Trùng Tìm Hoa Nhiên - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Trùng Tìm Hoa Nhiên


Chương 23


Editor: Sasaswa

Nghiêm Thời Trì mười bảy tuổi đi Mỹ tham dự một cuộc thi, đám đông học sinh tham gia có rất ít người Châu Á, hắn chỉ kịp nhìn Mạnh Hoa Nhiên một cái.

Cuộc gặp gỡ nơi đất khách quê người lúc đó là sự khởi đầu cho câu chuyện tình của hai người. Nghiêm Thời Trì lúc đó không ngờ mối lương duyên của hắn với Mạnh Hoa Nhiên có thể kéo dài lâu nhưu vậy, chớp mắt một cái đã trải qua mười lăm năm.

Nghiêm Thời Trì ba mươi hai tuổi bây giờ đang ngồi trên giường, trong lồng ngực hắn là Mạnh Hoa Nhiên.

Mạnh Hoa Nhiên sau khi mang thai càng ngày càng buồn ngủ, vừa qua chín giờ tối cơn buồn ngủ đã ập tới, nhưng cậu vẫn giữ thói quen nghe nhịp tim của Nghiêm Thời Trì trước khi ngủ.

Mạnh Hoa Nhiên bây giờ đã dưỡng thành thói quen này, không biết có phải là bị quá khứ ảnh hưởng hay không, Nghiêm Thời Trì nhớ lại chuyện lúc trước không khỏi cong môi nở nụ cười.

“Anh cười cái gì vậy?” Mạnh Hoa Nhiên hỏi hắn, bị lòng hiếu kì quấy phá nên cậu không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Nghiêm Thời Trì kề sát bên tai cậu, nói cho Mạnh Hoa Nhiên nghe một ít chuyện ngọt ngào giữa bọn họ, chẳng hạn như kêu cậu viết tâm sự lên bàn tay mình; cầm tay cậu đặt lên tim mình để cậu cảm thụ được nhịp đập, vân vân.

Nghiêm Thời Trì không khỏi cảm khái nói: “Nhiên Nhiên, em không biết trước đây em khó theo đuổi thế nào đâu, anh cầm cưa mười mấy năm, nhìn em từ một thực tập sinh lên làm Mạnh tổng đứng đầu cả một công ty.”

Mạnh Hoa Nhiên nghe xong sững sờ, có chút không thể tin được: “Khó như vậy sao? Nghiêm Thời Trì, anh lớn lên đẹp trai như vậy, nấu ăn cũng ngon, hơn nữa lúc nào cũng sẵn sàng cùng em vẽ, chơi đùa, còn cùng nhau xem phim hoạt hình nữa.”

“Ha ha, trước đây em không nói như vậy, có phải là đem ưu điểm của anh giấu trong lòng không?”

Tâm trạng Nghiêm Thời Trì lúc này đặc biệt tốt, cà cà chóp mũi Mạnh Hoa Nhiên.

Dùng khoảng thời gian dài để thử nghiệm tình yêu của một ai đó là cách rất tốt, Mạnh Hoa Nhiên có chút cảm động, hỏi: “Anh theo em nhiều như vậy, có cảm thấy mệt không? Không nghĩ tới từ bỏ sao?”

Nghiêm Thời Trì cười lắc đầu một cái: “Hành trình truy tìm kho báu chắc chắn sẽ rất khó khăn, kho báu càng hiếm thì càng khó tìm. Giống như leo lên một đỉnh núi vậy, anh đã chuẩn bị từ rất lâu cho nên dù có bị chôn vùi thì vẫn phải đi tiếp.”

“Vậy nếu như anh vất vả mới leo lên được đỉnh núi, cuối cùng lại phát hiện trên đó không gì, không phải rất thất vọng sao?”

Nghiêm Thời Trì “Ừ” một tiếng: “Đương nhiên sẽ có chút mất mát nhưng đó là sự lựa chọn của anh nên anh không hối hận. Hơn nữa cũng không phải không thu hoạch được gì, quá trình leo núi cay đắng ngọt bùi đủ cả, anh trải nghiệm được điều đó nên cho dù không tìm được kho báu thì anh cũng có thể đứng trên đỉnh núi thưởng thức mỹ cảnh.”

Mạnh Hoa Nhiên lẳng lặng lắng nghe, một bên tai nghe Nghiêm Thời Trì nói, một bên dựa vào ngực hắn nghe nhịp tim Nghiêm Thời Trì, hồi lâu sau cũng không nói gì.

“Nhiên Nhiên?” Nghiêm Thời Trì gọi cậu, tưởng cậu đã ngủ quên trong lồng ngực hắn, không ngờ Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên ngồi thẳng dậy, chủ động nâng hai má Nghiêm Thời Trì lên.

Mạnh Hoa Nhiên chăm chú nhìn hai mắt Nghiêm Thời Trì, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lát sau cậu nở nụ cười rạng rỡ: “Chúc mừng anh! Nghiêm Thời Trì, anh rất may mắn, trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng cũng thành công rồi!”

Nghiêm Thời Trì lập tức hiểu ý, phối hợp biểu diễn với Mạnh Hoa Nhiên: “Anh muốn hỏi một chút, có thưởng không?”

“Phần thưởng chính là…” Mạnh Hoa Nhiên vẫn còn nâng mặt Nghiêm Thời Trì, sau đó hôn lên môi hắn: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, phần thưởng chính là em nè!”

Mạnh Hoa Nhiên bây giờ có chút ngu ngốc nhưng vẫn hồn nhiên đáng yêu, lúc cậu cười ha hả, trong mắt như chứa ba nghìn vì sao, lấp lánh trên bầu trời.

“Đại bảo bối, không chỉ có mình em, còn một phần thưởng khác nữa.”

Nghiêm Thời Trì cười nói, lấy tay nhẹ nhàng xoa bụng Mạnh Hoa Nhiên, tiểu sinh mệnh bên trong đã sắp ba tháng rồi.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Nghiêm Thời Trì đi Anh du học, hắn ở bên kia đợi rất lâu nhưng vẫn không nghe được tin tức của Mạnh Hoa Nhiên.

Hắn dần cảm thấy chán nản, lo lắng bất an, có lúc cả người đều sầu não uất ức, hắn tưởng rằng Mạnh Hoa Nhiên gặp chuyện, sợ là cả đời này không có duyên gặp lại.

Sau khi biết Mạnh Hoa Nhiên trở thành con nuôi của Trịnh tổng, nghe các loại từ ngữ chế giễu, Nghiêm Thời Trì cảm thấy khiếp sợ tức giận, chỉ lo những lời đồn kia trở thành sự thật, nhưng trước mặt Mạnh Hoa Nhiên, hắn vẫn treo lên bộ mặt tươi cười vui vẻ.

Sau đó Mạnh Hoa Nhiên gặp tai nạn mất trí nhớ, không chỉ vậy còn mất đi đứa con của hai người, bị vướng vào những cơn ác mộng không chỉ có Mạnh Hoa Nhiên mà còn có Nghiêm Thời Trì.

Hắn hoàn toàn không muốn nhớ lại cái ngày đó, thời điểm sắp tới sinh nhật, Nghiêm Thời Trì trong vô thức cảm thấy có chút lo sợ, hi vọng có thể quay ngược thời gian, như vậy thì tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.

Nghiêm Thời Trì trước giờ chưa từng trách Mạnh Hoa Nhiên, chỉ hận chính bản thân mình, bởi vì hắn không thể ngăn cản kịp thời và chịu đựng những khổ đau kia.

Tay Mạnh Hoa Nhiên run rẩy bất ổn nhưng vẫn vô số lần cầm bút lên vẽ; Mạnh Hoa Nhiên thích ăn bánh dâu tây nhất, nhưng lúc nào mò bụng của mình cũng hỏi Nghiêm Thời Trì, bụng em chứa cái gì sao?

Mạnh Hoa Nhiên hôm nay có thể khóc lóc ôm hôn Nghiêm Thời Trì, nhưng hôm sau có thể đã quên mất Nghiêm Thời Trì là ai…

Nỗi buồn và niềm vui của người với người không giống nhau, bất kể chịu đựng phiền muộn và chua xót lớn đến mức nào thì Nghiêm Thời Trì vẫn rõ ràng biết được ấm nóng, cũng dần dần trở thành thói quen, từ từ chịu sự an bài của ông trời.

Tới nay đã một năm, cùng là một căn phòng, một cái giường lớn, nhưng Nghiêm Thời Trì bây giờ đang ôm Mạnh Hoa Nhiên vui cười nắm giữ trong ngực.

Đêm dần khuya, Nghiêm Thời Trì hơi nhắm mắt lại, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như giây phút này.

“Nghiêm Thời Trì, tỉnh dậy, anh mau tỉnh đi!”

Hôm sau trời vừa sáng, Nghiêm Thời Trì đang ngủ thì bị đánh thức, Mạnh Hoa Nhiên một mặt mừng rỡ, chớp chớp đôi mắt sáng ngời: “Em! Em… Em nhớ ra rồi…”

Nghiêm Thời Trì cả kinh, mở to hai mắt: “Em nhớ ra cái gì? Nhiên Nhiên.”

“Em nhớ được hai cái tên, một nam một nữ, hai đứa đều họ Nghiêm, con trai gọi là…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN