Thất Đại Thiên Quy
Quyển 3 - Chương 3: Khai Linh và võ đạo đệ nhị cảnh giới
Diệp Vân ở Phong Vân học viện một tháng cuối cùng đem môn Cảm Linh hoàn thành. Đúng như Tô đạo sư nói, tu đạo không có đường tắt, nhưng nếu cố gắng, kiên trì thì nhất định có báo đáp.
Hôm nay nó theo học môn Khai Linh. Lớp học này diễn ra ở một phòng học hình lục giác, trong phòng có đặt một cái lò hương tỏa khói liu riu. Diệp Vân bắt chước đám học sinh trong lớp lấy ra một cái bồ đoàn rồi ngồi xếp bằng trước hương đồng.
Dạy môn học này là Tô Duy Á. Hôm nay nàng vẫn mặc đạo bào Phong Vân môn màu lục, nhưng tóc búi cao, phía trước hai mái chẻ ra ôm lấy khuôn mặt hình tim cùng cặp kính đen huyền. Tô Duy Á dáng người rất đẹp, hơi đầy đặn mà nảy nở, cùng với đường nét lộ ra rất mê người. Bất quá, nam nhân không có ai dám dùng ánh mắt thô bỉ nhìn nàng. Có gan làm việc đó thì hẳn không sợ bị móc mắt rồi.
Tô Duy Á chăm chú lớp học, không sai biệt lắm ba mươi người, đều trong độ tuổi tám đến mười. Duy có Diệp Vân là ngoại lệ. Từ chỗ hồ sơ, nàng biết được thằng bé là một học sinh mới, còn chưa tu đạo bao giờ, cho nên tư chất nó biểu hiện càng làm nàng kinh ngạc.
Ánh mắt Tô Đạo sư không khỏi nhìn Diệp Vân có phần thích thú, bởi thằng bé có một khí chất gì đó rất khó nói lên lời, bao nhiêu năm dạy học sinh mà nàng chưa từng thấy qua.
“Hôm nay chúng ta sẽ học về Khai Linh. Cái gì là Khai Linh, ta sẽ nói qua.” Tô Đạo sư nói.
“Người tu đạo có thể hấp thu linh lực vào trong cơ thể, sau đó tái xuất ra tạo thành đạo thuật. Chỉ cần linh lực trong cơ thể không dứt thì có thể xuất ra thần thông không ngớt. Không những thế hấp thu linh lực đến một độ nhất định, thì cơ thể sẽ sinh ra biến hóa, trở nên mạnh mẽ hơn, tuổi thọ cũng kéo dài hơn. Việc hấp thu linh lực giúp nâng cao tố chất thân thể chính là tu luyện.”
“Khai Linh chính là quá trình đưa linh lực từ bên ngoài tự nhiên vào trong đan điền để đánh thức linh căn. Đây là cửa ải quan trọng nhất để bắt đầu tu luyện.”
“Phương pháp khai linh ta sẽ nói rõ. Các trò nhìn vào trong sách, cùng chú ý lắng nghe..”
Diệp Vân ngồi thiền xếp bằng đả tọa song bàn. Hai bàn tay nó đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hơi mở ra còn ngón tay hướng về trước mặt, đồng thời giữ cho cằm thấp, đỉnh đầu hướng lên trên tạo thành thế ngũ tâm triều thiên.
Thằng bé mắt nhắm khẽ, thả lỏng đầu óc, đưa tinh thần vào trạng thái không minh. So với đứng tấn (một thế luyện võ), thì việc ngồi thiền quả là đơn giản hơn, nó dễ dàng loại bỏ hết tạp niệm chuyên tâm vào tu luyện.
Sinh ra nhằm con nhà võ, Diệp Vân không lạ lẫm gì đối với các huyệt đạo và kinh lạc, cũng như phương pháp hít thở, vận khí, tụ khí, dẫn khí. Dù tu đạo khác với tu võ bởi hấp thu linh lực từ bên ngoài vào, còn tu võ thì sản sinh ra nội lực từ bên trong. Nhưng đều dựa trên nguyên tắc vận hành các đại huyệt và hệ thống kinh lạc như nhau nên nó dễ dàng nắm được bí quyết. Nhanh chóng khai mở các huyệt bị từ lòng bàn tay và bàn chân cho tới đỉnh đầu.
Cảm giác thanh lãnh truyền vào lòng bàn tay, tựa như có dòng nước lạnh đi vào tay nó rồi chạy dọc theo mạch máu tiến vào nội thể. Diệp Vân tinh thần không loạn, chuyên tâm dẫn dắt dòng linh khí ấy theo lộ tuyến kinh lạc mà sách đã hướng dẫn đi vào đan điền. Kinh lạc là ống dẫn, còn đan điền là bể chứa, linh khí đi theo kinh lạc được đổ dồn về đây. Linh khí mười phần vào tới đan điền chưa được một, thằng bé chưa kịp cảm ứng được gì thì chúng đã tan rã tiêu thất. Khai linh lần đầu tiên của hắn thất bại.
Thằng bé kiên nhẫn thử lại, hai lần, ba lần, rồi năm lần linh khi vào đến đan điền không hề lưu lại chút gì. Luyện đến lần thứ mười chín, tinh thần của nó mệt mỏi, mồ hôi đã đổ ra nhễ nhại khắp áo lót. Kinh mạch bắt đầu cảm thấy đau nhức, nó vốn muốn thử thêm lần nữa thì bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Tô đạo sư. Không nghĩ lúc nó khai linh dẫn khí, đạo sư vẫn luôn để mắt đến mình.
Tô Duy đạo sư nghiêm khắc nói: “Mỗi người dù khai linh thành công hay chưa, thì đều phải nhớ lấy tu đạo tuyệt đối không được dục tốc. Phải căn cứ vào tình trạng thân thể của mình mà dẫn khí phù hợp. Mỗi lần chỉ tập cho đến khi thân thể chạm ngưỡng mệt mỏi thì thôi, không được cưỡng bức cơ thể vận hành nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.”
Diệp Vân biết đạo sư là đang cảnh tỉnh mình, thầm trong lòng cảm tạ. Nó vừa rồi quá nóng lòng mà muốn tu tập vượt quá chịu đựng của thân thể, đó là đại kị. Dù trong sách có ngăn cấm nhưng mà bản thân không tự chủ được sinh ra chấp niệm, may mà có đạo sư ngăn cản kịp thời. Đây chính là khác biệt nếu tự tu luyện và có đạo sư hướng dẫn, tự tu luyện rất dễ đi nhầm đường, tổn hại chính mình. Thằng bé không tiến hành khai linh nữa mà vẫn giữ nguyên tư thế xếp bằng, chiếu theo phương pháp trong sách tiến hành điều dưỡng hơi thở khiến cho tinh thần và kinh mạch được hồi phục.
Buổi học kết thúc, Diệp Vân vừa ra khỏi lớp tu luyện thì gặp Thái Hòa đang đứng đợi. Đã thành thói quen, Thái Hòa nếu được về sớm thì lúc nào cũng chờ Diệp Vân, hai người vừa đi vừa trò chuyện chẳng bao lâu về tới kí túc xá.
*
* *
Diệp Vân mười một tuổi mới bắt đầu học đạo, so với bạn bè thì hơi trễ, do đó nó càng phải cố gắng nhiều hơn. Nó không lo sao được, khi mà trách nhiệm gia tộc, mối thù đè nặng trên vai, nó đã lựa chọn tu đạo nhất quyết không thể để đây là một sự sai lầm.
Diệp Vân thở dài một tiếng, lại thất bại nữa rồi, lần nào cũng ôm tâm trạng chờ mong nhưng thủy chung vẫn thành thất vọng. Khai linh là cửa ải đầu tiên của người tu đạo, cũng là một ải rất khó khăn. Có thể hiểu một cách hình tượng: Khí trong tự nhiên giống như một bầy ngựa hoang, Kinh Mạch là thông đạo, Huyệt là cánh cổng còn Đan Điền là chuồng. Khai linh chính là mở cửa thông đạo, lùa bầy ngựa hoang vào chuồng của mình, nếu có thể thuần phục dù chỉ một con thì coi như là thành công. Nhưng bầy ngựa hoang hung hãn, mà thông đạo mới xây dựng thì non yếu, chưa về tới nơi bọn chúng đã chạy trốn hết dọc đường hoặc chuồng không chắc thì cũng không nhốt được một con nào hết.
Diệp Vân thất bại lần này vừa tròn một tháng học Khai Linh. Trong tâm không thất vọng không được, khi nhìn bạn bè từng đứa một thành công báo ra, trong lòng nó càng lặng ngắt. Dù sao khai linh nhanh hay chậm cũng đại biểu tư chất của mỗi người. Nhưng nó có thể làm gì, ngoài tiếp tục cố gắng chứ, Diệp Vân đành bình ổn hơi thở lại chuẩn bị nghỉ ngơi thì Hỏa Hầu (nằm ở đốt sống thứ bảy từ dưới lên) sinh ra khí nóng, một luồng năng lượng mới lần đầu xuất hiện.
Thằng bé đối với luồng nhiệt khí mới sinh ra thì cảm thấy kinh ngạc, khéo miệng nhích lên nụ cười bất đắc dĩ. Sau khi từ nông trang trở về, nó bỏ bê việc tập võ, không nghĩ tới giữa lúc tu đạo còn không có thành tựu, lại đột phá thêm một bước trên con đường võ học. Luồng nhiệt khí vừa rồi chính là nội lực do công pháp võ thuật Diệp gia tạo thành, báo hiệu thằng bé đã trở thành một nhị giai võ giả.
Mấy tháng trước nó đã luyện đến hậu kì võ giả sơ cấp, nay chỉ là nước thuận thuyền lên, tiến vào cảnh giới tiếp theo. Việc đột phá bất ngờ khiến thằng bé cảm khái, luyện võ so với tu đạo thì nó càng có cơ sở hơn. Trước kia nó không muốn học võ, tập cũng chiếu lệ theo lệnh phụ thân. Hôm nay hoàn cảnh đã khác, Diệp Vân không còn bị thúc ép nữa, nhưng giờ nhà họ Diệp chỉ còn mỗi nó, nếu để bí kíp gia tộc thất truyền thì quả là một tội lớn. Nó gánh vác trên vai mối thù gia tộc, cũng có trọng trách phải phục hưng Diệp gia, tâm pháp truyền thừa không thể đến đây mà đứt đoạn được.
Suy nghĩ giây lát, Diệp Vân quyết định chiếu theo khẩu quyết tâm pháp Diệp gia mà luyện tập. Lúc này Tô Đạo sư cũng không có trong lớp, mặc khác, luyện nội công dựa vào hít thở giống như ngồi thiền điều khí bình thường, không có biểu hiện gì khác biệt, cho nên thằng bé bạo gan ngồi tại chỗ mà làm.
Diệp Vân hít sâu một hơi bằng mũi, dùng tư tưởng đưa hơi đó xuống đan điền rồi tới Hỏa Hầu, từ đi đến đâu thì bụng phình ra đến đấy. Khi hơi đến Hỏa Hầu thì kết thúc bắt đầu thở ra, bụng liền xẹp xuống, đưa hơi từ trong phổi ra ngoài (hơi đi ra là từ phổi chú không phải là hỏa hầu)
Khi hít vô thì tâm niệm: Mũi-phổi-đơn điền-hỏa hầu, khi thở ra thì bằng phổi. Cứ mỗi lần hít thở như thế, trong đan điền và hỏa hầu tồn dư một ít khí. Khí này sẽ được hỏa hầu luyện hóa thành nội lực. Phải mất mấy trăm vòng như vậy thì mới hình thành nên một tia nội lực. Thằng bé chiếu theo phương pháp hít thở thực hiện một trăm tám mươi lần như thế, rồi mới thu công.
*
* *
“Cậu sao vậy. Có phải vẫn chưa được?” Vĩ Khuê nhìn Diệp Vân mặt không nhấc nổi nụ cười từ ngoài bước vào. Diệp Vân thở dài, gật đầu.
“Cậu đừng có buồn. Nhớ khi đó tớ cũng phải sang thứ hai mới Khai Linh được.” Vĩ Khuê nói.
Hắc Thạch cũng tiến lại vỗ vai Diệp Vân: “Tớ còn chậm hơn hắn vài ngày đó.”
“Ha ha. Tớ thì gần kết thúc môn học mới Khai Linh thành công. Đạo sư còn tưởng tớ không có Linh Căn nữa. Cậu không thể tệ hơn tớ được đâu.” Thái Hòa cười hệch hệch nói.
Diệp Vân không khỏi nở nụ cười chua chát.
“Phải chi tư chất tu luyện cũng tỉ lệ thuận với thời gian nhỉ. Phụ mẫu các ngươi sẽ tự hào lắm đó.” Ngô Kinh nằm trên giường, khó chịu xỉa xói nói.
“Chúng ta đi ăn cơm.” Thái Hòa nghẹn giọng, nguyên bản cả đám muốn động viên Diệp Vân, sau đó thành ra đều mất mặt, không ai nói thêm gì nữa dời đi.
*
* *
“A” Diệp Vân giật mình tỉnh giấc, đưa bàn tay lau qua mồ hôi trên trán. Lại là một cơn ác mộng nữa, nó mơ thấy người áo bào lục tấn công gia đình mình, nhưng lại bất lực không thể ngăn cản. Quay sang thấy bạn bè đang say giấc ngủ. Diệp Vân nhẹ nhàng vén chăn, bước xuống sàn. Cậu xỏ hài, lấy áo khoác đầu giường mặc vào rồi mở cửa bước ra ngoài. Sự ám ảnh từ cơn ác mộng vừa nãy chưa dứt, cậu đi dạo một chút cho khuây khỏa.
Kể từ khi xảy ra thảm kịch gia đình, chưa đêm nào Diệp Vân được ngon giấc, những ngày gần đây áp lực Khai linh, càng khiến cho Diệp Vân tâm lý trở nên nặng nề. Những điều này nó giữ lấy một mình mà không thổ lộ với bất cứ ai, đám bạn nào đâu có thể hiểu được nỗi thống khổ mà thằng bé phải chịu đựng.
Đêm hôm ấy trăng tròn, nhìn từ trên núi mặt trăng có vẻ to hơn nhiều, hoặc là trăng ở một nơi không phải quê hương nhìn cũng khác, Diệp Vân lững thững bước đi. Cậu dạo qua dãy giảng đường vắng tay, rồi lại tiếp tục theo con đường lên núi. Trăng sáng, cỏ non phản chiếu ánh trăng, lấp lánh hạt sương, đem giày Diệp Vân đều ướt, bất quá trong lòng cậu không hề cảm nhận điều đó, chỉ một mảng mông lung: “Cuối cùng thì mình cũng bước chân vào con đường tu Tiên. Nhưng đây có phải là quyết định sai lầm hay không. Nếu mình tư chất tu luyện không tốt thì phải làm thế nào đây.”
Diệp Vân ngẫm lại lắc đầu, Mặc thúc đã gieo cho cậu niềm tin vào tu đạo, lựa chọn con đường này quả thật không dễ dàng.
Thằng bé chẳng biết trong lúc suy nghĩ đã đi đến chỗ nào, lướt tầm mắt núi rừng một màu, Phong Vân sơn vẫn thật là cảnh hoang vu nguyên thủy, điểm xuyết trong đấy kiến trúc rất ít ỏi. Nó không muốn đi quá xa, dù sao đi dạo như vậy cũng đủ rồi. Đến khi quay bước lại thì phát hiện ra phía bên kia nhìn ra sườn núi hình như có người đang ngồi xếp bằng. Bóng sáng màu trắng phủ bởi linh quang nhè nhẹ, tưởng như hòa lẫn với ánh trăng.
“Hẳn là một vị tiền bối nội môn nào đó.” Diệp Vân thầm nghĩ, không có tiến lại quá gần, khi người khác tu luyện mà bị làm phiền quả là không tốt, kinh nghiệm lần trước khiến cho thằng bé run rẩy.
Nó mới dảo bước một đoạn, chợt có tiếng quát: “Ai đó.” Trong tim đánh thót một cái, nó vội vã co giò chạy. “Đứng lại.” Người đằng sau thét lớn. Bất quá thằng bé chạy rất nhanh, thoăn thoắt như con mèo hoang.
“Phịch.” Diệp Vân chạy về đến giảng đường phổ thông, chợt có một cánh tay kéo lại. Người kia hơi bất ngờ về sức nặng của thằng bé một chút, nhưng nhanh chóng bịt miệng Diệp Vân không cho phát ra tiếng.
Phía trước tòa nhà, một người thanh niên mặc đạo bào vô thanh vô tức từ trên không hạ xuống, y đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi vút đi về hướng kí túc xá ngoại môn.
“Phù.” Người kia thở ra một hơi. Diệp Vân cũng hắt ra một ngụm khí, tim thì đập như trống.
“Người vừa nãy là ai vậy.” Diệp Vân hỏi.
“Ban kỉ luật.” Giọng cao cao, choi chói của một thằng bé đáp.
“BAN KỈ LUẬT.” Diệp Vân kinh hãi nhắc lại. Đó không phải là một người, mà là một nhóm người đảm nhiệm cai quản nội quy cùng trừng phạt học sinh vi phạm. Tuyệt không dây dưa với họ là hơn.
“Cảm ơn cậu Ngô Kinh. Cậu vừa cứu tớ một mạng đấy.” Diệp Vân chân thành nói, cậu đã nhận ra chất giọng đặc biệt của người bạn cùng phòng, chỉ là không nghĩ được Ngô Kinh lại cứu mình.
“Hừ. Không phải tôi muốn cứu cậu, chỉ là nếu cậu bị bắt rồi dẫn đến khám kí túc thì thật là phiền.” Ngô Kinh đáp.
Diệp Vân đúng là không nghe được nửa điểm nào tốt từ lời nói của cậu ta. Ngô Kinh này trước không nói giọng điệu khinh thường Diệp Vân, còn gạt nó mất mặt trước lớp, sau lại không tiếc lời châm biếm bạn bè cùng phòng. Diệp Vân không thể nói là ưa Ngô Kinh được, bất quá lần này lại vì cậu ta cứu mình không phải bị bắt bởi ban kỉ luật. Trong bóng tối, nhất thời hai người không nói gì cả. Một lát sau Ngô Kinh nói: “Thời gian đủ rồi, hắn sẽ không quay lại đâu. Ngươi về đi.”
“Còn cậu?” Diệp Vân nghi hoặc, nghe có vẻ như Ngô Kinh không muốn về cùng mình.
Quả vậy Ngô Kinh lạnh lùng đáp: “Tôi còn có việc phải làm. Nếu không phải vướng cậu thì.. hừ hừ. Thôi về đi, cẩn thận thì đánh đường vòng mà về, đừng báo hại liên lụy đến tôi.”
Ngô Kinh đúng là độc miệng, nhưng cũng không có làm việc xấu, vừa nãy lại cứu Diệp Vân, khiến thiện cảm của cậu dấy lên không ít.
“Tớ có thể giúp cậu gì không?” Diệp Vân mở lời.
“Vì sao cậu lại muốn giúp tôi?” Ngô Kinh ngạc nhiên.
“Ân. Cậu vừa mới giúp tớ. Tớ không muốn vì thế mà cậu khó khăn.”
Diệp Vân giải thích.
“Tôi đi ăn trộm cậu cũng giúp à?” Ngô Kinh giọng thách thức.
“Cậu không định làm thế chứ?” Diệp Vân kinh nghi.
Trong bóng tối, khó có thể thấy được Ngô Kinh vẻ mặt thế nào, chỉ là thoáng giữ vẻ nghiêm trọng trong giây lát, giọng cười như chuông bạc cất lên: “Ha ha, đùa thôi, tôi đâu có muốn bị đuổi học. Nếu cậu muốn thì có thể đi theo, nhưng gặp chuyện thì cấm la đấy.”
“Ân.” Diệp Vân đồng ý. Hai người sau đó chạy thẳng lên núi, không biết đi bao xa cho tới khi đến một nơi được bao phủ bởi tường gạch cao ba mét.
“Giúp tôi leo lên đấy.” Ngô Kinh chỉ về phía bức tường. Diệp Vân cúi người cho thằng bé trèo lên vai rồi nhón chân đẩy lên. Ngô Kinh sau khi leo lên lại thả tay xuống, nhưng Diệp Vân chỉ nhún một cái búng người ngồi lên thành tường.
Ngô Kinh thấy vậy cười hắc hắc, không nói gì tụt xuống chạy đi về phía trong. Mặt trăng tạm thời khuất trong mây, ánh sáng không rõ ràng lắm để lộ con đường nhỏ men những cái hố sâu. Diệp Vân cẩn thận không bị trượt chân xuống đó, nhưng cước bộ vẫn rất nhanh theo sau Ngô Kinh. Trong lúc loáng thoáng cậu có thể thấy được trong hố có những vật cực kì khổng lồ đang nằm, thi thoảng nhịp nhàng vang lên tiếng ngáy ồ ồ.
Ngô Kinh tới trước sườn núi, nơi có nhiều những cái hang động được khảm vào đó.
“Đi theo sau tôi.” Ngô Kinh nói, sau đó tiến lên phía trước. Ngón tay cậu miết vào nhau, một đoàn sáng như đom đóm xuất hiện, lờ mờ soi thấy cảnh quanh xung quanh.
Đi độ mươi mét, chình ình trước mặt hai đứa một khối mà nếu không để ý còn tưởng là đáy hang. Diệp Vân hít một hơi khí lạnh, đó là một con thú hình thể như trâu mộng, có bờm lông dài đang nằm sấp.
Ngô Kinh tiến lại gần con thú, giọng âu yếm như người thương lâu năm: “Tao đến thăm mày đây.”
Con thú kia chậm rãi ngẩng đầu lên, một cái mặt giống chó ngao nhưng to xụ và có vảy sừng, ánh mắt nó u buồn nhìn Ngô Kinh rồi phủ phục xuống.
Ngô Kinh nhẹ nhàng đặt tay lên má con thú mà vuốt ve, nói: “Tao nghe nói mày bị bệnh. Trong lòng lo lắng lắm.”
Con thú rất có linh tính, cọ cọ má vào tay cậu bé.
Diệp Vân thoáng qua sững sờ, lúc này tiến lại ngồi cạnh Ngô Kinh. Thằng bé không nhìn nó nói: “Nó là Ngao Sư, vốn là linh thú do ta chăm sóc lúc nhập môn. Sau đó được giao cho một thực tập sinh huấn luyện. Gần đây nó bị bệnh, nên được đem về đây tĩnh dưỡng.”
Diệp Vân hiểu ra câu chuyện, không ngờ Ngô Kinh hay khinh bạc người lại có thâm tình như vậy. Cậu vươn tay cũng muốn chạm vào con thú, chỉ thấy ánh mắt nó liếc cậu một chút, xong lại nhắm mắt hờ hờ mặc Ngô Kinh vuốt ve. Diệp Vân đánh bạo chạm vào bờm lông dài, cảm thấy thật mềm mượt, êm ái như lông miêu.
“So với con người, linh thú càng đáng tin hơn. Không lừa lọc, không phản trắc, một khi đã làm bạn với nhau thì nhất định sẽ chung thành với người đó suốt đời.” Ngô Kinh mông lung nói.
Diệp Vân không hiểu sao Ngô Kinh lại nói thế. Nhưng tính cậu bạn có vẻ quái dị, không nhất thiết phải truy đến cùng. Bàn tay cậu trượt xuống mình con thú, khắp người nó đều có một lớp vảy lớn giống vảy rắn, đều nhau chằn chặn mà ấm áp lạ lùng.
“Chiếc vảy này lạ thật. Dường như ngược với những cái khác thì phải.” Diệp Vân bâng quơ thốt.
Ngô Kinh đang vuốt ve Ngao sư thú, chợt vì câu nói vu vơ của Diệp Vân mà giật mình: “Ngươi nói sao?”
“A. Tớ thấy chiếc vảy này hình như khác với những cái còn lại.” Diệp Vân nghi hoặc trả lời.
Ngô Kinh nghe vậy liền sờ thử, quả nhiên là có sự khác biệt, nếu không tận tay chạm vào thì không thể nào nhận ra được.
“Thì ra là vậy, mày có vảy ngược à. Thảo nào mà đến chấp sự cũng không tìm ra căn nguyên. Hẳn mày rất đau đớn nên mới không ăn uống gì,”
Diệp Vân biết Ngô Kinh không phải nói mình, lặng yên ngồi bên. Bất quá Ngô Kinh
Ngô Kinh sau đó lục lọi trên người, nhưng dường như không tìm ra thứ gì đó cần thiết, liền hướng Diệp Vân hỏi: “Trên người cậu có gì đó sắc nhọn không? Tôi muốn cậy nó ra.”
Diệp Vân lắc đầu, tư trang cậu đều để ở phòng, ngay cả một cắc bạc cũng không mang theo bên người. Thấy vẻ thất vọng của Ngô Kinh, Diệp Vân nói:
“Hay là để tớ thử một chút.”
Nói rồi, cậu dùng ngón tay móc vào kẽ vảy của con thú, cố gắng dùng lực bật nó ra. Ngô Kinh nhìn Diệp Vân ánh mắt không tin tưởng lắm, nếu dùng tay không mà bật được vảy của Ngao sư thú thì quá khỏe rồi. Chỉ là không ngờ, phực một tiếng, Ngao sư thú giật mình cựa quậy một cái, khiến Diệp Vân ngã chúi.
“A, ngoan. Không sao.” Ngô Kinh vội trấn an con thú. Nhìn qua Diệp Vân không biết từ lúc nào trên tay đã có thêm một mảnh hình lục giác còn rươm rướm máu. Cậu không khỏi kinh ngạc, nở nụ cười: “Hay lắm Diệp Vân.”
*
* *
Học Khai Linh được một tháng, Diệp Vân vẫn chưa thành công, dù không nói ra, nhưng sự quan tâm của Tô Đạo sư giảm đi nhiều. Có vẻ như nàng đã nhầm, thằng bé không có Thiên Linh căn thật, bởi lẽ một thiên linh căn thì không quá khó khăn để đánh thức, tuy vậy trên những phương diện khác thì thằng bé cũng có tư chất, nếu có cố gắng thì vẫn đáng để bồi dưỡng. Diệp Vân nào biết đạo sư kì vọng vào mình như vậy, mà nếu có biết thì nó cũng đành chịu, bản thân nó càng mong muốn sớm khai linh thành công biết bao. Có một chút an ủi cho thằng bé là việc tu tập nội công ngược lại rất khả quan, hiện nay nó đã ổn định bước vào sơ kì võ giả trung cấp, đã có thể ngưng tụ ra một tia nội lực trong cơ thể. Dù chỉ là một tia, nhưng đem ngưng tụ vào quả đấm có thể đem đến cho nó thêm một trăm cân lực lượng. Giờ đây một quyền của nó có thể làm vỡ tường gạch, âu cũng là nhờ sau khi dẫn khí Khai Linh, thằng bé đều thực hiện phương pháp hít thở tập nội công gia truyền.
Giờ ăn trưa hôm ấy, căn tin đông một cách bất thường, khó khăn lắm Diệp Vân mới tới lượt của mình. Nó trình tấm thẻ bài tên mình lên bàn, người phục vụ chạm tay vào mặt tấm thẻ, đầu ngón tay lóe sáng một chút, sau đó mới lấy từ trên bàn ra một cái túi vải bằng quả trứng gà được buộc chặt giao cho nó. Diệp Vân thu cả thẻ bài và túi nhỏ lại, nó không nghĩ phần ăn hôm nay lại bé tẹo như vậy, nhất thời mặt thộn ra. Mấy đứa trẻ đứng sau chen lấn lên, người phục vụ khó chịu quát: “Xong rồi còn không đi, đứng đấy làm gì ngáng đường người khác.”
“A. Cháu xin lỗi.” Diệp Vân giật mình một chút, ngại ngùng lách người qua một bên đi ra.
Diệp Vân đang định mở túi ra xem thử, thì có người cản lại, hóa ra là Ngô Kinh: “Đừng vội, về phòng hãy dùng.”
Cậu cảm thấy nghi hoặc, đầu tiên là yêu cầu phải có thẻ bài mới được phát đồ ăn, rồi lại còn nhận được một nhúm bé tẹo gói trong túi giấy, lúc này nghe Ngô Kinh nói, cậu mới để ý những học sinh khác sau khi nhận được phần của mình đều háo hức trở ra, không có nán lại dùng bữa. Diệp Vân cân nhắc một chút rồi bỏ túi nhỏ vào trong áo ngực, theo Ngô Kinh bước ra ngoài.
“Chuyện hôm trước cậu không kể với ai chứ?” Ngô Kinh vu vơ hỏi.
“Không, tớ nghĩ đó là bí mật giữa hai chúng ta.” Diệp Vân biết cậu bạn đề cập đến chuyện gì, nhẹ nhàng đáp.
Giọng của Ngô Kinh trở nên ấm áp hơn một chút: “Ngao sư nó khỏe lại rồi. Việc này tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều.”
Diệp Vân nhoẻn miệng cười: “Thế thì tốt quá, tớ mừng cho nó. Cậu không cần phải cảm ơn, chỉ là giúp nhau qua lại thôi.”
Ngô Kinh gật đầu không tranh chấp vấn đề này nữa liền đổi đề tài: “Cậu vẫn chưa Khai Linh thành công hả?”
“Ừ. Tớ quả thật là tư chất kém.” Diệp Vân thừa nhận, tránh để người ta lại nói lời mỉa mai thì cứ tự mình nói ra trước.
“Cũng không hẳn đâu. Một số thể chất đặc thù ảnh hưởng đến việc khai linh. Một khi đã thành công thì tu luyện lại hơn xa người thường.”
Ngô Kinh nói.
Thể chất đặc thù ư, cái này mình có thể không? Diệp Vân không dám tin tưởng. Bất quá, Ngô Kinh nở nụ cười ám muội: “Biết đâu sau hôm nay cậu lại Khai Linh thành công thì sao.”
Diệp Vân đúng là không có thân với Ngô Kinh, hôm nay lại được người ta chủ động bắt chuyện cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nói chuyện cũng không được thoải mái như cùng với mấy đứa cùng phòng. Lại nói hôm nay tan học về, không thấy bọn Vĩ Khuê đâu, đợi một lúc Diệp Vân đành phải tự đi ăn một mình. Lúc này, hai người băng theo con đường nhỏ gần bìa rừng về kí túc xá. Trước mắt Diệp Vân hiện lên mấy thân ảnh, không phải ba đứa cùng phòng thì còn ai. Thằng bé đon đả tiến lại trước khi nhận ra bọn chúng không hề chú ý đến mình. Phía trước, đang cùng một thiếu niên cự cãi.
* * *
Chú thích:
Đạo sư chính: Tương đương với trưởng bộ môn trong một trường học.
Tổng phụ trách học sinh ngoại môn: Giống như phụ trách đoàn, đội trong trường.
Đả tọa song bàn: Tư thế ngồi xếp bằng mà hai lòng bàn chân ngửa lên trên.
Ngũ tâm triều thiên: Lòng bàn tay, lòng bàn chân, đỉnh đầu hướng thẳng lên trời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!