Nhật Lệ
Chương 57
Nhật Vũ được đưa vào phòng nghỉ ngơi, bên ngoài có đám cận vệ đứng thành từng tốp canh gác. Vị y sư mới được triệu kiến khẩn trương chạy đến, cúi người hành lễ qua loa với Công chúa rồi vội vàng thực hiện chức trách của mình. Theo lời ông ta, sức khỏe Quốc vương hiện giờ không có gì đáng lo ngại, chỉ tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê trong lúc cơ thể điều hòa linh lực. Trận sét khảo nghiệm tư cách Thượng quân vừa rồi chẳng khác nào ván cược mạo hiểm được ăn cả ngã về không. Nếu đủ sức mạnh vượt qua, cơ thể sẽ hấp thụ toàn bộ năng lượng ở tia sét cuối cùng, còn không phải chấp nhận biến thành một bộ xương cháy khét.
Chắc hẳn việc Nhật Vũ đảm nhận chức vị Thượng quân nằm ngoài dự đoán của hầu hết mọi người. Đặc biệt là Hải quân, chẳng biết cảm xúc của ông ta thế nào sau khi nghe tin này, là tức hộc máu hay ân hận muốn chết vì kết nhầm đồng minh. Bối cảnh hiện giờ, quyền lực tối cao đều tập trung trong tay Nhật Vũ, dẫu Nhật Khánh liên hợp với hai vị đại thần cũng không thể nào thắng được đội quân tinh nhuệ mà hắn nắm giữ. Thế cục hoàn toàn đảo ngược chỉ sau một đêm.
Ít ra phe đối lập còn may mắn vì chưa mưa phản chính thức và Nhật Vũ không có cơ hội thẳng tay diệt trừ. Nhưng hắn có quyền viện cớ dịch chuyển quân đội, bắt đầu bằng việc điều một đội quân lớn dưới trướng Sơn quân sang vùng biên giới nơi Địa quân cai quản, khiến ông ta phẫn nộ cực độ mà không làm gì được. Cả Hải quân và Nhật Khánh cũng bị hắn gây khó dễ, dùng thủ đoạn từ từ phân tán quyền lực của bọn họ. Triều đình trải qua một phen sóng gió ngầm, nay đã dần bình ổn trở lại. Thời điểm này Nhật Vũ mới được thừa nhận như một Quốc vương thực thụ. Chẳng còn ai dám bàn tán về xuất thân của hắn nữa.
Mọi chuyện sẽ thật sự tốt đẹp nếu không có sự kiện khác xảy ra, ngay sau ngày tân Thượng quân được xác định. Vẫn là vào buổi tối, tôi đang ngồi tu luyện trên giường thì chợt nghe tiếng sói tru ầm ĩ trên mái nhà. Mà quanh đây ngoài Sói Tuyết ra chẳng còn con sói nào khác. Tôi cảm thấy kỳ lạ, liền khoác áo đi tìm nó dựa theo hướng âm thanh vọng tới. Không khó để trông thấy Sói Tuyết đang ngồi chễm trệ trên nóc tòa cung điện gần đấy. Cổ nó hơi kéo căng, đầu hếch lên hướng về phía mặt trăng và đôi tai dựng đứng. Luồng sáng trùm lên người Sói Tuyết thay đổi khiến bộ lông nó biến chuyển theo, gần như là một màu nâu đỏ kỳ dị.
Tôi giật mình ngước mắt lên trời. Vầng trăng nom chẳng khác nào trái cầu thủy tinh vừa rót đầy chất lỏng màu đỏ cam đặc quánh, chút mây lướt qua tạo thành vệ khói đen lượn lờ. Đám hầu gái đưa mắt nhìn nhau, dùng Ẩn âm trao đổi những ý nghĩ bất an. Đây là hiện tượng Trăng máu đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến. Nó là điềm dữ báo hiệu chuyện không may sắp sửa xảy đến.
Chẳng lẽ Quỷ vương tái sinh?
Tôi rùng mình suy đoán.
Hiện tượng chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi, nhưng đủ để tạo thành bóng ma lơ lửng trên đầu mỗi người. Không ai biết điều gì đang chờ đợi phía trước nên thành ra cứ chờn vờn trong nỗi lo âu mơ hồ. Song song với đó, nhiều người rất có lòng tin với vị Thượng quân vừa xuất hiện. Ngài giống như đấng cứu thế gánh trên vai trọng trách bảo vệ vương quốc này. Đặc biệt với nhân vật có thân phận kép như Nhật Vũ, nếu có chuyện không hay xảy đến thì áp lực hắn phải chịu nặng nề hơn bao giờ hết.
Đi kèm với địa vị là kỳ vọng, đi kèm với kỳ vọng là trách nhiệm. Khoảng cách đi từ người vĩ đại đến kẻ thất bại thật ra không xa như người ta vẫn tưởng.
Bao nhiêu nghi vấn chất chứa trong đầu thành mớ bòng bong được tôi gói ghém mang theo tìm lão Trịnh. Khu rừng quen thuộc căng tràn nhựa sống dưới nắng sớm. Mặt đất còn ẩm ướt hơi sương, thi thoảng có mấy con côn trùng luồn lách qua kẽ lá phát ra tiếng kêu khe khẽ. Tôi đứng trước khoảng đất trống, bối rối nhìn quanh quất, tiếp theo di chuyển khắp khu rừng tìm kiếm, rốt cuộc đã có thể khẳng định ngôi nhà của lão Trịnh không thấy đâu.
Lão biến mất, âm thầm chẳng để lại chút dấu vết. Tôi cho rằng lão vì lý do nào đấy mà chuyển nhà nên bình tĩnh quay về viết một bức thư hỏi địa chỉ. Thế nhưng nó không bao giờ đến được tay người nhận. Thiên di không tìm được lão, tôi cũng hoàn toàn mất liên lạc. Vốn dĩ còn hy vọng vào Nhật Vũ, nào ngờ hắn cũng ở trong tình trạng tương tự.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chẳng lẽ thầy Trịnh đang gặp nguy hiểm?” Tôi sốt sắng hỏi, trong đầu bất giác liên tưởng tới mấy tình huống không được lạc quan cho lắm.
Nhật Vũ đặt bút xuống bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
“Nghe nói cha nàng, hay cũng chính là nguyên Thượng quân từng theo học thầy. Ngoại trừ trường hợp đặc biệt của nàng thì thầy mới chỉ nhận hai học trò ít ỏi, thế mà cả hai cùng được chọn làm Thượng quân. Ta không tin đấy là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hơn nữa, nhiều gia đình gửi con tới đều bị thầy từ chối nhưng thầy lại chủ động đến tìm cha ta, đề nghị dạy ta phép thuật. Chuyện xảy ra gần một năm trước khi nguyên Thượng quân qua đời.”
Tôi nghe xong gãi đầu không hiểu lắm. “Ngài muốn ám chỉ điều gì?”
“Chủ đích.” Hắn nhẫn nại phân tích. “Việc chọn học trò của thầy đã có chủ đích từ trước, cả về thời gian và đối tượng. Nếu ta đoán không nhầm thì thầy chính là người được giao trọng trách đào tạo Thượng quân. Sau khi cha nàng nhậm chức, thầy đột ngột mất tích trong khoảng thời gian khá dài, lần này cũng tương tự, tựa hồ hành động rút lui vì đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhưng bằng cách nào thầy biết đích xác người được chọn?” Tôi thắc mắc. “Dựa theo thuật Tiên tri ư?”
“Đấy là một khả năng.” Hắn đáp. “Hoặc có thể chính thầy nắm giữ quyền quyết định. Hừm. Ai mà biết được.”
Tôi sửng sốt. “Thượng quân không phải xuất hiện theo ý trời sao?”
Nhật Vũ vỗ nhẹ lên má tôi, nhếch miệng cười.
“Nhầm rồi. Trận sét được tạo ra bằng trận pháp đánh xuống đối tượng định sẵn, không phải hiện tượng thiên nhiên. Kẻ đứng sau cố tình sử dụng hình thức khiến nhiều người lầm tưởng, hẳn là vì muốn tăng uy tín của Thượng quân trong lòng dân chúng. Nếu là sét thật thì chẳng loại phép nào có thể đỡ nổi.”
Hắn ngừng lại đôi chút, có vẻ đoán được tôi sắp sửa hỏi gì nên giải đáp luôn.
“Ta không dám khẳng định ai là chủ nhân của pháp trận ấy, nhưng ta biết được có một thế lực mạnh hơn bất kỳ nhân vật nào trong triều đình, kể cả Quốc vương. Đó là Hội Liên minh Phép thuật, quy tụ những nhà nghiên cứu phép thuật tài năng đến từ khắp các quốc gia. Rất có khả năng thầy Trịnh là thành viên của Hội. Đây là tổ chức bí ẩn bậc nhất, lấy sự bảo mật làm cơ sở tồn tại. Hiếm người biết tới nó và thông tin có được phần nhiều chỉ gói gọn trong cái tên. Còn những người biết nhiều hơn, hoặc là thành viên của Hội, hoặc đã xuống mồ.”
Tôi nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, thức thời gật đầu, quả quyết hứa. “Ngay cả tên gọi ta cũng không nhắc đến với bất kỳ ai, coi như chưa từng nghe thấy gì. Có điều, một tổ chức lớn mạnh cỡ ấy, nếu ngầm tiến hành âm mưu xấu xa thì thật không kẻ nào cản nổi. Mà khoan, với năng lực của bọn họ chắc hẳn sẽ ngăn được việc Quỷ vương tái sinh. Nhưng tại sao nó vẫn cứ diễn ra?”
Nhật Vũ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm xuống. “Hội không trực tiếp can thiệp vào vấn đề của bất cứ quốc gia nào. Dẫu là chiến tranh hay thảm họa mang đến thương vong vô số, bọn họ vẫn quyết định bàng quan đứng nhìn. Có thể trong mắt họ, đấy chẳng qua là một dạng quy luật tất yếu, có thịnh ắt có suy, có nhân ắt có quả.”
Tôi ngao ngán thở dài. “Chẳng hiểu cái Hội quái quỷ ấy lập ra để làm gì.”
Thế là thêm một người nữa lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi. Dẫu biết lão Trịnh đang sờ sờ sống ở đâu đó, nhưng sự thiếu vắng của lão vẫn khiến lòng tôi trống trải đôi chút, nhất là khi không còn cơ hội thỉnh giáo bộ óc thiên tài ấy. Từ giờ tôi phải tự mình dò dẫm trên con đường phép thuật gian nan. Chẳng còn ai đứng bên chỉ bảo hay kiên nhẫn giải đáp vô vàn thắc mắc trên trời dưới biển nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!