Phù Dao hoàng hậu - Quyển 7 - Chương 13: Nụ hôn trong Ám Cảnh (*)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 7 - Chương 13: Nụ hôn trong Ám Cảnh (*)


(*) Ám Cảnh: có nghĩa là bóng tối, cảnh thứ hai trong tứ đại cảnh Thương Khung.

Ám Cảnh, tối tăm u ám.

Dường như trời đất bỗng hóa thành một tảng đá, các phân tử trong tảng đá ngày càng di chuyển gần nhau hơn, muốn bọc người bên trong thành tiêu bản.

Âm thanh nặng nề như bước chân người khổng lồ ngày càng đến gần, mà từ đầu đến cuối vẫn không thấy đến trưóc mặt, khiến người ta nín thở tập trung chú ý, lại không hề ý thức rằng nguy hiểm đã gần kề.

Mọi người nín thở rất lâu, khi phục hồi tinh thần lại cảm thấy trái tim như bị đè nặng, không biết từ lúc nào trái tim như có sợi dây quấn chặt lấy, đập chậm dần, cảm giác nghẹt thở xâm lấn.

Hóa ra âm thanh kia chỉ khiến người ta căng thẳng, thu hút sự ý của mọi người, sau đó để không khí nặng nề nhân cơ hội tràn vào?

Nhưng Mạnh Phù Dao chẳng mấy chốc đã biết mình đoán sai rồi.

Âm thanh kia quanh quẩn rồi ngừng lại một chút, rồi lại đột nhiên tới nữa, lần này tiến gần hơn.

Tiếng gió xung quanh dừng lại, im lặng đến mức có thể nghe tiếng một sợi tóc rơi. Trong bóng tối và sự tĩnh lặng như ngưng tụ đến cực độ, mọi người nghe thấy tiếng bước chân như chuông rung, cảm giác sự chấn động trên mặt đất đang đến gần, lại không nhìn ra là người hay vật gì. Cảm giác đó áp bức người ta muốn phát điên, có thể khơi gợi lên nỗi sợ hãi từ sâu trong tim.

Bởi vì không nhìn thấy, nên càng đáng sợ.

Nàng tập trung lắng nghe, bụng lại nghĩ, Trường Thanh Thần điện được gọi là Thần Minh Quang Chiếu, hai cảnh đầu trong tứ cảnh lại u ám tịch mịch như bước vào vực quỷ, so với vu thuật ở Phù Phong chỉ có hơn chứ không hề kém, đâu có giống thần?

Hoặc là, thần hay phù thủy cũng như nhau, chẳng qua chỉ là cách gọi khác?

Nay nàng đã khai thông Phá Cửu Tiêu – tầng cảnh giới “Thiên Thông” cuối cùng, giác quan nàng nhạy bén hơn nhiều so với người bên cạnh. Nhưng kể cả như vậy, nàng cũng không thể nghe ra tất cả âm thanh trong bóng tối, trừ tiếng bước chân kia. Vừa nãy đám người Chiến Bắc Dã còn gần ngay trong gang tấc, trong nháy mắt đã như bị không u, nuốt chửng, hoàn toàn lặng im. Song Mạnh Phù Dao không tin họ sẽ im lặng, cho dù Vân Ngấn không nói, Chiến Bắc Dã cũng không thể không nói được.

Âm thanh tới gần, quanh quẩn ngay bên cạnh, dường như lúc nào cũng có thể đưa tay ra. Mạnh Phù Dao đang đoán đối thương sẽ ra tay từ góc độ nào, lòng bàn tay chợt lạnh. Tông Việt liền nắm lấy tay nàng nói: “Hình như đối phương muốn tiêu diệt từng người chúng ta. Nàng đừng tách ra.”

Mạnh Phù Dao ậm ừ, bắt mạch hắn hỏi: “Sao tay huynh lại lạnh như vậy?”

Tông Việt thản nhiên nói: “Đeo cái bao tay thôi mà.”

Mạnh Phù Dao hoài nghi lắng nghe hoi thở không ổn định lắm của hắn, phỏng đoán tình trạng của hắn. Nàng nhớ hình như Tông Việt có bệnh mãn tính, hiện giờ thế nào rồi?

Nhung trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, cũng không thể sờ thử xem, Mạnh Phù Dao chỉ đành nói: “Huynh nghỉ ngơi chút đi…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nàng nghe thấy tiếng nứt trên đỉnh đầu. Rõ ràng trên đó là khoảng không, nhưng lại nghe như có một đôi tay khổng lồ đập nứt trần nhà, không khí xung quanh căng thẳng hơn, tiếng nứt đó cho thấy có một lực khổng lồ đang từ đỉnh đầu đè xuống.

Tông Việt lập tức kéo nàng bay lên.

Một bàn tay khổng lồ kia khua đảo ngang dọc trong không gian chật hẹp tăm tối, ra sức muốn bắt hai người.

Không gian bé nhỏ, bàn tay to lớn, chỉ cần chạm nhẹ là có thể bao vây xung quanh, để lại chút khe hở nhỏ đến đáng thương. May mà Tông Việt là đệ nhất sát thủ, thân hình linh hoạt như nước sau bao năm huấn luyện, có thể lợi dụng mọi không gian và kẽ hở, kéo theo Mạnh Phù Dao khéo léo vượt qua tiếng gió nguy hiểm từ bàn tay người khổng lồ. Thân hình hắn nhẹ nhàng như lông vũ, hành động dứt khoát mà tinh tế, mỗi khi suýt gặp nguy hiểm lại kịp thời kéo Mạnh Phù Dao đi, dường như đã biết Phù Dao tiêu hao không ít sức lực ở ải thứ nhất nên cố ý giúp nàng tiết kiệm sức lực.

“Không phải Chiến Bắc Dã nói sư phụ huynh ấy đã qua hai ải sao?” Mạnh Phù Dao sau khi né tránh thuận lợi đã hỏi Tông Việt, “Ải này vượt qua thế nào?”

“Ánh sáng.” Tông Việt nói, “Muốn phá Ám Cảnh chỉ có ánh sáng.”

Mạnh Phù Dao rút bao diêm ra, Tông Việt nói: “Vô dụng, nếu như có thể quẹt ra lửa thì trận này đơn giản quá.”

Nàng lại rút đao ra, dồn chân khí vào thân đao, nhưng ánh sáng chân khí trên đao lại phụ thuộc vào thân đao, căn bản không thể chiếu sáng bóng tối hỗn độn này.

Nàng thử mấy cách không thành, suy tư: “Vậy trước đây Lôi Động đại nhân lấy ánh sáng ở đâu ra?”

“Lúc đó Lôi Động mang theo đom đóm.” Tông Việt đáp, “Thứ này chỉ có ở đầm lầy Ma La Tây Vực, cực kì hiếm, cơ thể rất lớn, quanh năm không tắt lửa. Lôi Động đại nhân đã đặc biệt đến Ma La một chuyến, khó khăn lắm mới bắt được một con, vốn định chuẩn bị tìm sư phụ ta để nghiên cứu, xem có thể dùng để tăng công lực không. Kết quả ở Ám Cánh, trong tình thế bất đắc dĩ phải thả đom đóm này ra mới phá được trận, sau đó có đi tìm lại nhưng không tìm được nữa, vì vậy chúng ta phải tìm cách khác.”

“Bây giờ biết đi đâu tìm đom đóm?” Mạnh Phù Dao thở dài. Hắn đáp: “Không cần tìm, không tìm được đâu. Lúc Chiến huynh qua đây đã lệnh cho cả nước tìm thứ này, nhưng không có kết quả gì.” Lúc này hai người đang trốn trong một góc chết, bàn tay khổng lồ nhất thời không tìm kiếm nữa, nên họ có thời gian nói với nhau vài câu. Mạnh Phù Dao hỏi: “Lệnh sư là vị nào? Quan hệ với Lôi Động đại nhân có vẻ không tồi?”

“Người được gọi là Y Tiên, tên úy là Cốc Nhất Điệt.” Tông Việt nói, “Đâu chỉ là không tồi, nghe nói nếu như không phải phu nhân của Lôi Động đại nhân quá mức dữ dằn, có lẽ người lúc đầu gả cho Lôi Động đại nhân là sư phụ ta.”

Mạnh Phù Dao phì cười.

“Giữa lão bối này có chút ân oán dây dưa. Sư phụ ta quê quán vốn ở Thương Khung, bao nhiêu năm nay lưu lạc thiên hạ, cũng lâu rồi ta chưa gặp người.”

Nàng thẫn thờ tự hỏi không biết một nữ tử thế nào mới có thể dạy dỗ nên một nhân vật như hắn. Bỗng người bên cạnh nàng căng thẳng, dường như có thứ gì đó bị sức mạnh to lớn xốc lên, sau đó là tiếng gió va chạm vào nhau như chày giã gạo.

Mạnh Phù Dao xoay người tung một quyền, tấn công vào sức mạnh to lớn kia. Ải này kẻ địch vô hình, dùng vũ khí gì cũng vô ích, phải dựa vào thực lực của mình để so đấu. Nàng ra quyền hung mãnh, chân khí màu trắng nhạt lóe lên, đánh vào tiếng gió đen tối kia, xung quanh tựa hồ đều chấn động mạnh. Mà chiêu thức quyền bên này vừa xong, mấy tiếng gió lớn hung mãnh lại nườm nượp kéo đến. Bàn tay khổng lồ trong tưởng tượng dường như bắt đầu tách các ngón tay ra, cùng lúc tấn công nàng từ mọi phương hướng. Chân khí tuôn từ khắp các nơi, thậm chí còn điên cuồng kiêu ngạo hơn cả sức mạnh của Yên Sát. Nói một cách khác, Mạnh Phù Dao phải đồng thời chiến đấu với năm Yên Sát!

Năm luồng sức mạnh hung mãnh, đồng thời chỉ tấn công về phía nàng. Tiếng gió khiến hơi thở người ta tắc nghẽn, như thể dù thế nào cũng phải nghiền nát đối thủ. Trong phút chốc Mạnh Phù Dao không kịp suy nghĩ để né tránh, xoay eo, tung ra hai quyền, chân trái bay lên, bất chấp tất cả ngang nhiên đón nhận.

Muốn bóp ta chết sao, ta đâm ngươi chết trước!

Thế là nàng điều động toàn thân làm vũ khí, còn có chân phải chưa sử dụng. Nàng dồn hết chân khí vào chân phải, chuẩn bị đón chiêu lần này, cho dù có liều mạng gãy một chân, cũng không tuyệt đối không để thịt nát xương tan!

Bên cạnh bỗng có tiếng gió theo tay áo bay đến.

“Ầm!”

Tiếng vật cứng va nhau như đánh trống, đầu Mạnh Phù Dao bị đập kêu ong ong, cổ như muốn gãy ra. Sau khi cơn đau chấn động kia đi qua, nàng chưa đợi được cơn đau vì gãy chân phải đến đã lập tức nghiêng đầu sốt ruột hỏi:

“Tông Việt?”

Một lúc sau mới nghe tiếng Tống Việt ở bên cạnh nàng đáp: “Ừ.”

Sau tiếng “Ừ” kia hắn không nói gì nữa, nàng vội nói:

“Huynh bị nội thương, không tiện dùng nội lực, tránh ra!”

Nàng rút quyền lại, chợt phát hiện hên nắm tay hình như có bùn, dính chặt không gạt đi được. Sức mạnh to lớn kia mơ hồ vẫn đang kéo nàng đi rồi đánh tới từ một phương hướng nào đó. Phương hướng kia có lẽ không có gì, nhưng Mạnh Phù Dao biết, một khi bản thân bị kéo đi, nhất định sẽ xuất hiện sát thủ dồn mình vào chỗ chết. Lúc này hoảng sợ cũng vô ích, Phù Dao hít sâu một hơi, “Thiên Cân Trụy” hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.

Sức mạnh kia dường như có người đang khống chế, ngày càng nặng nề hơn, dần dần tăng sức, dồn lực đánh ra song quyền từ hai phương hướng khác nhau, không chỉ muốn kéo Mạnh Phù Dao đi mà còn muốn xé nát nàng. Mạnh Phù Dao không ngừng huy động chân khí để chống cự. Nàng vừa phải giữ vững bản thân, vừa phải chú ý đến hai cánh tay, trên trán nàng cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Đầu vai bỗng bị ai đó chạm nhẹ, chân khi bên quyền phải bị tản mát. Luồng sức mạnh vốn đè nặng lên nàng bị kéo đi, Mạnh Phù Dao thấy nhẹ nhõm hẳn. Tuy áp lực vẫn nặng nề, nhưng chỉ phải chịu lực một bên, không cần lo sẽ bị xé tan nữa.

Nàng giật mình, lập tức quay đầu kêu to: “Tông Việt, buông tay ra!”

Hình như hắn bị bệnh, đã giúp nàng chống một luồng sức mạnh, tránh không để nàng bị gãy chân, giờ lại thu hút luồng sức mạnh kia, sao có thể chịu nổi?

Người bên cạnh không đáp lại, hơi thở lành lạnh, hương thuốc càng nồng hơn. Dường như có thứ gì đó đang tí tách rơi, tiếng vang rất nhỏ mà khiến người ta kinh hãi. Mạnh Phù Dao nghe được lòng nóng như lửa đốt, dùng đầu đẩy hắn ra: “Tránh ra! Tự ta có thể ứng phó được!”

Tông Việt rung rung, giọng điệu có chút phẫn nộ: “Kêu gào cái gì? Giữ chút sức lực còn có thể qua một trận nữa!”

“Ta không muốn giẫm lên thi thể của huynh để qua được trận nữa!” Mạnh Phù Dao nửa bước cũng không nhường, dùng tay dẫn độ luồng chân khí kia về.

Tiếng gió sau lưng lại nổi lên!

Không còn là sức mạnh to lớn hung mãnh nữa mà là tiếng gió lúc mới vào trận, như vô số con dao sắc nhọn mà trong suốt bắn ra từ bốn phương tám hướng, tốc độ càng nhanh tiếng gió càng gấp, chỉ trong giây phút đó, trời đất dường như chỉ còn tiếng vù vù không dứt!

Đầu nàng như nổ ầm, phút chốc đã thấy tuyệt vọng…

Lúc này nàng đang dùng “Thiên Cân Trụy” giữ vững bản thân, dốc sức chống cự với lực kéo như từ trên trời dưới đất tràn ra kia. Bây giờ chỉ cần nàng nhảy lên để tránh thì sẽ bị lực mạnh kéo đi. Hoặc là bị kéo đi, hoặc là bị vô số cuồng phong kia đâm xuyên, nàng không có lựa chọn!

Lúc sau lại nhớ ra, Tông Việt cũng phải đối mặt với tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như mình. Máu nóng nổi lên, Mạnh Phù Dao không nghĩ ngợi gì nữa, xoay người nhào lại che cho Tông Việt.

Cơ thể nàng vừa xoay đi, một trận kình phong ập đến theo sau sự chuyển động của nàng, uỳnh uỳnh phía sau.

Tông Việt nhanh hơn, xô nàng ngã xuống.

Hắn nhào lên người nàng, lập tức che trên thân nàng, tay chân ôm lấy bảo vệ cơ thể nàng, sau đó lại xuất chiêu “Thiên Cân Trụy”, chống cự luồng sức mạnh còn đang lôi kéo Mạnh Phù Dao.

Tiếng gió xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, rào rào không ngừng, Mạnh Phù Dao nằm đó, cảm nhận từng luồng gió lạnh cắt da cắt thịt phả vào mặt. Mái tóc nàng bay xõa trong không trung, nháy mắt bị cắt đứt. Độ sắc bén ấy khiến nàng kinh hồn bạt vía… Tiếng gió quá gần quá dày, nàng nằm đó mà cũng suýt bị đâm, Tông Việt, Tông Việt thì sao…

“Tránh ra! Tránh ra!” Mạnh Phù Dao không thể cử động, gào lên: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra, tránh ra…”

“Nằm im!” Tông Việt đè chặt nàng, toàn thân đang run rẩy, lại không chịu dịch ra. Mạnh Phù Dao lại muốn điều động chân khí giải huyệt. Nhưng thủ pháp điểm huyệt mỗi người lại khác nhau, thủ pháp của Tông Việt cực kì quái dị. Nội lực Mạnh Phù Dao tuy có thể coi là tuyệt đỉnh, lại không thể sờ ra hướng đi của huyệt đạo, không thể giải được.

Xung quanh bốn bề tối tăm, chỉ còn tiếng gió vù vù xoẹt qua, không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy hương thuốc và mùi tanh của máu trong không khí ngày càng nồng đậm. Có thứ gì đó đang không ngừng phun ra, rơi trên người nàng. Nhiệt độ cơ thể nam tử trên người nàng vô cùng nóng, trước ngực lại rất lạnh. Nhiệt độ khác thường kia khiến nàng không yên lòng, nước mắt không ngăn được mà trào ra: “Xin huynh đấy… tránh ra đi, tránh ra đi…”

Nam tử kia chỉ chìm đắm trong bóng tối hỗn độn, không nói gì cũng không di chuyển, dù chỉ một bước.

Trong tiếng gió ầm ĩ, hai người ngã xuống đất lại im lặng đến đáng sợ, cả hai đều trầm mặc, nhẫn nại đến cực độ. Một người nhẫn nại vì bệnh tật tái phát và nỗi đau khi bị gió sắc cắt vào da thịt. Một người nhẫn nại vì sự hi sinh thầm lặng và nỗi sợ hãi tột độ trước sự khắc nghiệt của số phận

Tiếng gió nhanh như tia chớp, thời gian lại chậm như ngàn năm.

Tông Việt bỗng run run, một ngụm máu tươi bắn lên tóc nàng.

Nước mắt Mạnh Phù Dao lặng lẽ tuôn rơi, dọc theo khóe mắt, chậm rãi chảy xuống mái tóc, hòa cùng những giọt máu nóng kia.

“Phù Dao… vì sao… trận pháp này rõ ràng là muốn dồn nàng vào chỗ chết…” Tông Việt ôm lấy nàng, còn chưa nói xong lại có một ngụm máu phim lên bả vai nàng, nóng đến mức khiến tim nàng run run. “… Ta am hiểu tứ đại cảnh mà, lúc đầu… đã tính toán qua. Nàng chỉ cần luyện Phá Cửu Tiêu thành công là có thể qua. Nhưng mà hiện giờ… bắt đầu từ Cửu U, đã không đúng rồi…”

“Có người muốn ta chết ở đây.” Nước mắt ướt đẫm tóc mai. Mạnh Phù Dao cắn chặt răng, gằn từng chữ đầy hận ý, “Đúng là… ta đáng chết.”

Nếu như ta phải giẫm lên thi thể các huynh mới có thể đặt chân đến tế đàn Thần điện, vậy ta thà chết sớm cho xong, ngay từ lúc đầu gặp nhau.

“Không… ta rất vui.” Tông Việt ôm chặt nàng, hổn hển: “Cả đời… có lẽ đây là… khoảng cách gần nhất rồi…”

Hắn tựa vào gò má nàng, trong mùi tanh ngọt của nước mắt hòa với máu vẫn ngửi thấy hương thơm nồng nàn của nàng. Mùi hương đó như hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối, nở rộ bong ánh sáng trong veo phản chiếu của nước với trời. Hắn ngẩn ngơ đi tìm mùi hương đó, bước qua sông máu núi xương, chống cự lại cái lạnh tê tái cắt da cắt thịt ập đến, cuối cùng tìm thấy nàng ngoái đầu mỉm cười nơi tận cùng chân trời.

Thật là xinh đẹp…

Làn da lạnh áp trên gò má, hơi thở nóng rực phả bên mặt nàng, cho dù ở bước đường cùng này, dung nhan diễm lệ ma mị kia vẫn mãi mãi tươi đẹp như lửa, không lộ ra chút tái nhợt. Cũng như cuộc đời này cho dù cực khổ gian nan thế nào, hắn luôn đeo lớp mặt nạ mà sống, lớp mặt nạ hoa lệ xa xăm, đẹp đến kinh người mà lại hư ảo… cho đến khi gặp nàng, cho đến khi gặp nữ tử rực rỡ như lửa ở dưới thân này.

Tông Việt nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng, hắn muốn dựa vào nàng gần một chút, một chút nữa, một chút nữa…

Con đường này lạnh lẽo quá, hắn muốn để bản thân phóng túng ích kỉ một lần, mượn chút hơi ấm của nàng để vượt qua đêm dài bất tận của cuộc đời.

Ý thức đã nửa hôn mê, lại vẫn nhớ phải đi tìm ngọn nguồn mùi hương kia, từ vành tai nàng đến tóc mai nàng, đến gò má giàn giụa nước mắt của nàng, đến… đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại kia.

Hai môi chạm chau, hắn run rẩy.

Hắn chưa từng nghĩ tới khoảnh khắc này, chưa từng muốn chiếm hữu nàng, hắn thuộc về sức mạnh hắc ám, sau khi mất đi tất cả chỉ còn sống vì chấp niệm. Đóa hoa kia tươi đẹp quá, chỉ nên trồng trên mảnh đất thuần khiết, chứ không phải nở rộ nơi góc tối u ám của hắn để rồi quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.

Từ trước đến nay, hắn chỉ muốn làm người bảo vệ đóa hoa kia.

Lúc thiếu niên hắn là thế tử cô độc lưu lạc, chính nàng đã đưa hắn lên ngai vàng lạnh lẽo, làm một Đế vương cô đơn, cả đời vĩnh viễn ở trên cao, phóng tầm mắt ra nhìn chỉ thấy ráng mây xa xa, còn nàng ở tận phương trời xa xăm nào đó.

Trong gió có mùi máu và nước mắt hòa lẫn với nhau, duy chỉ có hương thơm không tan từ hai đôi môi đang chạm vào nhau kia. Hắn cười nhàn nhạt, sự ấm áp giây phút hai môi hòa quyện vào nhau này… đủ để hắn chống lại tất cả giá lạnh của cả đời.

Đôi môi lành lạnh dịu dàng di chuyển, hôn nhè nhẹ lên những giọt nước mắt lã chã rơi trên đôi môi hồng kia… Cuộc sống của nàng, đáng ra phải luôn tươi sáng phồn hoa, không nên để nước mắt xâm chiếm… Nhưng sao từ tận đáy lòng hắn lại mơ hồ có chút thích thú… Nàng liều mạng vì hắn, nàng rơi nước mắt vì hắn.

Khóe môi Tông Việt cũng nở một ý cười mơ hồ.

Tiếng gió dần tan, sự tấn công mãnh liệt nhất cũng đã qua.

Cơ thể Tông Việt cũng dần dần mềm nhũn ra.

Trước khi hoàn toàn gục ngã, hắn giải huyệt cho Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao lập tức ôm chặt lấy hắn, nắm lấy bàn tay đầy chất lòng, trong phút chốc đáy lòng chợt lạnh, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa bị lực mạnh vẫn chưa tan hẳn kia kéo đi.

Lồng ngực nàng bỗng có tiếng rít, hóa ra là Cửu Vỹ, vừa nãy nó bị ép đến mức không thể lên tiếng, suýt nữa thì mất mạng, lúc này mới giãy giụa chui ra, nuốt lại nội đan của mình.

Nội đan màu vàng trôi trong cơ thể nó, sáng đến chói mắt.

Mạnh Phù Dao lúc này tâm trạng còn đang chấn động đau đớn, đâu có kiên nhẫn để ý tới nó, đưa tay bắt nó nhét về chỗ cũ.

Bàn tay vừa rút ra từ lồng ngực, chợt cứng lại giữa không trung.

Vừa rồi mình nhìn thấy gì nhỉ?

Kim quang… kim quang!

Thấy kim quang!

Đom đóm… đom đóm… con vật tự phát sáng…

Một tia sáng lóe lên trong đầu, nàng đưa tay tìm Cửu Vỹ trong lồng ngực, lôi nó ra ném vào không trung.

Kim quang lóe lên, Cửu Vỹ bị ném ra ngoài, trong không trung phút chốc xuất hiện ánh sáng màu vàng yếu ớt, không được coi là sáng, nhưng đối với những người võ công cao cường, giác quan nhạy bén như Mạnh Phù Dao mà nói, cũng miễn cưỡng có thể nhìn rõ động tĩnh bên trên rồi.

Điều kì diệu là, Cửu Vỹ bay qua không trung không hề gặp trở ngại, rõ ràng lực mạnh kia không ra tay với nó.

Mạnh Phù Dao mừng như phát điên!

Có ánh sáng!

Mừng xong nàng lại thấy đau lòng… Sao không nghĩ ra sớm hơn chứ!

Ánh sáng lóe lên, tiếng gió lớn trên đỉnh đầu cũng dừng lại, mơ hồ nhìn thấy đường nét lờ mờ, đúng là hình dáng cái tay. Cánh tay kia bị ánh sáng chiếu vào, dừng lại rồi né ra, sau đó mới lại thò xuống bắt tiếp.

Khí thế lần này còn mạnh mẽ hung ác hơn, khí đen chuyển động khắp nơi, tới tấp hơn lúc nãy. Mà khí đen kia lại di chuyển theo thân hình Cửu Vỹ, như con rắn quấn xung quanh.

Cuối cùng Mạnh Phù Dao đã hiểu câu nói của Lôi Động lúc đầu, “Giữ lại mạng cho nó có thể là chuyện tốt mà cũng có thể là chuyện xấu.”

Tuy nội đan Cửu Vỹ phát sáng, nhưng trời sinh nó là vật yêu tà ở Phù Phong, kết hợp với tà khí ở trận pháp này. Nàng ném nó ra, ánh sáng chỉ có một chút, còn uy lực trận pháp lại mạnh lên mấy lần.

Mạnh Phù Dao có chút do dự, có cần thu Cửu Vỹ về không?

Ám Cảnh… Ám Cảnh… Cho dù thế nào, ánh sáng vẫn là quan trọng nhất… Cho dù thế nào, biết là sẽ phiền phức cho mình, nhưng có mấy điểm sáng kia chiếu cũng tốt.

Nàng không muốn nhìn thấy bất kì ai bị thương vì nàng nữa!

Mạnh Phù Dao quyết tâm nhất định không được do dự nữa, cánh tay lại nhấc lên ném Cửu Vỹ đã rơi xuống đất lên trên, thấy Cửu Vỹ bị nàng ném lên cao mấy trượng, có thể thấy, mấy người Chiến Bắc Dã đang bị vây hãm cũng nhất định có thể thấy chút ánh sáng. Có chút ánh sáng là có cơ hội phá trận, Mạnh Phù Dao ôm chặt Tông Việt, vừa không ngừng truyền chân khí cho hắn vừa gọi lớn:

“Các huynh có nhìn thấy không…”

Đang nói thì Cửu Vỹ lại rơi xuống, Mạnh Phù Dao lại ném lên, song Hồ ly không biết bay nên mỗi lần chỉ ở trên không trung một thời gian có hạn. Phù Dao vừa không né tránh những lực lớn hung hăng múa may đè nén, vừa phải ném Cửu Vỹ lên, tuy cũng không phải ném cao lắm nhưng Cửu Vỹ thực sự không chịu được nữa.

“Hu hu!” Quả bóng da Cửu Vỹ khóc lóc trên không trung, đau đầu chóng mặt, thảm thương kêu cứu.

Kim quang tắt lụi, từng tia từng tia một cũng không thấy rõ nữa. Mạnh Phù Dao đang suy nghĩ thì một đống lông vũ rực rỡ lóe lên, Kim Cương bay ra.

Con chim kia hùng hổ xông tới, mắng to:

“Làm gì vậy? Nhảy lên nhảy xuống làm “ông đây” chóng hết cả mặt!” rồi bay tới bên dưới Cửu Vỹ, đỡ con Hồ ly kia.

Nó vừa đỡ được Cửu Vỹ, kim quang tức thì không lập lòe nhảy nhót nữa, mà ánh sáng ổn định hơn. Phù Dao nghiêng đầu hét lớn: “Cửu Vỹ! cố gắng lên! Ta sẽ thưởng cho ngươi!”

Cửu Vỹ vận khí giữa không trung, nội đan tỏa sáng bụng nó trở nên trong suốt, nhìn như chiếc đèn lồng màu vàng, những bức tường trong suốt xung quanh bị ánh sáng chiếu tan đi.

Lúc đó Mạnh Phù Dao cũng nhìn thấy Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn đang chiến đấu ở một nơi cách nàng không xa, nhưng mà xem ra tình trạng có vẻ còn tốt hơn, trận pháp này quả nhiên dốc lực đối phó với nàng.

Mấy người kia như có linh cảm quay đầu lại, cũng đồng thời nhìn về phía nàng, ánh mắt giao nhau, hiện lên tia mừng rỡ!

Khí đen xung quanh nồng hơn, bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu bị kim quang chiếu sáng trở nên mỏng manh hơn, bỗng rụt lại!

“Oành!”

Trắng đỏ xanh ba màu rực rỡ, nương theo sự chiếu rọi của kim quang đồng thời sáng lên, trong phút chốc hợp lại giữa không trung, là ba vị cao thủ hợp sức hành động, dập tắt bàn tay khổng lồ mịt mù kia.

Một làn khói đen rút lướt qua giữa đất trời, Mạnh Phù Dao bất giác hít hít vài hơi, vẫn bình an vô sự. Nàng còn chưa kịp nghĩ chuyện này là sao thì bầu trời đã bừng sáng, bóng dáng bên cạnh cũng hiện lên, mấy người Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn cũng nhào qua.

Chiến Bắc Dã vừa nhìn thấy Tông Việt nằm trong lòng Mạnh Phù Dao, mặt biến sắc hỏi: “Huynh ấy bị sao vậy?”

Tay Mạnh Phù Dao vẫn luôn đặt giữa lưng Tông Việt, lúc nãy còn ở trong trận nàng không dám hô hấp nhân tạo cho Tông Việt, sợ trong lúc làm mà mất tập trung sẽ gây ra chuyện lớn, chỉ liều mạng bất chấp tất cả mà truyền chân khí, lúc này mới run run bắt mạch cho Tông Việt.

Tay nàng còn chưa kịp đặt vào mạch Tông Việt, chân đã khuỵu xuống, mặt đất như bị rút đi, cơ thể bỗng bay lên.

Cảnh vật xung quanh lại biến đổi, mấy đám mây trắng như bông chợt nổi lên, tay chân đã không còn nghe bản thân nàng điều khiển nữa, cánh tay mềm oặt ra, Tông Việt từ trong lòng nàng rơi xuống.

Mạnh Phù Dao vội vàng bắt lấy, vừa cử động, cơ thể liền lâng lâng bay lên, căn bản không thể nắm lấy. Nàng ngoái

lại nhìn mấy người kia, cũng như vậy. Còn Tông Việt từ trong lòng nàng ngã nhào xuống, nháy mắt đã không thấy đâu.

Mạnh Phù Dao hoảng hốt, gọi liên tục: “Tông Việt! Tông Việt!”, rồi liều mạng nhào xuống dưới, nhưng mỗi lần cử động là lại trôi đi, tất cả động tác đều không theo ý mình, lực hút của trái đất dường như không còn tồn tại, nàng có cảm giác như đột nhiên bay lơ lửng trong vũ trụ.

Phù Dao giãy giụa, điều chỉnh tay chân muốn túm Tông Việt lại, cánh tay bỗng bị ai kéo lấy, nàng nhìn lại hóa ra là Chiến Bắc Dã. Hắn nhíu mày trầm giọng nói: “Phù Dao! Đã vào cảnh thứ ba rồi. Huynh ấy rơi xuống cũng tốt. Cảnh thứ hai được phá rồi, sẽ không làm huynh ấy bị thương nữa đâu.”

“Sao ta có thể bỏ mặc huynh ấy một mình rơi xuống!” Manh Phù Dao hung hăng cãi lại. “Đến huynh ấy sống chết thế nào… sống chết thế nào ta cũng không biết!”

Khóe mắt nàng long lanh nước mắt, ánh mắt sáng quắc đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Chiến Bắc Dã. Nhìn bộ dạng này của nàng, nếu Chiến Bắc Dã không chịu buông tay, ắt là nàng sẽ thật sự chém hắn một đao.

Chiến Bắc Dã vẫn không nhúc nhích: “Phù Dao, bảo vệ bản thân mình! Nàng càng mạnh, người khác mới không phải chết!”

Mạnh Phù Dao chấn động, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu. Chiến Bắc Dã lập tức thấy rằng câu nói này có vẻ rất gây tổn thương, nhưng tính cách Mạnh Phù Dao trọng nghĩa khí, trước giờ cho dù đối diện với nguy hiểm cũng không chịu từ bỏ bạn bè, hiện giờ Tông Việt bị rơi xuống thế này, không nói nặng thì sao có thể khiến nàng từ bỏ chứ?

Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều chứa đầy đau đớn, một lúc sau Mạnh Phù Dao nhắm mắt, lặng lẽ quay đầu đi.

Nàng không có quyền được ương ngạnh. Nàng thậm chí không có quyền được quay đầu lại!

Đằng trước, đằng sau, đều có những người vì nàng mà sống chết chưa rõ!

Nàng lơ lửng ở giữa, tim như muốn nứt làm đôi, hận không thể xé tan bản thân thành hai mảnh, hòa vào đất trời.

Cái quay đầu kia làm một giọt nước bắn ra, rơi trên tay Chiến Bắc Dã. Giọt nước mắt kia như mưa tầm tã, thấm ướt cả tâm trạng Chiến Bắc Dã. Lúc sau hắn mới thì thào: “Đừng lo… Thân phận thánh y Tông Việt khác với chúng ta, Thương Khung trước đây từng được huynh ấy giúp, sẽ không làm khó huynh ấy đâu.”

Mạnh Phù Dao nghẹn ngào đồng ý, lòng đau đến tê buốt. Rốt cuộc Tông Việt sao rồi? Huynh ấy rơi xuống đâu rồi? Vừa nãy trời bừng sáng chỉ thấy nửa thân huynh ấy đẫm máu, là bị thương ngoài da hay bị trọng thương đến lục phũ ngũ tạng rồi? Y thuật thần thông của huynh ấy có thể tự cứu được bản thân không?

Thứ cho ta không thể không bỏ rơi huynh…

Nhưng ta sẽ không tha cho bản thân mình đâu…

Quanh người nàng là mây dập dềnh trôi, bồng bềnh êm ái, những đám mây nhẹ như lông vũ, không khí vẫn yên tĩnh như vậy, mơ hồ có tiếng nhạc cổ dặt dìu từ đâu truyền đốn, giai điệu thư thái như dòng sông mênh mang, êm tai mà ấm lòng. Cảm giác cả người như hòa vào dòng suối nóng, ấm áp, yên bình, thư thái, không có sát khí, không không có u hồn, không có đao phong. Khung cảnh này như một giấc mộng vậy.

Dường như những mất mát và máu chảy, những xương cốt và quỷ khóc, những thứ đằng đằng sát khí rắp tâm dồn nàng vào chỗ chết, bỗng biến mất hết.

Trải qua một hồi chém giết mưa máu gió tanh, một phen lòng nóng như lửa đốt, sự bình yên lúc này dường như đang vuốt ve tinh thần và thể xác người ta nghỉ ngơi rồi trở về, không cần nói gì, mà vô cùng mê hoặc.

Mạnh Phù Dao cảm thấy mí mắt rất nặng, không chịu được nữa muốn dính vào nhau.

Nàng quá mệt rồi, thực sự cần một giấc ngủ để bồi bổ chân khí và hồi phục nguyên khí.

Trong lòng nàng mơ hồ biết được, không nên ngủ ở đây, nhưng cảm giác mệt mỏi đó giống như hồ nước, từng cơn sóng dập dờn tới, nàng qua được một con sóng lại có con sóng khác đến gần. Trong lúc chống cự với từng con sóng đó, từng chút phòng bị của nàng cũng bị ăn mòn, buông lỏng ra.

Mấy người xung quanh, Vân Ngấn cũng như nàng cũng mơ màng nhắm mắt lại, Thiết Thành dường như đang cố gắng gượng dậy lại không thể, cũng ngả ra sau, Diêu Tấn đã ngủ ngáy rung trời từ lâu.

Trận vừa rồi, tuy bọn họ không bị tấn công nhiều như Mạnh Phù Dao và Tông Việt, nhưng một phen né né tránh tránh cũng đủ mệt rồi.

Người tỉnh táo nhất vẫn là Chiến Bắc Dã.

Hắn trời sinh thần dũng, thể lực dồi dào, cũng không mệt mỏi vì vượt qua hai trận liên tiếp như Mạnh Phù Dao, vì vậy trong lúc người người chìm sâu vào giấc ngủ, hắn vẫn miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo, thấy Mạnh Phù Dao mắt nhắm mắt mở, vội vỗ vỗ nàng: “Đừng ngủ!”

Phù Dao bỗng bừng tỉnh, bản thân cũng biết là không ổn, lập tức vực dậy tinh thần, vỗ vỗ mấy người kia: “Dậy đi! Đừng ngủ, đừng ngủ!”

Vân Ngấn mở mắt, Thiết Thành “hừ” một tiếng không dậy nổi, Diêu Tấn đã chìm vào giấc ngủ quá sâu gọi thế nào cũng không tỉnh.

Đến Kim Cương và Cửu Vỹ cũng trôi vào trong đó, thoải mái nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon.

Trong lòng Phù Dao biết là không ổn, hết sức bấu véo chính mình, cố gắng không để bản thân lịm đi, cấu véo đã tay một lúc đã có thể khiến bản thân tỉnh táo chút, song ở nơi quái quỷ này, đến “Thiên Cân Trụy” còn vô dụng. Chiến Bắc Dã kéo lấy nàng, lại ra hiệu nàng kéo Vân Ngấn, mấy người nối liền nhau cùng vận công. Với thực lực ba người, dưới mặt đất hiện ra tầng đá hoa cương có thể đặt chân xuống, không ngờ vừa mới chạm đất đã bị bắn lên.

Nàng vừa vận công, cảm giác mệt mỏi lại rõ ràng hơn, vừa nghiêng đầu đã ngủ luôn.

Đằng sau nàng, Vân Ngấn cũng buông tay nàng ra, nhắm nghiền mắt lại.

Chiến Bắc Dã miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, thấy hai người kia đã ngủ, biết bản thân mình cho dù thế nào cũng không được ngủ, rút trường kiếm chém một nhát trên cánh tay.

Máu tươi bắn ra, tung xa ba thước.

Bản thân Chiến Bắc Dã cũng hoảng sợ vì dự mãnh liệt này. Hắn vốn chỉ muốn tự làm mình đau để duy trì tỉnh táo, không ngờ ở nơi ma quái này, một khi chảy máu là máu tươi bắn tung tóe, ồ ạt như suối chảy.

Máu tươi bắn lên những đám mây, bắn thẳng lên cao. Trong phút chốc toàn thân đã loang lổ máu tươi, giống như vừa mới giết hàng trăm người, nhìn vô cùng thê thảm.

Hắn bất lực cười khổ, chỉ đành vội vàng băng bó lại, mãi lâu sau máu mới cầm được máu.

Xem ra, muốn làm đau để duy trì tình táo không ổn, người còn chưa tỉnh táo, máu đã chảy hết.

Nhưng mà, cứ trôi đi như vậy sao? Ở đây cũng không có sát thủ nào, Chiến Bắc Dã vừa bảo vệ Phù Dao vừa do dự nhìn xung quanh. Một đám mây lớn trôi qua, giữa đám mây mơ hồ thấy thứ gì đó, nhưng bọn họ cũng đang trôi, tất cả động tác đều chậm lại, không thể qua đó trong thời gian ngắn.

Chiến Bắc Dã vừa bị mất lượng máu lớn, dần dần cảm thấy vô cùng buồn ngủ, mí mắt sắp dính lại với nhau.

Bỗng hắn thấy gió lạnh ở đâu đó.

Cơn gió đó như thổi từ mặt đất đến, lạnh lẽo âm u, khác với cảm giác ấm áp đưa người ta vào giấc ngủ ở cảnh Vân Phù. Nó giống như một con thú đang ẩn nấp sau tầng mây, há rộng miệng chờ con mồi tự chui vào.

Chiến Bắc Dã bỗng nhiên trợn mắt.

Nháy mắt hắn nhìn thấy ở phía đối diện, theo hướng bọn họ đang trôi vào, bỗng xuất hiện một cái động đỏ như lửa.

Trong động kia là một màu đỏ đậm, dường như có vật gì đó như ngọn lửa đang náo loạn bay nhảy, ánh lửa nóng rực bập bùng, từ rất xa cũng có thể cảm thấy hơi nóng bỏng người.

Mà mấy người kia, đều không hề biết mình đang trôi vào động lửa kia.

Chiến Bắc Dã phút chốc đổ mồ hôi toàn thân. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao tứ cảnh Thương Khung trước giờ chưa từng có ai vượt qua được, cũng biết tại sao người xông vào tứ cảnh, đến cuối cùng lại sống không thấy người chết không thấy xác.

Gian nan vượt qua hai trận trước đã hao phí bao sức lực, người võ công cao cường đi nữa cũng phải sức cùng lực kiệt, đến nơi thư thái thế này, buông lỏng thư giãn là chuyện tất nhiên. Mà chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ bị cuốn vào động lửa, hóa thành tro bụi, đến xương cốt cũng không còn.

Vừa nãy nếu như hắn ngủ cũng sẽ gặp kết cục như vậy!

Diêu Tấn trôi đầu tiên, đã đến gần ranh giới động lửa.

Chiến Bắc Dã đột nhiên lùi lại, cố hết sức lùi lại, cũng không được mấy trượng, khó khăn lắm mới ngăn được Diêu Tấn. Hắn một chân đá bay Diêu Tấn ra, vừa quay đầu lại, đã thấy Thiết Thành trôi đến.

Khó khăn lắm, hắn phải tốn sức lực gấp mười lần bình thường mới kéo được Thiết Thành ra, Vân Ngấn lại trôi đến.

Chiến Bắc Dã rút trường kiếm ra, dùng chuôi kiếm ngăn Vân Ngấn lại, rồi dùng tay và chân ngăn Diêu Tấn với Thiết Thành. Vừa mới thở dài một hơi, quay đầu lại thì hồn bay phách tán.

Đầu Mạnh Phù Dao đã đến gần cửa động, một ngọn lửa bay ra, thiêu cháy một đoạn tóc nàng!

Nàng giật mình, dường như muốn tỉnh, nhưng lại không thể nào mở mắt, nháy mắt tiếp theo là nàng sẽ bị cuốn vào.

Chiến Bắc Dã không cách nào ngăn được nàng, lại càng không thể đồng thời giữ bốn người.

Hắn bỗng buông tay chân, thả kiếm rồi lùi lại!

Vừa buông ra, bốn người kia đều chầm chậm trôi đi.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhào tới cửa động, hướng lung về phía ngọn lửa trong động, dùng ngực ngăn cửa động đóng lại.

Hắn đã bịt cửa động để chặn lại Phù Dao đang ở gần cửa động nhất, cũng ngăn cho mấy người đang trôi sau lưng nàng. Sau lưng là ngàn tầng ngọn đuốc, lửa cháy mạnh mẽ, như cái lưỡi dài của con rắn lửa khổng lồ, chốc lát lại phầ phật lè tới, thiêu cháy tấm lưng người bịt cửa động.

Quần áo sau lưng chầm chậm cháy hết, da thịt đỏ ửng lên, nổi bóng nước, qua một lúc nữa hắn sẽ bị nướng cháy.

Cơ thể Chiến Bắc Dã run nhè nhẹ, mồ hôi trên trán lã chã, vừa rơi xuống quần áo liền bị hơi nóng hong khô trong nháy mắt. Cơn đau sau lưng từng đợt từng đợt ùa đến, da thịt bị thương ngày càng nặng, mỗi lần ngọn lửa lan tới lại làm cháy thêm một tầng vết thương mới, nỗi đau cũng thêm một phần.

Ngợn lửa kia không hề mãnh liệt, cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện, nhưng chính vì như thế, lại trở thành hỏa hình chậm rái nhất, khắc nghiệt nhất trên thế gian.

Từ đầu đến cuối hắn không hề giãy giụa, không kêu gào, chỉ mơ màng nhìn Mạnh Phù Dao phía trước, nhìn nàng đang chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào, mồ hôi lấm tấm trên mặt, thậm chí còn lộ ra chút ý cười sung sướng.

Mạnh Phù Dao vẫn đang ở trong mộng cảnh, chìm trong giấc ngủ không thể thoát khỏi, hồn nhiên không biết rằng nàng đang ngủ trước cửa động. Mà ở đó, có một người dùng thân thể chính mình, che chắn ngọn lửa bừng bừng kia cho nàng.

Đó không phải ngọn lửa chỉ trong nháy mắt là có thể né tránh hay có thể một phát dập tắt. Đó là ngọn lửa từ địa ngục được bố trí tỉ mỉ, chậm rãi la liếm, dần dần hút cạn hết hơi nước trong người, dùng nỗi đau kịch liệt không ngừng không nghỉ, từng chút một đốt cháy linh hồn và ý chí con người. Dùng tốc độ chậm rãi nhất tàn nhẫn nhất, thiêu đốt người ta đến khi chết. Trong cảnh Vân Phù lửa cháy âm ỉ, trên đỉnh Cửu Thiên gió lạnh réo rắt.

Trưởng Tôn Vô Cực đang tập trung nghe từng động tĩnh nhỏ trong gió truyền đến.

Âm thanh ở băng động cực nhỏ, đến đệ tử đứng canh cách đó ba trăm mét cũng không nghe thấy, sát khí lại dày đặc như ráng chiều, lặng lẽ tới gần.

Một kế hoạch tỉ mỉ, mũi tên ám sát Trưởng Tôn Vô Cực đã đặt trên dây cung.

Trưởng Tôn Vô Cực sắc mặt bình tĩnh, mắt lại nhíu chặt như cây kim.

Tranh đấu hai phe trong Trường Thanh Thần điện đã kéo dài nhiều năm, cho dù hắn không có hứng thú với vị trí Điện chủ cũng không thể tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy. Hiện giờ hắn rời khỏi sư môn vì Phù Dao, coi như đã từ bỏ ngôi vị Điện chủ, vậy mà những người kia vẫn không yên tâm, không chịu buông tha.

Đối phương sẽ không công khai dụng hình dồn hắnvào chỗ chết, tránh để lại nhân chứng bị Điện chủ truy cứu, cũng không thể xông lên, làm kinh động đến đệ tử canh giữ đỉnh Tiếp Thiên. Việc duy nhất có thể làm là ám sát, để hắn chết không một dấu vết, nhìn giống như không chịu được trọng hình mà chết.

Trưởng Tôn Vô Cực thu tấm lụa lại, dùng ngón tay đẩy nó vào tay áo.

Hắn nhìn chăm chú về phía trước, trong gió tuyết, một bóng đen như u hồn từ chân núi bay lên, hai cánh tung lên bay thẳng vào trong động.

Thứ kia rơi trên giá hình, vừa nghiêng đầu, đôi mắt vàng lạnh lẽo sáng quắc nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, lông vũ màu xanh bóng mượt sáng loáng, cơ thể cực lớn, động tác lại rất nhẹ nhàng.

Chỉ là một con chim cắt màu xanh, ở Trường Thanh Thần điện, người huấn luyện chim cắt giỏi nhất, chính là Tứ Trưởng lão đã tự tay trói Trưởng Tôn Vô Cực trên giá hình.

Con chim cắt lạnh lùng nhìn Trưởng Tôn Vô Cực. Hắn còn đang đoán nó muốn mổ mắt hay động vào vết thương của mình thì con vật kia chợt tung cánh bay lên.

Giá hình đột nhiên đổ xuống.

Không một tiếng động, cũng không bị gãy, chỉ là chầm chậm đổ xuống, kéo theo cơ thể Trưởng Tôn Vô Cực ngã xuống mặt đất.

Phía xa gió tuyết mơ hồ có tiếng búng tay, một luồng kình phong bay đến, điểm huyệt câm Trưởng Tôn Vô Cực.

Sau đó bóng xanh lóe lên, con hung cầm được huấn luyện đậu trên người Trưởng Tôn Vô Cực.

Đậu ngay giữa ngực hắn, đè cả thân hình nặng nề của nó lên.

Gió băng gào thét, động băng tĩnh lặng, giá hình và người trên giá hình đổ xuống, con ác điểu không đả thương người nhưng lại đè lên tim người.

Mặt băng trắng sáng phản chiếu màu lông xanh của con ác điểu, như một cơn ác mộng bất ngờ ập đến trong tích tắc.

Trên trời cao, mây trôi lững lờ yên tĩnh, không ai biết, có một âm mưu ám sát vừa xảy ra.

Một âm mưu được tính toán tỉ mỉ, một khi xảy ra, cho dù có nghi ngờ cũng không tìm được chứng cứ.

Cơ thể suy nhược, võ công bị bế, trên ngực có vật nặng đè chặt, không thể vận công chống cự trái tim bị ép lên… nghĩa là, chết không dấu vết.

Dưới núi, Khẩn Na La vương ngẩng đầu nhìn chăm chú hướng bay của diều hâu, ánh mắt chớp động.

Một người tay áo bay bay từ trên đỉnh núi xuống, Khẩn Na La vương tiến lên vài bước đón, khẽ giọng cười nói: “Chuyện này cứ để ta làm, đâu dám phiền đến ngài.”

“Công lực của ngươi e chưa đủ để đẩy giá hình mà không gãy?” Ca Lâu La vương quay đầu nhìn về hướng kia. “Sáng mai đợi người kia chết rồi, ngươi nhớ đẩy giá hình về chỗ cũ.”

Khẩn Na La vương đáp lời, lại quay đầu nói với người bên cạnh: “Đa tạ Tứ Trưởng lão cho ta mượn chim cắt ngài huấn luyện đã lâu, không ngờ ngài cũng đích thân qua đây.”

“Không tận mắt nhìn tiểu tử kia chết, ta cũng không thể yên tâm.” Tứ Trưởng lão trở nên dữ tợn, “Người nên chết từ lâu lại không chịu chết, ta đành tiễn hắn một đoạn vậy.”

“Không cần ngài ra tay.” Khẩn Na La vương cười, “Chim cắt đậu trên ngực hắn cả đêm, với thể lực hắn hiện tại, chắc chắn không chịu nổi. Sáng sớm mai ắt sẽ chết một cách yên lặng, không có vết thương, không có độc, không có dấu hiệu tử huyệt, sẽ không nhìn ra được gì cả.”

“Đừng khinh suất.” Ca Lâu La vương nói, “Người này tâm tư thâm trầm, quỷ kế đa đoan, giỏi tính kế người khác nhất. Ngươi ở đây, xác định hắn chết rồi hẵng đi.”

Khẩn Na La vương khom người tuân lệnh, Tứ Trưởng lão bỗng nói: “Ta cũng ở lại đây.”

Khẩn Na La vương hoảng hốt, Tứ Trưởng lão cười nói: “Chim cắt là của ta, ta đương nhiên phải trông chừng, nhỡ không cẩn thận lại rơi vào tay kẻ khác.”

“Vậy ngài cứ tự nhiên.” Khẩn Na La vương cười cười, khoanh tay ngẩng đầu nhìn lên.

Trong màn đêm tối tăm, ánh mắt của hai người này sáng quắc, đợi ai đó lặng lẽ chết đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN