Bão Mùa Hè
Chương 20: Một buổi trà chiều (2)
Không biết tại sao hôm nay thời tiết nóng cực kì. Nguyệt vuốt mồ hôi trán, cố ý xắn tay áo lên cao một chút nhưng vẫn cứ khó chịu, đặc biệt cô lại còn ngồi gần cửa sổ. Đang cố gắng chép nốt bài giải trên bảng thì một cánh tay lộ đầy đường gân nam tính xuất hiện trước mắt, Nguyệt theo thói quen ngẩng đầu. Bàn tay tự nhiên chống lên bàn, sau đó là cẳng tay màu lúa mạch, tiếp sau nữa là áo sơ mi trắng kéo đến khuỷu, cuối cùng cô cũng đối mặt với ánh mắt tràn đầy ý cười của cậu.
Thư – cũng là bạn cùng bạn của cô bối rối đỏ mặt, lập tức thốt lên câu “Tớ đi vệ sinh một lát” rồi chạy biến đi. Thuận thôi kiểu chống đẩy mập mờ kia, lập tức lấp đầy chỗ trống bên cạnh. Nguyệt theo bản năng dịch ra ngoài một chút.
– Cậu xấu hổ hả? – Thuận tất nhiên chú ý được, nhướng mày cười càng tươi hơn – Khăn mát, còn có nước chanh dưới canteen cho cậu. Không cần cảm ơn, chấp nhận lời mời kết bạn trên Facebook của tớ là được.
– Bạn bè trong lớp thật sự quá nhiều, tớ không… chấp nhận hết tất cả các lời kết bạn được. Có gì cậu cứ nói trong nhóm lớp đi. – Không cần kết bạn nhưng vẫn có thể nhắn tin mà đúng không.
– Không được. – Thuận hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc mà giải thích – Cậu có thấy bạn trai nào mà không kết bạn với bạn gái tương lai của mình không hả?
– Bạn gái tương lai nào chứ!
Nguyệt gãi gãi lỗ tai đang hơi nóng lên của mình. Thuận cũng biết không nên trêu quá lố nên liền đổi đề tài:
– Nguyệt, cậu đang chép bài giải trên bảng hả?
– Ừ, nhưng tổ trực nhật đã vội xoá mất rồi. – Cho nên phải từ từ nhớ lại những gì thầy vừa mới nói.
– Không sao, bài đó tớ biết giải. Cậu về kết bạn với tớ đi rồi tớ gửi bài giải qua cho. Hoặc là chúng ta gọi điện cũng được, gọi video càng tốt.
…
Vòng đi vòng về cũng là chuyện kết bạn. Thư đi một vòng quanh nhà vệ sinh, rồi cố gắng đi đường vòng qua canteen, canh đúng giờ vào tiết mới trở về lớp mà vẫn còn chứng kiến cảnh này. Thanh niên cao lớp, đẹp trai ngời ngời kia luôn cười chống cằm ngắm nhìn lớp phó học tập lớp cô đang chăm chỉ làm bài tập, thỉnh thoảng hai người lại đối mặt trò chuyện, một nhiệt tình phơi phới, một thì bình tĩnh ngại ngùng.
Bọn trong lớp luôn bảo người đẹp thì phải xứng với người đẹp, thông minh bẩm sinh thì phải xứng với lớp trưởng mới trai tài gái sắc. Nhưng rốt cuộc cái này ai nói? Cô thấy hai người kia nhìn cũng hợp lắm mà.
– À, bạn cùng bạn của cậu về rồi, tớ đi trước đây. Về nhớ thêm bạn bè nhé. – Thuận thản nhiên đứng lên. Thật sự chiều cao của cậu ta luôn khiến những người quanh cậu cảm thấy áp lực. Thư đột nhiên nhận được một nụ cười đúng chuẩn quảng cáo kem đánh răng thì lại tiếp tục đỏ mặt – Nước chanh tớ mua hai chai, một chai còn lại cho cậu nhé. Nhờ cậu để ý Nguyệt giúp tớ, nếu không tự dưng lại có thằng cha nào nhảy ra cướp người yêu tớ đấy.
– Ừ, cảm ơn cậu nhé.
Cả lớp sớm đã quen với mấy chuyện này nên cũng đã miễn dịch với mấy lời tự kỷ sến sẩm của Thuận, chỉ có đám bạn dưới kia của cậu ta là ồn ào vỗ tay, tỏ rõ “Chúng tớ hai tay hai chân ủng hộ cậu theo đuổi lớp phó khó tính của lớp chúng ta”.
– Nguyệt này, nói thật đấy, cậu không một tí cảm động gì à? Thuận tấn công nhiệt tình như thế, lại quá đẹp trai. Cả khối có biết bao nhiêu cô gái yêu thích. Cậu mà cứ làm giá là coi chừng mất đấy.
Thư khẽ nói bên tai cô. Rõ ràng là Thuận rất thông minh, cậu ta còn biết mua chuộc bạn cùng bàn của cô để nói tốt cho cậu ta nữa. Nguyệt cười nhẹ lắc đầu, không có ý kiến gì rõ ràng. Cô tạm thời chưa muốn yêu đương, tập trung học tập.
Nhưng nói gì thì nói, lời mời mọc của cây từ điển di động kia quá hấp dẫn. Tối về, sau khi tắm rửa xong Nguyệt liền đồng ý lời mời kết bạn của cậu ta. Rất nhanh liền nhảy lên tin nhắn chat, hoài nghi ngờ lúc nào cậu ta cũng cầm điện thoại bên người.
Thuận: Cuối cùng chúng ta cũng hợp thức hoá với nhau rồi.
Nguyệt:…
Thuận: Nào em yêu, em muốn nói gì với anh nào?
Nguyệt: Đừng giỡn nữa, tớ nhờ cậu giải giúp bài tập lúc sáng lại một lần nữa rồi chụp cho tớ xem với.
Thuận: À, được thôi.
Sau đó liền gửi ảnh qua.
Nguyệt:… Nhanh thế? Sáng nay cậu chép kịp hả?
Thuận: Không có, lúc nãy trên lớp tranh thủ ghi lại, biết chắc tối nay sẽ gửi đi được mà.
Nguyệt thật sự cạn lời. Sự thông minh của cậu ta hầu như giành hết lên người cô. Chưa kịp gõ cảm ơn đã nhảy tiếp tin nhắn hại cô thật muốn hộc máu.
Thuận: Bạn gái nên thưởng cho bạn trai cái gì đây? Dù chúng ta đã hợp thức hoá quan hệ nhưng tính toán vẫn nên rõ ràng chút. Dĩ nhiên, nếu bây giờ cậu đồng ý làm bạn gái tớ thì sẽ không tính mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Gõ tin nhắn rất dài. Rất liền mạch, ngắt quãng rõ ràng, có đầy đủ nguyên nhân kết quả. Thật quả là tốn công với cậu ông trời nhà ta.
Nguyệt: Mai mua xôi cho cậu ăn nhé?
Tưởng cậu ta sẽ ra yêu cầu gì cao siêu lắm, ai ngờ đồng ý cũng nhanh. Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với cậu học sinh có IQ vô cực lại lắm trò này, Nguyệt rất sợ là đằng khác.
Nói chuyện bậy bạ một hồi, Nguyệt đành dứt khoát tắt điện thoại, nhanh chóng hoàn thành bài tập cho ngày mai. Thấy cô hoàn toàn quá lạnh lùng, Thuận làm nũng một chút rồi mới nhắn câu “Chúc ngủ ngon” sang bên kia, thấy hệ thống báo tin nhắn đã gửi nhưng chưa nhận thì mới chậm chạp thả điện thoại, mong là lát nữa cô sẽ đọc được.
Thuận rảo bước nhanh vào lớp, bước chân đột nhiên thoăn thoắt lạ thường. Dừng lại ở cửa, nhìn thấy người nào đó vẫn luôn đến sớm đang ngồi lẩm bẩm học từ vựng tiếng Anh, đôi lúc ngừng lại khó hiểu, ngẩn ngơ nhìn xuống đất, rồi lại tiếp tục đọc. Thuận cong mắt cười, đưa tay gõ nhẹ mặt bàn:
– Chào người đẹp, xôi của tớ sáng nay đâu rồi?
Không cần nhìn cũng biết là ai, Nguyệt khựng lại thấy rõ, bất đắc dĩ lấy ra một hộp xôi trong hộc bàn đưa cho cậu. Thật ra Thuận không có thói quen ăn sáng ở bên ngoài, hay nói đúng ra mỗi sáng dì giúp việc ở nhà luôn nấu đồ ăn cho cậu rồi. Trong mắt cậu mấy đồ ăn bên ngoài thường không sạch sẽ lắm. Nhìn thấy xôi được bọc ngoài bằng hộp xốp trăng trắng, còn đang nhả khói nghi ngút, Thuận vui sướng cầm lấy, mở ra ăn ngay lại chỗ.
Nguyệt không cẩn thận nhìn biểu cảm của cậu.
– Ngon lắm đấy Nguyệt! Mỗi ngày cậu đều ăn đồ ngon thế này bảo sao không trắng trẻo xinh đẹp. Bảo sao tớ không thích cậu cho được.
Nguyệt không biết nói gì, đành “Ừ” bừa. Tuy vậy, đầu ngón tay cứ mải miết góc sách đã tố cáo tâm trạng bối rối của cô. Cũng may mà Thuận không nhìn thấy.
– Cậu ăn chưa?
– Chưa. – Nghĩ rồi cô lại nói thêm – Lát ra chơi mua bánh mì dưới canteen ăn cũng được.
– Ăn chung đi, bánh mì khô lắm. – Dứt lời cậu đã tự nhiên đưa một muỗng đến dưới miệng cô.
Mặc dù không phải mỗi ngày nhưng hầu như một tháng đã có hai mươi ngày Nguyệt ăn món xôi này rồi. Hương vị thịt gà kho và nước sốt chua ngọt rưới đầy lên mẻ xôi nếp thơm mềm đã sớm không còn quá thu hút đối với cô. Nhưng nhìn muỗng xôi còn nóng hổi này, cô thấy đặc biệt thèm thuồng.
Nhịn lại không muốn há miệng.
Phía cửa lớp đột nhiên ồn ào. Lớp trưởng vào lớp trước tiên, nhìn thấy cảnh này, mặt tái lại, hung dữ trợn trừng cô, thả cặp xuống bàn cái “rầm”, lập tức xoay lưng lại ngồi, rõ ràng không muốn nhìn thấy cảnh chướng mắt kia nữa. Tiếp ngay sau Yến là đám bạn trong nhóm của Thuận, bọn họ ồn ào kéo đến, liên tục cười mập mờ nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Người mở miệng trước là Cường.
– Hai người đang đóng phim người lớn trong lớp đó hả? Mới sáng sớm đã chọc mù con mắt người ta rồi.
– Hừ, đây là bữa sáng tình yêu, đích thân lớp phó mua cho tao đấy. Bọn mày đừng ghen tỵ nhé. – Thuận thu tay lại, huênh hoang hất mặt lên tận trời, giống như vừa trúng độc đắc.
– Tao đếch tin. Xôi gì mà ngon thế? Công tử như mày mà cũng ăn được mấy thứ này á?
– Đưa đây tao ăn miếng thử nào, mùi vị có khác mấy quán xôi gần trường mình không?
– Này, cút đi! Xôi của bố, không đứa nào được ăn đâu.
Thế là một đống con trai sáng sớm tranh nhau một hộp xôi nho nhỏ. Liếc thấy Nguyệt hơi mất tập trung, Thuận nhanh chóng đem ồn ào dời xuống phía cuối lớp. Cuối cùng bằng sự dũng mãnh không ai sánh bằng và sức mạnh phi thường, cậu đã bảo vệ được bữa sáng tình yêu của mình.
Giờ ra chơi Nguyệt hầu như chẳng bao giờ ra khỏi lớp, nhưng hôm nay phải xuống mua đồ ăn sáng, cô cũng không thể nói rằng vì sáng nay cô bán xôi khá đắt hàng nên chỉ còn lại một phần cuối cùng, hiển nhiên là đã vào bụng ai đó. Nguyệt tiếc nuối thở dài, cầm ví đi xuống canteen. Phía sau lưng từ lúc nào đã lòi thêm một cái đuôi.
– Nguyệt này, cậu biết mẫu người yêu lý tưởng của tớ là gì không?
– Là gì? – Nguyệt nổi tò mò nhìn lên. Càng gần tới canteen học sinh càng đông cho nên khoảng cách giữa bọn họ cũng tự nhiên mà được kéo gần.
Đối mặt với đôi mắt tròn vo sáng bừng kia, công tử Thuận luôn mồm miệng lanh lợi đột nhiên ngưng bặt. Chiều cao hai người vừa vặn, cậu cúi đầu xuống đã thấy được Nguyệt, cô ngẩng đầu lên cũng vừa mắt nhìn thấy cậu. Trên người cả hai đều toả ra hương thơm của sữa tắm, của hoocmon dậy thì tuổi mới lớn, cả mùi thơm của mối tình đầu nữa.
– Tóc ngắn ngang vai, hai mắt to tròn, thấp đến ngang vai tớ. Còn phải… biết mua bữa sáng tình yêu cho tớ nữa. – Nói xong Thuận còn tự kỷ cúi đầu cười hì hì.
Dù đã nghe quen mấy lời này, nhưng Nguyệt ý thức được mọi người xung quanh đã sớm nghe thấy, trố mắt nhìn bọn họ chằm chằm, Nguyệt ngượng ngùng xoay lưng, không nhìn cậu ta nữa, tránh cho bị nhận thành người quen. Quả nhiên cho đến lúc xếp hàng cậu ta vẫn không tha cho cô. Thuận đặt tay lên đỉnh đầu Nguyệt, không có ý xoa rồi buông xuống, mà cứ để nguyên như vậy. Đã có vài ánh mắt liếc sang đây, hình như cũng có người nhận ra Thuận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!