Ngủ Với Cậu Cùng Bàn - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Ngủ Với Cậu Cùng Bàn


Chương 4


Khang Tiểu Ngư cầm điện thoại đứng ở góc tường. Im lặng nghe Khang Hành quở trách mười phút.

“Anh cho phép em dọn ra khỏi nhà anh rể, lúc ở đó hắn ta có đối xử tốt với em không? Em có nghe không thế, nói chuyện đi chứ!”

Khang Tiểu Ngư cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, rầu rĩ nói: “Em sẽ dọn ra ngoài ở.”

Khang Hành hạ bớt giọng điệu: “Vậy là đúng rồi. Cuối tuần em dọn về nhà ở đi, anh bảo mấy người qua giúp em một tay.”

“Em không muốn về nhà, em muốn ở kí túc xá của trường.”

“Khang Tiểu Ngư!”

“Khanh Hành, anh đừng quản chuyện của em nữa được không? Em lớn rồi, cũng phải là một đứa con nít. Em có thế tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

“Anh là anh trai của em. “

Khang Tiểu Ngư cắn môi, không mở miệng. Cô vươn tay vẽ lung tung trên bức tường trắng, trong lòng nói: “Anh mới không phải là anh trai em.”

Đầu bên kia cũng an tĩnh.

Một lát sau, Khanh Hành mở miệng, ngữ khí vô cùng hòa hãn hỏi: “Điện thoại bị vỡ rồi. Anh còn một cái không dùng đến, em có thể cầm tạm để dùng. “

“Không cần đâu. Em đi sửa rồi, không đến mấy ngày nữa là có thể dùng được. “

Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn thoáng qua Kha Tước.

Anh bắt chéo chân, lười nhác ngồi ở cầu thang. Hai tay tùy ý để lên tay vịn, nhìn không có quy luật nhưng Khang Tiểu Ngư liếc mắt một cái đã nhớ đến hình ảnh trong một bài hát.

Khang Tiểu Ngư nói với Khang Hành: “Không nói chuyện nữa. Em muốn đưa điện thoại trả cho bạn học rồi. “

Cô lại cố ý nán lại nói thêm một câu: “Em và bạn học này không thân, anh không cần lưu lại số máy này. “

Khang Tiểu Ngư đi đến chỗ Kha Tước, đưa điện thoại di động cho anh, nói: ” Thật là ngại quá, làm phiền đến cậu rồi. “

Kha Tước nhận di động nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư kinh ngạc khi phát hiện vành mắt của cô hơi đỏ. Lúc cô nhận điện thoại anh đã cố ý đi xa để không nghe thấy gì nhưng vẫn có thể nghe thấy một hai câu.

Anh dời mắt đi, lễ phép không nhìn vào đôi mắt của cô, nói: “Vốn dĩ điện thoại của cô hỏng là do tôi. Ngày mai tôi sẽ mua trả cô một chiếc xem như là bồi thường.”

Khanh Tiểu Ngư do dự trong chốc lát, mới nói: “Anh không cần bồi thường cho tôi đâu.”

Lúc trước cô phản ứng có chút chậm, khi Kha Tước đột nhiên nói như vậy cô nhất thời ngơ ngác không biết nên làm thế nào. Cô cảm thấy đáng lẽ nên để cô gái ấy bồi thường, chính là ý tứ của anh là muốn cô gái đó bồi thường. Đây chính là minh tinh thay thế fans nhận tội, làm cho Khang Tiểu Ngư trong thời gian ngắn không biết có nên từ chối hay không từ chối.

Mãi cho đến bây giờ, trong đầu cô vẫn hơi loạn.

“Kha Tước, cuối cùng cũng tìm được cậu. “

Khang Tiểu Ngư nhìn về phía người phát ra tiếng nói. Cô biết anh ta, là người đại diện của Kha Tước.

Cô đúng lúc tránh đi, xoay người đi về phòng học thì nghe thấy Phó Minh Thư thở hồng hộc mà nói: “Cậu vừa làm cái gì vậy? Hiện tại ở trên mạng có những người hận không thể đánh chết cậu kìa.”

Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn thoáng qua Kha Tước. Anh đem tay vịn vào cầu thang, nhìn Phó Minh Thư mà cười. Cũng chỉ có một mình con người này mới có thể làm cho cô liên tưởng đến câu: “Băng tuyết tan rã, xuân thủy chợt lưu.”

Khang Tiểu Ngư thu hồi tầm mắt, lại đi về phía phòng học.

“Thi đại học là một hành trình dài, tại đây hành trình cuộc đời của mỗi người là khác nhau. Có người sẽ bị kéo lệch ra, có người dẫn đầu, có người ngừng ở giữa chừng… “

Khang Tiểu Ngư nghe diễn thiết. Bên tai toàn vang lại câu nói của Phó Minh Thư, trước mắt lại hiện ra bộ dạng của Kha Tước.

Cô vỗ vỗ vai Lâm Thất âm, mượn di động.

Khang Tiểu Ngư rất ít khi dạo xem weibo, cô cảm thấy một ít minh tinh trên hot search ở phía dưới bình luận luôn là chướng khí mù mịt, vô cùng khó chịu. Cô click mở hot search, quả nhiên nhìn thấy cái tên Kha Tước đứng đầu tiên.

Sau đó mở đến bình luận, một cái rồi lại đọc một cái, cài đọc mặt mày càng nhăn lại.

Weibo không chỉ có nội dung của ngày hôm nay. Có người còn lấy sự việc không có chứng cứ từ tám năm trước ra để nói, chỉ trích Kha Tước thái độ càn cỡ, chê tác phẩm của anh không đáng một đồng, cuối cùng cả đến lời vô cùng khó nghe cũng văng ra. Thậm chí có người con nói thân phận của Kha Tước, là con lai, chửi rủa vô cùng thậm tệ. Đọc mấy bình luận làm Khang Tiểu Ngư tức giận không hề nhẹ.

Có một số người, thật là quá đáng!

Họ không thử đặt mình vào hoàn cảnh, chỉ biết cào bàn phím chửi rủa người khác.

Buổi chiều đi học, Khang Tiểu Ngư len lén nhìn trộm Kha Tước, phát hiện anh thật sự nghiêm túc nghe giảng. Những lời công kích trên mạng dường như không hề làm ảnh hưởng đến anh. Chẳng lẽ là chưa biết sự việc đang diễn ra à? Khang Tiểu Ngư vô cùng mờ mịt, anh hiện tại giống như một học sinh bình thường, ngày ngày lên lớp nghe giảng. Nhìn thật không ra khí chất của đại minh tinh ở chỗ nào.

Khang Tiểu Ngư trầm tư. Cô vẫn luôn cho rằng thích một người chỉ cần tác phẩm của người đó điều tốt, không cần quá chú ý về cuộc sống cá nhân của họ. Tốt nhất là đem sự nghiệp và cuộc sống tách ra. Nhưng hôm nay lại cảm thấy tức giận vì người khác chửi rủa Kha Tước, cô có phải là bị làm sao rồi nhỉ?

Cô mở vở ra, ở chỗ trống ghi hai từ “fan cuồng” rồi hung hăng lấy bút tô lên.

“Khang Tiểu Ngư, đề này giải thế nào?” Cô dạy địa lý nhìn về phía cô.

Khang Tiểu Ngư vội vàng đứng lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống. Từ nãy đến giờ mãi suy nghĩ cô không biết cô địa lí hỏi cái gì.

Cô địa lý ôm cánh tay, bất mãn nhìn Khang Tiểu Ngư nói: “Không cần ngắm Kha Tước đâu.”

Khang Tiểu Ngư vừa nghe xong mặt liền đỏ lên.

Trong khi đó Kha Tước lại rất bình tĩnh, đại khái đã thành thói quen. Anh vươn tay, chỉ vào một đoạn trong sách.

“Địa Trung Hải nước biển có độ mặn cao, mật độ lớn. Đại Tây Dương có độ mặt nhỏ, so với Địa Trung Hải mực nước cao, tầng ngoài nước biểb của Đại Tây Dương chảy về phía Địa Trung Hải…. ” Khang Tiểu Ngư thấp thỏm đọc ra đáp án.

“Ngồi xuống đi. ” Cô địa lí lại nói: “Em phải tập trung nghe giảng. Không thể vì ngồi cùng bàn với đại minh tinh là lại phân tâm trong việc học.”

Khang Tiểu Ngư cúi đầu, động tác không quá tự nhiên mà chuyển động bút bi.

Cô giáo nhìn xung quanh một vòng các học sinh trong phòng học, xụ mặt nói: “Còn các em nữa, các em cứ đưa mắt ngắm nhìn Kha Tước làm gì? Kha Tước trên người có kinh độ, vĩ độ sao? Mới ngày đầu tiên khai giảng mà học hành đã không chuyên tâm, trong nhà tốn tiền cho các em ăn học để các em ngồi học như thế à?”

Cô gõ gõ bảng đen: “Đều ngồi học nghiêm túc cho tôi.”

Trong phòng học, học sinh ngồi đến lưng đã thẳng lại càng thẳng hơn, nhìn về phía bảng đen.

Cô giáo đem Khang Tiểu Ngư bắt được để giết gà dọa khỉ. Ban khoa văn nữ sinh có nhiều, mới học được nửa tiết các tiểu cô nương đã dán mắt nhìn về phía Kha Tước, trên người như đang ở trên mây. Một chút tâm tư học hành cũng không có.

Trường trung học Minh Nhã là một trường học tư nhân, vô cùng chú trọng việc học tập. Đương nhiên không chỉ muốn học tập tốt mà còn muốn danh tiếng. Đối với những việc như thế này giống như tuyên truyền miễn phí. Giáo viên đã vô cùng vui vẻ khi Kha Tước đến trường này học, dĩ nhiên muốn anh học hành giỏi giang. Còn các học sinh khác, giáo viên coi như họ vì gặp được minh tinh ngoài đời thật có chút cao hứng. Một thời gian sau họ sẽ coi anh giống như một người học sinh bình thường ngồi trong lớp học. Nhưng thời hạn một tháng để các em quen dần với hoàn cảnh cũng làm cho các thầy cô giáo vô cùng đau đầu.

Mà bản thân Kha Tước, trên là giáo viên giảng dạy. Ở dưới anh ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nghe giảng và chép bài. Giống như những việc khác cùng anh không có quan hệ.

Tiếp tục học, Khang Tiểu Ngư một câu nghe cũng không vào. Cô không phải là một người có trí thông minh cao nhưng cũng là một học sinh khá, lại bị cô giáo phê bình trước mắt nhiều người rằng cô lén nhìn người ngồi bên cạnh đến xuất thần…

Thật là quá mất mặt!

Một tiết địa lí kết thúc, Khang Tiểu Ngư rầu rĩ không vui nằm xuống bàn học, con mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ

“Cô giáo vì muốn lớp học trật tự lên mới gọi cô, không phải nhằm vào cô đâu.Đừng để ý!” Kha Tước bỗng nhiên nói.

Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút, vội vàng ngồi thẳng dậy đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn Kha Tước.

Những việc này cô điều hiểu chỉ có điều không nghĩ tới việc Kha Tước sẽ nói với cô. Thế này… hình như được xem là lời an ủi nhỉ?

Kha Tước nở nụ cười, nói: “Lúc nãy cậu chưa ghi kịp bài. Có muốn chép không?”

Anh chỉ tay vào quyển vở của mình. Đẩy nó về phía cô.

Khang Tiểu Ngư nhìn lên bảng thấy trực nhật đang xóa bảng. Một mảng trí thức đã bị xóa đi hơn nửa. Lại nhìn quyển sách trước mặt mình, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Cô chép bài thì phát hiện ra lượng kiến thức mình bỏ sót rất nhiều. Chữ viết của Kha Tước không quá tinh tế mà vô cùng tùy ý nhưng chữ viết lại rất rõ ràng. Thật giống như bản thân anh vậy.

” Thật ngại quá, ngồi cạnh tôi có khả năng sẽ mang đến cho cô không ít phiền phức. Nếu cô ngại phiền toái hay khó xử. Nói với tôi, tôi sẽ bảo giáo viên phân lại chỗ ngồi.”

Khang Tiểu Ngư đang viết thì nghe thấy câu này. Cô dừng bút, ngước lên nhìn Kha Tước, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh không cần vì người khác mà xin lỗi. Đây không phải là nỗi của anh gây ra, làm ảnh hưởng đến người khác cũng không phải anh.” Cô tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: ” Tôi không bị chịu ảnh hưởng, cũng không bối rối, không cảm thấy phiền toái.”

“Cảm ơn.” Kha Tước cười rộ lên.

Khang Tiểu Ngư không chịu nổi khi nhìn anh cười, cả đôi mắt cũng như đang cười cùng vậy. Cô nhìn đối diện mà cảm thấy vô cùng căng thẳng, hốt hoảng dời tầm mắt đi, lại cúi đầu xuống viết.

Khi chép xong đưa cho anh, do dự một lúc nói: “Anh trong tưởng tượng của tôi với hiện tại không giống nhau.”

“Ừ”

“Quá nghiêm túc, không giống minh tinh một chút nào cả. Giống một học sinh chăm ngoan.” Khang Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Kha Tước, quyển sách chứa đầy chữ còn có ví dụ giáo viên nên ra bảo không cần nhớ kỹ.

Kha Tước bừng tỉnh, tùy ý nở nụ cười: “Kỳ thật mấy cái này tôi đọc cũng không hiểu, đi học ngồi nghe giảng cũng không hiểu lắm. “

“A” Khang Tiểu Ngư kinh ngạc.

“Nếu hiện tại phải làm bài thi mà nói, trừ tiếng Anh. Khẳng định mấy môn khác điều không đạt yêu cầu.” Kha Tước không để ý mà nói lời thật lòng.

Kha Tước nổi tiếng từ khi còn bé. Từ nhỏ đã phải đi đóng phim làm sao có thời gian để đi học. Cô vẫn còn nhớ ở quá khứ. Một năm rưỡi học Trung Học anh đến trường có ba lần, trong đó tính cả ngày hôm nay.

Cô thiếu chút nữa là buộc miệng nói: “Anh có điều gì không hiểu có thể hỏi tôi.”

Nhưng vẫn kịp nuốt những câu nói này xuống.

Dù gì cũng không phải thân quen gì.

Lại không nghĩ tới Kha Tước nhìn cô một lúc, cười hỏi: “Nếu có gì không hiểu, tôi có thể hỏi cô không?”

“Có thể.” Khang Tiểu Ngư không nghĩ ngợi gì mà nói. Cô nói xong mới phát hiện mình buộc miệng, hơi xấu hổ lén nhìn anh: “Chỉ là thành tích học tập của tôi cũng không tốt lắm. Không biết có giúp gì được cho anh không? “

” Thủy triều lên vào lúc nào, xuống vào lúc nào? Kinh tuyến và vĩ tuyến tương giao vào ngày nào? ”

Kha Tước đột nhiên hỏi khiến cho Khang Tiểu Ngư hơi sửng sốt, lập tức cầm bút giảng giải cho anh hiểu.

“Đã hiểu chưa?” Khang Tiểu Ngư nói xong nhìn Kha Tước, có chút hồi hộp làm tim đập nhanh. Vốn dĩ học sinh giảng cho nhau điều là những kiến thức bình thường, lúc nãy cô nói do hồi hộp còn nói lắp. Cô vừa nói xong phát hiện cách diễn đạt của mình quá kém. Giống như đem cuộn len chỉ rối một chút làm cho nó rối tung lên.

Kha Tước nhích lại gần một chút, chậm rãi nói: ” So với giáo viên lúc nãy giảng thì đã hiểu hơn nhiều rồi. “

Tan học về sau cô giáo Địa Lý cũng không đi. Ở phòng học gọi học sinh lên bảng làm đề.

Càng nhìn cô giáo càng bất mãn, hướng về phía các học sinh ngồi dưới,nói: “Đơn giản như vậy mà còn không làm được. Cái này đã giảng lại lần thứ ba rồi. Rốt cuộc trong đầu có nghe vào cái gì không?”

Trên bảng cô giáo trách mắng,ở phía dưới Khang Tiểu Ngư cúi đầu, khóe miệng cong cong.

Còn phải học hai tiết tự học. Kha Tước thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi. Anh không muốn về như các bạn học khác, không muốn cho phóng viên chụp lén được. Cũng chắc chắn hôm nay là ngày khai giảng sẽ có người đợi ở bên ngoài.

Quấn khăn quàng cổ lên, mang mũ lưỡi trai, anh cúi đầu đi từ cửa sau ra bên ngoài.

Lên xe, Kha Tước đem khăn quàng và mũ lưỡi trai kéo xuống, thuận tiên cởi luôn cả bộ đồng phục. Bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng thế nhưng không cảm thấy lạnh, còn cởi hai nút trên đầu làm nộ ra xương quai xanh tinh tế.

“Cậu về nhà hay đến phòng làm việc?” Tài xế hỏi.

“Phòng làm việc. “

Xe vừa mới di chuyển không bao lâu đã gặp người theo dõi. Tài xế đối với những việc này đã thành thói quen dùng hết mọi thủ đoạn để cắt đuôi người theo sau.

Tài xế đánh tay lái, vòng hai cái ra đường lớn liền gặp đèn đỏ. Tài xế nhanh chân cho xe dừng lại nhưng người đằng sau không chú ý đến đèn đỏ, thậm chí còn cho rằng xe của Kha Tước đi ra ngoài đường to sẽ tăng tốc

nhanh chóng dậm chân ga để tăng tốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN