấm đầy trời, phá tan những tầng mây đen kịt trên không trung, như một thanh kiếm nhọn, hay như một mũi giáo dài chọc thủng hết những huyên náo cùng yên tĩnh của đêm nay.

Tiếng cười ấy khiến Mạnh Phù Dao run rẩy không thôi.

Nàng tiến lên một bước, định đỡ cô gái kia dậy, thấp giọng nói: “Đừng cười nữa… xin ngươi… đừng…”

Cô gái đột nhiên nghiêng đầu, cắn mạnh vào cánh tay Mạnh Phù Dao.

Răng nàng ấy giống như lưỡi kiếm nhọn đâm trên cánh tay Phù Dao, rất nhanh đã cắn rách da, đâm sâu vào thịt, chất lỏng mặn chát thấm ra, nháy mắt nhuộm đỏ răng của nàng ấy.

Nàng ấy không hề buông ra, trong con ngươi lóe lên ánh sáng màu xanh của ánh mắt dã thú sau khi thỏa mãn.

Mạnh Phù Dao không động đậy, chỉ nhẹ giọng nói: “Ngươi cắn đi… Nếu như có thể khiến ngươi dễ chịu hơn…”

“Phì!”

Cô gái kia lại đột nhiên nhả ra, nhe cái miệng đầy máu, sau đó nàng ấy quay đầu, nhổ hết cả máu cùng cái răng vừa bị gẫy ra ngoài, khinh bỉ nhìn Mạnh Phù Dao, như sợ không đủ oán hận, thấp giọng mà dữ tợn gằn từng chữ:

“Máu bẩn!”

Mạnh Phù Dao như bị sét đánh, lùi lại phía sau một bước, dựa người lên giàn hoa Tử Đằng, một đóa hoa Tử Đằng bị gió thổi rơi lên gò má tái nhợt của nàng.

Cô gái kia ngồi trên ngưỡng cửa, trong màn mưa tuôn xối xả không ngừng, nàng ấy chỉ thẳng về phía Mạnh Phù Dao.

“Một thân võ công cao cường như vậy, lại như rùa rụt dầu, giương mắt nhìn nhà chúng ta gặp nạn.”

Mạnh Phù Dao trợn mắt nhìn nàng ấy, giờ phút này, mưa điên cuồng trút xuống như hóa thành làn khói nhẹ nhàng bay lên, cả đất trời thu lại thành giàn hoa Tử Đằng phía sau nàng, bốn phía xung quanh chỉ còn lại những lời mắng chửi của cô gái ấy, như mũi đao sắc bén đâm thủng trái tim nàng.

Mạnh Phù Dao chậm rãi khom người xuống, giống như không chịu nổi đau đớn mà che lấy thân mình, lại như không biết phải che thế nào, thân thể vẫn hoàn toàn y như cũ, còn ý thức cùng tôn nghiêm của nàng đã sớm vỡ nát từ lúc nào rồi.

Thì ra… nàng không có gì khác đám người kia hết, đứng trước lựa chọn, cái gọi là chính nghĩa cũng chịu thua trước tư lợi, nàng trước giờ căn bản không cao thượng hơn kẻ nào, nàng cũng ích kỉ, hèn mọn, cũng vô sỉ, nhát gan như thể!

Vì trong trời đất này, vạn vật đều như một, nàng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nàng cả đời đều đứng thẳng, mà lúc này cuối cùng phải quỳ gối trên bụi bẩn.

Từ giờ trở đi… nàng phải đối mặt với bản thân mình như thế nào đây?

Cô gái ấy đã ngừng cười, cũng không tiếp tục mắng chửi nàng nữa.

Nàng ấy ngồi đó, dựa lên bức tường, cổ hơi ngửa ra sau, vĩnh viễn dừng lại ở tư thế ấy.

Nàng ấy chết rồi.

“A!”

Tiếng hét thê lương thấu tận trời xanh, tiếng hét còn chưa dứt, một bóng đen đã điên cuồng xông phá ra ngoài.

Đất trời sụp xuống, bao phủ lấy nàng.

Nàng đã không còn biết mình phải làm gì, cũng không biết phải đi đâu, chỉ cảm thấy không khí bốn bề lạnh lẽo như tuyết, còn cõi lòng nàng lại nóng như lửa đốt, đau đớn nơi đáy lòng cùng dược tính của thuốc thay nhau phát tác, kích thích toàn bộ máu trong cơ thể trào lên mạnh mẽ, giống như một con rắn đang quấn chặt ý thức của nàng, gắt gao siết chặt nàng, siết đến mức nàng hít thở khó khăn, thần trí cũng trở nên mơ hồ.

Nàng phải thoát ra! Thoát ra! Thoát ra!

Nàng vừa điên cuồng chạy vừa gào thét!

Bốn mươi tên Tử Phi Phong còn lại đang vơ vét của cải nhà cô gái kia ở phía sân trước, lúc này đã nghe thấy tiếng động.

Trong sương phòng nhà chính, cửa sổ và cửa chính đang mở, lộ ra mấy cái đầu, chúng nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn nhau, “Âm thanh gì vậy? Lẽ nào là tiếng kêu của quỷ?”

Chúng chỉ vừa nhìn thấy bóng đen kia xuất hiện trên hành lang, nháy mắt liền cảm thấy có vật gì đó lành lạnh xẹt qua cổ họng bọn chúng.

Đất trời vĩnh viễn dừng lại ở giây phút ấy, máu từ thân người bắn lên cao, bốn cái đầu rơi xuống ngưỡng cửa, bốn thân thể không đầu đổ ập xuống đất.

Mạnh Phù Dao cầm đao, giẫm lên thi thể chúng mà đi.

Chỉ một chiêu!

Một đao, bốn cái đầu!

Bốn cái đầu cùng rơi xuống đất, Mạnh Phù Dao không hề liếc mắt nhìn, vụt tới gian phòng kế tiếp, lúc này, phía sau mới kịp truyền tới âm thanh của đầu người rơi xuống đất.

Một tên Tử Phi Phong đang ngắm nghía bảo vật dưới ánh đèn nghe thấy tiếng động liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, còn chưa kịp mở miệng hỏi, hắn đã thấy ánh đèn vụt tắt, sau đó lại sáng lên, lúc sáng lên cũng là lúc xung quanh hoàn toàn biến thành một màu đỏ.

Đó là máu của chính hắn.

Hắn chầm chậm cúi đầu, phát hiện ở nơi tim hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái lỗ, một bàn tay trắng bệch dính máu đang rút thanh đao từ trong đó ra.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy tay áo màu đen bay bay, chóp mũi hắn tràn ngập mùi máu tươi hòa trong gió, bóng đen kia đã biến mất.

Hắn ngã xuống, ý nghĩ cuối cùng chính là… đó không phải là người.

Lúc này, Mạnh Phù Dao cũng không muốn làm người nữa, làm người quá khó, quá đau khổ!

Giết hết ngững kẻ vô nhân tính này, chọc thủng trời xanh không có mắt kia!

Nàng chạy như bay khắp nhà cô gái kia, một người một đao, cho đến lúc đám người Tử Phi Phong đều xông cả tới, tập hợp lại đối phó nàng, nhưng khí thế hung mãnh của nàng khiến những kẻ đối đầu phải kinh sợ, có kẻ nhát gan lùi về phía sau, đám người Tử Phi Phong cũng không thể dàn trận pháp, người cũng vì thế mà chết càng nhanh.

Đao lên… Đao xuống… Đao tiến… Đao ra!

Máu tươi giống như đai lưng dắt quanh, không kẻ nào đỏ hơn kẻ nào!

Giết điên cuồng như vậy, chạy nhanh như vậy, kể ra thì dài nhưng thật ra thời gian trôi qua rất ngắn, không biết từ khi nào phía sau lưng nàng có người đi theo, nàng mơ hồ biết được đó là Ẩn vệ và Thiết Thành.

Ẩn vệ định ngăn cản nàng, nàng giơ tay chém xuống.

“Đi bảo vệ chủ nhân của các ngươi đi, cút!’

Thiết Thành hai mắt đều đỏ lên, kéo lấy nàng, bị nàng tát một chưởng.

“Vì sao ngươi không đi cứu người? Vì sao không cứu?”

Phía sau bỗng vang lên tiếng khóc thầm của trang hán tử.

Hắn không khóc vì cái tát kia rất vô tình này, hắn khóc vì sự lựa chọn không thể làm khác trong đời, khóc vì vết thương đang chảy máu không ngừng trên người chủ nhân mình.

Mạnh Phù Dao vẫn điên cuồng chạy, người đã giết hết rồi song nàng vẫn tiếp tục lật tìm thi thể, bốn phía đều là hình bóng của nàng, dáng vẻ điên cuồng, kích động cùng nóng nảy.

Nàng mơ hồ nghe được có tiếng người kêu lớn: “Ngăn nàng lại, ngăn nàng lại!”

“Làm cho nàng khóc ra đi! Nếu không nàng sẽ phát điên mất!”

Tiếng trả lời mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, “Không ngăn nổi oa oa…”

Một bóng dáng tím nhạt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng.

Nàng dường như không nhìn thấy, giống như một quả cầu lửa va thẳng vào bóng dáng kia, rất mạnh.

Bóng dáng ấy không hề tránh ra!

Nàng lao vào một lồng ngực ấm áp.

Dù đất trời có lạnh lẽo đến đâu chăng nữa, thì lồng ngực này vẫn ấm áp như buổi ban đầu.

Cảm giác người trên đỉnh đầu đang run nhè nhẹ, dường như đang khẽ ho, ngay sau đó, có thứ gì đó nóng ấm rơi trên đỉnh đầu nàng, Mạnh Phù Dao thoáng tính táo lại một chút, giơ tay lên định sờ, người kia lập tức ngăn nàng lại, ôm nàng càng thêm chặt.

Hắn ôm lấy nàng thật chặt, trong cơn mưa tầm tã hắn ghé sát vào tai nàng, khẽ khàng gọi: “Phù Dao, Phù Dao, Phù Dao, Phù Dao…”

Hắn gọi tên nàng từng tiếng từng tiếng một.

Hắn nói: “Nàng như vậy, ta biết sống thế nào đây?”

Hắn nói: “Kẻ gây ra tội là ta, không phải nàng, nếu như ta không xảy ra chuyện, sẽ không có sự việc này, nếu Ẩn vệ không bị ta phái đi trinh sát chặn giết đám người Tử Phi Phong, chuyện này cũng sẽ không phát sinh.”

Hắn nói: “Phù Dao, chúng ta đều sai, nhưng hãy nhớ dù vào thời điểm nào, ta và nàng cũng sẽ cùng nhau gánh chịu, đừng một mình chịu đựng, đừng một mình chịu đựng như vậy.”

Hắn nói: “Nếu nàng không sống, người ở đây đều sẽ chết, ta là kẻ đầu tiên.”

Hắn nói: “Khóc đi, không có gì không thể đối mặt, không có lí do gì không thể khóc.”

Hắn nâng lên khuôn mặt đầy những vết máu và nước mưa của nàng, trán hai người ướt sũng dán sát vào nhau, Mạnh Phù Dao lờ mờ nhìn thấy hàng lông mi dài rậm của hắn che đi đôi mắt tràn đầy tơ máu, sự dằn vặt cùng đau khổ cuồn cuộn trong mắt hắn bao phủ nàng, môi hắn nhè nhẹ rơi xuống, nặng nề mà cứng nhắc hôn nàng, hôn lên mắt, mũi, miệng, tai nàng đều đang chảy máu vì công lực bùng phát, môi hắn mềm mại, nét mặt ngập tràn yêu thương cùng đau xót, giống như hắn muốn dùng toàn bộ ấm áp của mình để xoa dịu những vết thương khó lành trong lòng nàng.

Sau đó nàng nhìn thấy một tia sáng lóe lên, một chất lỏng khác hẳn với nước mưa lạnh ngắt đang rơi trên gò má nàng.

“Tách.”

Giây phút ấy, nàng như thể nghe thấy âm thanh của giọt nước mắt rơi xuống, đậu trên bờ má nàng, làm tan chảy từng chút từng chút đáy lòng đã hóa thành băng cứng của nàng, làm dịu đi những đè nén không thể giải tỏa trong đáy lòng nàng, khiến trái tim nàng như thể hóa mềm sau khi đã biến thành tảng đá.

Một tảng đá đã hóa mềm.

Nàng cũng đột nhiên mềm nhũn trong lòng Trưởng Tôn Vô Cực.

Nàng co rút trong lồng ngực của hắn, khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt tuôn trào như thể đê vỡ, như thể nàng đã khóc hết nước mắt của cả đời mình, những giọt nước mắt ấy nhanh chóng thấm ướt cả áo trong lẫn áo ngoài của Trưởng Tôn Vô Cực, thấm ướt cả trái tim hắn.

Trưởng Tôn Vô Cực không hề động đậy, cứ thế ôm lấy nàng, hai người ngồi chính giữa sân trước tràn ngập bùn lầy cùng máu loãng, mưa lớn vẫn không ngừng trút xuống.

Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ôm chặt người con gái đang dần ấm lên trong lồng ngực mình, dịu dàng mà thâm tình hết đỗi.

Tốt quá… mọi việc vẫn còn kịp.

Hắn tin rằng, thời gian sẽ xoa dịu vết thương lòng của nàng.

Sắc trời đen thẫm.

Dưới trời cao, trong màn mưa, trên mặt đất la liệt thi thể, có hai người đẫm nước đang ôm chặt lấy nhau, lòng nàng cất chứa nỗi đau đớn và bi phẫn, lòng hắn cất chứa nỗi đau đớn và bi phẫn của nàng. Hắn thầm cảm ơn ông trời, bởi vì nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Nàng ở trong lòng hắn nước mắt ướt nhòe, sau khi khóc thật lâu thì bỗng phun ra một ngụm máu đỏ sậm, hắn nhẹ nở một nụ cười buông lỏng, sắc mặt lại ngày càng trắng bệch.

Sau đó, hai người ôm lấy nhau, ngã vào trong mưa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN