Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng
Phần 3
Chap 3 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG
Các bạn đã biết cảm giác đi tập võ nó như thế nào chưa?
Để tôi nói cho các bạn biết nhé.
Bầu trời giờ này đã sắp tắt nắng. a Nó cũng chuẩn bị thu dọn bớt đồ đạc để chạy về nấu bữa tối.
-này… đi đâu vậy?
-tôi về nấu cơm.
-chẳng phải chúng ta sẽ….
-tôi ko tập nữa đâu. Đau chân tay lắm. Cậu xem này, mới được 2 hôm mà chân tay tôi tím hết cả rồi.
Nó giờ cái tay cái chân ra cho cậu ta xem, cậu ta nhìn rồi tủm tỉm cười
-con gái gì mà đen như than ý.
-kệ tôi.
-là con gái phải xinh chứ.
-kệ tôi. Ko cần cậu lo.
Nó bước nhanh về nhà, cậu ta lon ton bước theo.
-này… đừng có mà bỏ cuộc nhanh như thế.
-nhưng mà tôi đau lắm. Cậu ko biết thì thôi
-ngày trước mới tập tôi như vậy nhưng mà giờ có sao đâu.
-cậu là con trai.
-con trai hay con gái đâu có quan trọng.
Nó mở cửa bước vào nhà, cậu ta cũng ko tha mà cứ đứng đó càu nhàu vì cái tội nó muốn bỏ cuộc. Cậu ta nói nhiều đến nối nó thấy phát mệt.
-thôi được rồi, cậu nấu cơm cho tôi đi rồi ra tập.
-thật ko?
-thật
Cậu ta chẳng ngần ngại xông vào tranh việc với nó. Cái bếp than tổ ong tạo ra cái thứ mùi khó chịu khiến cậu ta bịt mũi rồi hắt xì liên tục.
-này… cậu sao thế?
-tôi…. ko sao
-sao nước mắt nước mũi ghê thế
-à…. ko sao.
Nó đứng lên quay ra nói với cậu ta.
-cậu luộc rau đi nhé, nước sôi thì mới cho vào đấy. tôi sang mua gói muối không hết muối rồi
-uh
Nó đi một hồi, mãi 20 phút sau mới quay lại. cậu ta hớn ha hớn hở đứng trước cửa nhà chờ nó.
-này… nấu xong rồi sao mà ra đây.
-uh, xong rồi
-vớt rau ra chưa?
-ơ… phải vớt rau ra à?
-uh. Luộc xong thì phải vớt ra chứ.
-tôi ko biết.
Hai đứa bước vào nhà. Cái nồi rau luộc cậu ta đã cho lên ghế, nắp vung vẫn đậy ín bưng.
-như này thì rau đỏ mất.
Nó mở vung ra… ôi… đây là rau luộc sao? Cả đống rau trong nồi đỏ lên trông đến kinh. Nó đưa cái đũa vào vớt thì rau luộc chín nhừ đến nát cả ra, lá với cuống lẫn lộn như cháo. Quan trọng là nước rau đen xì.
-cậu nấu kiểu gì thế này.
-thì tôi cho cả rổ rau vào như lời cậu nói.
-ko rửa à?
-ko… tôi ko biết là chưa rửa.
-cậu luộc lâu ko?
-ko để ý.
-thảo nào rau nát như cháo rồi, nước lại đen xì thế naỳ ăn làm sao được.
-ko ăn đc à?
cậu ta tiu nghỉu
-đổ đi chứ còn gì. Tối nay chịu khó ăn cơm chan nước lã vậy.
Nó thở dài còn cậu ta cúi mặt tỏ vẻ chán nản.
-cậu ko biết nấu cơm thật à?
-uh… đây là lần đầu tiên tôi nấu đấy
-thế ở nhà ai nấu cho cậu ăn.
-chị sen.
-chị sen là ai?
-là……-ngập ngừng- là chị họ tôi
-cậu sướиɠ nhỉ có người nấu cơm cho, tôi thì ko có ai nấu cơm cho cả.
-tự nấu cơm mới có món mình thích.
-nhà cậu ko có món cậu thích à?
-uh
-thế sao ko bảo chị sen nấu cho.
-…..- cau mày- thôi cậu hỏi ít thôi. Hai đứa mình ra ngõ tập đi
-ra chỗ mẹ tôi, vừa trông hàng vừa tập.
-uh
Hai đứa nó dắt nhau đi. nhìn cái dàng bé nhỏ của nó đi với cái dáng cao gầy của cậu ta trông hai đứa chả khác gì hai đứa đói ăn từ năm 45 mới về.
-nào… cậu đứng trung bình tấn đi nhé.
-tập động tác này đau đầu gối lắm.
-đây là những động tác cơ bản . chịu khó rèn luyện.
Nó đứng thế trung bình tấn một hồi cho đến khi ko chịu được nữa cậu ta mới dạy tiếp những động tác cơ bản tiếp theo.
-nào… thẳng lưng lên… chân thẳng ra … đưng nghiêm đi nào.
-để làm gì.?
-tập những chiêu thức đầu tiên.
NÓ đứng theo cậu ta. Nghiêm trang
-đưa chân sang phải, tay phải chém mạnh tay một góc 45 độ xuống ,song song với chân.
Làm theo….
-sau đó đầu gối chân trái co xuống làm trụ, chân phải đưa về phía trước vuông góc, tay phải co lại vuông góc, tay trai song song trước ngực.
Nó ko kịp nhìn vì cậu ta làm rất nhanh, nhưng nhìn động tác đó nó bật cười giòn tan.
-có cái gì mà cười.
-nhìn cậu như khỉ chém chuối ý.
-chuối cái gì. Đây là khi chúng ta đỡ đòn đánh của đối phương.
-nhưng sao cứ chém chém thế.
-tập trung vào đi… đừng có đùa cợt, ăn cốc bây giờ
Nhắc đến cái nó ngậm miệng im re. Ngoan ngoãn làm theo như một đứa trẻ con thực thụ
-thế tiếp theo. Tập trung vào nhé.
-thế gì mà như cóc leo cây thế
-này… đừng có mà nói nhảm, học đi
-tôi phải biết tên thế này là gì chứ
-cậu biết cũng đâu có nhớ được, cứ học thôi, chứ những đứa ngu như cậu nói cũng đâu có hiểu gì.
-ai bảo tôi ngu
Nói rõ to, đôi lông mày cau lại.
-còn hơn cái loại ko biết luộc rau thế nào
-đàn ông con trai việc kiếm tiền mới quan trọng, luộc rau thì có là gì.
-nhưng mà ít nhất cũng có cái đổ vào mồm, ko có ăn thì làm sao làm được.
-cậu có nói ít đi ko thì bảo
Hai đứa nhí nháu một hồi nó cũng tiếp thu được vài chiêu, tuy rằng quả thật trông nó như con dối nhưng cậu ta cũng rất kiên nhẫn.
-Thôi muộn rồi, về ăn cơm thôi.
Tiếng mẹ nó gọi với theo hai đứa
-mẹ ơi, canh ko ăn được thì làm thế nào.
-sao mà ko ăn được
-cậu ấy nấu như nấu cám lợn, lại ko rửa rau nữa.
-ko sao đâu. Con chạy sang nhà cô Dung xin ít nước về làm canh cũng được.
Nó gật đầu, lon ton chạy sang nhà cô Dung làm 1 cái túi nước về, để lại cậu ta dọn hàng cũng mẹ nó.
Đến giờ ăn cơm, nó cứ nghĩ cậu ta sẽ chê ai ngờ cậu ta vét sách banh cả cái xoong. Trêи mâm cái bát canh cũng chẳng còn một giọt.
-này… cậu có làm gì đâu mà ăn khỏe thế.
-kệ tôi, cơm ngon mà.
-chỉ có bát nước lòng mà cậu cũng khen ngon được.
-ngon thật mà.
Cậu ta xoa xoa cái bụng tròn xoe rồi ngồi thẳng cẳng ra giữa nhà.
-cậu mau về đi ko muộn rồi. ko sợ bố cậu mắng sao?
-uh
Nghe xong câu đấy cậu ta cũng ko còn cảm giác thoải mái trêи khuôn mặt mà ngồi thẳng dậy quay sang nhìn nó.
-bài tập trong vở có gì ko hiểu cứ hỏi tôi. Tôi biết cái gì tôi chỉ cho.
-cậu đạt học sinh gì?
-trung bình
-trung bình?
Há há há cười nghiêng ngả.
-may là được trung bình chứ như cậu chắc cô giáo tôi cho nghỉ học lâu rồi.
-cậu thì biết cái gì
Cậu ta đứng lên đi ra cửa chào mẹ nó rồi bỏ đi ko quên dặn ngày mai cậu ta sẽ đến dậy nó học tiếp.
Hôm sau cậu ta đến thì đôi chân nó cũng đau cứng vì mấy động tác hôm qua. Các bắp chân dường như ko thể co lên nổi, đến bước lên cầu thang cũng thật khó khăn.
Thấy nó nhăn nhó cậu ta tiến lại gần
-thôi thôi, tôi ko tập nữa đâu. Chân tôi ko đi nổi nữa đây này.
-đau vài hôm là hết
-cậu có đau đâu mà biết
-nhưng mà….
-tôi ko tập nữa đâu… đừng có mà nói nữa… cậu về đi
Nó đuổi cậu ta đi, cậu ta cứ đứng đó cho đến khi nó khóc gào lên
– đã nói tôi ko tập nữa , kệ chúng nó bắt nạt tôi cũng được
Cậu ta đứng im nhìn nước mắt nó dàn dụa. Rồi thở dài thất vọng quay đi. chiều hôm sau cậu ta cũng đến nhưng nó ngó lơ mà ko thèm nói chuyện. cuối cùng sau 3 ngày cậu ta ko thấy nó nói chuyện cũng ko đến làm phiền nó nữa.
Chiều nay… sau 1 tuần ko thấy cậu ta đâu. Nhiều lúc cũng thấy có chút trống vắng, nhưng cậu ta luôn bắt nó làm những chuyện nó ko thích nên nó thấy rất nhẹ nhõm. Buổi tối khi đang dọn hàng, mấy tay bảo kê mò tới, đá cái ghế nó đang định cầm. Nó ngẩng lên nhìn.
-mẹ mày đâu?
-mẹ…. mẹ… em đi về nhà có tí việc
-nộp tiền đê.
-anh chờ mẹ em 1 lúc, mẹ em sắp sang rồi.
-chờ cái mẹ gì. Mày chạy về gọi mẹ mày sang đây. Tao đéo chờ đâu
-nhưng mà mẹ em đi từ nãy, sắp sang rồi
Nó ngồi khúm núm cánh đống ghế. Tay con trai săm trổ đầy mình bực bội đá tung cái ghế của nó bắn ra xa. Khiến nó run lên cầm cập
-đcm tao nói mày dám cãi à, ăn vả ko
-em ko dám
Nó mếu máo. Thu lu lại 1 góc
-đm, mày có chạy về gọi ko?
-em có
Nó đứng lên rất nhanh chạy về phía nhà nó nhưng chạy được một quãng đã thấy mẹ nó rồi
-chi Lê, con sao thế
-mẹ ơi, bọn chúng nó… bọn chúng nó lại đến
nó nói trong nước mắt. Mẹ nó nhanh chân bước về phía cái bàn nước. Tại sao phải làm như vậy bởi vì mẹ con nó chỉ có cái bàn và ấm nước để kiếm cơm thôi. Nếu chúng nó phá đi … thì mẹ con nó sống bằng gì.
Nó cũng theo thói mà chạy lại gần mẹ hai tay bám lấy tay mẹ khép nép đứng phía sau.
-bà già… tuần này chưa đóng tiền chỗ đâu đấy nhé. Đưa tiền đây.
-nhưng mấy hôm nay ế ẩm, tôi chưa gom được tiền
-ế ẩm cái con mẹ bà
Một thằng săm trồ đầy mình trừng mắt nhìn mẹ nó rồi chửi. nó càng nép sâu vào lừng mẹ.
-ế thì tôi bảo ế, mấy chú ở đây suốt ngày cũng biết.
-bọn này đéo cần biết, bà có đưa tiền đây không.?
Chungs đá cái bàn nước nhẹ để dọa nạt nhưng quả thật mẹ con nó lúc này đâu có tiền để đưa cho chúng nó đâu.
-xin các chú, tôi xin các chú đừng có phá miếng cơm của mẹ con tôi.
-đưa tiền đây.
-nhưng hiện tại tôi chưa có tiền.
-ko có tiền à?
Sau câu nói chúng xô cái bàn khiến máy cái chén trêи đó lăn lóc xuống đất vỡ tan. Mẹ nó chạy lại đỡ mấy cái chén đó thì bị chúng xô ngã sang 1 bên, cơ thể gày còm lại bệnh tật khiến mẹ nó nằm im choáng váng. Nó cuống quýt.
-mẹ… mẹ… mẹ ơi mẹ có sao ko?
-các anh ơi em xin các anh, mẹ em ốm lắm rồi, xin các anh tha cho, bao giờ mẹ con em có tiền sẽ đóng.
Nó ôm mẹ vào lòng rồi vừa khóc vừa van xin. Cái cảnh đời trớ trêu, đã nghèo vì vậy lại càng nghèo. Đã khổ vì vậy lại càng khổ.
Bọn đầu gấu ấy có lẽ cũng thấy mẹ nó nằm im ko nhúc nhích nên chuồn, để lại nó một mình bên cạnh mẹ. Nó vén cái tóc lòa xòa trước mặt mẹ ra rồi gọi
-mẹ ơi… mẹ ơi….mẹ tỉnh đi… đừng làm con sợ
-mẹ ơi….
Nó càng gào to mẹ nó càng ko trảlời. nó sợ hãi càng lay mạnh
-chi Lê… mẹ ko sao.
-mẹ ơi. Để con đưa mẹ đi bệnh viện,
-mẹ ko sao đâu. Mẹ khỏe ngay giờ, ko cần đi viện
Tiếng mẹ nó thều thào mệt mỏi.
-mẹ ơi. Mẹ có đau ở đâu không, mẹ đừng làm con sợ.
-mẹ không sao
Nó nâng mẹ dậy rồi dìu mẹ về nhà, sau đó mới quay sang dọn nốt đồ đạc. Trêи còn đường nó quay về. Nó nhớ đến cậu bạn tốt bụng. Có lẽ cậu ấy nói đúng. Nó cần phải học võ để bảo vệ mẹ. Để không có kẻ nào có thể bắt nạt đượcmẹ con nó nữa… nhất định… nhất định khi cậu ấy đến tìm nó sẽ chăm chỉ luyện tập.
Nghĩ là vậy nhưng nó cứ chờ đợi… 1 ngày – 2 ngày…1 tuần… cho đến khi mẹ nó có vẻ đã khá hơn cũng ko thấy cậu ta quay lại. trưa đến nó hay đứng cổng trường. Cái nơi mà cậu ta hay xuất hiện nhưng mà dường như sự chờ đợi của nó đã trở nên vô nghĩa
lẽ nào nó đã sai khi nói cậu ta như vậy… và cậu ta ko đến tìm nó nữa… nó ân hận lắm….giá mà cậu ta có thê rnghe thấy nó nói… giá mà cậu ta có thể biết được nó đang mong ngóng cậu ta đến lức nào… giá mà cậu ta có thể biết nó thừa nhận nó sai rồi… nó hối hận lắm. Nó đứng lặng giữa đường. Cái nắng chói chang bỏng rát cơ thể nó…. nó khóc… nó khóc càng ngày càng lớn hơn vòng tay nó ôm lấy cái túi xách mà cậu ta mua cho.
-bảo…. bảo ơi…. bảo ơi…. cậu ở đâu rồi…. mau ra đây… mau ra đây cho tôi.
Mọi thứ đáp lại nó bằng sự im lặng, thi thoảng có tiếng xe máy chạy qua, hay tiếng rao của mấy cô hàng tào phớ.
Nó vẫn khóc và gào lên gọi
-bảo ơi… cậu ở đâu tôi xin lỗi… tôi sai rồi… tôi xin lỗi… nhất định tôi sẽ nghe lời cậu.
-…..
-…..hu hu hu
-….
-tôi xin lỗi, nhất định tôi sẽ nghe lời cậu
-thật ko?
Âm thanh phát ra từ sau lưng nó, tiếng của bảo, đúng,,, là tiếng của bảo.Nó quay lại…. cậu ta mặc cái áo phông đen, dáng cao gày khiến cậu ta trông nhỏ đi trông thấy. nó chẳng nghĩ được gì mà chạy lại ôm chặt lấy cậu ta. Và khóc nữc nở
-có chuyện gì sao lại khóc như thế.
-bọn chúng nó… bọn chúng nó
-ai? Làm gì?
-chúng nó đòi tiền, nhưng mẹ tôi ko có tiền, chúng đánh mẹ tôi, giờ mẹ tôi ốm rồi.
-ai cơ chứ?
-bọn… đầu gấu trong chợ.
-thế mẹ có sao ko?
-mẹ đỡ rồi. chỉ tức ngực thôi.
-ko sao là tốt rồi… về thôi
Hai mắt nó long lanh ngước lên nhìn cậu ta. Tay gạt đi những giọt nước mắt.
-tôi muốn nói 1 chuyện
-chuyện gì?
-tôi muốn cậu dạy võ cho tôi
-sao bảo ko muốn học
-bây giờ tôi muốn, tôi muốn trừng trị bọn chúng.
-mình cậu thì làm đc gì.
-tôi làm được.
-cậu là con gái, đây ko phải việc của cậu.
-ko… con gái con trai ko quan trọng
Nó níu chặt tay cậu ta, đôi mắt tỏ vẻ rất cương quyết. Giọng nói chắc nịch.
-xin cậu hãy dạy tôi, tôi hứa sẽ ngoan, chịu khó tập luyện.
-thật ko?
Mắt cậu ta cũng sáng lên.
-tôi hứa.
-vậy cậu hãy nhớ. Học võ ko phải để đánh người, học võ là để biết đúng sai. Để bảo vệ bản thân là chính.
-học võ là để giúp người, để không ai bị bắt nạt như mẹ con tôi nữa.
-nghĩ cho cả người khác sao? Nghĩa khí đấy nhỉ.
-Đúng vậy… cho nên xin cậu hãy dạy cho tôi. Nhất định tôi sẽ nghe lời cậu
-thật ko?
-tôi hứa.
-thế trả cho tôi cái gì?
-tôi sẽ nấu cơm cho cậu.
-…..
Vẫn chưa tỏ vẻ hài lòng.
-tôi sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo, sẽ nghe lời cậu cả đời… tôi hứa.
Cậu ta nhoẻn miệng cười tươi.
-ngoắc tay
-ngoắc tay
-thề
-thề
-từ giờ tôi đến ăn cơm ko đc chê tôi ăn khỏe nữa nhá.
-uh
-nói gì phải nghe.
-uh
-ko được cãi hỗn.
-uh
-vậy chúng ta về nấu cơm thôi. Tôi đói rồi
-sao lúc nào cậu cũng đói thế
-đấy…
-à ko…
Nó cười trừ nhưng trong lòng vẫn có chút hậm hực : đồ tham ăn. cái đồ ăn tham
Trong ánh nắng trưa chói chang. Có hai bóng dáng lũn cũn bước theo nhau về nhà, cái bóng cậu ta cao hơn hẳn , dường như đã che cho nó rất nhiều ánh nắng. Người con trai này… có phải là người mà ông trời đã mang đến cuộc đời để làm nhiệm vụ bảo vệ và che chở cho nó hay không ? rồi thời gian sẽ có câu trả lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!