Đế Bá - Lý Bát Dạ - Chương 50: Hung hăng càn quấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Đế Bá - Lý Bát Dạ


Chương 50: Hung hăng càn quấy


Lúc này, một thanh niên bước xuống chiến xa, chỉ thấy thanh niên này anh tuấn tiêu sái, nét mặt đầy ngạo khí, trên thân mặc long bào, hắn long hành hổ bộ đi xuống giống như đế vương quân lâm thiên hạ.

Mặc dù thanh niên này đã cố thu liễm khí tức của mình lại nhưng vẫn khiến tu sĩ rùng mình. Người thanh niên bước đi trên hư không, như có bậc thang vô hình nối liền xuống mặt đất.

– Nam thiên quận vương – Nam Thiên Hào.

Nhìn thấy thanh niên này, Tử Hà Quan sợ hãi hô to.

Nghe được ba từ “Nam Thiên Hào”, không ít tu sĩ ở đây động dung, cho dù có một thiên tài kiệt ngạo cũng biến sắc.

Nghe đồn rằng, đời này, Nam Thiên thượng quốc sinh ra một tuyệt thế thiên tài, đó là Nam Thiên thiếu hoàng, thái tử Nam Thiên thượng quốc, thiên phú kinh tuyệt vô song, thậm chí còn có người xưng là Phi Dương tiên đế thứ hai. Mặc dù Nam Thiên Hào so với đường huynh Nam Thiên thiếu hoàng vẫn còn thua kém, nhưng thiên phú của hắn rất kinh người, hắn đã từng lập nhiều công lao không nhỏ cho Nam Thiên thượng quốc.

Vài phút sau, Nam Thiên Hào đi xuống bên dưới, ánh mắt của hắn quét qua, nhìn thấy Lý Sương Nhan xinh đẹp đứng bên dưới, Nam Thiên Hào vui mừng bước tới gần, đi đến trước mặt Lý Sương Nhan, Nam Thiên Hào cười nói:

– Thì ra là Lý tiên tử, nàng cũng tham gia Ma Bối Lĩnh?

Trên thực tế, Nam Thiên Hào là một trong những người theo đuổi Lý Sương Nhan, thậm chí hắn còn tới Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn, chỉ tiếc bị Cửu Thánh Yêu Hoàng cự tuyệt.

Lúc này, Lý Sương Nhan chỉ lạnh nhạt gật đầu, xem như chào hỏi.

Nam Thiên Hào không bỏ cuộc, hắn vừa cười vừa nói:

– Năm đó, sau khi gặp được dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Lý tiên tử, hôm nay gặp lại, Lý tiên tử càng đẹp hơn trước kia. Không biết, lần này đến Ma Bối Lĩnh, Lý tiên tử tới một mình hay đi với Yêu Hoàng?

– Ta đi một mình.

Lý Sương Nhan không muốn nhiều lời, mà chỉ lãnh đạm trả lời.

Nam Thiên Hào mỉm cười mê người, nói:

– Không sao, lần này đến Ma Bối Lĩnh đoạt bảo, ta mang theo rất nhiều cường giả, không bằng Lý tiên tử cùng đồng hành với ta, chúng ta cùng nhau đi lấy bảo vật kinh thế trong Ma Bối Lĩnh.

Đối với Nam Thiên Hào chân thành mời, Lý Sương Nhan dứt khoát không thèm để ý, nàng lạnh lùng đứng sang một bên, ôm lấy cánh tay của Lý Bát Dạ.

Mặc dù nói Nam Thiên Hào được xưng tuấn kiệt của Nam Thiên thượng quốc, nhưng trong lòng Lý Sương Nhan chỉ có mỗi hình bóng thiếu gia, nàng không thèm quan tâm tới nam nhân nào khác.

Lý Sương Nhan lãnh đạm như vậy, khiến Nam Thiên Hào cảm thấy xấu hổ, nhìn Lý Sương Nhan ôm cánh tay Lý Bát Dạ, nhất thời ánh mắt Nam Thiên Hào trở lên lạnh lẽo, sát khí bốc lên ngùn ngụt.

Nam Thiên Hào cố nén ý định giết người, hắn bắt đầu dò xét Lý Bát Dạ: tướng mạo bình thường, khí thế thường thường, huyết khí nhỏ yếu, cũng không đẹp trai, vừa nhìn là biết mặt hàng cùi bắp, không đáng một đồng.

Cuối cùng, ánh mắt Nam Thiên Hào ngưng tụ, lạnh lùng nói ra:

– Tiểu tử, ngươi tên là gì, xuất thân môn phái nào?

Mới đầu Nam Thiên Hào còn cho rằng Lý Bát Dạ là hạ nhân của Lý Sương Nhan, nên hắn không thèm để ý. Nhìn Lý Sương Nhan như chim nhỏ nép vào long nam nhân khác, Nam Thiên Hào có cảm giác trên đầu mình mọc cỏ xanh rờn.

Khi Nam Thiên Hào lạnh giọng chất vấn, Lý Bát Dạ chỉ nhìn hắn một cái, không nói câu nào, vừa ôm mỹ nữ vừa ngắm phong cảnh.

Thời điểm này, có không ít người ngừng thở, một người là quận vương, đệ nhất thiên tài, một người là tiểu bối vô danh, trẻ trâu ngáo đá, lúc này, rất nhiều người hy vọng Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Nam Thiên thượng quốc xung đột, khi đó bọn họ có thể đục nước béo cò.

– Tiểu tử, hỏi ngươi đó, còn không mau quỳ xuống báo cáo với quận vương!

Một cường giả Bảo Thánh thượng quốc nhìn Lý Bát Dạ quát lạnh.

Lúc này, Lý Bát Dạ lạnh nhạt nói:

-Cút.

Ngay khi Lý Bát Dạ vừa nói xong, rất nhiều người trên sườn đồi đưa mắt nhìn nhau, tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo, Nam Thiên thượng quốc là quái vật khổng lồ bực nào, mới mở miệng đã đắc tội Nam Thiên thượng quốc. Nếu như tiểu tử này là kinh tài tuyệt diễm, lai lịch kinh thiên, vậy thì cũng bỏ đi, nhưng mà tiểu tử này lại là một bao cỏ, huyết khí đạo hạnh đều bình thường, vừa nhìn qua đã thấy là kẻ ăn bám nữ nhân! Không ngờ vẫn hung hăng càn quấy như thế.

– Đồ không biết sống chết.

Nam Thiên thượng quốc bị sỉ nhục, có cường giả trên chiến xa quát lạnh một tiếng, trong nháy mắt, hắn tế ra Bảo khí, trảm tới Lý Bát Dạ.

– Ba… ba… ba..

Tên cường giả Nam Thiên thượng quốc vừa nhảy xuống còn chưa kịp tấn công đã bị Lý Sương Nhan tát hơn mười cái, khiến hắn xấu hổ đỏ cả mặt.

– Ta liều với ngươi…

Tên cường giả này rống to, đánh tới Lý Sương Nhan.

Lý Sương Nhan liền hừ lạnh một tiếng, bước ra phía trước.

Oanh!

Lý Sương Nhan vừa đứng ra, khí thế trùng thiên, trên người nàng phát tán ra ánh sáng thánh khiết tỏa sáng ngàn dặm, nàng nâng ngón tay như ngọc điểm qua, “Phanh” một tiếng, tên cường giả kia liền bị đánh bay, trong khoảng thời gian ngắn không đứng lên nổi.

Lý Sương Nha vừa ra tay, lập tức khiến rất nhiều cường giả trẻ tuổi biến sắc.

– Chẳng lẽ Ngọc Thanh thánh thể của Lý tiên tử đạt tới đại thành?

Thiếu chủ Phi Giao Hồ hoảng sợ nói ra. Thánh thể đại thành là chuyện vô cùng đáng sợ, đừng nói là thiếu chủ Phi Giao Hồ, ngay cả thiên tài Giang Tả Hầu cũng khiếp sợ không thôi.

Lý Sương Nhan tu luyện Giao cấu tiên thể, mặc dù chỉ có chút thành tựu, nhưng đây là chung cực thể thuật của thế gian, không phải Ngọc Thanh Thánh thế sao có thể so sánh.

– Tiểu tử, có dám chiến một trận hay không!

Lúc này, Nam Thiên Hào ghen ghét tới phát cuồng, hắn mang tất cả lửa giận phát tiết lên người Lý Bát Dạ. Khí thế của Nam Thiên Hào tăng vọt, hai mắt mãnh liệt, lệ khí hung tàn bao phủ Lý Bát Dạ.

Lý Bát Dạ nhìn qua đám người Nam Thiên Hào, bình tĩnh nói:

– Nam Thiên Thượng quốc cái gì chứ, chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi!

Lý Bát Dạ nói như vậy làm cho người ở sườn đồi im lặng, người hung hăng càn quấy thì bọn họ đã nhìn thấy, nhưng hung hăng càn quấy đến loại tình trạng này thì đúng là vô địch! Ngay cả Nam Thiên thượng quốc còn không đặt vào trong mắt, hoặc là tiên đế, hoặc là tên điên!

– Đồ không biết sống chết, dám làm nhục Nam Thiên thượng quốc, ta phải tru cửu tộc của ngươi!

Nam Thiên Hào lập tức cuồng nộ, sát ý trùng thiên, nếu không phải có Lý Sương Nhan ở bên, hắn đã lao lên chém Lý Bát Dạ rồi.

– Tru cửu tộc của ta?

Ngay lúc này, Lý Bát Dạ cười rộ lên, nói:

– Chỉ bằng mấy con kiến mà dám nói tru tộc ta, các ngươi quá coi trọng chính mình rồi.

– Khẩu khí thật lớn?

Một giọng nói vang lên, theo đó một thanh niên cất bước đi tới, sau lưng thanh niên này còn có mấy lão già đi theo, tuy mấy lão già này thu liễm khí thế, nhưng mà mỗi một người vẫn có khí tức khiến người ta khiếp sợ.

Thanh niên này hơn 20 tuổi, mày kiếm mắt sáng, khí thế hạo nhiên, khí vũ hiên ngang, thân thể hắn tỏa ra khí chất bất phàm, giống như hạc giữa bầy gà.

Thanh niên vừa đi tới này chính là Thánh Thiên Đạo, hoàng tử của Thánh Thiên giáo, thiên tài của trung vực. Năm mười lăm tuổi hắn đã chấp chưởng lãnh địa rộng lớn của Bảo Thánh thượng quốc, dưới trướng có trăm vạn hùng binh, hắn đã từng lập nhiều công lao hiển hách cho Bảo Thánh thượng quốc.

Lúc này, Thánh Thiên Đạo ngưng mắt nhìn Lý Bát Dạ:

– Một phế vật Ích Cung Cảnh cũng dám sủa loạn. Ngươi cho rằng có Cửu Thánh Yêu Môn chống lưng liền có thể hoành hành cương quốc sao? Thời đại đạo trung đã qua, khắp nơi đều là ngọa hổ tàng long, thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngươi chỉ là một phế vật không đáng nhắc tới mà thôi.

Toàn bộ tu sĩ nơi đây thấp nhất cũng là Dục Niết, Thiên Nguyên. Vậy mà Lý Bát Dạ chỉ có tu vi Ích Cung, tu vi như vậy không đáng nhắc tới. Thánh Thiên Đạo vừa xuất hiện liền khinh thường Lý Bát Dạ.

– Ngọa hổ tàng long? Thiên tài xuất hiện lớp lớp?

Lý Bát Dạ chậm rãi nói:

– Long hổ cũng chỉ là con giun dưới chân ta mà thôi!

– Cuồng vọng!

Thấy Lý Bát Dạ nói năng hung hăng càn quấy như thế, có tu sĩ không nhịn được quát lên.

– Chỉ là một phế vật mà cũng tưởng mình vô địch thiên hạ!

Thánh Thiên Đạo khinh thường hừ lạnh.

– Cửu thiên thập địa, chỉ có chịc tâm của ta vô địch.

Lý Bát Dạ tự tin nói.

Lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên, khen:

– Nói hay lắm, thiên tài cũng chẳng là gì cả, đơn giản là trời sinh túi da tốt mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN