Phù Dao hoàng hậu - Quyển 7 - Chương 8: Sư môn đối kháng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 7 - Chương 8: Sư môn đối kháng


“Người mà Thiên Bộ chỉ lệnh muốn tìm, là từ Tuyệt Vực…” Thần sứ Ma Hô La Già còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên trên mặt chợt loé một tia sáng khác thường, sống mũi ngửi thấy một mùi hương khác lạ, đầu bất chợt trống rỗng, lời vừa mới nghĩ kĩ muốn nói ra lại quên sạch.

Tuy nhiên, Ma Hô La Già dù sao cũng là cao thủ được tuyển chọn của một bộ, đầu óc đột ngột trống rỗng liền biết không ổn, tức thì phản ứng lại trong vô thức, chín chiếc đuôi màu vàng chói lòa của Cửu Vĩ xòe rộng ra, vuốt qua vuốt lại trên mặt hắn, hắn bèn giơ tay ra bắt lấy một nhúm lông dài trên đuôi của Cửu Vĩ.

Vuốt lông của Cửu Vĩ Hồ chính là làm mất mặt đại gia..

Ma Hô La Già còn chưa kịp buông nhúm lông mềm mượt không nỡ rời tay kia thì nghe thấy một giọng âm trầm quát lén. “Thú cưng của đại gia ta, ngươi cũng dám động vào?”

Tiếp đó tay hắn đau nhói, đỏ gắt một mảng.

Cừu Vĩ cười khúc khích trượt khỏi tay hắn, nịnh nọt chạy lại chỗ của Đế Phi Thiên.

Thần sứ Ma Hô La Già ngạc nhiên cúi đầu, liền thấy tay mình không biết đã mất một mảng da thịt từ lúc nào.

Không nhìn thấy bất kì đao kiếm gì, cũng chẳng thấy ám khí hay nội lực phát ra, người kia hình như chỉ nói có một câu, mà hai ngón tay bắt lấy Cửu Vĩ Hồ của thần sứ Ma Hô La Già giờ chỉ còn là hai cục xương trơ đẫm máu.

Ma Hô La Già sứ hít mạnh một hơi, đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đế Phi Thiên tức giận quát: “Các hạ cớ sao lại ngang ngược đến vậy…”

Hắn kiêng kị Đế Phi Thiên xuất thủ kinh người, bị thương còn nói chuyện như vậy vẫn coi như là khách khí, không ngờ còn chưa nói xong hết đã nghe “bốp” một tiếng giòn tan, một đống răng dính toàn máu rơi lộp bộp xuống đất.

Ma Hô La Già sứ hét lên thảm thiết rồi ngẩng lên, máu không ngừng chảy xuống từ mũi miệng, má lập tức sưng vù, hiện rõ một dấu bàn tay đỏ lừ.

Mấy sứ giả dưới trướng hắn ta đều nhất tề kinh hô, không đợi Ma Hô La Già ra lệnh, lập tức tiến lên bày binh, giương đao.

Thần điện có quy củ, chủ nhục thần chết. Đánh nhau tỉ võ, kĩ xảo không bằng người ta nên bị thương thì không nói làm gì, cái tát mạnh mẽ này chính là đánh vào thể diện của Thần điện Trường Thanh, đã đến nước này rồi, dù hiểu rõ được rằng đối thủ rất mạnh, song vẫn cần phải ra tay vì tôn nghiêm của Thần điện, muốn tránh là không thể.

Thần sứ Ma Hô La Già ôm chặt lấy mặt, chỉ thẳng vào Đế Phi Thiên: “Bắt hắn lại cho ta!”

Hàng trăm tên sứ giả áo trắng cùng chuyển dộng thân mình, tập kết thành trận, bao vây Đế Phi Thiên vào chính giữa, Đế Phi Thiên rất bình tình rút ra một chiếc khăn lụa lau tay bất mãn nói: “Râu cũng không thèm cạo sạch! Đâm phải tay ta!”

Hắn chán ghét vứt khăn lụa đi, khoanh tay đứng giữa đám người, cũng không thèm chiếm cơ hội ra tay trước, toàn thân thả lỏng nhàn nhã đứng nhìn bọn họ.

Thác Bạt Minh Châu nãy giờ vẫn ngây ra ở đó, lúc này mới đột nhiên kéo Trưởng Tôn Vô Cực, ý bảo hắn lùi lại, Trưởng Tôn Vô Cực quay đầu nhìn, ánh mắt thể hiện sự khó hiểu, Thác Bạt Minh Châu thấp giọng nói: “Đừng tuỳ tiện tham dự vào, cứ đứng ngoài xem sao đã.”

Ánh mắt nàng ta chợt loé sáng, nhìn nhìn thần sứ Ma Hô La Già, bộ Ma Hô La Già, cùng với hai hệ phái bộ Khẩn Na La, bộ Ca Lâu La đều là thuộc hạ của Tam Trưởng lão, nàng ta làm sao có thể vì bộ Ma Hô La Già mà tổn thất thực lực của chính mình.

Tất nhiên, với việc nàng ta đang ở hiện trường mà hoàn toàn khoanh tay bàng quan cũng là có tội, Thác Bạt Minh Châu đứng quan sát toàn trận, dự tính nếu bên địch quá mức mạnh thì sẽ phái ra vài tên thuộc hạ ra trợ giúp một chút, sau đó thì rút chủ lực đi, đến lúc báo cáo với Đại Vương, Trưởng lão, thì báo “Người đó quá mạnh, thế không bằng được, đành mau chóng rút về báo cáo” là được rồi.

Nàng ta quay đầu lại nói hết câu này với Trưởng Tôn Vô Cực, sau đó lại xoay đầu qua, tính toán thật kĩ tình thế trước mắt, một chút cũng không rời.

Chỉ trong một nháy mắt ấy, đám sứ giả vừa mới bố trận xong đã vô thanh vô tức nằm rải rác trên mặt đất.

Mà Đế Phi Thiên đại gia vẫn ngạo nghễ đứng ở giữa đám người, chân mày khẽ động, lòng bàn tay nổi từng gợn sóng.

Hắn vừa nãy chỉ làm đúng một việc.

Vu thuật do Vu thần ban cho của đỉnh cấp Đại Vu còn nằm dưới mức thuộc hạ của Trường Thanh Thần điện, chẳng khác gì thượng đẳng với hạ đẳng, kẻ lớn đánh trẻ nhỏ, là cực kỳ vô sỉ, cực kỳ chiếm thượng phong.

Thể loại võ công quang minh mà gặp phải loại vu pháp hắc ám này vốn đã là tương khắc rồi, huống hồ chỉ cần xem cũng biết công lực của ai mạnh hơn, vậy nên mấy tên thuộc hạ của Trường Thanh Thần điện trong lúc này đúng là xui đến nỗi không thể xui hơn.

Lụi tắt đã lâu, ánh lửa yêu bảy sắc bất ngờ bay lên, ngay giây phút đó đã tạo ra vô số vết thương trên da thịt đám sứ giả, bởi vì tốc độ quá nhanh, bọn họ lại vận nhiều lớp y phục, nên máu vẫn chưa kịp chảy ra, một hồi sau, từng vệt hồng đậm ngang ngang dọc dọc mới lần lượt xuất hiện, nổi rõ trên lớp bạch y, giống như là khoác thêm một lớp lưới máu.

Đế Phi Thiên một cước đạp lên người một sứ giả, ngẩng đầu cười, nói: “Thì ra đều là hạng tép riu thế này? Thật mất hứng, gia còn định chuẩn bị lên xin thỉnh giáo nữa cơ, bây giờ gia lại thấy, Điện chủ nhà các ngươi không xứng… Gọi hắn đến gặp ta!”

Nói xong liền đá bay tên sứ giả ra ngoài, đụng trúng thần sứ Ma Hô La Già vừa mới đứng dậy, Đế Phi Thiên dựng ngược lông mày, quát: “Mau lên, gia đợi ở chỗ này!”

“Truyền hiệu lệnh của ta, xin quân chi viện đóng gần đây, xin chi viện của các thần sứ!” Thần sứ Ma Hô La Già nặng nề lùi liền mấy bước, vẫy tay hô to.

“Vụt!” Một vệt hoả tiễn màu xanh được bắn lên bầu trời, nổ tung thành một vầng lửa đỏ cực lớn giữa tầng mây.

Sắc màu vầng lửa không ngừng biến đổi, tỏa sáng rực rỡ, thể hiện nỗi kinh hoàng và phẫn nộ của thần sứ Ma Hô La Già, vẻ ngạo nghễ và coi thường của Đế Phi Thiên, nét hồ nghi với bất an của Thác Bạt Minh Châu, và tít sâu trong bóng tối, Trưởng Tôn Vô Cực như cười như không.

Mạnh Phù Dao đi đến bên cạnh Đế Phi Thiên, kéo ống tay hắn ta, thì thầm: “Đại gia, ngươi rước hoạ, cũng đừng có kéo theo ta chịu xui cùng, ta cũng chẳng có ý định khiêu chiến toàn bộ Trường Thanh Thần điện đâu.”

“Ngươi cứ lùi lại là được.” Đế Phi Thiên chẳng hề để tâm, “Cứ đi trước một mình đi, ông đây đánh đủ rồi sẽ tự động đi tìm ngươi thôi.”

Hắn vừa giơ tay, tính hoả đã về phía chiếc xe mà Vân Ngấn đang ngủ, nói: “Đã đến chỗ này, ông đây phải một đường đánh tiếp, cho bọn hắn thấy sự uy phong của vu thuật Phù Phong, hiện tại ta không rảnh đuổi theo ngươi, tên tiểu tử này ta sẽ giúp ngươi cứu sống lại khỏe mạnh, điều kiện chính là, dù thế nào cũng phải bảo vệ thật tốt Kim Cương cho ta.”

Mạnh Phù Dao tràn ngập hi vọng, gật đầu như giã tỏi “Được thôi! Nhất định!” rồi vội vàng từ chỗ Trưởng Tôn Vô Cực chạy qua chỗ Kim Cương, chân thành thề: “Từ giờ trở đi, Kim Cương chính là sinh mệnh của ta, tâm can của ta, ánh mắt của ta, linh hồn của…”

Kim Cương liều chết chống lại, giơ vuốt đạp lên Mạnh Phù Dao: “Ngươi nói cái mẹ gì đấy, ông đây không thèm làm mắt của ngươi, ông đây móc mắt ngươi ra nhá!”

Đế Phi Thiên chẳng thèm nhìn thú cưng nhà hắn đang hung hăng, duỗi ngón tay búng, hào quang trắng vàng hiện ra, Cửu Vĩ, Nguyên Bảo bị hắn ta kéo trở lại: “Mang đống rắc rối này đi, ông đây không rảnh quan tâm đâu!”

Mạnh Phù Dao mỗi tay xách một con, nghẹn ngào nói:

“Gia, người thật rộng lượng…”

Nàng nhét hai con vật của mình vào trong tay áo, đặt Kim Cương lên vị trí đầu vai cực tôn quý, thể hiện sự vô cùng cảm kích đối với vị Vu thần đại nhân thiện lương, khảng khái.

Mà thực ra trong nội tâm Đế Phi Thiên, hắn ta chỉ muốn triển lộ uy phong của vu thuật mà thôi, không thèm dùng một con dị thú mạnh mẽ nào đến hỗ trợ, kể cả là Nguyên Bảo đại nhân đã chơi đến chán kia…

Mạnh Phù Dao cảm thấy đã chiếm được món lợi cực lớn, cảm kích đến bật khóc, Vu thần đại nhân lại ngẩng đầu, lộ ra nụ cười gian trá, Kim Cương luôn ở bên cạnh hắn ta, hắn ta cũng luôn luôn thờ ơ, cứ đánh như vậy con chim đó có thể sẽ xảy ra sự cố, nhưng bây giờ giao cho Mạnh Phù Dao… Hắn tin tưởng, Mạnh Phù Dao sẽ rất cảm kích việc Vân Ngấn được cứu, nhất định sẽ coi Kim Cương như con mắt của mình mà bảo vệ nó, để tên này đi theo nàng an toàn hơn nhiều so với việc ở lại bên mình.

Nhóc con này khôn lỏi… Vu thần đại nhân nghĩ vậy.

“Ma Hô La Già sứ!” Thác Bạt Minh Châu xem tình hình như vậy, mặt cười trắng bệch, vung tay áo lên vội vàng nói: “Kẻ kia quá hung hãn, không coi thần uy của Thần điện, chúng ta ra gì, bản sứ lập tức giúp ngươi mau chóng báo lên Thần điện, xin thần thị của Điện chủ rồi lại đến giúp ngươi!”

“Khẩn Na La sứ mau đi!” Thần sứ Ma Hô La Già chẳng thèm nhìn nàng ta đã lập tức đồng ý. Hắn quá hiểu mối quan hệ giữa hai bộ nên chẳng hi vọng Khẩn Na La có thể giúp đỡ, còn chưa kể đến trường hợp có thể bị ám toán.

“Đi thôi!” Thác Bạt Minh Châu còn lâu mới quan tâm sắc mặt hắn ra sao, vẫy tay lên phi ngựa mà đi.

Mạnh Phù Dao ôm lấy thú cưng, mau mau chóng chóng đi theo, xem xét bốn phương tám hướng, nhìn thấy khói lửa nổi lên, trong lòng tính toán, Vu thần đại nhân xuất hiện thu hút hết bao nhiêu lực lượng của Thần điện, như vậy có thể giúp mình giảm đi chút ít áp lực, cứ thế suy nghĩ lại thấy lợi dụng Vu thần đại nhân có hơi quá đáng. Nàng không nhịn được quay người lại, đúng lúc thấy Vu thần đại nhân cười gằn, ánh sáng trong mắt chợt loé, chậm rãi nhấc chân lên, đạp lên mặt của Ma Hô La Già đã ngã quỵ trên đất…

Mạnh Phù Dao lập tức cảm thấy, thực ra, cõ lẽ, đại khái là, đối với tên khùng Vu Thần Đại nhân không bị đạo đức và quan niệm xã hội trói buộc, dữ tợn lại cường đại này mà nói chỉ cần có đánh nhau, chẳng cần biết bị lợi dụng hay không, đều là hạnh phúc cả…

Đầu tháng 8, năm 63, Thương Khung thần quyền, Vu thần Đế Phi Thiên xâm nhập nội cảnh Thương Khung, tiêu diệt đội ngũ bộ Ma Hô La Già đi tuần tra trên đường trở về dưới chân núi thần Trường Thanh, giết chết thần sứ Ma Hô La Già. Tiếp đó lại nghênh đón quân đóng trứ ở núi thần cùng thuộc hạ của tám bộ đến tiếp ứng, sử dụng vu thuật thần thông biến ảo vô cùng của Phù Phong, thách thức thần thuật của Trường Thanh Thần điện đã thống trị Thương Khung suốt ba trăm năm, tuyên bố muốn giẫm nát tám bộ dưới chân, đợi Điện chủ của Trường Thanh Thần điện – Lệ Ung vừa đi vừa lạy đến gặp hắn. Vu thần đại nhân ngạo mạn, ra tay càng kinh khủng, một đường mở ra toàn huyết vũ khắp trời, trú quân cùng tám bộ liên tục xin cứu viện, tin gấp như tuyết rơi đưa đến trung tâm Thần điện, Thần điện vì vậy mà khẩn cấp tập hợp, cũng ở sau vụ thảm sát liên hoàn ấy, bảy vị Trưởng lão nắm quyền hạ lệnh, điều thủ vệ phụ trách tứ đại cảnh, cùng với Thiên Ảnh quân dũng mãnh thiện chiến của bộ Ma Hô La Già nghênh chiến Đế Phi Thiên, bắt buộc phải cản tên ngông cuồng này ở dưới chân núi thần Trường Thanh.

Vu thần Đế Phi Thiên lấy sức mạnh của một người quấy lên phong vân trên đất Thương Khung, sự chú ý của Trường Thanh Thần điện trong lúc nhất thời đều bị cường địch khiêu chiến hung hãn thu hút mất, mà cả sứ Khẩn Na La “thông báo tình hình địch” với “phó sứ A Tu La” cứ đi tiếp, chạy ngày chạy đêm đã đến được dưới chân núi thần Trường Thanh.

“Cường địch xâm chiếm, không biết tứ đại cảnh có vì thế mà biến động không.” Trưởng Tôn Vô Cực cưỡi ngựa nói, nhìn về phía núi tuyết mù mịt, gió thổi dưới chân núi không biết từ hướng nào, mái tóc đen của Trưởng Tôn Vô Cực bay giữa gió trời, nổi bật màu da có chút xanh trắng, hơi hơi ngẩng đầu, tựa như đang lắng nghe âm thanh vọng lại từ trời mây sâu thẳm.

Thác Bạt Minh Châu dựng thẳng cổ lông trên áo khoác, không phải là để ngăn gió, chỉ muốn thể hiện ra vẻ điềm đạm đáng yêu, sóng mắt lưu chuyển, thản nhiên nói: “Người đời đều biết Thương Khung tứ đại cảnh, Cửu U, Ám Cảnh, Vân Phù, Thiên Vực, coi là những nơi cố định, nhưng không hề biết rằng tứ đại cảnh của chúng ta thực ra là đại trận ở bốn phương, ở đâu cũng có thể thiết lập được, người kia hôm nay xâm lược, bộ Ma Hô La Già tổn thất nghiêm trọng, nhất định đã điều chỉnh lại tứ đại cảnh rồi.”

“Lưu động của tứ đại cảnh trước nay chỉ do bộ Ma Hô La Già quản chế, cách chiến thắng nơi đó, hay ở chỗ thần không biết, quỷ không hay, trong lúc kẻ địch chưa phát giác ra đã kéo hắn vào trận, có tính toán mà cũng như không, sao lại không thắng được?” Trưởng Tôn Vô Cực cười nói, “Vậy nên, chúng ta có ở đấy đoán cũng không đoán nổi.”

“Điện chủ như người trời thần thông, chắc là biết rõ.” Thác Bạt Minh Châu tiếp lời, “Thánh Chủ Điện Hạ một khi lên chức Điện chủ, tiếp nhận quán đỉnh đề hồ(*) của thần thông đại pháp, kế thừa một thân thần thuật của Điện chủ cũng có thể biết rõ.”

(*) Đề hồ quán đỉnh: dùng để nói về trí tuệ và tinh hoa của đạo Phật.

Trưởng Tôn Vô Cực gật gật đầu: “Người đời thường nói, Trường Thanh Đại Điện chúng ta thần thuật uy lăng thiên hạ, thực chất lại không hiểu thần thuật thật sự trước đến nay rất ít người nắm giữ được. Trường Thanh sở dĩ có thể tồn tại(*), thực chất là dựa vào võ lực tuyệt đỉnh.”

(*) Một kiểu chơi chữ, “trường thanh” có ý nghĩa tồn tại lâu dài, mãi mãi, ý chỉ đất nước Trường Thanh tồn tại lâu dài bất suy, Trưởng Tôn Vô Cực lập lại hai từ “trường thanh” để nhấn mạnh bản chất tồn tại của đất nước này.

“Đã là thần thuật mà ai ai cũng có thể học, thì có còn là thần thuật gì nữa?” Thác Bạt Minh Châu cười, “Nghe đồn ngày chỉ định phi thăng của Điện chủ sắp đến, đúng là phúc lành lớn cho toàn điện, chỉ là, không biết vị đại vương nào sẽ kế thừa tôn vị Điện chủ.”

Trưởng Tôn Vô Cực liếc nhìn nàng ta, cười nhạt, nói:

“Mới vừa nãy cô nương còn nói, Thánh Chủ Điện Hạ sẽ có chức Điện chủ.”

“A Tu La(*) sứ chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện bất trắc sao?” Thác Bạt Minh Châu cười nói, “Chẳng lẽ phó sứ lại không biết sự cạnh tranh giữa Khẩn Na La Vương và Thánh Chủ Điện Hạ sao?”

(*) A Tu La (Asura): thần có phước báo hơn loài người nhưng kém phước báo hơn chư Thiên trong truyền thuyết Phật giáo.

Trưởng Tôn Vô Cực cười mà không đáp, nhưng ả quyết không bỏ qua vấn đề này: “Khẩn Na La Vương cũng là người của Điện chủ, có sự ủng hộ của Ca Lâu La Vương và các Trưởng lão. Hơn nữa, đến cả Càn Thát Bà(*) Vương mới đăng cơ không lâu cũng hoàn toàn ủng hộ Khẩn Na La Vương, nhỡ đâu Điện chủ bất ngờ phi thăng, Thánh Chủ vẫn chưa quay về. Bộ A Tu La trước nay vẫn duy trì thế trung lập, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa chọn được theo ai?”

(*) Càn Thát Bà (Gandharva): là một vị nhạc thần trong Ẩn Độ giáo, lấy mùi hương làm thức ăn, có thể biểu diễn âm nhạc.

“Tại hạ chỉ là một phó sứ được phái ra ngoài của bộ A Tu La, nào được biết đến phán đoán của Đại Vương.” Trưởng Tôn Vô Cực ngẩng đầu nhìn về Thần điện phương xa, khẽ nói: “Cho dù là vị đại vương nào nắm chức Điện chủ, đối với ta đều là tốt cả.”

Hắn như có như không hơi nghiêng thân mình liếc về phía Mạnh Phù Dao và Vân Ngấn, hai người đó vẫn đang chăm chú lắng nghe, biết rõ đoạn nói chuyện này cực kỳ quan trọng, Mạnh Phù Dao càng nghe sắc mặt càng trắng, không phải vì sợ hãi, mà vì sự quen thuộc đối với Trường Thanh Thần điện lộ ra trong câu chữ của Trưởng Tôn Vô Cực.

Chỉ dựa vào mấy lời nói suông, hắn sao có thể hiểu rõ Trường Thanh Thần điện đến mức ấy, đến giờ phút này, thân phận của Trưởng Tôn Vô Cực đang dần hé lộ, Mạnh Phù Dao lẳng lặng nghe, ngón thay từ từ nắm chặt dây cương trong tay, từng chút, từng chút, siết chặt.

Hắn thật sự… là đệ tử của Trường Thanh Thần điện.

Võ công tuyệt đỉnh cùng đại sư môn, bao lâu qua hắn đã để lộ rất nhiều manh mối khiến nàng biết sư môn của Trưởng Tôn Vô Cực tuyệt không tầm thường, ngoại trừ Trường Thanh Đại Điện ngự trên núi thần kia, còn có nơi nào mới có thể dạy dỗ ra một kỳ tài như hắn?

Nhận thức được điều này, Mạnh Phù Dao chẳng thấy vui chút nào, thậm chí còn hoài nghi mà lùi về phía sau một bước.

Nàng đi thẳng đến Thương Khung, đến tận chỗ này mà không gặp trở ngại nào, ẩn náu dưới danh nghĩa Khẩn Na La sứ, người điều tra khắp bốn phương đều bị điều đi, rất rõ ràng đều là tay chân của Vô Cực, hắn vì nàng thậm chí còn không tiếc lừa gạt Khẩn Na La sứ, trực tiếp thâm nhập cấm địa Thương Khung, nói cho nàng biết… bí mật của Trường Thanh Thần điện, những hành vi này một khi bị Thần điện phát hiện, hắn sẽ phải chịu xử phạt như thế nào?

Người trong võ lâm, khi sư phản đạo là tội danh cực lớn, dù ở đâu cũng chỉ có một đường chết, Trưởng Tôn Vô Cục là người đứng đầu của một nước, nhưng ở Trường Thanh Thần điện vẫn chỉ là một đệ tử của người ta, nếu Điện chủ Thần điện thần thông quảng đại thật sự nắm giữ điểm yếu của hắn, Vô Cực sao có thể kháng cự?

Mạnh Phù Dao hiểu rất rõ thần côn, đặc biệt là loại thần côn chính giáo hợp nhất mà thống trị này, nếu không ẩn giấu một chút thủ đoạn, tuyệt đối không thể ổn định thống trị một quốc gia mà không biến không suy, bách tính ngu muội quá mức tín thờ thần quyền mà trung thành đến mù quáng, nhưng Trường Thanh Thần điện cao thủ như mây, tại sao bao năm nay lại phải thần phục dưới trướng một người?

Nghĩ như vậy, Manh Phù Dao lại cảm thấy rùng mình, Vân Ngấn ở bên cạnh lập tức duỗi tay qua, ý muốn mau chóng giúp nàng che gió, Mạnh Phù Dao nghiêng đầu miễn cưỡng cười với hắn, nhìn ánh mắt hắn thần thái lưu động, rất rõ ràng công lực lại tăng thêm một tầng, không khỏi có chút vui mừng, nhưng thấy Vân Ngấn tìm đường sống trong chỗ chết, hiện giờ lại làm bạn bên cạnh nàng, ý cười đong đầy, trong nỗi vui mừng nàng lại sinh ra chút chua xót.

Ánh mắt nàng trầm xuống, thần sắc ảm đạm, Vân Ngấn nghi hoặc nhìn nàng, Mạnh Phù Dao lắc lắc đầu, chỉ nhìn về phía trước, bóng lưng vẫn tiếp tục cười đùa với Thác Bạt Minh Châu, bóng lưng trước giờ chưa từng quay đầu lại.

Nàng có thể nói gì đây?

Vô Cực.

Vì sao không nói cho ta biết sớm… huynh thông minh như vậy, ta vốn cứ nghĩ rằng huynh điều tra tình hình của Trường Thanh Thần điện quá kĩ lưỡng mà thôi.

Tại sao không cho ta biết thân phận của huynh sớm hơn, như vậy thì ngay từ đầu ta sẽ không đi cùng huynh.

Nếu như ta biết sớm hơn, ta sẽ… vì huynh mà từ bỏ.

Thế nhưng bây giờ, muốn quay lại cũng đã muộn.

… Ta … rất sợ.

“Chúng ta quay về thôi”, Thác Bạt Minh Châu nhìn về phía trước, “Vân Kiều đã mở, bỏ lỡ thời gian nó sẽ đóng mất.”

Thần điện đã thiết lập một lối vào khác cho đệ tử; tách rời với tứ đại cảnh, tứ đại cảnh dùng để ngăn cản những kẻ có ý đồ xâm lấn Thần điện và cho những người nơi khác đến cúng bái Thần điện, còn “con đường Vân Kiều” mới là cánh cửa để đệ tử ra vào.

Trưởng Tôn Vô Cực đồng ý, ý bảo Mạnh Phù Dao đi theo, Thác Bạt Minh Châu đột nhiên quay đầu, chán ghét xua đuổi: “Mấy tiện nhân này, đều để lại dưới chân núi đi, sao có thể bước vào Thần điện được?”

“Những người này đều là đặc sứ của A Tu La vương lần này tại hạ có nhiệm vụ xuống núi, thuận tiện nhận uỷ thác của Vưomg đưa bọn họ theo ra ngoài mua chút đồ.” Trưởng Tôn Vô Cực từ tốn nói, “Còn phải đưa trở về để báo cáo với Đại Vương.”

Thác Bạt Minh Châu cau mày, do dự một chút rồi không nói gì, Mạnh Phù Dao lại đột nhiên lùi một bước.

Nàng lùi lại, tránh xa khỏi bóng lưng Trưởng Tôn Vô Cực.

Sau đó nàng cúi người nói: “Chúng nô tỳ không dám cùng thần sứ bước vào Thần điện, mời Thần sứ trở về báo cáo với Đại vương, đợi Đại vương cho gọi rồi lại vào.”

Nàng giả vờ tìm kiếm trên người rồi lôi ra một chiếc hộp rỗng: “Xin Thần Sứ mang vật đã mua về cho Đại vương.”

Chiếc hộp đưa đến không trung, mãi vẫn không có người nhận.

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu xem, đúng lúc bắt gặp phải ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cực.

Trong mắt hắn là những ẩn ý khó hiểu, có nghi vấn, có cảm thông mang chút bất đắc dĩ và do dự… Anh mắt ấy không thể diễn tả bằng lời.

Trong lúc ánh mắt của Mạnh Phù Dao và hắn giao nhau, hai người ở chung đã lâu lòng như có sợi dây kết nối, trong chốc lát đã âm thầm trao đổi.

“Ta sẽ không đi với huynh.”

“Tại sao?”

“Từ bây giờ trở đi ta sẽ đi một mình, Mạnh Phù Dao lên Thần điện không có một chút liên quan nào với Trưởng Tôn Vô Cực.”

“Đừng sợ, ta sẽ chịu trách nhiệm, không sao đâu.”

“Không!” Ánh mắt chạm nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều theo ánh mắt của hai người mà hiển lộ.

Mạnh Phù Dao hít một hơi lại tiếp tục cung kính dâng chiếc hộp rỗng cho Trưởng Tôn Vô Cực.

Vô Cực… từ đầu tới cuối đều là huynh bảo vệ ta, lần này là cách duy nhất ta có thể bảo vệ huynh…

Chỉ là nhận một chiếc hộp thôi mà cũng mất thời gian như vậy, Thác Bạt Minh Châu cảm thấy kỳ quái đưa mắt nhìn lại, Mạnh Phù Dao hốt hoảng, nếu không phải đang bắt buộc phải đóng vai của một người hầu thì nàng đã nhét chiếc hộp vào trong tay của Trưởng Tôn Vô Cực rồi đá cho hắn một cước.

Nàng lại cúi thấp người xuống hai tay nâng cao qua đầu, cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn, muốn dùng tư thế cực kỳ khiêm tốn như vậy, ép Trưởng Tôn Vô Cực nhịn không được mà đón lấy.

Thưomg ta đi, thưomg ta đi mà… Mạnh Phù Dao trong lòng gào thét… cầu xin huynh đấy, thương ta đi…

Chiếc hộp trong tay hơi hơi động, cuối cùng đã được người đón lấy.

Mạnh Phù Dao trong lòng thả lỏng, ngóc đầu lên lại nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực nhận lấy chiếc hộp rồi dịu dàng nhìn nàng.

Lúc này thần sắc trong mắt hắn so với mới nãy càng phong phú, kỳ dị, trong ánh mắt chứa đựng vô số tình cảm chùn nổi, tựa như từ biệt, tựa như an ủi, khiến Mạnh Phù Dao nhìn mà trong lòng căng thẳng.

Thế nhưng hắn lập tức quay đầu đi, rồi lấy ra một túi gấm nhỏ từ trong ống tay áo, đưa cho Mạnh Phù Dao, nói: “Bản sứ mới nhớ ra có đồ vẫn chưa giao được cho A Tu La chính sứ, hắn có lẽ cũng sắp đến rồi, người giúp ta xuống dưới núi đợi, đưa túi gấm này cho hắn.”

Mạnh Phù Dao cúi người đón nhận, Trưởng Tôn Vô Cực lại một lần nữa nhìn nàng thâm tình, rồi mới quay người đi.

Từng cơn gió mang theo bông tuyết trong sơn mạch thổi lên, cuộn tròn lưỡng lự trên chân hắn, hắn quay người giữa gió trời, một mùi thơm nhẹ nhàng từ góc áo được gió cuốn theo, lướt nhẹ qua gò má Mạnh Phù Dao, mùi hương nhẹ nhàng tựa lông chim, bông tuyết, mây trời giây phút đó lướt qua, vừa mềm lại lạnh, giống như tâm tình rối bời khó hiểu giờ khắc này.

Sau đó hắn chẳng quay đầu lại, cưỡi ngựa mà đi.

Mạng Phù Dao đứng dưới chân núi, nhìn bóng lưng hắn rời đi giữa sương khí cùng làn tuyết trắng xoá, nàng thở ra một làn khói mờ, từng chút từng chút hoá thành bóng dáng của hắn, in lên bầu trời dãy núi vạn dặm, in lên không trung màu xanh thẳm, in lên ánh mắt quyến luyến không thôi.

Cứ thế trầm mặc nhìn hắn đi xa từng chút một, tâm tình lại từng chút, từng chút trầm lắng, dường như có một loại cảm tình khác lạ đang sinh sôi, lãng đãng xao động trái tim nàng, Mạnh Phù Dao ôm lấy ngực mình, không dám chớp mắt nhìn bóng lưng hắn, rồi đột nhiên nhớ lại, dường như mấy năm nay, hắn chưa từng quay lưng với nàng, chưa từng ở trước mặt nàng mà quay đi, hắn luôn ở bên cạnh nàng, chỉ cần nghiêng đầu qua, nàng liền có thế nhìn thấy nụ cười vĩnh viễn không đổi của hắn.

Vậy mà hôm nay, đường chung đã đứt, dưới chân núi Thần điện, nàng tự mình buộc hắn quay đầu rời đi, vó ngựa liên hồi, đạp vụn băng tuyết, cũng phá vỡ cả thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nàng, những lời nói đó tan nát trong cơn gió như đao cắt dưới chân núi Trường Thanh, vỡ thành từng mảnh ánh trăng nơi cuối trời lúc này.

Mạnh Phù Dao khẽ cười, cười ra nước mắt.

Vô Cực.

Ngày này từ biệt, có lẽ ta và huynh sẽ không thể gặp lại.

Dù có ra sao, huynh cũng phải sống tốt.

Sâu trong cánh cửa nặng nề, uốn lượn kéo đến tận tần mây, con đường này thực ra cũng không thể gọi là đường, mà là một cây cầu treo vắt ngang núi, thân cầu trắng bạc, trôi nổi trên sương lạnh giữa núi như mây, nên gọi là “Vân Kiều”.

Đến đoạn đường cuối cùng của Trường Thanh Thần điện mới là “Vân Kiều”. Một khi cầu đã thu lại, không ai qua được.

Mà ở trước Vân Kiều còn có một mật đạo, mật đạo trài dài trắng xoá ở lưng chừng núi, từ mật đạo xuyên qua núi mới đến được Vân Kiều.

Trước mật đạo, lại có một sơn cốc cực kỳ khó thấy, giấu ở trong dãy núi, giữa dãy núi to lớn như vậy, thật sự khó mà phát hiện ra được.

Trưởng Tôn Vô Cực và Thác Bạt Minh Châu cưỡi ngụa đi vào trong cốc.

Tròi tối, lúc ánh trăng mới lên, khảm lên chân trời một mảnh sáng mờ, Trưởng Tôn Vô Cực ngắm ánh trăng sáng, nói: “Sắp đến trăng tròn rồi…”

“Đúng vậy, ngày mười lăm tháng tám, lúc nhà nhà đoàn viên.” Thác Bạt Minh Châu nhẹ chạm lên vách núi ẩm ướt, quay đầu mỉm cười nhìn hắn, “Mọi năm đều là ta một mình đón tết, năm nay thật vui vì có huynh cùng ta.”

Trưởng Tôn Vô Cực cười mà không đáp, Thác Bạt Minh Châu vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, ngẩng đầu khẽ nói: “Lần này trở về, giao xong nhiệm vụ, Điện chủ chắc chắn sẽ ban thưởng Mạn Đà La đan, nói không chừng còn được truyền thụ thần thuật gì đó nữa.”

Nàng ta hỏi Trưởng Tôn Vô Cực: “Hoa mạn đà la của huynh có mấy lá?”

Trưởng Tôn Vô Cực do dự một chút rồi nói: “Mười lá.”

“Ta là mười một lá.” Thác Bạt Minh Châu nói, “Dạo này lúc ta luyện chân khí, phát hiện ra lá chân nguyên của ta càng phát sáng trong suốt, chân lực lưu chuyển trong cơ thể có thể chạy khắp toàn thân, đã đến cảnh giới chân khí hỗn nguyên, cả người ta từ trên xuống dưới như đạt đến ngưỡng hư vô, đều nhờ vào Điện chủ truyền cho thần pháp, tu luyện xong quả thật đã đạt được thu hoạch lớn, nghe nói những vị Đại Vương kia, hoa mạn đà la có đến mười tám cánh đó.”

Trưởng Tôn Vô Cực cười cười, đột nhiên thấp giọng nói: “Lá được mọc thêm có thể bồi đắp chân nguyên, nhưng nếu như bị nhổ đi thì sẽ ra sao?”

“Huynh vừa nói gì cơ?” Thác Bạt Minh Châu không nghe rõ hắn nói, quay đầu nhìn hắn.

“Không có gì.” Trưởng Tôn Vô Cực chuyển ánh nhìn về phía mật đạo, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “Tại sao vào lúc này còn có người đi ra?”

“Hả?” Thác Bạt Minh Châu cũng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn.

Sau đó nàng ta liền thấy sau lưng chợt lạnh.

Thân mình nàng ta bỗng cứng đờ, huyết mạch toàn thân dường như ngừng chảy, phải lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “A Tu La sứ, huynh đừng đùa.”

“Suốt quãng đường này, ta nói chuyện đùa với cô rất nhiều.” Trường Tôn Vô Cực nhìn nàng ta, vẫn chậm rãi thản nhiên nói, “Chỉ có hiện tại, mới không phải nói đùa.”

“Ngươi là gian tế!” Thác Bạt Minh Châu rốt cuộc hiểu ra, cắn răng gằn, “Ngươi là gian tế!”

Tay hắn điểm liền vài cái, bịt kín vài đại mạch trên ngườiThác Bạt Minh Châu. Trưởng Tôn Vô Cực cười, nói: “Tuỳ cô nghĩ thôi.”

Tay hắn điểm huyệt còn nhanh hơn gió, hơn cả chớp giật, thế tay ấy cực kỳ quen thuộc, Thác Bạt Minh Châu mở to hai mắt, nhìn thấy thế tay quen thuộc của hắn còn cao siêu hơn cả của nàng ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng, sau một lúc lâu mới lắp bắp: “Không… không… ngươi là người trong Thần điện, Niêm Hoa Tuyệt Huyệt đại pháp có thể luyện được đến trình độ này, chỉ có địa vị Đại Vương trở lên mới có thể làm được, ngươi là ai, ngươi là ai?”

Trưởng Tôn Vô Cực cười nhạt, không thèm để ý tới nàng ta.

Thác Bạt Minh Châu cũng không chịu từ bỏ, tiếp tục suy đoán: “Các Đại Vương, các Trưởng lão của Thần điện đều đang ở trong điện, ở bên ngoài… ở bên ngoài… ngươi… chính là Thánh Chủ Điện hạ.”

Trưởng Tôn Vô Cực lúc này mới thấy chút ngạc nhiên, nghiêng người nhìn nàng ta, Thác Bạt Minh Châu cũng vì suy đoán của mình mà kinh hoàng, lại nhìn đến ánh mắt cùa hắn, biết rằng mình đã đoán đúng, ngay lập tức mặt nàng ta trắng bệch như tờ.

“Ngươi… ngươi… điện hạ… điện hạ…”

Nàng ta cố gắng sức nói ra một câu chinh tề, tựa như đã mất cả năng lực nói chuyện.

Trưởng Tôn Vô Cực lẳng lặng nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Ta không muốn giết cô… nhưng vì nàng, ta đành phải mượn da mặt của cô một chút.”

Hắn duỗi tay ra, giữa ngón tay loé lên một con dao bạc cực nhỏ.

Dao bạc loé lên hàn quang, nhẹ nhàng dán lên mặt của Thác Bạt Minh Châu, hàn khí từ lưỡi đao còn lạnh hơn cả băng tuyết bao trùm toàn đỉnh cực Bắc mấy phần.

Thác Bạt Minh Châu sắc mặt như tro tàn, ánh mắt chớp độc, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Ngón tay nàng ta cắm sâu vào mặt đất lạnh giá.

“Roạt!”

Không phải là tiếng da mặt bị rạch xuống, mà là tiếng mũi tên va chạm vào dao bạc, một tiếng vang ngắn ngủi, lanh lảnh trong phút chốc.

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn về phía trên vách núi, đột nhiên chỗ đó sáng rực…

… Là do những lưỡi đao phản chiếu ánh tuyết soi sáng.

Thác Bạt Minh Châu lại lập tức trừng to mắt.

Nhưng lần này nàng ta trừng mắt không phải vì hoảng sợ và tuyệt vọng, ánh mắt ấy trong trẻo, lấp lánh, không hề có vẻ hoảng sợ, thậm chí còn mang theo vẻ mỉa mai.

Vẻ mỉa mai khi nhìn hắn rơi vào cái bẫy chính mình đặt ra.

Lập tức nàng ta nâng tay, vừa đánh lại, trong tay chớp nhoáng biến ra một thanh kiếm hình thù kỳ lạ, mũi kiếm nhắm đến trước ngực Trưởng Tôn Vô Cực.

Nàng ta liền đẩy con dao của Trưởng Tôn Vô Cực đang dán trên mặt mình ra, cười nói: “Thánh Chủ Điện Hạ, đừng lấy dao doạ ta sợ, ta rất sợ đó.”

Trưởng Tôn Vô Cực cúi mắt, nhìn cây kiếm đang trước ngực mình, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, ánh mắt co rụt lại thản nhiên nói: “Thác Bạt Minh Châu?”

Thác Bạt Minh Châu đồng ý.

Trưởng Tôn Vô Cực lại hỏi: “Càn Thát Bà Vương?”

Lúc này Thác Bạt Minh Châu có chút ngạc nhiên, nàng ta liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, thản nhiên mà rằng: “Bản toạ mới được lập làm Càn Thát Bà Vương không lâu, chưa từng gặp mặt Thánh Chủ Điện Hạ, không ngờ mới có vậy mà đã có thể bị Thánh Chủ Điện Hạ đoán ra.”

Trưởng Tôn Vô Cực nửa nghiêng người, nhìn qua Càn Thát Bà Vương mặc giáp trụ thương thanh, đột nhiên lộ mặt vây hắn lại, thản nhiên nói: “Ta chỉ nghe nói, Càn Thát Bà Vương mới lập là một nữ tử, xuất thân thần bí, phe phái thần bí, trước giờ chưa từng có ai biết nàng ta, cho nên mới thuận miệng đoán mà thôi.”

“Chỉ thuận miệng đoán thôi cũng có thể đoán chuẩn như vậy, Thánh Chủ Điện Hạ quả nhiên kỳ tài hiếm có.” Thác Bạt Minh Châu cười duyên, “Nhưng mà Điện Hạ à, dù cho người chưa từng nhìn thấy ta, nhưng ta lại biết người đã lâu, ngươi tự cho rằng mình đã dịch dung kín đáo, nhưng mùi vị sen A Tu La độc đáo trên người ngươi, ta đã quen thuộc từ rất lâu rồi.”

Trưởng Tôn Vô Cực hơi nhướng mày, Thác Bạt Minh Châu cười nhẹ nhàng, đột nhiên phất ống tay áo, một âm thanh theo gió mà đến: “Trưởng Tôn Vô Cực, ngươi là một kẻ tiểu nhân huyết thống bất chính, mưu quyền đoạt vị!”

Âm điệu vô cùng quen thuộc, tiếng mắng chửi cũng vô cùng quen thuộc!

Ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cực chợt co rụt lại.

Vương phi bị điên của Đức Vương!

Người đàn bà cả đời chưa từng nhận được tình yêu của chồng trong Hoàng thất Vô Cực quốc, vị phi tần điên đã mất tích của Đức Vương khi Đức Vương tự sát vì khởi binh thất bại, người đàn bà đáng thương dùng sự mất tích của chính mình chấm dứt một đoạn yêu hận ân oán tình thù của Hoàng thất. Đúng là Trường Thanh Thần điện, không quan tâm đến lai lịch đã lập bà ta lên làm Càn Thát Bà Vương của bộ thứ tư trong tám bộ!

Trước sự thay đổi thân phận điên đảo, ngay cả Trưởng Tôn Vô Cực bình tĩnh không sợ hãi cũng phải lộ vẻ kinh ngạc.

“Bệ Hạ, Điện Hạ,” Thác Bạt Minh Châu mỉm cười, “Người chắc đã đoán ra được, ta cũng là một Thiên Hành Giả, một Thiên Hành Giả đặc biệt cả đời chỉ nhận duy nhất một nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ này chính là ta?” Trưởng Tôn Vô Cực thản nhiên hỏi.

“Tất nhiên!” Thác Bạt Minh Châu tay chụm lại, “Nhưng mà ngươi đừng có hiểu nhầm, Đức Vương phi suýt nữa hại mù ngươi lúc ngươi năm tuổi không phải ta, đó là sự thật, nhưng người ở đây bây giờ lại chính là ta.”

“Sư phụ phái ngươi đi Vô Cực, là để bảo vệ kiêm giám sát, đúng chứ?” Trưởng Tôn Vô Cực sau một hồi im lặng hỏi:

“Quả thật không có vai diễn nào phù hợp hơn so với Đức Vưong phi, vào ban ngày, Đức Vương gia cảm thấy áy náy với vương phi sẽ tiết lộ tất cả tin tức của ta cho ngươi, ban đêm một kẻ điên có chịu ở nhà hay không cũng chẳng có thèm để ý.”

“Ngươi đừng hiểu lầm tâm ý của Điện chủ.” Thác Bạt Minh Châu lập tức nói, “Ngươi là đệ tử được Điện chủ gửi gắm kỳ vọng cao nhất, sự quan tâm của Điện chủ dành cho ngươi cũng chỉ thế mà thôi.”

“Ngươi đóng vai Đức Vương phi, vừa giả điên vừa thúc đẩy Đức Vương tư tình với mẫu thân ta, cuối cùng họ không khống chế nỗi dục vọng mãnh liệt mà phóng túng thông dâm, lại khiến ta chán ghét họ, thất vọng đối với tình thân, cuối cùng thanh tâm quả dục, thành tâm tận lực với sư môn, cố gắng tiếp nhận ngôi vị Điện chủ.” Trưởng Tôn Vô Cực làm như không nghe thấy giải thích của nàng ta, “Hay, rất hay, thật sự là … quá mức khổ tâm.”

Quá mức khổ tâm.

Khổ tâm.

Khát vọng tình thân cả đời tan biến, tình thương cùa mẹ cả đời chỉ cầu mà không được, cha con thân thích cả đời đối chọi, đối địch sa trường, cuối cùng cha hắn tự sát đẫm máu ngay trước mắt hắn. Kết cục thảm khốc khiến hắn đau đớn mãi không thôi, vậy mà đó chẳng qua chỉ là một màn hô phong hoán vũ của sư phụ của hắn, Điện chủ đại nhân chức cao vọng trọng làm vậy chỉ để chặt đứt luyến tiếc hồng trần của hắn, bắt hắn toàn tâm quy thuận sư môn.

Nếu như không phải gặp được người con gái có lên Mạnh Phù Dao, một cô gái cố chấp lại tựa như ánh mặt trời chiếu rọi lòng hắn, thì có lẽ một người thanh lạnh nhạt nhiên như hắn thật sự bởi vì chuyện ấy mà chán nản, bởi vì sự rét lạnh khởi nguồn từ thời niên thiếu mà nản lòng thoái chí, từ bỏ hồng trần mười dặm phồn hoa, thanh tâm quả dục cống hiến cuộc đời mình cho sư môn trên núi tuyết.

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn Thác Bạc Minh Châu, đầu mày khóe mắt điềm nhiên toát ra nét cười, nhưng Thác Bạc Minh Châu lại nhìn ra sự rét lạnh đến bức người như giá buốt sau cơn mưa tuyết trong ý cười đó, thế nên không kiềm chế nổi mà lùi lại hai bước.

“Hôm nay ngươi phục binh như vậy là vì lẽ gì?” Trưởng Tôn Vô Cực bất động, khoanh tay nhìn nàng ta, “Chẳng lẽ Càn Thát Bà Vương vốn luôn giữ vị trí trung lập chỉ đang nguỵ trang mình ở phái trung lập? Ngươi làm thiên hành giả, là vì muốn giúp Khẩn Na La vương tiên phong mở đường?”

“Điện hạ, ngươi quả thật thông minh tuyệt thế.” Thác Bạt Minh Châu cuời đáp, “Nói chuyện với nguơi quả thật rất đỡ hao tổn sức lực.”

Nàng ta vung tay lên, quân Càn Thát Bà tay cầm tên nỏ lạch cạch tiến đến, tên đã lên dây, những đầu tên nặng trịch thẳng tắp, nhìn gần trông như mắt rắn độc, lạnh lẽo nhắm về phía lưng Trưởng Tôn Vô Cực.

“Đó là bởi vì…” Trưởng Tôn Vô Cực lại làm như không phát hiện, vẫn khoanh tay ung dung đứng đó, thản nhiên đáp, “Thật trùng hợp, chuyện ta muốn làm, lại giống hệt ngươi.”

“Keng!” Tiếng sắt thép va chạm vào vách đá truyền đến, phương hướng đó tựa như từ trên đỉnh đầu, Thác Bạt Minh Châu kinh hãi ngẩng lên nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Phía trên, hai bên sườn núi son cốc, không biết từ lúc nào xuất hiện một đội nam tử mặc giáp đen, phục sẵn ở trên vách đá, cung nỏ trong tay họ cầm còn to lớn hơn cung nỏ của quân Càn Thát Bà, đầu nhọn mũi tên trên cung màu xanh lam, phát ra khí lạnh, tiếng va chạm trong sương tuyết rào rào rung động, mơ hồ có thể thấy được những cung nỏ này mạnh hơn gấp trăm lần vũ khí của quân Càn Thát Bà, đã được chuẩn bị kĩ trên con đường giữa núi.

Góc độ cũng như phạm vi mà những người đó xuất hiện, vừa khéo chặn kín đường lùi của quân Càn Thát Bà.

“Lừa người bị người lừa.” Trưởng Tôn Vô Cực ra vẻ rất hoà nhã nói với Thác Bạt Minh Châu, “Đến mà không đi là phi lễ, Càn Thát Bà Vương, Long Bộ của bản toạ đã đợi ngươi lâu lắm rồi.”

Sắc mặt Thác Bạt Minh Châu lúc này thật sự thay đổi rồi, hôm nay giằng co cùng Trưởng Tôn Vô Cực một phen, lại bị trở mình lật ván ngay trong chớp mắt, nàng ta tự nhận mình là cơ biến thông minh, đa mưu túc trí, bây giờ tình thế lại bị trở ngược thế này không khỏi cảm thấy bất lực.

“Ngươi… ngươi phát hiện ra từ lúc nào?” Nàng ta lắp bắp run rẩy hỏi.

“Đương nhiên là từ khi ngươi ẩn núp bên người ta.” Trưởng Tôn Vô Cực rất kiên nhẫn, “Nhưng mà sơ hở của ngươi kỳ thật có quá nhiều, lấy một ví dụ nhé, dù cho nữ tử Thần điện rất khó tìm được phu quân đi chăng nữa, nhưng nhìn thấy nam tử liền rục rịch xuân tâm cũng không nên chẳng thèm tra xét dò hỏi, chẳng ai có thể tự dưng toàn tâm toàn ý tin tưởng một đồng liêu như thế.”

“Huống hồ…” Hắn cười nói, “Tuy rằng rất ít người từng được nhìn thấy Thiên cơ thần thử(*) nhưng phàm là người của Trường Thanh Thần điện thì đều biết, làm thần sứ của Trường Thanh Thần điện mà khi thấy một con thiên cơ thần thử – thú cưng trong truyền thuyết của Thánh Chủ lại xuất hiện ở bên người một phó sứ lại không hề có chút nghi vấn, chẳng phải rất kỳ quái sao?”

(*) Chuột thần thiên cơ.

Thác Bạt Minh Châu mấp máy môi, sắc mặt xám ngoét, lừa người lại bị người bị lừa, suốt đường đi nàng ta cứ nghĩ mình đóng giả rất tốt, thực sự đã qua mặt được Thánh Chủ Điện hạ, không nghĩ rằng qua một hồi diễn vai hài kịch, chính mình đắc chí độc thoại, lại bất tri bất giác làm trò cười cho khách xem dưới đài, quả thật mỉa mai.

“Ngươi muốn dẫn ta đến đây để giết ta,” Trưởng Tôn Vô Cực nở nụ cười như có như không, “Vừa lúc ta cũng cần thân phận của ngươi để che giấu, đưa người ta dẫn tới vào trong Trường Thanh Thần điện một cách dễ dàng.”

Thác Bạt Minh Châu cắn môi, chợt ai oán hỏi: “Điện hạ… ngươi muốn làm gì với ta?”

“Giết ngươi.” Trưởng Tôn Vô Cực đáp lại đơn giản mà chắc chắn, giơ ngón tay lên, tuỳ tiện đẩy thanh kiếm của Thác Bạt Minh Châu ra, ngón tay điểm nhẹ, một chùm ánh sáng từ đầu ngón tay phát ra, như một sợi ngọc màu nhũ bạc, nháy mắt chạm đến mi tâm Thác Bạt Minh Châu.

Thác Bạt Minh Châu nhìn thấy sợi ngọc kia, mắt tối sầm, đấy rõ ràng là hoá ngọc nội công cao nhất trong Thần điện, nghe nói ngoài Điện chủ đến nay chưa có ai luyện thành, không ngờ Thánh Chủ vậy mà đã luyện được!

Nàng ta cũng không dám động đậy một chút nào, nghe thấy ngữ điệu hắn lạnh nhạt mà kiên định, trong lòng trở nên lạnh lẽo, cắn răng nói: “Ta… ta là Càn Thát Bà Vương, cho dù ngươi là Thánh Chủ Điện Hạ cũng không thể tuỳ ý giết chết Đại Vương…”

“Hắn đúng là không thể!”

Thanh âm của người nọ nghe không ra độ tuổi đột nhiên vang lên từ giữa không trung, lập tức kim quang lóe sáng được thu lại, một chiếc cầu ánh sáng màu vàng vượt qua sơn cốc, vách núi bốn phía tức thì sáng rực như được dát vàng, phát ra ánh sáng rực rỡ mà lạnh lẽo.

Nơi nào ánh sáng đi đến, trên vách núi, dưới thung lũng, đội quân mai phục Càn Thát Bà cùng quân Long Bộ đột nhiên nhất tề vô thanh vô tức ngã xuống.

Trong ánh sáng vàng, Càn Thát Bà xoay người chạy lại, muốn chạy đến chỗ ánh vàng ấy, hô to: “Điện chủ, Thánh Chủ làm phản! Hắn che chở cho kẻ địch của Thần điện, còn muốn bán đứng cấm địa, thuộc hạ định ngăn cản hắn, hắn muốn giết người diệt khẩu!”

Trong ánh kim quang, Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên phi thân bay lên, tử quang trong tay theo ý chợt loé, đánh thẳng về phía ngực của Càn Thát Bà Vương.

Nữ tử hại cha mẹ hắn phải chia rẽ, khiến hắn cả đời này mất đi tình thân, hắn sẽ không bỏ qua!

Giữa không trung, một tiếng thét vang lên: “Vô Cực, dừng tay!”

Trưởng Tôn Vô Cực làm như không nghe thấy, thân hình chợt loé tránh đi vệt kim quang.

Càn Thát Bà Vương chạy trốn rất nhanh, luồng ánh sáng vàng kia như có lực dẫn dắt ả chạy đến chỗ nó, đồng thời ngăn cản Trưởng Tôn Vô Cực, giúp ả sắp thoát khỏi phạm vi công kích của Tử Ngọc Như Ý.

Bóng Trưởng Tôn Vô Cực chợt mờ đi, né tránh luồng kim quang cách hắn chỉ khoảng nửa phân, hắn xoè bàn tay, năm sợi tơ ngọc như năm nhánh ngọc trắng tức thổi bay ra, tấn công dồn dập vào Tử Ngọc Như Ý, mỗi lần như thế, Tử Ngọc Như Ý lại tiến sát về phía Thác Bạt Minh Châu, nàng ta càng chạy nhanh, lực tấn công càng mạnh, đợt thứ ba đánh tới, vẫn còn cách ba thước, đến đợt thứ tư, chỉ còn cách y phục nàng ta chừng khoảng một ngón tay cái.

Thác Bạt Minh Châu sợ đến nỗi tim đập chân run, dùng hết công lực trên người chạy về phía trước, thế nhưng Trưởng Tôn Vô Cực cũng muốn dùng hết công lực giết chết ả.

Phải giết ả ta.

Không chỉ vì báo thù cho chính mình, mà còn muốn lấy thi thể của ả mở đường cho Phù Dao!

Đợt tơ ngọc thứ năm, đánh trúng Tử Ngọc Như Ý!

“Bốp!”

Tiếng vũ khí nặng nề đập lên thân thể.

Dường như còn có cả tiếng vỡ vụn, đó là tiếng nội tạng bị đập nát.

Thân hình Thác Bạt Minh Châu bị Tử Ngọc Như Ý đánh trúng lăn một vòng quỷ dị, lệch về hướng vách núi, lao ra ngoài giữa trời tuyết.

Cùng lúc đó, người trong không trung tức giận hừ một tiếng.

Tiếng hừ vừa ra, Như Ý vừa bị Trưởng Tôn Vô Cực toài lực ném ra để giết Thác Bạt Minh Châu còn chưa kịp thu hồi, kim quang bị cản trở trước người hắn đột nhiên cuồn cuộn như sóng dữ, một nửa không gian bên trong sơn cốc nổi lên từng đạt kim quang như triều dâng, bên trong từng cơn sóng triều như có một bàn tay màu vàng ẩn hiện.

Cơ thể Trưởng Tôn Vô Cực cứng đờ.

“Vù!”

Bốn luồng sáng màu vàng nhanh như chóp giật bay vút đến, lấy tốc độ người trên đời không thể tránh né nổi, hướng về phía hai bên cổ tay và hai vai hắn!

“Xoạt…!”

Đinh dài màu vàng xuyên thấu qua cổ tay và bả vai của Trưởng Tôn Vô Cực, lún sâu ra sau lưng, bắn ra một vệt máu dài đến tận ngay mé vách núi trắng xanh, khắp trên mặt đất đều rải một màu đỏ sẫm thê lương, diễm lệ tựa mai đỏ trên nền tuyết trắng.

Đinh dài kia thế tới dũng mãnh, dư lực còn nhiều, kéo theo cả thân hình của Trưởng Tôn Vô Cực, mạnh mẽ ghim chặt hắn trên mặt tuyết.

Nền tuyết xốp, sắc máu đỏ tươi, máu tươi thấm đẫm tuyết trắng, mang theo một loại hương khí kỳ dị, từ từ nở ra.

Trưởng Tôn Vô Cực vùi mặt trong tuyết và máu, không hề nhìn góc trường bào rơi xuống trước mắt, lại liều mạng quay đầu nhìn về phía vách núi nơi Thác Bạt Minh Châu rơi xuống.

Điện chủ sẽ không vô duyên vô cớ xuống núi, lúc này ông ta xuất hiện ở đây, như vậy có thể khẳng định “tứ đại cảnh” đã được sửa đổi đang ở gần đây.

Điện chủ muốn đối phó với Phù Dao, nhất định phải tự mình bố trí lại “tứ đại cảnh”, độ khó dĩ nhiên rất cao. Ông ta sử dụng quang minh thánh thuật, tối kị nhất độc huyết của phụ nữ, thi thể Thác Bạt Minh Châu đã bị ông ta lưu lại kí hiệu, vậy nên dù xác nàng ta có bị mang đi thì vẫn có thể lợi dụng được.

Mà bây giờ muốn bố trí thêm lần nữa, muốn tìm địa điểm khác để lập “Tứ đại cảnh” đã không kịp nữa rồi.

Còn bộ Ma Hô La Già quen thuộc với tứ đại cảnh nhất đã bị Vu thần thu hút hết cả một đám, hẳn là đã giúp được cho Phù Dao không ít.

Trưởng Tôn Vô Cực lấy thân mình làm mồi dụ để tìm ra nơi đặt trận “Tứ đại cảnh”, giành một con đường sống cho Phù Dao.

Phù Dao… Phù Dao… Hi vọng nàng sẽ không gặp trở ngại.

Hắn cúi đầu hít một hơi, bốn phía đều là địch, lập nước có binh, trong tình hình sư phụ muốn giết Phù Dao, mà nàng lại nhất định phải đến Thương Khung, điều hắn có thể làm được chỉ có thế.

Mảnh áo choàng ấy rơi đúng trước mặt hắn, hắn đứng không nổi, nhìn không rõ sắc mặt Trường Thanh Điện chủ, thầm nghĩ đây lần đầu tiên vẻ mặt phong ba cũng không đổi ấy dấy nên con thịnh nộ?

Hắn khẽ cười, nét cười trong mắt nở rộ như hoa khắc suy kiệt tàn lụi kia, phát ra ánh sáng diễm lệ khiến ta chói mắt.

Hắn bình tĩnh nhìn góc áo bào, cúi đầu thưa: “Sư phu…”

“Vô Cực, ngươi thật làm ta thất vọng!” Trường bào kia hơi rung động, giọng nói vốn hờ hững rốt cuộc cũng đượm sự tức giận: “Bao che cho kẻ địch của Thần điện, âm mưu hãm hại đồng liêu, vậy mà còn muốn mang ả ta vào cấm địa, Càn Thát Bà Vương ngăn cản ngươi, ngươi lại hạ sát thủ ngay trước mặt bản toạ!”

Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt im lặng, không biện giải, không cầu xin, sắc mặt tái nhợt còn trắng hơn cả tuyết.

Trường Thanh Điện chủ im lặng một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Vết máu Minh Châu truyền về bản toạ đã xem rồi, ngươi vẫn còn muốn che chở cho yêu nữ kia đến lúc nào?”

Trưởng Tôn Vô Cực vẫn duy trì trầm mặc, nằm giữa vũng máu của chính mình, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Trường Thanh Điện chủ nhìn hắn, ánh mắt biến ảo, như tức giận, như ai oán, như bất đắc dĩ, cuối cùng phất ống tay áo: “… Khẩn Na La Vương!”

Cước bộ nhẹ tựa lông hồng đến gần, kính cẩn lên tiếng trả lời: “Điện chủ.”

“Ngươi chưởng quản giáo đồ Thần điện, Thánh Chủ giờ dưới quyền quản lý của ngươi, giao cho ngươi xử trí!”

“Vâng.”

“Chỉ cần không tổn hại đến tính mạng, muốn xử thế nào là tuỳ ngươi!”

“Vâng!”

Khẩn Na La Vương đáp lời mang theo chút hưng phấn, lập tức chỉ huy: “Người đâu, đem phản đồ này đến đỉnh Cửu Thiên! Để Cửu Thiên thần phong tẩy sạch tâm tư hồ đồ của hắn đi!”

Đỉnh Cửu Thiên – nơi cao nhất trong Trường Thanh Thần điện, lạnh nhất thiên hạ, nơi gió thổi sắc lẹm như đao cắt da cắt thịt, được xưng là “Thần hống chi địa”, ý chỉ là nơi thần tiên gục ngã, không chịu nổi khổ sở mà phải rỉ máu kêu gào.

Tất cả mọi người ở đây đều đang không ngừng run rẩy, Thí Thần Đinh(*) lại thêm đỉnh Cửu Thiên, có là võ công như thần thì cũng khó mà sống được, huống hồ thứ càng khó chịu đựng hơn chính là những đau đớn vô tận còn đau đớn hơn cả cái chết.

(*) Đinh giết thần.

Điện chủ vẫn gửi gắm kỳ vọng rất cao với Thánh Chủ, luôn che chở Thánh Chủ, bây giờ lại giao Thánh chủ cho tử địch Khẩn Na La Vương xử trí… thật chấn động cũng thật đáng giận.

Trưởng Tôn Vô Cực run rẩy, nhưng vẫn không nói gì.

“Nếu bản toạ lại đối xử tốt với ngươi, thì sẽ chẳng có hi vọng là ngươi sẽ thay đổi,” khi góc trường bào rời đi như mây bay, giọng nói của Trường Thanh Điện chủ còn rét lạnh thấu xương hơn so với trận gió đang gào thét.

“Ta sẽ diệt nước của ngươi, giết người của ngươi! Xem ngươi còn cự tuyệt ta thế nào!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN