Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế


Chương 36


Ngày tháng ở căn cứ trôi qua vô tư vô lự.

Một khoảng thời gian gió êm sóng lặng.

Tuyết Tiêu ngoại trừ xem chừng Thịnh Viện thì không đi nơi nào khác.

Đương nhiên cũng không có ai bắt cô làm gì.

Mỗi ngày tỉnh dậy thì đi ra ngoài chạy bộ, coi Lạc Thanh Phong giúp Giang Nghị rèn luyện thân thể, và luyện cho Đậu Dương chiến đấu.

Mỗi người trong căn cứ có vẻ như ai cũng có chuyện để làm.

Có đội tuần tra, trồng trọt, phụ trách nấu ăn cho cơm tối mỗi ngày, sửa chữa nhà cửa và đường đi.

Có người đổ bệnh thì đi tới nhà y tế lấy thuốc.

Vài vị bác sĩ trong căn cứ đi ngang qua sân thể dục, thấy Giang Nghị bị Lạc Thanh Phong giám sát chạy vòng vòng, yên lặng chuyển qua đi đường vòng, cố gắng để không bị Lạc Thanh Phong trông thấy.

Khi tất cả mọi người bình an sống qua ngày, chỉ có Mai Nhất Xuyên chìm vào lo âu.

Cậu ngồi xổm bên cạnh bậc thang nhà Lạc Thanh Phong hút thuốc, bày ra vẻ thâm trầm, nhả khói thuốc trắng lượn lờ, phối hợp đầu tóc lộn xộn, cả người tràn ngập cảm giác suy sút.

Tuyết Tiêu dắt theo chị và hai đứa em ngậm kẹo mút lẳng lặng nhìn người chặn đường trước mắt.

Mai Nhất Xuyên nhấc điếu thuốc ra rồi lại nhả khói, nói: “Kẹo.”

Tuyết Tiêu lấy một cái trong túi cho cậu.

Thịnh Viện xoè tay, dây leo xanh quấn trên cổ tay nở một đóa hoa nhỏ. Chị cài hoa lên trên tóc Mai Nhất Xuyên, vừa lòng nheo mắt lại.

Hồng Phát lập tức vỗ tay khen nói: “Chị có mắt nhìn quá! Tay nghề của chị quá tuyệt!”

Mai Nhất Xuyên: “……”

Chó nịnh nọt.

Tuyết Tiêu xua xua tay, Hồng Phát và Lục Mao kéo Thịnh Viện đi.

Cô phồng má hỏi: “Có chuyện gì mà tang thương quá vậy?”

Mai Nhất Xuyên dập điếu thuốc, sau đó mở bao kẹo ra, hấp hối nói: “Còn không phải chuyện đi vào cốt truyện à, cứ muốn mình giúp cậu ấy trở thành lão đại căn cứ, nhưng mà cậu ấy vốn không có tâm tư đó, chuyện này thì mình giúp thế nào cho được?”

Tuyết Tiêu ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi tay chống cằm, nghe xong chớp chớp mắt: “Thì bảo anh ấy tạo phản đi.”

“Cậu ấy muốn tạo phản thì đương nhiên quá tốt, mình khẳng định không chối đạo nghĩa vì cậu ấy lên núi đao xuống biển lửa xung phong chắn phía trước.” Mai Nhất Xuyên cắn kẹo mút, giọng có chút mơ hồ không rõ, “Nhưng cậu ấy rất tôn kính Địch lão đại, không có ý tưởng đó.”

“Anh ấy không có, nhưng Trần nhị ca vậy mà có, trước đó còn mượn sức anh ấy, nhưng bị từ chối.” Tuyết Tiêu nói.

Mai Nhất Xuyên trừng lớn mắt nhìn cô, “Chuyện quan trọng như thế vì sao giờ cậu mới nói?!”

Tuyết Tiêu vô tội nhìn trở lại: “Thì cậu đâu có hỏi.”

Mai Nhất Xuyên tức giận đến trợn trắng mắt.

“Người cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ là không có tham vọng dã tâm mà nam chính nên có.” Mai Nhất Xuyên u sầu nói, “Thật không biết đại ma vương chinh chiến bốn phương của bốn năm sau từ đâu ra.”

Tuyết Tiêu hỏi: “Cậu có biết chuyện tinh hạch Dị Khôi không?”

“Kế thừa dị năng hả? Cậu ấy nói với mình rồi.” Mai Nhất Xuyên nhìn cô, “Có vấn đề gì hả?”

Tuyết Tiêu lại hỏi: “Vậy anh ấy có nói với cậu, sau khi kế thừa dị năng của Dị Khôi thì không thể sử dụng tinh hạch thăng cấp không?”

Mai Nhất Xuyên gật đầu, “Nói qua.”

Tuyết Tiêu cứng họng.

Lạc Thanh Phong thật đúng là xem Mai Nhất Xuyên là anh em tốt thật.

Tuyết Tiêu: “Cậu có hỏi qua anh ấy, vì sao biết được chuyện đó không?”

Mai Nhất Xuyên khó hiểu vò đầu, “Hỏi rồi, nhưng cậu ấy nói thì biết thôi.”

Tuyết Tiêu không khỏi lâm vào trầm tư: “Chẳng lẽ đó là hào quang của vai chính hả?”

Không chờ cô nghĩ ra nguyên cớ, liền thấy Hạ Phàm Thiến đi từ con đường đằng trước tới, nghi hoặc nhìn về phía bên này: “Hai người đang làm gì ở đây vậy?”

Mai Nhất Xuyên lập tức đứng dậy đi qua, “Không có gì, hôm nay bảo bối đi tuần tra vất vả, có muốn anh bóp vai mát xa cho em không?”

Hạ Phàm Thiến vòng qua cậu đi nhìn phía sau, thì thấy Tuyết Tiêu đã đứng dậy đi lên bậc thang.

Giữa trưa như cũ là mì gói.

Nhưng không phải chỉ đổ mỗi nước sôi đơn giản, mà có bỏ thêm trứng gà cà chua rau xanh làm mì gói phong phú hơn.

Lục Mao ôm bát ưu thương tố: “Nói đến cùng thì vẫn là mì gói.”

Giang Nghị tráo hai chiếc đũa, nhìn về phía Lạc Thanh Phong nói: “Nếu muốn tôi rèn luyện thân thể, thì không nên cho tôi ăn mì gói mới đúng.”

Lạc Thanh Phong nghĩ nghĩ, hỏi: “Đói chết hoặc mì gói, anh chọn một đi?”

Giang Nghị yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn.

Lúc này Mai Nhất Xuyên chạy tới, có lệ gõ gõ cửa, đứng ngay cửa nói: “Này, ban tuần tra bên kia có người bị bệnh, bắt Thịnh Tuyết Tiêu và Giang Nghị thay ca, buổi tối 6 giờ đến.”

Tuyết Tiêu ừm một tiếng, nội tâm không hề dao động.

Lạc Thanh Phong nói: “Bên đó không còn ai à?”

“Nói là không còn ai, đã xếp lịch sẵn rồi.” Mai Nhất Xuyên buông tay nói, “Trên thực tế thì mấy ngày này cậu ấy chưa làm gì hết, đã có người biểu đạt bất mãn.”

Người này là ai thì mọi người đều biết.

Vì thế Lạc Thanh Phong nói: “Đến lúc đó tôi đi cùng với hai người.”

Mai Nhất Xuyên tỏ vẻ tiếc nuối: “Cậu không đi được đâu, hôm nay là ngày chúng ta vào thành phố tìm vật tư.”

Lạc Thanh Phong: “……”

Thời gian thật ra chọn rất khéo.

“Tụi em có thể xảy ra chuyện gì ở căn cứ được chứ, anh đi ra bên ngoài mới phải cẩn thận.” Tuyết Tiêu cười híp mắt nói với Lạc Thanh Phong.

Đội tuần tra chỉ phụ trách an toàn trong phạm vi căn cứ, đội vũ trang thì cần phải đi vào trong thành trấn bị zombie chiếm lĩnh.

Bọn Lạc Thanh Phong xuất phát vào buổi chiều.

Trước cửa lớn của căn cứ có vài chiếc xe việt dã đợi sẵn, người của đội vũ trang khi đi ra ngoài mặc áo ngụy trang, trang bị vũ khí, nhìn qua mỗi một người thì ai cũng có thể đánh đấm.

Đậu Dương cũng ở trong đó, mới vừa vẫy tay với Lạc Thanh Phong gọi anh, bên cạnh liền xẹt qua một cái bóng trắng.

“Anh Thanh Phong!” Bành Tú thở hổn hển chạy tới gần Lạc Thanh Phong, đưa hộp đồ ăn trong tay ra, “Em làm cho anh một ít đồ ăn, buổi tối có đói bụng thì lấy ăn nha.”

Lạc Thanh Phong không nhúc nhích, lễ phép nói: “Cảm ơn, không cần.”

Bành Tú: “Anh cứ cầm đi.”

Đậu Dương bước nhanh lên đón lấy hộp đồ ăn, cười nói sáng lạn với Bành Tú: “Cảm tạ nha Bành Tú.”

Bành Tú tức giận trừng cậu: “Không phải cho cậu đâu! Đây là tôi cho anh Thanh Phong mà!”

“Anh ấy có chị dâu lo đồ ăn vặt rồi, không ăn đâu.” Đậu Dương chu chu môi với Mai Nhất Xuyên đi tới, “Đến lúc đó còn không phải cho anh em bọn tôi ăn hộ, không phải nên cảm ơn cô trước à!”

Bành Tú hừ nói: “Đồ ăn vặt gì cơ? Tôi cũng có thể làm cho anh Thanh Phong!”

Đậu Dương nhìn Lạc Thanh Phong, Lạc Thanh Phong ngây ra, sau đó đi tới chỗ Tuyết Tiêu đứng cách đó không xa.

Tuyết Tiêu đang đi theo Giang Nghị đánh giá lưới sắt xung quanh.

Lúc thấy Lạc Thanh Phong đi tới trước người, Tuyết Tiêu hỏi: “Sao á?”

Lạc Thanh Phong nói: “Đồ ăn vặt.”

Tuyết Tiêu cứng họng.

Cô nhìn thấy đám người Bành Tú đứng sau Lạc Thanh Phong, tức khắc hiểu rõ.

Tuyết Tiêu lấy chocolate và kẹo bông gòn trong túi ra, thậm chí còn có mấy túi quả khô nhỏ.

Lạc Thanh Phong ôm đồ ăn vặt đầy cõi lòng, quay đầu lại nhìn đám người Bành Tú.

Đậu Dương: “……”

Con mẹ nó cậu chỉ thuận miệng nói chơi, không nghĩ tới vậy mà có thật!

Mai Nhất Xuyên giơ tay chỉ chỉ quả khô trong lòng ngực Lạc Thanh Phong, nói với Bành Tú: “A Tú, đừng tự làm mình quá khó xử.”

Lúc Bành Tú thấy rõ Lạc Thanh Phong ôm cái gì thì thiếu chút nữa khóc nấc lên.

Cô nàng quả thật là không làm được!

Bành Tú không cam lòng hỏi: “Chị ta lấy đâu ra?!”

Mai Nhất Xuyên nhún vai, “Tôi nào biết.”

Đậu Dương ôm hộp đồ ăn cảm thán: “Thiên thần xứng tiên nữ, có phép thuật cả.”

Bành Tú tức đến mức giật lại hộp đồ ăn rồi bỏ chạy.

Mai Nhất Xuyên: “Ai mượn cậu lắm miệng, đồ ăn tới tay rồi còn không giữ được.”

Đậu Dương giơ tay sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nhún vai.

Lạc Thanh Phong ôm đồ ăn vặt nói: “Tôi phải đi rồi.”

Tuyết Tiêu gật gật đầu, đi tới trước một bước, nói: “Anh lại đây xíu.”

Lạc Thanh Phong nhìn cô, đi tới gần, “Sao vậy?”

“Cúi đầu.” Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Cao quá em không với tới.”

Lông mi Lạc Thanh Phong run rẩy, do dự, vẫn nghe lời cúi đầu xuống.

Tuyết Tiêu nhón chân, trước ánh nhìn chăm chú ái muội của những người khác, duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng đầu Lạc Thanh Phong.

Lạc Thanh Phong: “……”

Tuyết Tiêu cười nói: “Lên đường bình an.”

Đồng thời mở ra rương bảo vật cao cấp: Thu được phiếu đổi dị năng x5

Mấy ngày gần đây điểm đổi mới của rương bảo vật càng thêm quá phận.

Từ phòng người khác chuyển qua trên đầu người khác.

Bởi vậy Tuyết Tiêu chỉ có thể nhìn mà không thể thu hoạch, vừa đau lòng vừa hậm hực.

Giờ cơm chiều, người của đội tuần tra tới tìm cô và Giang Nghị phát trang bị và bộ đàm, sau khi ăn xong thì đưa hai người đến khu vực yêu cầu tuần tra.

Đội trưởng hỏi: “Trong hai người ai lái xe?”

Giang Nghị lắc đầu, Tuyết Tiêu nói: “Tôi.”

Đội trưởng có chút kinh ngạc, đưa chìa khóa xe cho cô, “Cần phải có người đi ra bên ngoài tuần tra, cô biết lái xe thì cô đi đi, cách mỗi một giờ thì lái một vòng.”

Tuyết Tiêu nhận lấy chìa khóa.

Đội trưởng thấy hai người bọn họ toàn là người trẻ tuổi, lại còn có cả một cô gái, không giống đám người Tôn Lão Lục nói kiêu ngạo như vậy, vì thế mềm lòng nói: “Bây giờ vẫn kịp về nghỉ ngơi dưỡng sức, đến giờ thay ca thì lại đến.”

Tuyết Tiêu và Giang Nghị cùng từ chối.

Hai người chờ luôn bên cạnh lưới sắt.

Bóng đêm dần dần đậm hơn lạnh hơn, người gác trên tháp đằng trước ngáp ngủ.

Giang Nghị ghé vào bên cửa sổ xe, cảm thán nói: “Không nghe nói người của phòng y tế sẽ bị kéo đi tuần tra.”

“Bởi vì anh đắc tội với người ta.” Tuyết Tiêu thành thật đáp.

“Lúc trước nên nhường chỗ ngồi cho Bành Tú mới phải.” Giang Nghị hối hận nói.

Tuyết Tiêu cười nói: “Vậy thì anh đắc tội tôi.”

Giang Nghị nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn nên đắc tội Bành Tú thì hơn.”

Một tay Tuyết Tiêu chống cửa sổ xe, nghiêng đầu, nhìn Giang Nghị như suy tư gì đó rồi hỏi: “Bác sĩ Giang, anh cảm thấy mình sẽ thích người con gái như thế nào?”

Giang Nghị sửng sốt, “Cô nói đến đề tài này với tôi làm gì?”

“Tò mò thôi.” Tuyết Tiêu nói.

Giang Nghị nghĩ nghĩ, nói: “Đầu tiên, ngoại trừ Bành Tú.”

“Không được.”

Tuyết Tiêu: “……”

Giang Nghị đỡ gọng kính, hơi ngượng ngùng cười: “Tôi cũng không biết mình sẽ thích người thế nào, nhưng tôi biết mình khẳng định không thích người ra sao.”

Vì thế Tuyết Tiêu hỏi: “Loại hình Mary Sue vạn người mê thì có thích không?”

Giang Nghị: “Nói rõ hơn đi?”

“Tan nát cõi lòng phân đủ ba bốn mảnh tình, gặp được ai yêu người đó, còn toàn là chân ái.” Tuyết Tiêu nghiêm túc nói, “Mọi người yêu cô ấy, thiện lương đơn thuần, xinh đẹp, từ bi với thiên hạ.”

Giang Nghị nghiêm túc nghe xong, sau đó cảm thấy khả năng là mình bị chơi: “Nghiêm túc?”

Tuyết Tiêu: “Nghiêm túc.”

Giang Nghị rút nhẹ khoé mắt xong nói: “Không thích, tuyệt đối không thích, chết cũng không.”

Tuyết Tiêu nghe xong cười, nói: “Sau này anh đừng có tự vả mặt à nha.”

Giang Nghị điên cuồng lắc đầu.

Một lát đã tới giờ, hai người chính thức vào ca, trở thành đội viên tuần tra căn cứ bắt đầu công tác.

Mai Nhất Xuyên trước khi đi có nói qua với cô, Tôn Lão Lục cố ý, bắt Tuyết Tiêu làm việc một cách hợp lý, khiêu khích đối phương một chút.

Tuyết Tiêu hỏi vì sao.

Mai Nhất Xuyên nói: “Không phải bây giờ cậu là cục cưng nằm ở đầu quả tim của Thanh Phong đấy à, nếu ông ta động đến cậu, khẳng định có thể kích thích Thanh Phong.”

Nếu Lạc Thanh Phong muốn phân cao thấp với Tôn Lão Lục, bên Địch lão đại sẽ khó xử.

Địch lão đại nếu không đứng bên phe Tuyết Tiêu, vậy thì Lạc Thanh Phong rất có khả năng phản bội Địch lão đại.

Bàn tính cứ đánh như ý như thế.

Tuyết Tiêu lại cảm thấy ông ta đang nằm mơ.

Cứ như thế, cô lái xe đưa theo Giang Nghị đi ra ngoài lưới sắt tuần tra, một người canh trên tháp còn không có.

Giang Nghị do do dự dự nói: “Nếu bị hỏi tới ——”

“Cứ nói tôi bắt cóc anh.” Mặt Tuyết Tiêu không đổi sắc, “Xảy ra chuyện gì tôi gánh hết.”

Hai người lượn vài vòng bên ngoài, lượn mệt rồi thì ngừng trước tháp canh nghỉ ngơi, cầm kính viễn vọng quan sát khắp nơi.

Kính viễn vọng nhìn đêm là Tuyết Tiêu cung cấp, Giang Nghị đã quen không hỏi cô lấy đâu ra nữa.

Tuần tra hơn hai giờ, không thấy có gì dị thường, hai người cảm thấy đêm nay cứ như vậy.

Tuyết Tiêu lái xe mệt mỏi, cuối cùng dứt khoát đi bộ luôn.

Giang Nghị nhắm mắt theo đuôi đi theo cô, sợ bị lạc.

Nếu có người gặp phải hai người đi dạo loạn trong rừng vào buổi tối, sợ là sẽ bị dọa sợ mất mật.

Tuyết Tiêu bò lên trên một sườn núi thoải, vốn định ngắm nhìn phong cảnh bên dưới căn cứ, lại nghe thấy Giang Nghị ở bên cạnh kinh ngạc cất tiếng.

Cô cảnh giác hỏi: “Sao thế?”

“Bên kia, có người.” Giang Nghị không tự giác nhỏ tiếng lại, “Có hơi quen mắt.”

Tuyết Tiêu theo hướng anh chỉ nhìn qua.

Tầm nhìn của kính viễn vọng nhìn đêm cũng xa cỡ hai ba trăm mét.

Trên thấu kính là một cô gái mặc áo lông, ngồi trước một tảng đá duỗi tay gõ tín hiệu.

“Hạ Phàm Thiến?” Thấy rõ tướng mạo cô gái, Tuyết Tiêu liền nhướng mày, “Con bé ở đó làm gì?”

Giang Nghị cũng nhận ra, hỏi: “Chờ Mai Nhất Xuyên hả?”

“Có đợi thì đi tới cửa chính mà đợi, chỗ này là rừng rú sau căn cứ mà.” Tuyết Tiêu cảm thấy không được bình thường lắm, “Con bé hơn nửa đêm không ngủ mà chạy tới đây làm gì?”

Giang Nghị lại nói: “Nếu không phải chờ Mai Nhất Xuyên, vậy 99% là đang đợi người khác.”

Hai người trầm mặc quan sát, thấy Hạ Phàm Thiến cẩn thận cảnh giác, quan sát bốn phía, cuối cùng đứng dậy đi vào sâu trong rừng.

Tuyết Tiêu và Giang Nghị liếc nhau, lặng lẽ dõi theo.

Nhìn thái độ cẩn thận cảnh giác của Hạ Phàm Thiến, khẳng định đang làm chuyện không thể gặp ánh sáng. Hoặc là canh lúc trăng khuất gió lặng giết người, hoặc là canh lúc bạn trai không ở đây đi yêu đương vụng trộm.

Hạ Phàm Thiến một đường đi đi dừng dừng, cuối cùng đi vào một cái sơn động ở phía trước.

Trước động có một cây hoa quế rất lớn, đúng dịp đầu xuân đang nỗ lực đâm chồi.

Hạ Phàm Thiến có vẻ như gọi với vào bên trong, không đến một hồi, có một người đàn ông đi ra từ trong động.

Hai người ôm nhau hôn môi, Hạ Phàm Thiến tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống, rồi quấn cho người đàn ông đó.

Tuyết Tiêu: “Ồ quao.”

Giang Nghị: “Ồ quao.”

Hai người nhìn hình ảnh trên thấu kính, vì Mai Nhất Xuyên yên lặng thắp nến trong lòng.

Tuyết Tiêu nhỏ giọng hỏi; “Anh có biết đọc khẩu hình không?”

Giang Nghị tiếc nuối trả lời: “Không biết.”

Hai người bọn họ còn đang đứng đó, lại thấy có thêm một người đàn ông khác đi ra từ trong động.

Tuyết Tiêu: “……”

Sau đó là người thứ ba.

Trán Giang Nghị toát mồ hôi.

Thứ tư ——

Hai người ý thức được chuyện này có vẻ không hề đơn giản.

_______________

“Lấp được đúng nửa hố rồi á! Ghê hôn? Thả sao tiếp động lực nèooo các tình êu của toiii”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN