Mộng Giới (Ranh Giới Thực Ảo)
Chương 53: Phòng nhảy cổ quái
Nhìn một vòng, đội ngũ tính cả tôi chỉ còn lại mười hai người. Vốn là một tổ đội đông người, nhưng ở trong hoàn cảnh xa lạ rộng lớn, bỗng nhiên có vẻ đơn bạc yếu thế.
Kansai sau khi nghe Tina nói, chỉ thấy mặt cậu trầm ngâm giây lát, liền đồng ý.
Vậy là sau thời gian sắp xếp, Kansai dựa theo khả năng từng người mà phân thành bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội ba người hỗ trợ lẫn nhau, chia ra thu thập tìm hiểu.
Hiện tại tôi đang đứng trước cửa phòng nhảy, căn phòng rất rộng và thoáng đủ sức chứa ba mươi người, có gắn gương ốp dọc tường thuận tiện cho việc nhảy. Trong góc phòng có khu vực nhỏ để đồ và thay quần áo, đưa mắt gần như có thể quan sát mọi chỗ xung quanh. Tôi quay đầu không tiếng động hỏi hai người đằng sau.
Dựa theo Kansai học trưởng phân phó, tôi giờ đang cùng chung nhóm với Tina và một người nữa, chính là cô gái đeo kính luôn im lặng này.
Tina nhận được ánh mắt của tôi liền híp mắt cười gật đầu, cô gái bên cạnh vẫn như cũ không cho ý kiến gì, nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối. Thấy vậy, tôi đành dẫn đầu bước vào, Tina đứng bên lấy ra mấy cái đèn ác quy, bật công tắc liền sáng cả căn phòng, cô nàng đem đặt đều mỗi góc một cái.
Mắt nhìn hành động của Tina, bên này tôi cùng cô gái đeo kính tiến vào tủ đựng đồ. Không gian nhảy trống trơn như vậy chắc chắn không có gì, muốn kiếm mảnh vỡ thủy tinh đành phải xem từng ngóc ngách.
Liếc qua thông tin hiện tên thành viên trong tổ đội, tôi quay qua người bên cạnh, lên tiếng dò hỏi: “Kanon, sao rồi? Phát hiện được gì chưa?”
Cô gái đeo kính tên Kanon nghe tôi nói vậy, trên khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì khác, tay mở đến một ngăn tủ khác, lắc đầu ra chiều không có.
Trong lòng tôi có chút kì quái, nếu không phải tôi biết trước đó Kanon có thể nói chuyện, hơn nữa còn giúp đỡ tôi. Tôi đã nghĩ cô nàng là người khó gần, mặc dù bây giờ cũng tựa tựa như vậy. Nghĩ đến đây, tôi liền thêm một câu, chân thành nói: “Chuyện hôm đó, cảm ơn nhé!”
Kanon dường như không nghe thấy, chăm chú mở từng ngăn tủ, nhưng tôi biết cô có nghe được, đừng hỏi sao tôi biết, bởi tôi may mắn bắt được cái gật đầu có biên độ rất nhỏ của cô nàng đấy.
Tủ chứa đồ không nhiều, rất nhanh liền đã mở hết. Thấy không có gì, tôi mới nói: “Chúng ta kiểm tra phòng thay đồ không nhé?” Biết chắc Kanon sẽ không ý kiến, nên tôi đành vừa hỏi vừa quyết định luôn.
Trong lòng tính toán xong liền quay ra tìm Tina, thì ánh mắt bỗng thấy Tina đứng ở giữa phòng thất thần nhìn trần nhà. Theo bản năng tôi ngước mắt nhìn lên, mượn nhờ ánh sáng chỉ thấy được những thanh cột chống đỡ và các thiết bị đèn chiếu sáng đã cũ, ngoài ra không thấy gì khác. Thấy vậy, tôi mới khó hiểu tiến tới vỗ vai, cất giọng hỏi thăm: “Sao vậy? Thấy gì sao?”
“Vừa nãy hình như…” Tina lẩm bẩm, một lát liền dời mắt, xua tay tỏ vẻ: “Không có gì đâu, chắc là em nhìn nhầm.”
Dấu chấm hỏi trong đầu tôi càng lúc càng lớn, câu này tôi đã nghe hai lần rồi, không muốn bỏ qua cũng khó, vì vậy gặng hỏi: “Nhìn nhầm gì vậy? Nói chị nghe xem.”
“Không có gì thật.” Tina nghe vậy, biểu cảm hơi cổ quái, nhưng lại tự lắc đầu: “Chắc chắn là em nhìn nhầm thôi, cái chuyện vô lý đó làm sao xảy ra được…”
Mắt thấy Tina sắp có xu hướng tự lẩm bẩm, nên tôi đành thôi không hỏi, nhanh chóng kéo tay cô nàng tới chỗ Kanon.
Có lẽ là do lời nói của Kanon, hoặc do những tác nhân khác, khiến tôi bất giác cách ra một khoảng cách với Tina, không còn xưng hô thân mật tỷ muội như trước. Tôi phát hiện ra điều này, nhưng không muốn suy nghĩ nhiều. Có lẽ trong lòng luôn tự động bỏ qua những điều tiêu cực.
Kanon đợi chúng tôi tới đây, rồi mới vươn tay mở rèm thay đồ. Đoán chừng phòng nhảy này chỉ có nữ hoặc nam, nên cũng chỉ có một khoảng nhỏ thay đồ. Lúc mở rèm ra, chỉ thấy một tấm gương treo ở đó, và một cái mác quần áo treo tường. Cả thảy chỉ có từng này, tôi nhìn một lượt hai lượt liền thôi không nhìn nữa. Mặc kệ Tina và Kanon nghiên cứu, tôi phóng mắt nhìn xung quanh.
Khi tầm mắt đụng đến tấm gương trên tường, bỗng nhiên cảm giác có gì đó khác lạ. Theo linh cảm tôi đi lên một hai bước để nhìn cho rõ, cảm thấy, cảm giác mình bị hoa mắt. Làm sao tôi lại thấy bản thân mình trong gương lại đang nở nụ cười với tôi chứ.
“Không thấy gì rồi, chúng ta có nên đi qua phòng khác không?” Tina đầu tiên buông rèm hướng tới chỗ tôi, lên tiếng hỏi ý kiến.
Tôi suy nghĩ một lát, chúng tôi ở đây đã được một lúc rồi, không hề phát hiện ra điều gì. Có lẽ mảnh vỡ thủy tinh không có ở đây.
“Vậy chúng ta thu xếp rời khỏi đây.” Tôi lên tiếng. Thực ra không phải thu xếp gì, chủ yếu là mấy cái đèn ác quy của Tina cần thu về thôi.
Tina gật đầu rồi chạy tới thu dọn, nhưng không được một lúc, bỗng nghe thấy cô nàng “a” một cái ngạc nhiên: “Em nhớ có đặt năm cái đèn cơ mà, sao lại bị thiếu mất một cái vậy?”
Tôi cũng thấy bất ngờ, không xác định hỏi lại: “Có phải em nhớ nhầm rồi không?”
Tina lập tức hướng tôi lắc đầu, nói một cách chắc chắn: “Em rõ ràng đặt năm cái, em không thể đến cái này cũng nhớ nhầm được.”
Kanon bên cạnh hiếm khi nói chuyện, giờ này cũng lên tiếng xác định cùng Tina: “Đúng vậy.”
Tôi nhíu mày khó hiểu, nếu không phải nhớ nhầm thì kẻ nào đã lấy nó? Tôi mím môi một lúc, mới hỏi: “Cái bị thiếu em đặt ở đâu?”
“Em đặt ở đó?” Tina theo phản xạ chỉ tay vào một hướng, nhưng sau đó giọng nói của Tina bỗng kì quái: “Ủa? Em đâu có nhớ ở đó có loa nhỉ?”
Tôi theo hướng Tina chỉ nhìn qua, phát hiện thấy ở đó có một dàn loa được đặt sát góc. Mặc dù tôi thường không để ý, nhưng tôi không nhớ ra ở đó có loa lúc nào, rõ ràng lúc mới vào tôi chỉ thấy một sàn nhảy trống trơn.
Cảm giác hoang mang lại lần nữa chồi lên.
Chưa hết, Kanon còn ném lại một câu: “Dàn loa đấy vốn đặt cạnh tủ đồ.”
Không ai hoài nghi lời Kanon, giọng nói khẳng định càng tăng thêm phần đáng tin. Nhưng tức khắc liền khiến tôi sởn da gà.
Thời gian chúng tôi vào đây chưa tính bao lâu, chỉ khoảng hơn chục phút. Là ai có thể không tiếng động vào đây dịch chuyển nó? Hoặc là, nó tự di chuyển?
Lòng tự bổ não, càng nghĩ càng sợ hãi. Ánh mắt tôi cứ đăm đăm dính chặt vào vị trí đó. Nhưng rốt cuộc mục đích dịch chuyển là gì?
Không để tôi suy nghĩ miên man, một âm thanh đầy sôi động đột ngột phát ra từ dàn loa kia. Giây tiếp theo, những thiết bị ánh sáng trên trần cũng đồng loạt sáng lên. Cả căn phòng nhảy phút chốc chìm trong ánh sáng âm nhạc.
“Không ổn, chạy mau.” Kanon nắm lấy tôi và Tina, dẫn đầu phá cửa chạy ra ngoài, bổ sung: “Đừng quay đầu lại.”
Tôi định thần, tay bị dẫn đi theo quán tính chạy theo. Tôi nghe theo lời Kanon không quay đầu. Nhìn khoảng cách đến cửa phòng không xa, rất nhanh chúng tôi đã tông cửa xông ra ngoài. Tôi một bên nhanh chóng mở khung chat phát tín hiệu. Tina thì không dám chạy ra, chỉ hướng xung quanh hét lên để mọi người các phòng gần nhau nghe thấy.
Nhưng điều kì lạ và kinh khủng lại lần nữa xảy ra. Tôi lắp bắp nhìn vào khung tổ đội. Chuyện gì thế này? Có tận năm cái tên biến thành màu xám ngoét, bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!