Ai Lừa Ai Lên Giường Ai - Chương 17: Biết phiền thì đừng tới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
198


Ai Lừa Ai Lên Giường Ai


Chương 17: Biết phiền thì đừng tới


Thẩm Hàn Trì nheo mắt nhìn Giang Trầm. Anh ngồi bên cạnh Phượng Tâm, tuy mặc quần áo ở nhà thoải mái nhưng lại toát ra khí chất quân vương, còn xen lẫn chút tà khí.

Đây là lần thứ hai hắn gặp Giang Trầm, nhưng cảm nhận của hắn không phải chỉ là đẹp trai, mà hơn thế nữa là tà khí. Anh như dùng dung mạo của mình để kéo mọi người xung quanh rơi vào trong tà khí đen tối đó.

Người này rất nguy hiểm.

Đó là suy nghĩ xẹt qua đầu Thẩm Hàn Trì.

Tại sao Phượng Tâm lại có thể quen biết một người nguy hiểm như vậy? Hơn nữa, anh ta lại còn đang ở trong nhà họ Phượng. Rốt cuộc Phượng Tâm và anh ta có quan hệ như thế nào?

Chẳng lẽ thật sự giống như trên mạng đồn thổi, rằng cô được người đàn ông này bao nuôi?

“Tâm Tâm, người này là…” cha Phượng đưa ánh mắt dò xét nhìn Giang Trầm rồi nhìn Phượng Tâm.

“Bạn con. Anh ấy sẽ ở lại nhà mình một thời gian.”

“Ở lại nhà mình?” Cha Phượng như không tin hỏi lại. Cô dám nói để một người đàn ông ở nhà mình trước mẳ Thẩm Hàn Trì sao? Ông biết con gái ông cố chấp theo đuổi tên tiểu tử Hàn Trì này đến thế nào mà.

“Cha à!” Phượng Vân Diễn đứng lên cầm tay cha Phượng đẩy ông đi về phòng: “Cha đi đường mệt rồi, mau mau thay quần áo rồi ăn tối đi.”

Trên bàn ăn im lặng không ai nói với ai câu nào. Chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh dĩa muỗng kêu leng keng.

Phượng Vân Diễn cảm thất bầu không khí có chút không đúng liền lên tiếng phá tan: “Cha à, mẹ không về cùng cha sao?”

“Mẹ con đang gặp đối tác.” Khuôn mặt già dặn trung niên nhưng không làm mất đi sự hào hoa phong nhã của Phượng cha, ông hơi liếc mắt về phía Giang Trầm. Thằng bé này nhìn qua cũng không tồi, nhưng con gái ông nhiều năm ái mộ Thẩm Hàn Trì như vậy, liệu có thể từ bỏ sao? Theo hiểu biết của ông về con gái, chắc nó chỉ đang muốn khiêu khích Thẩm Hàn Trì nên mới dây dưa với thằng bé này mà thôi.

“Hàn Trì à, cháu nói có việc muốn nói với Tâm Tâm, lát nữa hai đứa cứ nói chuyện đi.” Ông đành đứng ra làm chất xúc tác cho hai đứa trẻ vậy: “Còn cậu…”

“Anh ấy tên Giang Trầm ạ.” Phượng Tâm gắp một miếng rau bỏ vào miệng.

“Giang Trầm?” Họ Giang sao? Liệu có phải là Giang gia trong truyền thuyết? Nghĩ tới đây Phượng cha lắc đầu. Không thể có chuyện đó được, mặc dù họ Giang quả thật ít nhưng chắc chỉ là trùng họ. “Lát nữa ăn xong cậu tới phòng tôi nói chuyện được chứ?”

Giọng điệu của Phượng cha ôn hoà, thanh nhã. Nhìn vào có thể dễ dàng nhận thấy ông là một người đàn ông ôn tồn và dịu dàng.

“Vâng.” Giang Trầm gật đầu, sau đó lại trầm mặc tiếp tục ăn uống.

Phượng cha nhận ra trong lúc ăn, Giang Trầm cực kỳ ít nói.

Phượng Tâm hiểu được suy nghĩ của cha mình, nhưng cô cũng không tiện trực tiếp từ chối, chỉ duy trì sự im lặng tiếp tục ăn cơm. Nếu như đã có cơ hội, cô cũng muốn cắt đứt mọi liên hệ với Thẩm Hàn Trì, một lần triệt để phủi sạch với hắn.

“Ôi, mọi người đang ăn tối sao? Con có làm phiền không ạ?” Trước cửa phòng, Lâm Tiểu Noãn mặc một bộ váy trắng bó eo, khuôn mặt khả ái yêu kiều bước uyển chuyển đi tới.

“Bác trai, cháu có làm phiền mọi người dùng bữa không ạ?” Miệng thì hỏi nhưng thân hình của cô ta đã ngồi xuống ghế trống trên bàn ăn rồi.

“Biết phiền thì đừng có tới.” Phượng Tâm lạnh nhạt nhìn Lâm Tiểu Noãn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN