Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn
Chương 31: Bạch cốt mười năm (12)
Editor: HD
Tần Phóng rên một tiếng, giận dữ xoay người, nhưng không thấy đầu gấu kia đâu nữa. Hắn mạnh mẽ hừ một tiếng, xoa cánh tay đi vào thư phòng. Vừa mới bước vào cửa, “Tỷ phu, nha môn của huynh từ khi nào lại nuôi gấu, vừa hung dữ vừa khỏe.”
Tô Vân Khai đang nói chuyện với Minh Nguyệt nhưng không ngẩng đầu lên, Tần Phóng nói hai câu, không ai trả lời, hắn đành ngồi sang bên cạnh, rung chân cầm đại quyển sách nào đó mở ra. Nghiêng tai lắng nghe, thấy bọn họ nói chuyện về vụ án bạch cốt kia.
“Trước mắt điều tra xem trong thôn có ai lên núi không thì sẽ tìm thấy hung thủ thôi?”
Tô Vân Khai đáp, “Hôm nay là ngày họp chợ, không ít người ra ngoài. Trong thôn có hơn mấy trăm hộ dân, đường lên núi cũng có bảy tám cái, khi lên núi không ai nhìn thấy, huống chi cũng chẳng ai để ý, muốn bắt đầu từ chỗ này hơi khó.”
“Vậy huynh bảo Bạch ca ca đi tới Mạc gia thôn làm cái gì? Nếu ta nhớ không lầm, ngày ấy khi chúng ta xuống núi có đi ngang qua thôn trang đó.”
Tô Vân Khai im lặng sau đó nói, “Cô nương còn nhớ không, thời điểm chúng ta đi dọc theo đường núi, đi ngang qua thôn trang đó, đã nhìn thấy cái gì?”
Tần Phóng vô cùng buồn chán xen vào nói, “Trên đất toàn là giấy tiền vàng mã, dọa chết người. Các người lại chạy tới xem người ta đào mộ, gan thật lớn a.”
Minh Nguyệt nhớ ra, sửa lại lời hắn, “Không phải xem người ta đào mộ, mà là người ta đang nhặt cốt, chúng ta tò mò thôi. Đúng rồi, ta nhớ lúc ấy ngươi trốn trên xe không chịu xuống.”
“… Ta chỉ lười xuống xe thôi!”
Minh Nguyệt mím môi cười, “À…”
Tần Phóng không muốn nói chuyện nữa, hắn phải về Khai Phong, chỗ này ai cũng khi dễ hắn, nhất là đồ đầu gấu kia! Hiện tại ngay cả lâu la của đầu gấu cũng khi dễ hắn, hừ.
Cho người hai người đùa giỡn, Tô Vân Khai thủy chung cũng không nhấc mày lên. Hiện tại, Minh Nguyệt mới cảm thấy sự tình không đúng, “Đột nhiên huynh nhắc đến việc đó làm gì?
“Đợi Bạch bộ đầu từ Mạc gia thôn trở về, có lẽ ta sẽ chắc chắn được một chuyện rồi.”
Tần Phóng không có việc gì làm, tiện thể ở lại đây chờ với Minh Nguyệt. Tô Vân Khai lại tìm kiếm mấy quyển sổ sách ghi chép trong huyện, lần này hắn không đọc kĩ càng, mà trực tiếp lật tới thư mục hắn nghĩ. Minh Nguyệt nhìn vài lần, công trình thủy lợi?
Xem cái này làm gì, có liên quan tới vụ án sao?
Khoảng chừng một canh giờ sau, Tần Phóng đã nằm bò lên bàn ngủ thiếp đi, mộng cảnh đẹp đẽ, cực kì thư thái. Đang ngủ, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cái bàn rung động, hắn vừa mở mắt, liền thấy đầu gấu đánh hắn, hắn lập tức kinh hãi ngã xuống đất. Giật mình, trợn mắt, phát hiện hóa ra thời điểm ‘tỉnh’ ban nãy chỉ là giấc mơ. Hắn yếu ớt xoa ngực, hù chết người rồi.
“Đại nhân.”
Ngoài cửa có người vội vàng bước vào, chính là Bạch Thủy, Tần Phóng nhìn thấy liền líu lưỡi, từ khi nào hắn đã có khả năng dự đoán tương lai a.
Bởi vì chạy, cho nên Bạch Thủy thở hổn hển, chưa dừng chân, đã nói, “Đã hỏi rõ chuyện Mạc gia thôn rồi, toàn bộ đều đúng như suy nghĩ của đại nhân, hiện tại bọn họ đang ở trong nha môn, có cần phải dẫn vào tra hỏi không?”
“Cứ để bọn họ đợi một chút.” Sắc mặt Tô Vân Khai trầm xuống, đen tối giống như mây che phủ ngoài biển khơi, vô cùng lạnh lùng. Minh Nguyệt đứng lên, cảm thấy hình như hắn sắp nổi giận, không đúng… phải nói là hắn tức giận rồi.
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Tô Vân Khai từ từ được uốn thẳng, nhưng vẫn còn thiếu một chút, thiếu một chút nữa mới có thể uốn chúng thành một đường.
Bạch cốt mười năm trong rừng cây tùng….
Dương Bách Gia bị người quen dụ dỗ…
Che giấu đường tới hang động…
Còn nữa… nhất định còn thứ khác nữa.
Hai mươi mấy năm trước, mười năm trước, người Dương gia thôn liên tục mất tích…
Tham quan ô lại, phá cầu, thôn dân không còn đường sống, săn bắn…
Tuyến đi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tụ lại một điểm. Tô Vân Khai nhắm mắt suy tư, các tuyến này dường như không liên quan với nhau nhưng lại đang ghép thành một chuỗi, bạch cốt, rừng cây, cầu, hang động, người mất tích, tham quan, quan tốt, thôn dân, săn bắn, dấu chân…
Hí ~
Các manh mối di chuyển hỗn loạn trong đầu hắn, đột nhiên một tia ánh sáng rực rỡ lóe lên, những manh mối đó nhô đầu ra, bị Tô Vân Khai nắm được. Hắn lập tức xâu chuỗi các sự kiện, không chừa một lỗ hổng.
Phía sau bạch cốt mười năm, càng có nhiều oan hồn hơn.
Hắn chậm rãi mở mắt, sắc mặt lạnh nhạt, mở miệng nói, “Đi tới rừng cây tùng.”
&&&&&
Giữa rừng cây tùng, hố đất mai táng bạch cốt mười năm vẫn chưa được lấp đầy. Ban đầu khi đào bạch cốt ra, tính cả y phục rách rưới và giầy đều đã được đưa tới phòng nghiệm xác, Minh Nguyệt không hiểu vì sao hắn không tới phòng nghiệm xác, lại đi thẳng tới nơi này, tìm kiếm gì đó dưới đất.
Nàng cầm đèn lồng, đứng trên mặt đất hỏi, “Huynh tìm cái gì vậy?”
“Đầu ngón tay.”
Minh Nguyệt chớp mắt, “Huynh quên rồi sao, hôm đó chúng ta đã tìm được đầu ngón tay.”
“Vẫn chưa.”
Tô Vân Khai tập trung, Minh Nguyệt đưa đèn lồng cho Tần Phóng, bản thân cũng nhảy xuống hố tìm giúp hắn — hắn nói vẫn chưa, không phải vì đã quên, ý hắn là, có lẽ nơi này, còn có đầu ngón tay khác.
Hai người cũng không tốn thời gian quá lâu, Tô Vân Khai đụng trúng vật gì đó giống tảng đá trong đất. Hắn cầm lấy, rõ ràng là một đầu xương ngón tay. Minh Nguyệt biết phán đoán của Tô Vân Khai sẽ không sai, nhưng không hiểu vì sao hắn biết nơi này còn một đầu ngón tay khác, “Sao huynh biết ở đây còn có một đầu ngón tay khác?”
Vẻ mặt Tô Vân Khai không tốt lắm, giọng nói chậm chạp, “Bởi vì ta biết hung thủ ngón tay này, vào thời điểm Dương Bách Gia chết hắn ta cũng không còn có nó nữa.”
Minh Nguyệt dừng một chút, “Năm đó, Dương Bách Gia cắn đứt ngón tay hung thủ, hung thủ cũng cắn đứt ngón tay hắn?”
“Phải.” Tô Vân Khai ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài rừng cây, dường như có thể nhìn xuyên qua cánh rừng, tới thôn trang nhỏ ngay đầu sông, “Chúng ta tới Dương gia thôn.”
&&&&&
Đã qua giờ Dậu, vừa mới đến giờ Tuất, người Dương gia thôn đang chuẩn bị cơm chiều.
Khi chó trong thôn bắt đầu sủa, thôn dân liền nâng cao cảnh giác, vội vàng chạy ra ngoài xem, mới vừa đứng ở cửa, đã nhìn thấy rất nhiều bộ khoái nha dịch, chỉ ném ra một câu, “Đại nhân có lệnh, mau đến tổ đường Dương gia.” Hỏi lý do vì sao?, quan sai bảo bọn họ cũng không biết.
Thôn dân đoán có lẽ xảy ra chuyện gì quan trọng, mệnh quan triều đình mời đến gặp, bọn họ không dám thất lễ, vội vàng đi qua.
Tổ đường Dương gia không tính là lớn, rất nhiều thôn dân phải đứng bên ngoài, có thể đi vào trong, chỉ có trưởng bối trong tộc, người đức cao vọng trọng. Thôn dân thò đầu nhìn, không biết Đề Hình Tư đại nhân tới đây làm gì, sao lại gọi tất cả mọi người đến.
Ngồi trong tổ đường có hơn ba mươi người, cộng thêm quan sai, tổng công hơn bốn mươi, từ từ chen lấn lấp đầy tổ đường, dĩ nhiên cũng có người đứng bên cạnh các bài vị của tổ đường Dương gia, nhưng không thể đốt hương, tránh cho người ta bị phỏng, lại sợ ở lâu mọi người bị hun khói.
Người bên ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì, người bên trong cũng đồng thời không biết rốt cuộc là có chuyện gì, bản thân đang nghị luận, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động lớn, nghe thấy có người hô lên “Tô đại nhân” “Tô đại nhân”, lập tức đứng dậy nghênh đón.
Tô Vân Khai đi vội, cho nên không kịp mặc quan phục, toàn thân vốn có sẵn chính khí, không giận tự uy, mọi người nhanh chóng lùi sang hai bên, nhường đường cho hắn đi vào.
Minh Nguyệt và Tần Phóng đi phía sau lưng hắn, thấy hắn có ý, gọi tất cả thôn dân tới, có lẽ đã biết hung thủ là ai.
Vào bên trong, Tô Vân Khai không ngồi, để cho trưởng bối của thôn ngồi xuống trước. Sắc mặt mọi người có chút khó xử, nhưng không dám nghe theo. Mãi đến khi Bạch Thủy lạnh lùng quét mắt một vòng, lên tiếng “Ngồi tiếng”, mọi người mới đồng thời ngồi xuống ghế, chẳng dám thở mạnh. Trong lòng Tần Phóng chậc chậc hai tiếng, khó trách không ai biết nàng là cô nương gia, có cô nương nhà nào nhanh nhẹn dũng mãnh như nàng ta ư.
Ngay cả tỷ phu hắn, cùng với bằng hữu tốt của nàng – Minh Nguyệt, cũng không biết — chỉ có mình hắn biết.
Dương Phú Qúy thấy đại đường yên tĩnh, hỏi, “Tối nay đại nhân gọi tất cả người Dương gia thôn tới gặp mặt, có chuyện gì sao?”
Tô Vân Khai nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, nói: “Trong rừng cây tùng ngoài thôn phát hiện một cỗ thi thể bạch cốt, chắc hẳn các ngươi đều biết?”
Mọi người lên tiếng: “Biết, biết.”
“Người chết tên là Dương Bách Gia, người của Dương gia thôn. Ngỗ tác của nha môn khám nghiệm tử thi phát hiện, khi hắn còn sống bị người ta đánh trọng thương, khiến cho nội tạng vỡ nát gây ra tử vong.”
Nguyên nhân Dương Bách Gia chết chỉ có vài người biết, vẫn chưa đưa ra thông báo, hiện giờ nghe thấy, cả sảnh đường ồ lên. Ầm ĩ mắng hung thủ độc ác tàn nhẫn, mất hết tính người.
Tô Vân Khai bảo mọi người bình tĩnh, mới tiếp tục nói, “Chắc các vị cũng nhìn thấy quan binh bao vây phía sau núi, bởi vì trên núi có một hang động, mà hung thủ vì muốn che giấu hang động kia, làm chuyện vô ích che đậy cửa động, nhưng tình cờ bị ta và Minh Nguyệt cô nương phát hiện.”
Một người vội vàng hỏi, “Vì sao hung thủ muốn che giấu hang động?”
Ánh mắt Tô Vân Khai lạnh lùng, đáp, “Bởi vì đường đi đến Mạc gia thôn, vốn dĩ phải mất ba ngày, hiện tại chỉ cần ba canh giờ là tới.”
Có người cả gan suy đoán nói, “Chẳng lẽ đó là nơi hung thủ dùng để đi làm chuyện xấu?”
Người khác lại nói, “Chuyện này liên quan gì tới việc Dương Bách Gia bị giết?”
“Có.” Tô Vân Khai trầm giọng, “Ngày 15 tháng 6 mười năm trước, Dương Bách Gia đi tới sau núi, có lẽ vô tình phát hiện thỏ con, liền muốn đuổi theo bắt, không ngờ lại đi trúng vào hang động. Hắn phát hiện lối ra khỏi hang động có rất nhiều cây Thương Lục, khi ấy đang mùa quả chín, hắn tiện tay hái quả về, chia cho bọn trẻ mà hắn hay chơi đùa cùng. Hắn là một ngốc tử, cho nên không biết diễn đạt, thành ra nói hái được rất nhiều thỏ. Sau khi hung thủ biết cửa động bị người ta phát hiện, liền sợ Dương Bách Gia để lộ, do đó dụ dỗ Dương Bách Gia tới rừng cây tùng ngoài thôn, nhẫn tâm giết hại.”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi không nói lên lời. Bỗng nhiên phục hồi tinh thần, có thể thường xuyên đi lại sau núi, chẳng lẽ là người trong thôn?
Rốt cuộc kẻ đó là ai?
Hung thủ giết người luôn ở bên cạnh, cũng không biết ẩn núp bao nhiêu năm, mọi người cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng run sợ.
“Đại, đại nhân, rốt cuộc ai là hung thủ?”
“Đại nhân, rốt cuộc Dương Bách Gia đã nhìn thấy cái gì?”
“Rốt cuộc hung thủ kia đã làm chuyện gì trong hang động, khiến hắn phải giết người diệt khẩu?”
Từng câu từng câu rốt cuộc, rốt cuộc, nghi ngờ chồng chất, Tô Vân Khai sẽ giải thích rõ ràng, mặc dù phiền phức, nhưng chung quy vẫn là bên ngoài, có thể cho người chết một cái công đạo, cùng một cái an lòng, “Ban đầu ta cũng thấy rất kì quái, rốt cuộc hang động kia ẩn chứa bí mật gì, khiến hung thủ phải sát hại mạng người. Nhưng sau đó ta phát hiện, không phải trong hang động ẩn chứa bí mật, mà là bên ngoài hang động có việc không thể để cho ai biết.”
Minh Nguyệt nghe hắn nhắc tới bên ngoài hang động, nhớ tới Mạc gia thôn, nhớ tới… Ngày đó bọn họ đi ngang qua thôn trang… Nàng lập tức rùng mình, kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ…
Tô Vân Khai vẫn tiếp tục nói, “Trước kia ta chỉ tập trung tra xét sổ sách ghi chép trong huyện, bản xứ, còn có án mất tích, nhưng có một chi tiết ta chưa từng để trong lòng. Mãi đến khi tìm thấy hang động kia, biết được nơi này nối liền với Mạc gia thôn, ta mới hiểu, người mất tích, liên quan tới Mạc gia thôn.”
“Có liên quan gì tới Mạc gia thôn?”
“Chẳng lẽ mọi người đi tới Mạc gia thôn? Mặc dù chỗ này cách nơi đó khá xa, nhưng chúng ta vẫn hay đi ra ngoài, qua bên kia, gặp mặt hơn trăm người, có điều chưa từng nhìn thấy người quen.”
“Dĩ nhiên các ngươi không nhìn thấy, bởi vì… bọn họ đều được chôn sâu dưới đất, đều đã chết.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!