Truyền Kì Đông Vân
Chương 45: Thanh Vân kiếm phái (Thượng)
Nhạc Đông Vân khả năng còn chưa rõ lấy, hắn vô ý một kiện từng sự tình, lại lấy được hai nàng hòa thuận, để cho trái ôm phải ấp- cái loại này mộng tưởng của mỗi nam nhân, thì đây dễ dàng đạt được.
– Đến Nhạc huynh, ta đưa ngươi đi lên sơn môn làm quen trước.
Nhạc Đông Vân vốn định nằm im trong gian mộc trúc, cùng Nhạc Băng, Hàn Tuyết hai người bọn họ chậm rãi trôi qua. Bất quá, Trương Minh tên này nhưng lại quá nhiệt tình, cơ hồ là lôi Nhạc Đông Vân đi theo.
– Ngươi có thể buông tay được không?
Nhạc Đông Vân phiền muộn giật ống áo. Trên đường lên núi, hai nam nhân nắm tay nhau thì còn ra thể thống gì!
– Ha ha, Nhạc huynh chớ lo, ta không ngại.
Trương Minh vừa cười với mấy đệ tử trên đường lên núi mà hắn quen, lại thuận miệng đáp.
– Nhưng vấn đề là ở ta ngại, chứ không phải ngươi!
Nhạc Đông Vân thì trong lòng thầm nghĩ lấy, bất quá nhìn đến Trương Minh nhiệt tình, cũng đành bó tay. Cùng lắm thì dù ai đó tình cờ nghĩ chút gì đó sai lệch đi chăng nữa, Nhạc Đông Vân hắn tâm thủy chung, trong sáng, minh bạch là được.
– Trương sư huynh tốt!
Thủ sơn đệ tử thấy Trương Minh, vội gật đầu chào, điệu bộ khá cung kính. Ở Nhạc Đông Vân trong mắt, hắn thầm gật đầu. Này cũng đúng, thủ sơn đệ tử thì ở đâu cũng vậy, dù không phải đi làm mấy việc nặng nhọc chặt cây, lau dọn, nhóm lửa,…như hỏa kế, bất quá bối phận cũng không cao. Như Trương Minh loại này đệ tử, dù cho Nhạc Đông Vân không biết hắn ở bên trong môn phái lăn lộn thế nào, chỉ cần mang cái danh nội môn đệ tử, đã để phần lớn đệ tử bên trong không dám thất lễ.
– n.
Trương Minh lạnh nhạt gật đầu. Đừng nhìn hắn với Nhạc Đông Vân hòa nhã không chút giá đỡ liền hiểu lầm. Người này đứng trước thủ sơn đệ tử, liền giống như Nhạc Đông Vân trước đây tại phàm nhân bên trong lạnh nhạt vậy. Bởi vì thân cận, hòa ái, dễ gần các loại, là dựa theo thực lực mà thành lập nên.
Đơn giản so sánh giống như, ngươi sẽ đối với con kiến bắt tay, nở nụ cười thân thiện sao?
Trong mắt người tu đạo thì, ngoại môn đệ tử gia nhập vào một môn phái nào đó, học tập bất quá là chút da lông phép thuật, thay bọn họ giữ nhà mà thôi. Cùng con kiến so ra thì…ân, hẳn là kiến to một chút.
Mà hai người thủ sơn đệ tử gặp Trương Minh thái độ, cũng không cảm thấy chút gì khác. Đối với điều này, không chỉ bọn họ, mà toàn bộ Tu chân giới đều không chút ý kiến.
Khác với thường nhân bởi vì sinh mạng ngắn ngủi, ai cũng như ai, cho nên mới hô hào khẩu hiệu công bằng, bình đẳng. Mà người tu đạo, vì truy cầu vĩnh sinh, cho nên đạo lý, là từ người mạnh hơn nói ra.
– Vị này là bằng hữu của ta, lần này tiếp lời mời của ta, tham dự Long Hoa hội.
Trương Minh đơn giản giới thiệu Nhạc Đông Vân, theo đó, ánh mắt cung kính của hai người thủ sơn đệ tử bèn chuyển dời. Một tên từ trong tay trái lấy ra một chiếc lệnh bài, cung kính đưa lên:
– Nhạc thiếu!
Bọn họ cũng không biết Nhạc Đông Vân là ai, chỉ là Long Hoa hội trước giờ kì thực là sân khấu của Tứ Đại phái, nhân tuyển trong đó có ai không phải thiếu niên anh tài. Về phần người không thuộc Tứ Đại phái, đồng dạng có thực lực tham gia Long Hoa hội, bọn họ những ngoại môn đệ tử này lại làm sao có thể không cung kính đâu? Hà huống gì, Nhạc Đông Vân là một nội môn đệ tử giới thiệu, còn là dùng danh ngạch ngoại viện mời đến.
Nhạc Đông Vân không nhìn lệnh bài, cũng không vội tiếp lấy, quay sang hỏi Trương Minh:
– Ta hai nàng kia còn ở phòng bên dưới chân núi, đi lên phải chăng cũng cần lệnh bài?
Không đợi Trương Minh trả lời, một thủ sơn đệ tử đã đáp:
– Bẩm, lệnh bài này là cho khách nhân của Thanh Vân kiếm phái chúng ta. Nếu cùng nhóm mà nói, một cái là đủ. Sau khi vào phái, mọi thứ đều do người cầm lệnh bài chịu trách nhiệm cho những người còn lại.
Nhạc Đông Vân nghe xong gật đầu:
– Thì ra là vậy!
Nói đoạn, bèn cầm lấy tấm lệnh bài.
Hai người bọn họ đi vào sơn môn, bèn thấy phía trước, phía sau, lại bên trái, bên phải lục tục người qua lại. Những người đó kẻ mặc thanh y, ngực thêu hình đám mây, lại có người bận y phục thuần một màu nâu,…
Nhạc Đông Vân nhìn đi nhìn lại, đếm kĩ, thì thấy bốn kiểu y phục khác nhau, đồng dạng mỗi kiểu y phục đều chính là một nhóm người. Hắn ngạc nhiên hpri Trương Minh:
– Thanh Vân kiếm phái các ngươi môn y không thống nhất à?
Sở dĩ hắn hỏi vậy, vì tại Tiên Vân, đệ tử môn phái thường mặc cùng loại y phục của phái đó.
Trương Minh lắc đầu, đáp:
– Bọn họ cũng không phải người Thanh Vân kiếm phái chúng ta.
Hắn chỉ tay vào mấy người áo nâu:
– Bọn họ là Sơn Nhạc tông
Chỉ vào mấy người áo bào trắng:
– Bọn họ là Đao môn
Chỉ vào mấy nữ nhân áo lam:
– Thiên Huyễn tông.
Cuối cùng chỉ về mấy người áo xanh có thêu hình đám mây:
– Thanh Vân kiếm phái chúng ta đó!
Nhạc Đông Vân nghe vậy, gật đầu hỏi:
– Bọn họ đây là cũng đến tham gia Long Hoa hội đi? Lúc này cũng còn mấy ngày nữa mới bắt đầu, lại có vẻ náo nhiệt như thế?
Trương Minh giảng giải:
– Đều là người trong giới tu đạo với nhau, lẫn nhau nhận biết không phải sớm chiều. Có kẻ địch, có bằng hữu, lại có đối thủ cạnh tranh, có thể mở rộng quan hệ, trao đổi mua bán các loại linh thảo đan dược đều có, ngươi nói có thể không nhộn nhịp sao?
Nhạc Đông Vân nhạy bén cảm giác được, có mấy nữ nhân mặc áo đỏ-như Trương Minh giới thiệu là Thiên Huyễn tông, bọn họ ánh mắt như có như không nhìn qua hắn.
Cảm giác này…thực có chút sảng khoái a!
Nhạc Đông Vân đối với bản thân dung mạo không hề hoài nghi.
Lúc này, một nhóm người nhỏ tiến lại gần Trương Minh. Hai nam, ba nữ, bọn họ đối với Trương Minh gật đầu chào hỏi, mà hắn cũng chỉ tay giới thiệu:
– Nhạc huynh, bằng hữu của ta.
Lúc này, năm người mới đến ánh mắt bèn chuyển sang Nhạc Đông Vân. Ba nữ nhân làm động tác gật đầu, mỉm cười, mà hai nam nhân một người trong đó mở miệng:
– Nhìn Nhạc huynh đây còn rất trẻ, Long mỗ cũng chưa thấy qua bao giờ, bẳn là lần đầu tiên tham gia Long Hoa hội đi?
– Đúng vậy!
– Như vậy không biết Nhạc huynh sư thừa là?
Nhạc Đông Vân lắc đầu, trả lời giống như khi trước nói với Trương Minh:
– Ngươi không biết đâu!
– A, thì ra là vậy.
Nam nhân kia trên mặt vốn đang còn vẻ thân thiện, nụ cười liền giảm đi nhiều. Đã Nhạc Đông Vân nói vậy, liền không phải người của Tứ Đại phái. Mà môn phái để cho hắn không biết tên tuổi, hẳn là dạng vô danh tiểu tốt. Nhìn Nhạc Đông Vân trẻ tuổi thế kia, lại còn xuất thân “bần hàn” như vậy, tu vi thì tới đâu. Bởi vậy, kẻ này không còn quá nhiệt tình.
Không chỉ hắn, bốn người còn lại nghe xong, vẻ mặt đều làm ra dạng này. Nói với Trương Minh vài câu đơn giản liền từ biệt.
– Cái kia…Nhạc huynh, bọn họ với ta cũng không có giao tình gì sâu đậm
Trương Minh hiển nhiên cũng nhìn ra không đúng, khó xử quay qua Nhạc Đông Vân giải thích.
– Có gì đâu, nhiệt tình lạnh nhạt của bọn họ, thì liên quan gì ta?
Nhạc Đông Vân đối với vấn đề này trong tâm thực không lưu lại một chút mảy may. Lần này hắn đáp ứng Trương Minh tham gia Long Hoa hội, cốt yếu là muốn bồi Hàn Tuyết, Nhạc Băng hai người bọn họ vui chơi một phen trước khi về nhà chồng, còn muốn nhìn một chút Tu chân giới tại Địa Cầu là cái dạng gì mà thôi. Thậm chí quán quân phần thưởng gì đó, hắn cũng là nghĩ đợi sau khi đạt được, liền mặc kệ cho mấy người Thanh Vân kiếm phái của Trương Minh định đoạt tùy ý, thì đâu để tâm đến thái độ mấy người kia thế nào đâu.
– Ta dẫn ngươi tham quan.
Trương Minh nhìn ra Nhạc Đông Vân thực không để tâm đến vấn đề này, bởi vậy cũng liền quên đi không dây dưa nữa. Hắn chỉ tay đến một đài cao cách đó khá xa, nói:
– Đó là mấy ngày nữa đài tỉ thí.
Lại chỉ một khu đông người gần đó:
– Chỗ đó thì là nơi trao đổi mua bán đồ vật
Cuối cùng chỉ vào một góc cũng khá đông người:
– Đó là nơi đổi tiền. Nói đơn giản thì là đổi tiền mặt thông dụng bên ngoài thành tiền mặt thông dụng của giới tu chân. Mặt khác cũng có thể đổi ngược lại.
Nhạc Đông Vân nghe Trương Minh giới thiệu đến nơi cuối cùng thì hơi tò mò hỏi lại:
– Tu chân giới cũng có tiền mặt thông dụng sao?
– Không phải “cũng có” mà là có nhiều. Giống như đan dược, linh thảo, ngọc thạch quý hiếm gì đó, đều tính là tiền mặt. Dù sao nếu để quy đổi thuận tiện, vẫn cần vài loại “tiền” chung. Huynh chờ một chút, cái này ta cần suy nghĩ chút mới nói rõ ràng được
Trương Minh giơ tay làm động tác ngừng, sau đó chậm rãi sắp xếp ý nghĩ:
– Đầu tiên, vật phẩm ở đây trao đổi, trong mắt thường nhân đều có giá trị khó thể đong đếm, bởi vậy nếu dùng tiền thường mà nói, khả năng không đủ, mà nếu đủ, cũng bởi số lượng quá lớn không mang theo thuận tiện. Hơn nữa, chủ nhân của món đồ trao đổi, khả năng cũng không cần tiền mặt, bởi trong mắt những người này, tiền mặt không khác giấy lộn là bao.
– Như thế thì cần loại tiền mới?
Nhạc Đông Vân hỏi.
– Không sai!
Trương Minh gật đầu:
– Thực ra tiền trong thế tục cũng có phải vô dụng đâu, chúng ta đồ dùng hàng ngày vẫn hướng trong thế tục mua đấy thôi, cũng vẫn cần. Bởi vậy mới có những người sẽ đi quy đổi tiền cho người khác. Bọn họ dùng vật phẩm bình thường của tu chân giới- nhưng có giá trị chung, để cho những người khác đem tiền mặt của thế tục đi đổi. Đây coi như là một bước chuyển tiền trung gian đi, bởi dù sao nếu huynh cầm tiền mặt đi khu giao dịch, độ khó giao dịch là rất lớn. Dù sai ai vào đó, cũng không nghĩ cầm món đồ của mình đổi một mớ giấy lộn.
– Ừm, ta hiểu.
Nhạc Đông Vân gật đầu. Vấn đề này đơn giản là nhập gia tùy tục, đến Tu chân giới vòng tròn này muốn mua sắm thì cần đổi loại tiền phù hợp.
– Tốt rồi, chỉ có vậy!
Trương Minh thở dài một hơi, cười nói ra:
– Mấy điểm cần lưu ý ta đều đã nhắc xong, lệnh bài huynh cũng đã cầm. Vậy hiện tại Trương mỗ không làm phiền, Nhạc huynh tùy ý vậy.
Hắn nói xong bèn riêng phần mình đi ra chỗ khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!