Danh Môn Độc Sủng - Chương 83: Thẩm tiên sinh, anh tốt quá*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Danh Môn Độc Sủng


Chương 83: Thẩm tiên sinh, anh tốt quá*


Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi

Theo kế hoạch, “Cửu Thiên Kiếm” vốn dĩ sẽ đóng máy vào đầu mùa đông nên lịch quay phim không dày đặc nhưng ai ngờ, yêu cầu của Lâm Chính Hào quá cao. Nếu không phải anh ta nhớ đến việc sắp công chiếu vào Tết âm lịch thì sẽ quay lại không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn muốn mỗi tình tiết đều phải hoàn mỹ.

Lúc đóng máy là vào giữa trưa nên anh ta quyết định tổ chức bữa tiệc đóng máy ở khách sạn cao cấp nhất nơi họ quay phim.

Có lẽ do quá vui vẻ nên anh ta uống hơi nhiều: “Nếu sau này còn có cơ hội thì chúng ta hãy tụ tập lại với nhau, quay thêm một bộ phim nữa nhé!”

Từ trước tới nay, đây là đoàn làm phim khiến anh ta vừa lòng nhất, nhất là bầu không khí ngây thơ và đáng yêu giữa các diễn viên, giống y chang như truyện tranh thiếu nữ ấy, không hề có drama gì cả.

Nhìn xem, khi nào vừa xong công việc là toàn bộ đều chạy đi chơi với Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên.

Chu Hạo Hiên lẳng lặng ăn no rồi mới đứng bật dậy: “Đạo diễn, anh có biết là vì anh mà tôi không thể dẫn bạn gái về nhà vào Tết âm lịch năm nay không?”

Mọi người trên bàn cơm đều vô cùng kinh ngạc, có người còn hỏi: “Cậu có bạn gái từ khi nào thế?”

Chu Hạo Hiên: “…”

Tâm hồn của Phùng Vân Hi không ở đây, cô cũng đứng bật dậy, thuận tay cầm áo khoác len của mình lên: “Đạo diễn Lâm, vì sự an bình của anh và mọi người, tôi quyết định sẽ dẫn Chu Hạo Hiên đến sân bay. Hẹn gặp lại anh vào lúc quảng bá phim nhé.”

Lâm Chính Hào: “… Ít ra thì hai người cũng phải viện một cái cớ chính đáng đi chứ. Còn lý do vì sự an bình của tôi và mọi người là cái gì thế?”

Ở đây chắc cũng chỉ có mình Lâm Chính Hào là không biết rằng anh ta đã vô tình khiến cho fan của Phùng Vân Hi bất mãn.

Không những vậy, chuyện này còn được lên hot search nữa.

# Đạo diễn Lâm, chúng tôi sẽ ủng hộ Cửu Thiên Kiếm #

Fanclub của Phùng Vân Hi: Đạo diễn Lâm, chúng tôi sẽ giúp anh tăng doanh thu phòng bán vé, nên anh cho Hi Hi nhà chúng tôi nghỉ đi mà. Ngày nào không được nhìn thấy nữ thần ngược cẩu là ngày đấy chúng tôi ăn không ngon, ngủ không yên.

Fanclub của Chu Hạo Hiên: Đạo diễn Lâm, Hiên Hiên nhà chúng tôi vẫn còn độc thân không phải lỗi của anh ấy, đấy là lỗi của anh hết đó.

Fanclub của Bành Phi: Chúng tôi muốn bị idol nhà mình ngược nên đạo diễn Lâm hãy cho anh ấy nghỉ đi, hãy để anh ấy đi tìm bạn gái của ảnh.

Sau khi Lâm Chính Hào đọc được những bình luận này, liền đăng Weibo.

Lâm Chính Hào v: Tôi đã cho họ về nhà, mọi người nhớ giúp tôi tăng doanh thu phòng bán vé nhé.

Phùng Vân Hi: “…”

Lần này Phùng Vân Hi đến đoàn làm phim, Hứa Chu không tháp tùng cô được. Vì công ty của họ mới đi vào quỹ đạo nên còn rất nhiều việc phải làm.

Vì Phùng Vân Hi thương anh nên toàn kêu Miêu Tiểu Trân trở về giúp anh. Anh cũng đã thử tìm trợ lý khác, nhưng bởi vì có mâu thuẫn nên không dễ gì hợp với nhau nhưng Miêu Tiểu Trân không giống vậy, giữa họ có sự ăn ý lâu năm.

Khoảng thời gian này chỉ tội cho Chu Hạo Hiên, khi nào có cảnh của mình thì đi quay phim, khi rảnh thì làm trợ lý cho Phùng Vân Hi.

Cậu làm riết rồi cũng quen, thiếu chút nữa đã cho rằng nghề chính của mình là trợ lý của Phùng Vân Hi, nghề tay trái mới là diễn viên.

Phùng Vân Hi nghe cậu nói thì cười suýt tắt thở.

Sau khi họ lên xe thì đến thẳng sân bay. Tài xế là quản lý của Chu Hạo Hiên, anh ta và Chu Hạo Hiên quyết định sẽ chuyển sang công ty giải trí Vân Mặc.

Chu Hạo Hiên vừa lên xe đã bắt đầu ồn ào: “Em yêu cầu được đối xử bình đẳng, em muốn có lịch trình như Vân Hi cơ!”

Cậu biết lịch trình gần đây của Phùng Vân Hi chỉ có mỗi việc tuyên truyền “Cửu Thiên Kiếm”, trong khi lịch trình của cậu lại kín mít.

Quản lý của Chu Hạo Hiên nhìn họ một lúc rồi mới nói: “Cần cù bù thông minh.”

Chu Hạo Hiên: “Em không chấp nhận lý do này.”

“Cậu vẫn còn độc thân…”

Chu Hạo Hiên: Thì ra tôi độc thân chính là lý do mà các người luôn làm tổn thương tôi ư, đau lòng quá…

Lúc sắp đến sân bay, Phùng Vân Hi nhận được điện thoại của Hứa Chu, bảo là chương trình “Xuân vãn” mời cô.

Cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy họ có mời Chu Hạo Hiên không?”

Hứa Chu không hiểu cô định nói gì: “Hai đứa cũng không bị trói với nhau, vì sao mời em thì phải mời luôn Chu Hạo Hiên chứ?”

Phùng Vân Hi: “Em còn tưởng họ định mời tụi em diễn hài kịch chứ.”

Hứa Chu: “…”

Đài truyền hình kia đúng là rất tinh mắt, họ gọi cho quản lý của Chu Hạo Hiên bảo là muốn mời Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên diễn một vở hài kịch.

Theo ý của Chu Hạo Hiên, “Xuân vãn” không phát sóng trực tiếp vào Tết âm lịch nên nhận cũng chẳng sao.

Về phần Phùng Vân Hi, cô không muốn diễn hài kịch tẹo nào.

“Vân Hi…”

“Tôi từ chối.”

“Tôi làm trợ lý cho cô lâu như vậy mà cô lại không đáp ứng một thỉnh cầu nhỏ nhoi của tôi.”

“…”

Hết cách, Chu Hạo Hiên đành phải ra đòn sát thủ: “Vào ngày cưới của cô, tôi sẽ làm một chàng trai đẹp trai yên lặng.”

Nói xong câu đó, tự Chu Hạo Hiên cũng thấy vui vẻ. Chàng trai đẹp trai là nickname rất lâu về trước của cậu, bây giờ cậu đã là người đàn ông đẹp trai.

Phùng Vân Hi nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Ai nói với cậu là tôi muốn mời cậu tham dự đám cưới của tôi vậy?”

Chu Hạo Hiên: “…”

Phùng Vân Hi chỉ giỡn với Chu Hạo Hiên thôi, cuối cùng cũng bị khuất phục trước lời năn nỉ của cậu. Sau đó, cô gọi điện cho Hứa Chu, thuyết phục được anh ta thì đồng ý sẽ tham gia “Xuân vãn” với Chu Hạo Hiên.

Nhưng họ chỉ ca hát thôi, chứ họ không thích hợp với diễn hài kịch đâu. Bởi vì, chỉ sợ trước khi diễn thì cả hai đã cười lăn cười bò rồi ấy chứ.

Hứa Chu định đón Phùng Vân Hi nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc Thẩm Tử Mặc sẽ lo chuyện này thôi. Thế là anh ta không đi luôn.

Đã rất lâu Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên mới lộ diện trước công chúng. Tin tức mới nhất đã là một tháng trước, khi Thẩm Tử Mặc vận chuyển trái cây cho Phùng Vân Hi bằng máy bay. Đương lúc mọi người cho rằng đây chỉ là một chuyến bay chở trái cây thì Thẩm Tử Mặc xuất hiện.

Trong sân bay toàn là fan của Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên, họ giơ cao băng rôn tên của hai người rồi cùng chờ đợi họ xuống máy bay.

Ngay cả Thẩm Tử Mặc cũng bị giật mình khi mới bước vào sân bay.

Fan của một mình Phùng Vân Hi cũng đã rất đông, bây giờ còn thêm cả fan của Chu Hạo Hiên, không cần nghĩ cũng biết nơi đây sẽ đông đúc đến cỡ nào.

Họ có thể ra bằng cổng VIP nhưng nếu vậy thì công sức chờ đợi của các fan sẽ đổ sông đổ biển hết.

Trước khi lên máy bay, Hứa Chu đã nhắn cho Phùng Vân Hi biết, sân bay có rất nhiều người đang đợi cô.

Đây là lý do mà Phùng Vân Hi đã mượn cái loa bự chà bá của Lâm Chính Hào khi quay phim.

Xuống sân bay, cô liền nói: “Mọi người xếp hàng đi nào, xin hãy phối hợp với chúng tôi.”

Nếu đổi là người khác thì chuyện này sẽ không có tác dụng nhưng đến phiên Phùng Vân Hi thì mọi chuyện đã khác.

Khi họ nghe cô nói thì tất cả liền trật tự xếp thành một hàng, bao gồm cả phóng viên.

Chu Hạo Hiên nhỏ giọng nói bên tai cô: “Lần sau đến sân bay, tôi cũng sẽ mang theo một cái loa.”

Phùng Vân Hi cười cười: “Cậu cảm thấy lời nói của bản thân sẽ có tác dụng ư?”

Chu Hạo Hiên: “…”

Đúng là chỉ có mỗi Phùng Vân Hi thần kỳ như vậy, đến fan của cô ấy cũng thần kỳ nốt, ngay cả cánh nhà báo cũng không thoát được sự kỳ diệu này.

Phùng Vân Hi vừa đáp trả sự nhiệt tình của các fan vừa trả lời câu hỏi của phóng viên.

Vấn đề các ký giả quan tâm nhất vẫn là tình cảm giữa cô và Thẩm Tử Mặc.

“Xin hỏi, Thẩm tiên sinh có tới đón chị không?”

Phùng Vân Hi cười cười: “Không đâu, vì quá đông người nên tôi đã dặn anh ấy đừng tới rồi. Chắc là anh Chu sẽ sớm đến đón tôi thôi.” Nói xong, cô còn nhìn xung quanh một vòng.

“Tiếc quá, hôm nay Thẩm tiên sinh sẽ không tới đón chị rồi.” Các phóng viên hơi thất vọng nói, bọn họ đều cho rằng hôm nay Thẩm Tử Mặc sẽ tới đón Phùng Vân Hi.

Đúng lúc này, Thẩm Tử Mặc liền xuất hiện cách đó không xa, anh mỉm cười với cô rồi chậm rãi bước về phía cô.

Phùng Vân Hi nở một nụ cười bất đắc dĩ, chờ anh đến trước mặt mình thì giành nói trước: “Không phải em đã nói anh không cần tới đón em sao? Em sẽ về công ty của anh đầu tiên mà.”

Thẩm Tử Mặc nhìn quần áo cô đang mặc rồi nói: “Không phải anh đã nói với em là thành phố A lạnh hơn thành phố em vừa đi quay phim sao?”

Phùng Vân Hi cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vì đến sân bay nên sẽ bị phóng viên chụp ảnh nên em mới không thay đồ. Nói đi cũng phải nói lại, từ sân bay đến bãi đỗ xe cũng không xa mấy.”

Cô còn chưa nói xong thì Thẩm Tử Mặc đã cởi áo khoác ra, rồi khoác lên người cô.

Thật ra, trước khi lên máy bay, Phùng Vân Hi cũng đã suy nghĩ về khả năng Thẩm Tử Mặc sẽ xuất hiện nên cô rất phấn khích.

Không ngờ anh lại thật sự xuất hiện.

Bây giờ, Phùng Vân Hi không rảnh để ý đến người khác nữa, cô khoác tay anh đi ra ngoài, rồi nói vọng lại với phóng viên: “Lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.”

Chu Hạo Hiên: Sao cậu cứ cảm thấy Phùng Vân Hi rất vui vẻ khi nói câu này nhỉ? Lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé? Cô ấy cho rằng mình đang chơi với phóng viên ư?

Các phóng viên: “Không sao không sao, lần sau chúng tôi sẽ phỏng vấn chị tiếp.”

Chu Hạo Hiên: “…”

Sau đó, Phùng Vân Hi vui vẻ rời khỏi đây với Thẩm Tử Mặc, còn mình Chu Hạo Hiên bị kẹt lại nơi đây.

“Vân Hi, cô quên cho tôi mượn loa rồi!”

“…”

Chu Hạo Hiên cũng đã dùng thử biện pháp của Phùng Vân Hi nhưng không mấy hữu ích.

Sau khi Phùng Vân Hi lên xe của Thẩm Tử Mặc liền cười hì hì hỏi anh: “Bây giờ chúng mình về nhà hay đi công ty của anh đây?”

“Anh dẫn em về nhà.”

“Cái gì? Ý anh là gì?”

“…”

Vì đây là lần đầu tiên Phùng Vân Hi gặp người nhà của Thẩm Tử Mặc nên rất hồi hộp. Thật ra, cô không biết rằng người nhà của anh đã rất quen thuộc với cô, bởi vì mỗi ngày hình ảnh của cô đều sẽ xuất hiện vào giờ cơm của họ.

Trước đây họ cũng muốn gặp cô nhưng Thẩm Tử Mặc cứ bảo là đợi cô hết bận thì mới gặp được. Bây giờ, xem như cô cũng đã hết bận nên đã đến phiên họ giải quyết chuyện ra mắt gia đình.

Sau khi xe ngừng trước cửa nhà họ Thẩm thì Phùng Vân Hi vô cùng nghiêm túc gọi lớn một tiếng: “Thẩm tiên sinh!”

Thẩm Tử Mặc nhìn cô rồi bảo: “Đừng hồi hộp.” Nói xong, anh liền nắm lấy tay cô.

Phùng Vân Hi tội nghiệp nhìn anh: “Làm sao đây, em quên mang theo quà cáp rồi QAQ Hồi nãy anh cũng không nhắc em nữa.”

“Quà cáp đã được để trong cốp xe rồi.”

“Thẩm tiên sinh, anh tốt quá.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN