Hạnh Phúc Muộn Màng - Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài! - Chương 1 :
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Hạnh Phúc Muộn Màng - Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài!


Chương 1 :


– MẸ, MẸ ƠI …

Tiếng gào của một cô gái tên Tiêu Khả nhìn cũng khoảng 16-17 tuổi, mặc một chiếc quần jeans ngắn và áo thun đơn giản, đang ôm một người phụ nữ nằm ngay đó, thì ra người phụ nữ đó là mẹ của cô gái đáng thương đó, mẹ cô bị một chiếc xe tải tông, nằm bất động, máu đỏ nhuộm cả mặt đường, người dân tại nơi đó dính nhau lại xem có chuyện gì vừa xảy ra, cô gào lên lần nữa, nhưng có tiếng nấc quản:

– Gọi xe cấp cứu cho tôiiiiiii.

Xong, quay sang mẹ mình nói:

– Mẹ sẽ không sao đâu, ráng gượng đi mẹ, mẹ không được bỏ con lại đâuuu.

Ông chú gây tai nạn cho mẹ cô gọi cấp cứu rồi nói thông tin địa điểm vụ xảy ra tai nạn, khoảng không bao lâu thì tiếng xe cấp cứu vọng tới, các bác sĩ ý tá nhanh chóng đưa mẹ cô lên xe, cô vọt lên xe rồi nói:

– Tôi là con gái của bà.

Không đợi bác sĩ phản ứng, cô đã ngồi bên cạnh và nắm tay bà.

—-

Không lâu sau, xe cấp cứu vừa vặn đậu trước cừa bệnh viện, đưa mẹ cô vào phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật diễn ra hơn 4 tiếng, một bác sĩ trẻ đi ra nói :

– Cô là người nhà của bệnh nhân?

– Mẹ tôi có sao không ? – Cô không trả lời mà hỏi ngược lại bác sĩ

– Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn.

Âm thanh đó giống như hàng trăm tỷ con dao đâm sâu vào trái tim của cô, lầm bẩm :

– Đây không phải là sự thật .. Mẹ, tôi muốn gặp mẹ

– Xin cô bình tĩnh.

– Hừ tôi bình tĩnh sao? – Cô cười nụ cười thâm hiểm mang vẻ ác.

Cô tiến vào phòng, mẹ cô nằm bất động, khăn trắng che mặt, cô đi lại gần, giơ tay kéo tấm khăn trắng lạnh lẽo đó xuống, khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng bệt của bà, thì thầm:

– Mẹ an nghỉ đi, con sẽ thay mẹ đòi lại tất cả.

Nói xong, từng giọt từng giọt khẽ lăn từ mắt cô rơi giữa không trung rồi xuống khuôn mặt lạnh lẽo mẹ cô.

————————-

Hai năm sau, bầu trời đang êm đềm, tại căn biệt thự sa hoa lộng lẫy, đang tổ chức một yến tiệc, à thì ra đó là sinh nhật của cô con gái bảo bối của Tiêu Lâm Nghị – “Đại” tiểu thư của tập đoàn Tiêu Khư. MC lên tiếng mở màn:

– Cảm ơn các vị đã dành chút thời gian quý báu của mình để tới tại đây góp vui. Cho chủ nhân buổi tiệc
hôm nay một tràn vỗ tay đầy nhiệt huyệt được không ạ.

Một tràn vỗ bỗng náo lên tại khu nhà, MC mời:

– Mời chủ nhân bữa tiệc hôm nay cùng gia đình lên nói đôi lời đi ạ.
Vừa dứt lời, chủ nhân bữa tiệc cũng chính là “đại” tiểu thư Tiêu Vân đưa tay cho ba mình – Tiêu Lâm Nghị dìu dắt lên từng bước chân lên sân khấu của bữa tiệc, sát cánh là Tiêu phu nhân hiện tại – Tô Ngọc cùng với con trai duy nhất – Tiêu Thần Cảnh. Tiêu Vân hôm nay mặc một bộ váy vô cùng nóng bỏng, khoe cả thân hình nuột nà của mình thêm những trang sức quý giá. Tiêu Lâm Nghị mặc bộ vest đen bóng trên thân hình, Tiêu phu nhân mặc cũng không kém con gái cưng của mình bao nhiêu, đi kèm là bộ ngọc trai trên người. Tiêu Thần Cảnh cũng mặc một bộ vest, cũng làm nổi bật lên khuôn mặt điển trai và thân hình săn chắn của hắn. Ở dưới là toàn vị khách mời trong giới kinh doanh, chính trị, và bạn của gia đình họ. Họ đều mang cho mình những bộ trang phục lộng lẫy, đàn ông đều là những bộ vest đắt tiền, đàn bà phụ nữ thì bộ váy, móng dài sa hoa, mùi nước hoa nồng, những bộ trang sức chói lóa như cùng nhảy múa dưới những ánh đèn, lấp la lấp lánh. Tiêu Vân lên tiếng:

– Cảm ơn mọi người đã tới đây.

Tiêu Lâm Nghị phụ họa cho con gái vỗ tay, tất cả đều đồng loạt vỗ tay

Một tiếng nữ bỗng cất lên:
– Chúc mừng sinh nhật, “chị gái của tôi”

Mọi người đều quay tìm giọng nữ đo rút cuộc là của ai, ai ngờ chính là “nhị tiểu thư” – Tiêu Khả. Mọi người đều nói là Tiêu Khả là con thứ hai. Tiêu Vân mới là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận. Nhân lúc, cô ở dưới quê với mẹ thì đổi hồ sơ của cô nhỏ hơn Tiêu Vân hai tuổi, thật ra cô lớn hơn ả hai tuổi. Cho rằng mẹ Tiêu Khả chính là người phụ nữ phá hoại gia đính người khác. Nên ai cung khinh miệt, cũng do đó mà có nhiều người phụ họa theo. Tiêu Khả cố nhấn mạnh cụm từ “chị gái của tôi”, Tiêu Vân nắm chặt tay lại, móng tay dài của ả đâm sâu vào lòng bàn tay, cố cất giọng mềm mại :

– Em tới đây sao không nói với chị, để chị đi đón, mà chị cảm ơn em.

Thấy được vẻ giả tạo của ả, Tiêu Khả không khỏi nhếch miệng cười châm biếm như có như không:

– Tôi không dám làm phiền chị, à đã tới đây rồi có nên nhận quà của người em như tôi không nhỉ.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy bó sát màu đen, tôn lên vẻ tinh ranh và làn da trắng trẻo, thân hình đầy đặn của cô. Tóc cô dài ngang lưng, hơi uốn nhẹ nhàng, bồng bềnh, mùi hương dịu dàng lan tỏa, cô đi giày cao gót khoảng 7cm, bước lên sân khấu lãnh đạm đứng trước gia đình họ Tiêu, Tiêu Vân lên tiếng:

– Quà của em thì chị sẽ nhận.

– Vậy thì tốt quá.

Dứt lời, cô đưa tay ra là một chiếc hộp tinh xảo, mọi người ai cũng nghi hoặc, không ngoại trừ, Tiêu phu nhân, Tiêu lão gia và Tiêu thiếu gia. Tiêu Vân nhận chiếc hộp, làm động tác mở ra, sau vài giây nụ cười trên mặt ả ta cứng đờ, Tiêu Khả thấy vậy, nét cười trên môi lại đậm hơn, hỏi:

– Thích không?

Nhận ra ý cười của cô nàng, Tiêu Vân nghĩ ” con nhỏ này” nhưng vẫn cố giữ nụ cười, lãnh đạm lên tiếng:

– Thích, em thiệt có lòng, chị sẽ có bất ngờ cho em vào dịp sau, cảm ơn nha.

Vừa nói cô ta đặt tay lên vai Tiêu Khả nhấn móng tay của ả vào da thịt của cô, cô khẽ nhíu mày, xoay người nhân tiện lấy đế giày cao gót nhấn nhẹ lên ngón chân ả, nói:

– Không cần đáp lễ.

Tiêu phu nhân thẩy vậy liền ra mặt đẩy cô qua bên, bênh vực cho con gái:

– Cảm ơn con.

Tiêu Lâm Nghị không nhận ra cuộc chiến bùng nổ trên sân khấu liền nói:

– Nếu con đã tới, thì ở lại ăn uống luôn.

Mọi người xung quanh thì nghĩ người con gái này ít ra cũng biết thân biết phân của mình đấy chứ

– “Con” tới đây để tặng quà thôi, nhưng tặng xong rồi, “con” đi đây.

Cô đi xuống rồi tiến đến cửa khuất bóng tại đó, nhìn bóng lưng cô, họ không khỏi khinh miệt, Tô Ngọc hỏi con gái:

– Sao vậy con?

– Không sao, con sẽ cho nhỏ đó một bài học.

Cô ả Tiêu Vân nghiến răng nghiến lợi lên tiếng, rồi khôi phục vẻ bình tĩnh cất giọng:

– Xin lỗi các vị, để mọi người thấy chuyện hồi nãy, tiệc xin phép bắt đầu, mọi người tự nhiên.

– Tự nhiên – Tiêu Lâm Nghị phụ họa

Tất cả mọi chuyện trên sân khấu lúc nãy đều ở trong mắt chim ưng xa xăm của một người đàn ông tuấn tú của ông trùm hoàng kim giới kinh doanh – Hàn Thiên – Chủ tịch của K&Q, lãnh đạm cất giọng lạnh lùng với trợ lý:

– Điều tra.

– Dạ. – Trợ lý cất giọng rõ ràng.

—————Hết chương 1—————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN