Nhất Bá Thiên Địa Ngạo - Chương 69
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Nhất Bá Thiên Địa Ngạo


Chương 69


Ra khỏi bảo khố cả hai người Triệu Linh Tiêu và Hàn Uyên đều rất vui vẻ, tuy nhiên Hàn Uyên vẫn còn có chút tiếc nuối vì bỏ qua nhiều món, nhưng nàng vẫn rất vừa ý với những thứ mình vừa chọn.

Về phần Triệu Linh Tiêu thì có chút uể oải, nữ nhân đúng là nữ nhân, chỉ lựa đồ thôi mà mất cả hai canh giờ, làm hắn phải chờ đến phát ngán. Suýt chút thì ngủ gật..

Đường đã đến ngã ba, rốt cuộc phải chia tay. Triệu Linh Tiêu có chút không nỡ, Hàn Uyên cũng vậy.

•Uyên muội, ta có cái này tặng nàng.

Đoạn Triệu Linh Tiêu gọi Hàn Uyên lại. Hắn đem mấy món đồ vừa lấy khi nãy giao cho nàng.

•Cái này, không được. Muội làm sao dám nhận.

Hàn Uyên nhìn đồ vật trên tay có chút hốt hoảng, nàng tự nhiên là biết những món này chính là lấy ra từ bảo khố. Quà này quá quý trọng nên nàng không dám tùy tiện nhận.

•Muội đừng từ chối, những thứ này đối với ta không quan trọng, nhưng ta biết muội rất thích nên cứ nhận lấy, xem như đó là quà ra mắt của biểu ca đành cho muội.

Thì ra là Triệu Linh Tiêu có ý đem đồ tặng cho người đẹp, tuy có hơi dại gái nhưng cũng không đến nổi tệ. Muốn cua gái, đặc biệt là gái xinh thì luôn phải chịu chút tốn kém rồi. Triệu Linh Tiêu vì thế mà lúc trong bảo khố luôn để ý đến thái độ của Hàn Uyên, biết được những thứ nàng thích liền lập tức thu lấy.

•Muội.. Những thứ này rất quý giá..

Hàn Uyên có chút lưỡng lự, không quyết.

•Nên nàng không nhận là sẽ làm ta không vui đó, mau cất vào đi..

Triệu Linh Tiêu thấy vẻ mặt ấp úng của nàng thì nghiêm giọng, kiểu trượng phu nói với hiền thê. Quả nhiên đối với thiếu nữ tâm tư thuần lương như Hàn Uyên lập tức bị uy thế của hắn trấn áp, liền không từ chối nữa mà bẽn lẽn đem đồ cất vào nhẫn.

•Vậy mới đúng chứ..

Thấy vậy Triệu Linh Tiêu mới thỏa mãn mỉm cười.

•Thôi ta đi đây, hẹn gặp lại..

Đoạn hắn phất tay rời đi, điệu bộ anh tuấn tiêu soái.

•Tiêu ca, chờ chút..

Bất chợt Hàn Uyên gọi lớn, nàng không đợi hắn dừng chân mà đã chay theo. Vừa đến liền nắm lấy tay hắn, gót chân nhóm lên, nhẹ nhàng hôn hắn lấy một cái. Triệu Linh Tiêu không biết vô tình hay cố ý mà vừa lúc xoay mặt sang. Nụ hôn vốn dĩ là lên má lại biến thành môi chạm vào môi. Dị biến sảy ra bất ngờ khiến Hàn Uyên không kịp trở tay, ai ngờ nụ hôn đầu đời lại trao cho người vào tình cảnh như vậy. Bất giác nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết phải trốn vào đâu. Vội vàng xô Triệu Linh Tiêu ra, đầu nàng cúi gầm xuống che đi đôi má hồng mọng nước, miệng thủ thỉ.

•Rảnh thì đến tìm muội…

Nói đoạn nàng liền không đợi hắn trả lời mà nhanh chân bỏ chạy.

Triệu Linh Tiêu không kịp gọi lại thì bóng nàng đã khuất sau dãy hành lang.

•Cô nương ngốc, ta còn chưa biết nàng ở đâu kia mà…

Triệu Linh Tiêu cười khổ, tự mình nói với mình. Bất giác hắn đưa tay sờ lên môi, nụ hôn ngọt ngào khi nãy dường như vẫn chưa tan, mùi thơm quyến rũ vẫn còn vương vấn.

Hai mẫu tử Triệu Linh Tiêu số cũng thật là khổ. Ai đời thiếu gia, đại tiểu thư của Hàn gia lại không ngồi xe mà cưỡi ngựa đi về không. Mọi chuyện xuất phát từ việc Triệu Linh Tiêu không thể đi xe, hắn thà chết chứ không lên xe ngựa thêm lần nào nữa. Vì vậy hai mẫu tử chỉ có thể cưỡi ngựa trở về.

Đường về tuy không xa nhưng cũng không gần, nếu cưỡi ngựa thì phải đến chiều tối mới mong tới nơi, Triệu Linh Tiêu mặc dù đã thúc ngựa hết sức nhưng vẫn không khả quan là bao.

Đoạn đường đi có đi ngang một thôn trang nhỏ, dân cư tầm mấy chục người, hầu hết đều sống nông gia,ăn mặc bình đạm. Triệu Linh Tiêu một hơi thúc ngựa chạy tới trước cổng thôn, sau đó thì chậm rãi tiến vào. Vì đường trong thôn có chút nhỏ hẹp, Triệu Linh Tiêu không muốn làm kinh động người dân nên chỉ đi từ từ. Chợt phía sau có tiếng xe ngựa, xe lộc cộc tiến đến gần hắn rồi chậm rãi vượt qua, phút chốc đã đi xa một đoạn.

Thôn trang vốn dĩ yên bình, thế nhưng không ai ngờ tai họa lại đang giáng xuống. Bầu trời bên trên thôn bỗng đâu xuất hiện một bóng người, hắn bận y trang màu trắng, đeo mặt nạ không thấy rõ dung mạo, lưng cõng một cái quan tài đá khổng lồ, so với hắn thì có chút cồng kềnh. Bạch trang đứng trên không tay bắt pháp ấn kỳ lạ, lập tức một màng sáng tử quang lan tỏa, che phủ cả vùng trời bên trên thôn trang, dù cho ruồi muỗi cũng không thể lọt qua.

Người bên dưới đột ngột nhìn thấy dị biến trên trời lòng dân hoang mang, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Triệu Linh Tiêu vừa lúc vào trong thôn trang nên cũng bị vây vào trong. Hắn ngẩn đầu nhìn bạch trang trên không lòng đột nhiên thấy bất an, không biết từ đâu hắn lại cảm giác được có mùi sát khí nồng đậm lan tỏa khiến người không tự chủ mà dựng tóc gáy.

Bạch y sau khi khởi động trận pháp hoàn toàn phong ấn nơi này lập tức tiến hành động tác tiếp theo. Tay hắn đặt trước ngực, ngón trỏ chỉ lên trời, tay trái kê tay phải, miệng đọc pháp quyết gì đó. Quan tài đá vốn dĩ như vật chết sau lưng hắn lại tự nhiên rung động mạnh, sau đó nắp quan tài bật tung ra. Bên trong khói đen cuồn cuộn bốc lên, giữa không trung xuất hiện một cái khô lâu bao phủ trong hắc vụ. Khô lâu kinh khủng kia như ác quỷ tỉnh giấc thở ra một hơi, miệng không ngừng lầm bầm.

•Thịt người, lại có thể nếm thịt người…. Ha ha ha ha…

Khô lâu nở nụ cười ghê rợn lập tức như quỷ đói điên cuồng lao xuống chỗ những sinh linh yếu ớt đang run rẩy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN