Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế
Chương 3
Mạt thế năm thứ tư.
–
Mấy năm nay trừ bỏ zombie hoành hành, thì có không ít thiên tai lớn đã xảy ra.
Động đất, sóng thần, núi lửa bùng nổ, sạt lở đất đá, ôn dịch kéo đến, không người nào hiểu được vì sao chúng nó đột nhiên bùng nổ, chưa kể còn xảy ra trên phạm vi rộng, như kiểu điên cuồng muốn thanh trừ hết thảy sinh mệnh trên thế gian này.
*ôn dịch: bệnh truyền nhiễm gây nguy hiểm
Tuân Nam là thành phố nổi danh vùng duyên hải, vào một đêm nào đó không hề dự đoán được, cuồng phong cùng với mưa to và sóng thần đánh úp lại, sóng lớn cao gần tới trăm mét phá hủy phần lớn các kiến trúc.
Đợi đến gió êm sóng lặng, Tuân Nam đã trở thành một toà thành trên biển.
Mặt biển màu xanh ngẫu nhiên gợn sóng, các toà nhà cao tầng kiên cường cản nước lọt vào, zombie thì không có chỗ để đi, ngẫu nhiên có thể thấy bọn chúng lay cửa sổ bò lên bò xuống.
Zombie bùng nổ đã tiêu diệt đến chín phần số dân của thành phố này, sóng thần kéo đến, một phần cuối cùng cũng không còn.
Lúc này đúng lúc vào mùa đông, bầu trời bay lả tả tuyết, mấy con zombie thế nhưng lại ngồi xếp hàng trên mái nhà, vẻ mặt dại ra nhìn lên không trung, thỉnh thoảng hé miệng đón lấy mấy bông tuyết lạnh băng.
Bên hông thành phố, một con thuyền màu nâu thẫm đang chậm rãi đi tới.
Là loại du thuyền có phòng nghỉ cao cấp, nhưng nó có vẻ hơi dơ và tồi tàn, hiển nhiên không được chủ nhân đối xử tử tế và bảo dưỡng định kỳ. Thân thuyền ốp kín ván gỗ, nóc phòng tam giác với hai mặt được phun sơn đỏ viết SOS.
Người đàn ông đứng ở mũi tàu trước khoang lái có một quả đầu rực rỡ là Hồng Phát, bộ đồ thể thao màu đen với áo lông phủ kín từ bả vai đến dưới chân, bao bọc anh ta kín mít, nhưng Hồng Phát như cũ vẫn cảm thấy lạnh buốt, thỉnh thoảng lại dậm chân một cái.
Kế bên cạnh anh ta có thêm một người khác với một quả đầu xanh lục tươi mát, thoát tục, ưa nhìn.
Lục Mao cầm kính viễn vọng đánh giá bốn phía, sau khi xác định không có nguy hiểm, quay đầu về phía căn phòng trên thuyền hô lên: “Lão đại! Chúng ta vào thành phố rồi!”
Du thuyền lướt qua mặt biển trống không, tiến vào trong thành phố đầy rẫy cao tầng.
Đại khái hai phút sau, có tiếng bước chân tản mạn từ phía sau cửa truyền đến, cửa phòng được mở ra từ bên trong, một cánh tay trắng ngọc ngà vén tấm rèm vải lên, cũng mặc áo lông màu đen, thân hình mảnh khảnh từ trong phòng bước ra.
Tuyết Tiêu đứng trong thời tiết mùa đông rét lạnh duỗi cái lười eo, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“3 giờ 40.” Hồng Phát tích cực trả lời, “Lão đại, lần này chúng ta đi tới khu vực nào vậy?”
“Đi về phía đông.” Tuyết Tiêu không chút để ý mà đáp, một bên nhích áo lông xích ra rồi kéo khóa.
Lục Mao thức thời quay người đi, thì nghe thấy Hồng Phát hỏi: “Bên kia là phía đông đúng không?”
“Mày bị ngu hả?” Lục Mao nghiêm túc phê bình, “Trên bắc dưới nam trái tây phải đông, mày phải lái qua bên phải!”
Hồng Phát vươn tay phải của mình, trong miệng ê a đáp lời, đồng thời thay đổi mũi thuyền xuất phát về phía bên phải.
Tuyết Tiêu không nói gì một lát, lúc đi lên chính là một đạp vào mông cậu ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do tôi, là do tôi nuôi hai thằng ngu ngốc! Lái ngược về bên trái!”
Hồng Phát vội vàng làm theo, cũng nhanh tay ném nồi: “Báo cáo lão đại, tôi không hề ngu, là do Lục Mao bắt tôi lái về bên phải!”
Lục Mao nhấc tay thề thốt, “Lão đại! Bên phải tôi chỉ chính là phía đông bên trái của nó!”
Tuyết Tiêu nghe cậu nói mà nhức đầu, tức giận nói: “Câm miệng! Cậu lo canh chừng mấy con zombie, đừng cho bọn chúng nhảy lên thuyền!”
“Tuân mệnh!” Lục Mao lại giơ cao kính viễn vọng.
Tuyết Tiêu thay đồ lặn xong thì khom lưng nhìn mặt nước, mặt nước một màu đen âm u, làm cho người nhìn hoảng hốt.
Chưa kể nếu như người đó biết rằng dưới nước cũng có vô số zombie, sẽ càng thêm hoảng hốt.
Cũng may zombie dưới nước ngủ say vào ban ngày, đến đêm mới có thể tỉnh lại hoạt động, xuống nước rồi chỉ cần cẩn thận tránh bọn chúng, đừng đánh thức chúng, thì người đó an toàn.
Tuyết Tiêu nhìn mặt nước rồi cảm thán trong lòng, thời gian quả nhiên ác liệt, cô thế nhưng không biết từ khi nào đã thích ứng luật sinh tồn ở thế giới này rồi.
Đương nhiên toàn nhờ vào hệ thống chống lưng cho cô.
Hồng Phát tuy không phải lần đầu tiên vào thành phố, nhưng hơi bị mù đường, hơn nữa ở đây thường xuyên ngập nước, đánh một ít dấu hiệu sẽ bị bao phủ ngay.
Đến lúc đó chung quanh lại là một cảnh tượng khác, làm cho người ta hoài nghi không biết mình đã từng thật sự đến nơi này chưa.
Lục Mao tuy rằng trí nhớ tốt lại còn rành đường, nhưng cậu ta lại không đáng tin cậy, năng lực biểu đạt rất kém cỏi. Cho dù vừa rồi cậu ta biết phía đông là bên kia, nhưng ý lúc nói ra so với suy nghĩ muốn biểu đạt lại khác nhau như trời với đất.
Du thuyền vòng qua một đống phế thải lớn mất một hồi lâu, đi tới mặt nước tương đối rộng lớn, cách khá xa các tòa nhà còn sót lại.
“Dừng đây đi.” Tuyết Tiêu nói, đeo lên kính bảo vệ mắt.
Hồng Phát dừng thuyền, đi lại quấn cục đá với một bó dây ni lông rồi thả xuống nước.
Lục Mao thì đợi sau khi Tuyết Tiêu xuống nước thì bấm đồng hồ đếm ngược, sau đó đặt nó trên bánh lái, khom lưng nhìn nhìn dưới nước.
Nhưng mà nước biển tối đen nên không thể nhìn thấy tình huống phía dưới như thế nào.
“Chỉ mong lão đại sẽ không có việc gì.” Lục Mao thở dài nói.
Hồng Phát trừng mắt nhìn lại, “Miệng quạ đen! Có lần nào lão đại xuống nước mà không trở về bình an đâu!”
Lục Mao nói: “Chúng ta không thể xem nhẹ xác xuất ngoài ý muốn, ý tao là, chúng ta phải có nguy cơ ý thức, tùy thời làm tốt việc chuẩn bị cứu viện, đừng có như mày, lão đại vừa mới vừa xuống đã bắt đầu câu cá, mày con mẹ nó nếu có thể câu được cá ở đây thì mày chính là lão đại của tao!”
Hắn vừa mới dứt lời, liền thấy Hồng Phát kích động nói: “Ê! Giật giật!”
Cái phao câu cá trên mặt nước lượn qua lượn lại, Lục Mao trợn mắt há hốc mồm: “Quần què?!”
Hồng Phát đứng lên gào hét thu cần câu, đẩy nhanh tốc độ tay thu dây, “Tao có thể cảm giác được rất nặng, cá lớn, nhất định là cá lớn chắc luôn! Mày mau tới đây giúp tao kéo coi!”
Lục Mao đi qua hỗ trợ mà tức giận rủa: “Tao mong mày đừng câu phải cá mập là được.”
“Nói bậy! Vùng biển này không có cá mập!” Hồng Phát phản bác, kích động chờ đợi một màn con cá lao ra khỏi mặt nước.
Được rồi!
Rầm một tiếng, cần câu như trong tưởng tượng vì độ nặng mà hơi uốn cong, nhưng lại không xuất hiện cảnh tượng với đường cong tuyệt mĩ của chú cá nhộn nhạo bứt ra khỏi mặt nước.
Bởi vì thứ lao ra nước lại y chang một con người mặc đồ lặn màu đen, nói thẳng ra, có thể xem như là mỹ nhân ngư.
Tuyết Tiêu kéo ống dưỡng khí xuống, hung hắng hắt nước vào Hồng Phát: “Câu chơi kiểu gì mà lại mắc vào bình dưỡng khí của tôi, thằng ngốc này!”
Hồng Phát đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, lập tức khom lưng hô to: “Lão đại, rất xin lỗi, tôi sai rồi!”
Tuyết Tiêu đi qua, đợi Hồng Phát vứt cần câu cá xong mới lần nữa xôn xao chìm vào trong nước.
Lục Mao cười ứa nước mắt, bên cười bên nói: “Cá, cá lớn, mỹ nhân ngư đồ!”
Hồng Phát xông lên đánh hắn lăn tròn một vòng.
Một năm mười tháng trước, hai người ở ngoại ô rừng bị mười mấy con zombie đuổi theo, cả hai đều không được trời ban cho dị năng, đã là người thường lại còn không có vũ khí, chỉ có thể tuyệt vọng như cái động đen không lối thoát la hét cứu mạng và chạy bạt mạng.
Chạy mãi chạy mãi, đột nhiên có một chiếc xe việt dã với bên ngoài hơi rách nát mở đèn sáng trưng, đón tiếng gió phần phật gào thét chạy tới, sau đó chạy sượt qua hai bọn họ đang chạy thục mạng.
Hồng Phát sợ đến ngây người, tính tình Lục Mao táo bạo, vọt thẳng tới bật ngón giữa với chiếc xe việt dã chạy qua, tức giận la lớn: “Đồ vô nhân tính!”
Mắng xong chưa tới một hồi, đối phương đã vòng đầu xe quay lại. Cửa sổ xe hạ xuống, một cô gái xinh đẹp thắt bím tóc rũ bên vành tai, lười nhác hỏi: “Này, có biết làm cơm chiên cà chua, sườn heo chua ngọt, cánh gà chiên Coca, gà hầm khoai sọ ——”
Còn chưa chờ cô kể xong, Hồng Phát và Lục Mao vừa chạy đuổi theo xe vừa khàn cả giọng nói: “Biết! Cái gì cũng biết! Mãn Hán toàn tịch cũng biết!”
*Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán – Thanh, gồm 108 món ăn
Cô gái xinh đẹp lại không dễ mắc lừa đến vậy, hỏi tiếp: “Thật vậy chăng? Vậy hai người nói nghe thử cơm chiên cà chua nên làm thế nào? Xào cà chua trước hay là chiên cơm trước?”
Phía sau zombie càng ngày càng gần.
Hồng Phát: “Cà chua!”
Lục Mao: “Cơm!”
Hai người nói xong lại liếc nhau.
Hồng Phát: “Cơm!”
Lục Mao: “Cà chua!”
Hiển nhiên trả lời như vậy không thể thuyết phục cô gái xinh đẹp trong xe, ngay khi zombie đuổi kịp với ý đồ lôi hai người trở về, cô quyết đoán giẫm chân ga húc bay zombie tiện thể nói: “Nào, cho hai người thêm một cơ hội nữa, cánh gà chiên Coca thì đổ Coca trước hay chiên cánh gà trước?”
Trong lúc chạy trốn đến cạn sức, hai người rốt cuộc mới ăn ý, trăm miệng một lời nói: “Cánh gà!”
Cô gái xinh đẹp vừa lòng, dừng xe lại để cho hai người bọn họ đi lên.
Từ đó về sau, Tuyết Tiêu rốt cuộc không cần phải chịu đựng kĩ năng nấu nướng thảm không nỡ nhìn của mình, mỗi ngày ba bữa ăn cơm hai đứa em tỉ mỉ nấu nướng.
Hai người lúc ban đầu nấu đồ ăn cũng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng, cuối cùng bị Tuyết Tiêu chê một câu quá tệ lại kích phát thiên phú tiềm tàng, mỗi ngày luôn nghiên cứu thực đơn và rèn luyện kĩ năng nấu nướng, trong khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ thần tốc.
Tuy rằng bọn họ rất kỳ quái một cô gái ở mạt thế thì lấy nguyên liệu nấu ăn từ đâu ra mà dùng mãi không cạn, nhưng khi chứng kiến Tuyết Tiêu tay không bắt được một con gà rừng nhảy nhót tung tăng, bọn họ nhận định dị năng của lão đại là không gian tồn trữ.
Nhưng mà hình như không đúng lắm…
____________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!