Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng
Chương 47: Dư độc
Phượng Nghi cung ( nơi ở của Hoàng Hậu)
Hôm nay Phượng Nghi cung đặc biệt nhộn nhịp Lâm Quý phi dẫn theo Trắc phi đến thỉnh an Hoàng Hậu trong đó cũng có vài phi tần khác.
“Thần thiếp thinh an hoàng hậu nương nương.” Lâm quý phi hành lễ, bên trong mắt đầy chán ghét.
“Nhu Nhi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Lâm Nhu Nhi cũng đi theo Lâm Tiêu Ý hành lễ.
Đứng một lúc lâu vẫn chưa nghe Hoàng hậu lên tiếng Lâm quý phi cắn răng lên tiếng nhắc nhở:”Nương nương.”
“A…. ta quên mất, Dao ma ma tại sao ngươi không nhắc ta.” Hoàng hậu kinh ngạc lên tiếng xoay người oán trách Dao ma ma.
“Dạ, là lỗi của nô tỳ, Nương nương tha lỗi.” Dao ma ma cúi đầu cung kính.
Hoàng hậu giả vờ trách mắng Dao ma ma vài câu xong thì xoay đầu lại Nhìn Lâm quý phi ngoài cười mà trong không cười nói:”Muội muội đứng lên đi…. thật xin lỗi muội dạo này ta hay quên, cũng như mấy lần trước có con cóc nhảy qua mà ta cứ nhớ lầm thành thiên nga đi lại “
Lâm Tiêu Ý cứng người cắn răng miễn cưỡng cười nói:” Không có gì Hoàng hậu tỷ tỷ không nên để trong lòng.”Hừ tiện nhân, ngươi dám sĩ nhục ta, đợi đến khi ngôi vị hoàng hậu này về tay ta, thì ta sẽ khiến người sống không bằng chết.
“Ngươi cũng đứng lên đi.” Hoàng hậu lạnh lùng nói không thèm Lâm Nhu nhi liếc mắt một cái.
“Tạ Hoàng hậu ngương nương.” Lâm Nhu Nhi uất ức chưa bao giờ nàng bị đối xử như vậy.
“Hoàng thượng giá lâm “,
“Hàn vương gia, vương phi đến.”
Tiếng thánh thót của lão thái giám vang lên, Hoàng hậu đứng dậy đi đến cửa nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Nghiêm cúi người thi lễ.
“Hoàng thượng vạn phúc.” Hoàng Hậu dẫn đầu hành lễ các phi tần khác cũng làm theo:
“Tham kiến hoàng thượng.”
“Hoàng hậu đứng lên đi.”Hoàng Nghiêm đau lòng tiến lên đỡ Hoàng hậu, ngước nhìn đoàn người ngoài sau lưng nàng, mặt lạnh lùng nói:”Các người lui xuống.”
Hoàng Nghiêm cũng không thèm liếc mắt các phi tần một cái xoay người cùng Hoàng hậu vào trong. Lãnh hàn thì cũng khỏi nói ôm eo Nhiễm Tịch cũng bước theo vào.
Lâm Nhu Nhi ánh mắt quyến luyến nhìn nam nhân khuôn mặt anh tuấn tà mị kia không rời mắt, Lâm quý phi trong lòng bực bội thấy biểu hiện của Lâm Nhu Nhi tâm trạng không hạ ngược càng tăng cao, quát vào Lâm Nhu Nhi:”Đi, nhìn cái gì mà nhìn, đồ dàn bà lẳng lơ.”
Cảm thấy mình không làm gì mà lại bị mắng nặng nề như vậy ủy khuất càng tăng, trong lòng thầm ghi hận lên đầu Nhiễm Tịch nhưng bản thân nàng ta lại không biết ngày chết của mình đang cận kề.
———————
Vào trong Hoàng Nghiêm ôm lấy Nhu Ngọc ôn nhu hỏi:” Ngọc Nhi hôm nay nàng thế nào, có chỗ nào không khỏe không.”
Hoàng hậu Nhu Ngọc cười nhẹ:” Rất tốt.” Ngươi nam nhân trước mắt này a, khiến nàng vừa yêu vừa hận, nàng yêu hắn ôn nhu săn sóc nàng, nàng hận hắn tại sao lại làm hoàng thượng. Nếu không phải vì ngôi vị này, những nữ nhân khác cũng sẽ không ham muốn hắn, muốn hắn để mắt đến, muốn hắn cho vinh hoa phú quý, những nữ nhân đó không tiếc thủ đoạn hạ thủ nàng, ý muốn hạ bệ nàng không tiếc giết đi sinh mạng nhỏ bé trong bụng nàng khiến nàng đẻ non, do rông huyết cộng thêm cơ thể đặc tính hàn, khiến cơ thể của nàng yếu ớt, sau này không thể mang thai, không thể có con với người nam nhân này được nữa.
Nghĩ đến chuyện đó Nhu Ngọc đau khổ không thôi, trong mắt dấy lên nổi đau đớn không nói thành lời, Hoàng Nghiêm nhìn đến thê tử đau khổ trong lòng cũng không dễ chịu hắn biết nàng đang nhớ đến những chuyện cũ, lúc đó hắn cũng rất đau khổ vì đứa bé cũng là con hắn, đứa con mà hắn trong mong từng ngày lại bị những nữ nhân ác độc đó hãm hại.
“Ngọc nhi thời gian chúng ta còn dài, rồi cũng sẽ có.”Hoàng Nghiêm bên cạnh an ủi, hắn đi khắp nơi tìm danh y mong muốn có thể chữa trị phượng thể của Nhu Ngọc nhưng những danh y đó điều lắc đầu rời đi.
Nhu Ngọc đau lòng lắc đầu, nghẹn ngào:”Không….Nghiêm….vô dụng thôi…”
Sau khi dỗ dành được Nhu Ngọc, Hoàng Nghiêm ngước mắt nhìn Lãnh Hàn:” Để hai ngươi chê cười.”
Nhu Ngọc bây giờ mới nhớ ra là còn người trong phòng nên nhanh chóng cưới nói, trong mắt vẫn còn ngấn chút lệ:” Là ta thất thố, thật ngại quá.”
Lãnh Hàn không nói gì vì hắn biết chuyện xảy ra năm đó, hoàng huynh đã đau buồn đến thế nào.Nhiễm Tịch suy tư một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng:”Nương Nương người có thể cho ta xem mạch tượng của người không?”
Thấy Hoàng Nghiêm cùng nhu Ngọc nhìn mình khó hiểu,, Nhiễm Tịch cười nói:” Thần nữ biết một chút y thuật.
Ánh mắt Hoàng Nghiêm lóe lên tia sáng rồi nhanh chóng biến mất.
Nhu Ngọc thấy xem một chút cũng không có gì, bản thân nàng biết thể trạng của mình.
Lãnh Hàn bên cạnh ánh mắt ôn nhu nhìn Nhiễm Tịch.
Nhiễm Tịch giơ tay để lên mạch tượng của Nhu Ngọc, không lâu sao đó thì buông tay khẽ nói:” Thân thể nương nương đặc tính hàn khi sinh ra vốn yếu ớt, lại bị hạ độc tuy độc đã giải nhưng vẫn còn một chút dư độc chưa tiêu trừ, dư độc này tuy không hại đến tính mạng nhưng lại làm người mang nó khó mang thai, chỉ cần giải trừ dư độc, điều dưỡng lại cơ thể thì nương nương sẽ có cơ hội mang long thai.”
Hoàng Nghiêm nhanh chóng nói:”Ý đệ muội nói là chúng ta vẫn còn có thể có con?”
Nhiễm Tịch cười nói:”Đúng vậy.” Nàng không gạt đế hậu thật sự là trong cơ thể Hoàng hậu còn dư độc, cái khiến nàng khó hiểu là tại sao trung nguyên lại có loại độc này.
Nhu Ngọc nghe xong trong lòng “Thình thịch” run rẩy hỏi:” Ngươi nói thật sao… ngươi… sẽ không gạt ta chứ.”
Nhiễm Tịch thật lòng cười:” Nương nương, thần nữ nào có gan gạt người, chỉ cần ngài phối hợp với thần nữ điều dưỡng cơ thể thì sẽ có tin vui.”
Hoàng Nghiêm vui mừng hỏi:” Điều dưỡng trong bao lâu.”
“Thần nữ cần tìm giải dược, nhiều nhất là nửa năm.”
Hoàng Nghiêm vui vẻ:”Tốt,Tốt cần ta làm gì cứ nói.”
“Như vậy thì thần nữ không khách sáo, thần nữ cần người điều tra một chuyện.”
Thấy sắc mặt Nhiễm Tịch không tốt, Hoang Nghiêm cũng bắt đầu nghiêm túc:” Chuyện gì?”
“Thần muốn người điều tra xem, năm đó hạ độc hoàng hậu là ai? “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!