Thiên Hồn Đại Lục - Chương 33: Thiên Vân Bí Cảnh (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Thiên Hồn Đại Lục


Chương 33: Thiên Vân Bí Cảnh (3)


Tự nhiên hai mắt Hàn Phong giựt lên, hai mắt trợn lên mà chầm chậm nhìn sang bên cạnh mình, cả mặt khá là tái xanh lại, một cái đầu dài và dẹp đang thò ra, hai cái răng năng ngắn nhưng nhọn lộ ra từ bên trong, một cái lưỡi dài đầu chĩa ra hai bên là đang thè ra, cả thân hình xanh như màu vàng nâu, và đặc biệt cái đầu này dài ít nhất là 2 mét, và hai bên là hai cái sừng nhọn….

Nó từ từ tiến lại mà nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, hắn cố gắng đứng yên mà không động đậy, một lúc sau đầu rắn đó liền lùi lại, rồi biến mất trong rừng sâu. Hàn Phong lập tức thở dài, nghĩ nếu mình không cẩn thận thu lại khí tức, sợ là bị tập kích sẽ bị thương, rất nặng.

“ Thiếu gia, ngài không sao chứ?”

Tiểu Bạch lúc này giọng vang lên trong đầu hắn, nó vẫn ở trong giới chỉ của Hàn Phong mà ngủ, nhưng lúc nãy cảm nhận được khí tức lạ thường, nó liền tỉnh dậy.

“ Không sao…hên là thu liễm khí tức và hồn lực lại, không thì mệt rồi…”

“ Con rắn đó…là một con Hoàng Lân Độc Xà…nhưng tại sao khí tức của nó lại khác thể, áp lực lại lớn như thế…”

“ Thiếu gia, ta cũng không rõ…nhưng khí tức của nó tuyệt đối không sai, chí ít không khác nào cấp 5 tuy chỉ là cấp 4….” tiểu Bạch giọng than mà nói, nó cũng không biết tại sao.

“ Rời đi nơi này trước…không an toàn lắm…..” Hàn Phong biến mất tại chỗ, trên người vẫn ẩn khí tức, tránh cho con Hoàng Lân Độc Xà lần theo mà tấn công. Hắn quay về chỗ cũ để mà bắt đầu tìm kiếm bốn người còn lại, chỗ hồ nước này đã hoàn bị chiếm bởi bốn con Xích Hùng, hắn quay qua lại mà tìm kiếm khí tức của bốn người, sau khi tìm thấy lập tức phóng tới nơi đó, bởi vì Hàn Phong còn cảm nhận được khí tức của hơn chục người khác.

Hắn nhanh chóng chạy lại và khi hạ xuống thì thấy Đại Minh đang đánh nhau với cả chục người, nhưng nói thẳng là đang ăn hiếp đám người kia. Từng người bị Đại Minh nắm và ném ra như là ném tên, bay thẳng và đập vào thân cây….

“ Hừ…một đám không biết sống chết….nếu các ngươi muốn chết thế thì lão tử thành toàn…” Đại Minh hừ lạnh một tiếng, tay phải lập tức hiện ra một Thiên Hồn Kiếm, sau đó hắn bóp nát rồi trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu đen, chuôi kiếm có hai cánh dơi mở ra, thân kiếm thì một màu đen…

Hàn Phong một bên quan sát mà cười cười…

“ Tên này, đem Biển Bức Kiếm điều khiển thành thục rồi….”

“ Đó là thanh kiếm gì thế….”

“ Ta không biết…” Đám người bên kia người nhìn người, đều thắc mắc thanh kiếm mà Đại Minh vừa triệu hồi ra là cái gì…

“ Hừ…các ngươi sợ gì…chúng ta đông người hơn…tất cả lên cho ta, tên nào đánh chết được hắn sẽ được ta chọn đi theo…..” một tên lúc này mở miệng la lên mà chỉ về Đại Minh, đám người kia nhìn nhau một hồi rồi lập tức xông lên. Đại Minh cười lạnh một cái, lập tức chém ra hai nhát nhanh chóng, bốn tên xấu số xông lên gục xuống, rồi biến mất.

“ Tên nào muốn xông lên nữa….”

Đại Minh lời nói vừa dứt thì cả đám bắt đầu lùi lại, cảnh vừa rồi để bọn họ cảm thấy cái chết rất gần, cho dù không phải chết thật. Ngay cả tên ra lệnh lúc này cũng sợ hãi, Đại Minh thì đương nhiên không nương tay, lập tức xông lên một kiếm chém chết hắn, không người nào dám ngăn cản, và lúc này tấm lệnh bài lập tức kêu lên….

Hàn Phong480 Điểm

Bách Nhật300 Điểm

Lý Cổ280 Điểm

Cung Thôi250 Điểm

Nam Cung Phương240 Điểm

Kim Vân220 Điểm

Đại Minh200 Điểm

….

….

….

“ Ê mập mạp, ngươi lên bảng xếp hạng mười người đứng đầu rồi nè…”

“ Ý….vậy tên này có khá nhiều điểm tích lũy nhỉ…vậy ta có nên giết hết đám người còn lại không ta…” Đại Minh hai mắt lập tức trầm lại mà nhìn về đám người đi theo tên vừa chết, bọn họ bây giờ đang run rẩy teo đến nỗi đứng không vững.

“ Minh ca, nên giết hết bọn họ đi, sau đó cướp điểm của bọn chúng…” Thảo Nhi một bên hai mắt đảo qua, sau đó cười tươi mà choàng tay Đại Minh rồi nhẹ nhàng nói.

“ Cũng được……nhưng hôm nay ta đang tu dưỡng tâm tình, nên mỗi người các ngươi đưa một nửa số điểm của các ngươi cho ta, rồi cút….” Đại Minh nghe Thảo Nhi nói lọt lỗ tai, nhưng tâm tính của hắn làm sao mà dễ dao động thế, nên quay qua cười lạnh mà nói.

“ Cái này…”

“ Sao…không đồng ý, vậy thì cút ra ngoài bí cảnh….”

“ Khoan…khoan…bọn ta đồng ý…”

“ Được…ta đưa…”

Một hồi loay hoay xong thì một nửa số điểm của hơn chục người được Đại Minh chia đều cho mọi người ở trong nhóm, lúc này hắn nhớ tới cái gì liền nói…

“ À….đúng rồi, phải để dành cho đại ca nữa…”

“ Nhưng hắn có làm gì đâu mà được hưởng công thế, hắn chẳng qua là một tên ăn bám theo Minh ca thôi…ta phản đối…” Thảo Cầm và Nam Cung Phương đương nhiên là không ý kiến, bọn họ hiểu được Hàn Phong là một người mà chỉ cần hắn ra lệnh, Đại Minh nghe không cãi một lời. Nhưng Thảo Nhi thì bản tính kiêu ngạo, lập tức lên tiếng phản đối. Đại Minh hai mắt trừng mà nói…

“ Cô vừa nói gì hả?? “

“ Ta…ta chỉ nói sự thật thôi….” Thảo Nhi bị ánh mắt giết người của Đại Minh mà khiến nàng không tự chủ mà lùi lại. Đại Minh trong tay một lần nữa xuất hiện Biển Bức Kiếm, hắn đương nhiên ghét nhất những người nói xấu đại ca mình, bất kể là người nào. Lúc này một bên Hàn Phong nhảy xuống mà đi lại, hắn đương nhiên là nghe hết nhưng chỉ qua là một tên hề, hắn làm gì mà quan tâm.

“ Cô nói đúng à nha…ta chỉ là một tên ăn bám thôi, nếu vậy thì chúng ta nên mỗi người một đường đi, như thế thì đỡ phải làm gánh nặng cho Thảo tiểu thư….”

“ Đại Minh, quay về thu dọn toàn bộ vật dụng rồi chúng ta đi, không nền ăn bám Thảo cô nương nữa…”

“ Được, đại ca!!”

Đại Minh lập tức biến mất nhanh chóng quay về thu dọn, còn Hàn Phong thì nhìn qua Nam Cung Phương mà hỏi…

“ Ngươi muốn đi theo ta hay là Thảo cô nương??”

“ Theo ngươi đi…dù sao ngươi cũng cứu ta một mạng…” Nam Cung Phương cười cười mà nói

“ Còn cô??” Hàn Phong nhìn Thảo Cầm mà nói, nói chung hảo cảm của hắn đối với nàng vẫn khá là lớn.

“ Ta…ta sẽ đi theo muội muội của mình…” Thảo Nhi nghe Thảo Cầm vẫn chọn mình mỉm cười, cũng thở dài là tỷ tỷ vẫn tốt với mình.

“ Tùy cô!!” một hồi sau thì Đại Minh cũng quay về, Hàn Phong nhìn hắn gật đầu rồi xoay người biến mất, Nam Cung Phương và Đại Minh cũng lần lượt đuổi theo, để lại hai chị em Thảo Cầm và Thảo Nhi.

“ Đại ca, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”

“ Đi tăng điểm nhanh chóng…..đương nhiên cho 3 người chúng ta “

Tiếp theo đó ba người nhóm Hàn Phong bắt đầu liệp sát ma thú một cách điên cuồng, đối với Đại Minh và Hàn Phong, ma thú cấp 4 trở xuống là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng số lượng lại cực kỳ hiếm hoi cho nên chỉ có từ cấp 3 trở xuống là xui xẻo. Đương nhiên trong khoảng thời gian này, cũng có rất nhiều tên “ Điếc Không Sợ Súng “, dùng số lượng đông tính cướp lấy điểm số nhưng bị Hàn Phong một cách tàn nhẫn, nhanh chóng đá ra khỏi bí cảnh mà không kịp cầu xin gì hết.

Trong một tuần này điểm số của Hàn Phong, Đại Minh và Nam Cung Phương tăng lên rõ rệt và nhanh chóng, bây giờ ba hạng đầu đều thuộc về ba người.

……

……

Cùng lúc này ở một khá xa, có một nhóm người gần 10 người đang đứng trước một ngôi mộ to lớn, bốn phía có 4 bức tượng binh lính mặc trọng giáp, tay cầm vũ khí mà canh giữ….

“ Nè, chúng ta rời khỏi nơi này đi…”

“ Các ngươi đừng có nhát gan coi, cho dù gặp nguy hiểm thì có chết chúng ta chỉ bị đá ra ngoài bí cảnh thôi, làm gì mà chết thật!!”

“ Nhưng…nơi này cho ta cảm giác nguy hiểm…”

“ Đúng đó…ta nghĩ nên rời đi trước rồi tính..” lúc này một thanh niên trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa, thân hình cao hơn đứa cùng lứa tuổi. Mái tóc màu xanh và cặp mắt nâu, làn da hơi ngăm, mặc một áo thun với quần dài bó người…

“ Bách Nhật, ngươi không cần nhát gan thế…” Người lên tiếng này nếu Hàn Phong ở nơi này thì sẽ lập tức nhận ra, đây chính là nhị công tử của Lý gia, Lý Cổ

“ Không phải nhát gan mà là cẩn thận….”

“ Nếu ngươi muốn đi thì đi, ta không ngăn cản!!!”

Người được gọi là Bách Nhật không thèm nhìn lại, mà lập tức xoay người rời đi. Đi theo hắn còn có thêm 2 người, thành ra nhóm người còn lại chỉ còn 8 người.

“ Hừ…bọn nhát gan…tiếp tục tìm cho ta, chắc chắn có báu vật!!”

“ Hehehehehe…đã lâu rồi ta mới nghe thấy tiếng nói của một sinh vật sống…” Đúng lúc này một giọng cười hung ác vang lên, cả đám người giật mình mà rút ra Thiên Hồn của mình để đề phòng địch tập…

“ Ai đó??”

“ Đám tiểu tử các ngươi chưa có tư cách biêt ta!!” Giọng một lần nữa vang lên, lần này khá là già nua, nhưng còn kèm theo chê cười.

“ Hừ…giả thần giả quỷ…có giỏi thì ra mặt!!”

“ Hahaha….không cần ra mặt vì căn bản các ngươi cũng không sống được bao lâu…..hehehe”

“ Hahaha lão già, dù chúng ta có chết ở nơi này thì cũng chỉ biết mất ra bên ngoài thôi, ngươi không giết được ta đâu…

“ Các ngươi nói rất đúng….nhưng đó là các ngươi thân xác và linh hồn vẫn còn nguyên vẹn!!”

“ Ngươi có ý……” Lý Cổ chưa kịp dứt hết lời thì hai tên đồng bạn bên cạnh hắn lập tức bị một ngọn lửa màu đen đốt cháy, hai tên lập tức biến mất, và sau đó không còn một khí tức. Những người khác lúc này chỉ có trợn mắt nhìn, một lúc sau là sự sợ hãi đang chiếm lấy. Có vài người nhanh chóng chạy đi, nhưng một ngọn lửa đen lập tức đốt cháy không còn một mảnh…

“ Không thể…không thể nào….”

“ Tiểu tử, không có gì là không thể….có phải trưởng bối nói rằng Thiên Vân Bí Cảnh nếu chết trong đây sẽ bị văng ra ngoài đúng không…” Lý Cổ gật đầu, còn giọng nói này sau đó cười lên thật to, mang theo chế nhạo và khinh thường…

“ Đúng…mấy tên đó nói không sai….những người vào đây sẽ được bao phủ một lớp khí tức của cái bí cảnh này, mục đích đó là bảo vệ những thương tổn bên trong nơi này, một khi nguy hiểm tới tính mạng sẽ lập tức truyền tống ra ngoài, còn lớp màn này như là một bài thuốc, lập tức trị hết vết thương cho ngươi. Nó xảy ra quá nhanh chóng nên không ai nghĩ rằng các ngươi thật sự chết hoặc bị thương thật sự, sau đó mới bị văng ra ngoài và chữa thương….”

“ Cái này sợ rằng không ai biết hết…nhưng có một số trường hợp ngoại lệ, nếu như người hiểu được cái lý thuyết này, chỉ cần dùng Hồn Lực của mình đánh nát cái vòng bảo vệ của bí cảnh, thì các ngươi chết cũng chẳng ai biết…..hahaha”

“ Được rồi….ta lâu rồi chưa nếm thử hương vị bên ngoài thế giới…cho nên, ngoan ngoãn làm vật chứa cho ta đi…” giọng nói vừa dứt thì một bóng đen bay từ trong ngôi mộ to lớn, khi đụng tới Lý Cổ thì bị một màn chắn cản lại, nhưng bóng đen đó lập tức đánh bể rồi nhập vào cơ thể của Lý Cổ, một lúc sau Lý Cổ ngẩng dậy, hai mắt đỏ chót, miệng cười lên thật to….

“ HaHaHaHa….cuối cùng, cuối cùng…ta cũng có thể thoát khỏi nơi này…..nhưng…”

“ Xử lý các ngươi trước đã…” lúc này “ Lý Cổ” quay về nhìn những người khác mà bắt đầu đồ sát, chỉ còn lại tiếng hét lên và cầu cứu, máu tươi nhuộm đậm xung quanh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN