Vương Phi Hắc Đạo,Tuyệt Đối Không Dễ Chọc! - Chương 6: Ép Từ Hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Vương Phi Hắc Đạo,Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!


Chương 6: Ép Từ Hôn


Hạ Băng Liên tâm tư không vui chút nào,nàng không nghĩ đến việc lại gặp Tiêu Nam Hiên,hơn nữa cũng vì kẻ ngu ngốc Hạ Tư Thanh kia khiến nàng phải ra mặt.

Trong xe ngựa gương mặt nàng băng lãnh đến có thể đóng băng toàn bộ xung quanh,Mạc Song kế bên nàng cũng không chịu nổi lên tiếng:

“Tiểu thư,người không khỏe chỗ nào sao?”

Nàng khẽ lắc đầu tỏ ý không sao,đôi môi đỏ tự nhiên khẽ buông lời chán nản.

“Hắn có phải nhận ra ta?”

” Tiểu thư,ý của người là cô gia nhận ra người “

Mạc Song nói đôi mày nàng khẽ nhăn,tựa như băng tan bộc phát,Mạc Song khẽ che miệng lại,khuôn mặt bỗng chốc hóa xanh.

“Cô gia,ý muội bảo ta phải nạp hắn làm phu quân”

Sắc mặt Mạc Song vô cùng khó coi,nàng cứ tưởng đã chọc phải điều không nên nói,hiện tại nhìn gương mặt phân vân của Hạ Băng Liên như vậy nàng thật muốn cười nhưng lại không dám.

“Tiểu thư,người đã được cô gia chọn,hoàng thượng cũng đã nói,người không thể kháng chỉ a”

Gương mặt nàng hiện trông rất khó coi,vốn dĩ không muốn gã cho Tiêu Nam Hiên,lại nghe Mạc Song nói như thế,ý nghĩ của nàng hiện lên việc ép Tiêu Nam Hiên từ hôn.

Nghĩ là làm,con ngươi khẽ nâng lên nhìn Mạc Song.

“Ngươi cứ về phủ trước,nếu ai đến thì nói ta cần nghỉ ngơi”

“Tiểu thư người định đi đâu?bây giờ không thuận để người ra ngoài đâu”

Nàng khựng người lại một chút,khẽ đảo mắt qua Mạc Song.

“Ép hắn từ hôn”

Đôi mắt Mạc Song mở hết cở,nàng vừa nói cái gì,ép chiến thần từ hôn sao??

“Tiểu thư người đừng như vậy…”

Mạc Song chưa kịp nói xong đã thấy nàng phi thân ra cửa sổ,thân người nhúng nhẹ bay lên nóc nhà chạy đi.

Mạc Song thở dài,cầu cho nàng đừng làm bậy,Tiêu Nam Hiên là đại chiến thần của Đông Hán,ai cũng biết đại chiến thần máu lạnh này rất vô tình,lỡ chạm phải hắn thì nguy to.

________________________________

Màn đêm buông xuống,căn phòng đại chiến thần vẫn lấp lánh đèn sáng,Tiêu Nam Hiên đang phê duyệt các bản cáo,khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lùng đến lạ.

Hạ Băng Liên đứng trước cửa đã giấu đi nội công của mình,hiện tại nàng chẳng khác gì nữ tử bình thường,gương mặt tái nhợt đi.

“Là ai”

Sát khí của Tiêu Nam Hiên bộc phát,hắn phát hiện ra nàng,nàng có thể cảm nhận được khí lực của hắn,có thể nói hắn rất mạnh,nếu nàng chỉ là một cô nương bình thường thì có lẽ đã bị dọa cho sợ.

“Ngươi là ai,tại sao lại vào đây được”

Long Ảnh vừa hay bưng trà đến cho Tiêu Nam Hiên,thấy nàng hắn nhanh chóng bắt lại.

“Long Ảnh,có chuyện gì?”

Nghe tiếng ồn bên ngoài,Tiêu Nam Hiên vẫn điềm tĩnh phê duyệt.

“Thưa vương,là một cô nương”

“Cô nương?”

Tay hắn hơi dừng,mày kiếm nhíu lại “Cút”

Long Ảnh biết chủ nhân của hắn tức giận,lặp tức kéo nàng đi một cách thô bạo,do nàng đã giấu đi nội công nên bàn tay nhanh chóng ửng đỏ,con ngươi của nàng lạnh lùng nhăn lại.

“Hạ Băng Liên”

Tiếng nàng lạnh lẽo thốt lên,Long Ảnh khựng người,Tiêu Nam Hiên đánh rớt cây bút trong tay “Băng Liên”

“Vương,đúng…đúng là nàng”

Long Ảnh nhanh chóng buông nàng ra,lập tức quỳ xuống tạ tội

“Vương phi tha tội,vừa rồi thần không biết là người”

Nàng không buồn để ý đến Long Ảnh,xoay người bước đến thư phòng Tiêu Nam Hiên.

Cánh cửa bật mở,nàng xuất hiện với dáng vẻ nhợt nhạt,gương mặt xanh xao đi hẳn.

Thấy nàng,Tiêu Nam Hiên đứng dựng dậy,đôi mắt như không tin là nàng lại xuất hiện.

“Liên Liên”

“Vương gia,ngài không cần phải ngạc nhiên”

Đôi mắt Tiêu Nam Hiên hiện lên vẻ vui sướng “Đã không còn sớm nàng đến gặp ta như vậy không phải rất bất lợi”

“Bất lợi?Vương gia ngài đang cho rằng ta sẽ cùng ngài đôi lứa chung đường?”

Khuôn miệng từ tốn nói,dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu của nàng làm cho Tiêu Nam Hiên không hiểu ý tứ của nàng.

“Nàng nói như vậy là có ý gì?”

Đôi môi nàng nâng lên tạo thành một đường cong tuyệt mĩ “Ta muốn từ hôn”

Ầm ầm,bao nhiêu tiếng sét đánh bên tai,Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nhìn nàng,hắn có phải vừa nghe nàng muốn từ hôn?

“Nàng…có ý gì”

“Chẳng lẽ lời của ta nói ngài không hiểu,ta muốn từ hôn với ngài”

“Nàng….”

Thân người Tiêu Nam Hiên khẽ run,hắn cố chịu đựng,ngước nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng “Nàng không thích ta sao?”

Thích?Nàng vốn không hiểu thích của hắn nghĩa là gì

“Vương gia thứ lỗi,ta không muốn thích như ngài nói”

“Vậy tại sao nàng lại tham gia chọn phi”

Bàn tay Tiêu Nam Hiên nắm chặt,giương đôi mắt mong chờ về phía nàng.

Nụ cười của nàng khẽ nâng,kèm theo một chút nhợt nhạt lẫn bi thương “Là phụ thân ta ép phải theo,ta không muốn bị ai sắp đặt”

” Sắp đặt?Nàng nhầm rồi,khi nhận ra nàng ta đã chọn nàng”

“Nhận ra ta?Lời của vương gia ta nghe không hiểu”

Nàng lỡ đãng nhìn hắn,gương mặt yêu nghiệt thật lạnh lùng,nàng suy nghĩ vì sao lại chọn nàng.

“Thiên Sơn Trúc,là nàng phải không”

“Vương gia,lời lẽ của ngài ta nghe không hiểu rõ,ta chỉ là phế vật bị cấm túc nơi Tĩnh Âm,ta chỉ mới trở về,làm sao ta và ngài có thể gặp”

Tiêu Nam Hiên bỗng dưng lặng người,không phải nàng sao,con ngươi liếc qua Long Ảnh,hơi thở băng lãnh bao phủ cả căn phòng.

“Nàng còn muốn giấu”

“Vương gia,xin ngài tự trọng,ta chỉ là một cô nương xấu xí,không đáng để ngài vướng bận”

Từng lời nói của nàng làm Tiêu Nam Hiên trở nên khó chịu.

“Ta biết đó là nàng”

Cánh tay vương ra ép nàng vào cửa,khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lùng áp đảo,nàng thoáng ngây người khi bị nam nhân này áp đảo,cảm nhận đầu tiên là hắn rất mê người.

“Vương gia,xin ngài tự trọng”

Một lời nàng nói đều tự hạ thấp mình,vẻ mặt lạnh lùng của nàng vẫn không thay đổi,nàng giương đôi mắt nhìn thẳng vào hắn như kiên định đó không phải là nàng.

Đột nhiên Tiêu Nam Hiên nở nụ cười quỷ dị “Cho dù không phải ta cũng không từ hôn”

Nàng như bị chấn động,hắn nói không từ hôn,không phải chứ.

Nhìn biểu hiện của nàng,Tiêu Nam Hiên cảm thấy thật thú vị,cho dù nàng là ai hắn cũng sẽ không từ hôn.

“Đê tiện”

Thuận miệng mắng một câu,nàng đẩy hắn ra “Dù ngài làm gì ta vẫn không gả”

“Được,ta và nàng đánh cược một ván”

Tiêu Nam Hiên nhếch môi tạo đường cong,khuôn mặt hấp dẫn dáng lên nàng.

“Tùy ngài,ta không hứng thú với nam nhân”

Chính câu nói này đã làm Tiêu Nam Hiên càng thêm khẳng định đây chính là nàng ở Thiên Sơn Trúc,đôi môi hắn lại cười yêu nghiệt “Long Ảnh,đưa vương phi hồi phủ”

Long Ảnh nhanh chóng xuất hiện

“Vương phi,mời người hồi phủ”

Hạ Băng Liên khí lạnh bao vây,đôi mắt lạnh lẽo lướt qua mặt Long Ảnh làm hắn thoáng run sợ,dù nhận thấy nàng không có nội công nhưng vẫn có hơi thở cường đại như Tiêu Nam Hiên.

Nàng hừ lạnh bỏ đi,Tiêu Nam Hiên càng thêm hứng thú,đối với hắn mà nói nàng là người đầu tiên hắn để ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN