Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
797


Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng


Phần 12


Chương 12

Chap 12 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Hai đứa về đến nhà lúc ấy trời đã chập tối. Như mọi khi bố Bảo thường đi làm về rất muộn. Do vậy, hai đứa có thể tự do đi vào nhà giờ này. nhưng hôm nay khi Bảo đang dắt xe còn nó đẩy đằng sau thật nhanh cho Bảo thì có 1 bóng dáng to lớn đứng chặn trước đầu xe. Chiếc quần âu cũng đôi giày da cá sấu bóng nhoáng. Hai đứa chỉ nhìn đôi giày thôi cũng run lên cầm cập rồi. nó và Bảo ngẩng lên nhìn người đang đứng đối diện

-b…ố…..

Nghiêm nghị đến không tưởng.

-c…o…n….chào…..b…ố

-Có chuyện gì thế này ? con đi đâu mà mồ hôi nhễ nhại như vậy? con bé kia ở đâu ra.

-b…ố…. c….o….n

-bố hỏi con phải trả lời cho đàng hoàng chứ

-đây là Chi Lê.

-thì sao?

-là bạn con

-thì sao?

-bạn ấy đến nhà ta chơi.

-bố đã nói với con bao nhiêu làn rồi. chọn bạn mà chơi. Chơi với 5 đứa nghèo con sẽ là đứa thứ 6 đấy

-nhưng có mỗi bạn ấy

-đừng cãi bố

Sau một hồi tranh cãi của hai bố con Bảo, nó đứng chết chân ở giữa hai mắt đảo liên tục sang hai bên như trái bóng bị chuyền qua chuyền lại

-tối rồi. bố nghĩ con nên tiễn bạn con về đi.

Bố bảo đưa khuôn mặt nghiêm khắc nhìn Chi Lê. Nó cúi xuống vì sợ ánh mắt đó cũng như nó không muốn sự tủi thân dâng lên trong đôi mắt của mình.

Bố bảo bước vào bên trong bỏ lại nó và Bảo lại. Bảo bước lại gần nó giọng ái ngại

-cậu cứ đi ra cổng chờ tôi 1 chút. Chờ bố tôi đi tắm thì tối đón cậu vào.

Nó đứng 1 lúc rồi cũng quay ra. Trong lòng có nỗi tủi thân không tài nào nói được. Những con người khinh người như vậy, ko phải là lần đầu nó gawoj nhưng ngay lúc này khi ko còn có mẹ bên cạnh, sự tủi thân càng ngày càng dâng lên một cách ghê gớm. Nó ra ngoài cổng, cánh cổng to tướng nhà BẢo nuốt trọn con bé bé nhỏ như nó, chỉ 1 góc cổng thôi nó cũng thấy mình được yên ổn rồi. nó ngồi xuống gục đầu lên cánh tay khóc…

-mẹ ơi… con nhớ mẹ.

Nó nhớ mẹ nó nhiều lắm. Nhớ nụ cười với những cái ôm vỗ về khi bị bắt nạt. Anh mắt dịu dàng luôn dành cho nó những yêu thương. Bữa cơm chiều giờ này dù chỉ có rau , hay đậu cũng đủ thấy hạnh phúc rồi. nhưng giờ này mẹ ở đâu. Mẹ trêи thiên đường vui vẻ như vậy sao khong cho con đi cùng với….

-mẹ … ơi

Nó khóc nức nở nơi góc cổng nhà. Cái nóng trêи những con đường phả hơi vào cơ thể nhỏ bé của nó. Mồ hôi chảy cũng những giọt nước mắt cho khóe mắt nó thêm cay. Miệng nó đắng. Lần đầu tien trong đời một mình nó ôm trọn cảm giác tủi nhục. Mẹ nó từng nói… nó nghèo… việc đầu tiên là phải cố gắng không được dựa dẫm vào ai…nhưng mà Bảo lại nói mẹ nó đã gừi nó cho Bảo… không biết Bảo nói như vậy có đúng không? Hay Bảo nói dối nó, bởi vì cho đến giờ này… người nó tin tưởng nhất vẫn là mẹ.

Nó ngẩng lên nhìn bầu trời đã dần có những ngôi sao sáng lấp lánh. Cái ngôi sao to tướng là ngôi sao hi vọng… mong rằng mẹ ở trêи đó sẽ nhìn thấy nó , và bảo vệ cho nó. Nó sẽ nghe lời mẹ. Nó hít một hơi thật sâu rồi đứng lên bước ra khỏi góc cánh cổng đó và cấm đầu đi thật nhanh. Được 1 quãng kha khá nó mới quay đầu nhìn lại. ở vị trí này bố BẢo không thể nhìn thấy nó, nhưng không biết bảo sẽ thế nào nếu biết nó bỏ đi. Xin lỗi cậu nhé. Tôi phải nghe lời mẹ.

Nó quay đầu rồi lại nhìn lên bầu trời… phía trước không biết có gian nan không, nhưng nó mồ côi rồi. mong là mọi chuyện sẽ được như lời mẹ nó nói.

-mẹ ơi…. xin hãy đưa con đi cùng.

Nó hét thật to rồi chạy nhanh về phía trước, nói đó bóng tối đang bao trùm…. không có lấy nổi 1 tia ánh sáng ở phía cuối con đường này thì liệu cuộc sống của nó sẽ ra sao?

Sau 3 ngày tìm kiếm cuối cùng Bảo cũng tìm được nó. Nó không đi đâu xa cả mà khi về nhà, nó ở nhà chú Huân, sáng sớm hôm sau. Chú Huân chở nó qua nhà dì Diễm. Nó bây giờ còn dì Diễm là người thân. Nói là người thân nhưng nó không rõ mối quan hệ của mẹ với dì là như thế nào. Trước đây khi nó còn nhỏ dì diễm cũng sống cùng mẹ con nó một thời gian, bây giờ di chuyển đi nhưng cách chỗ mẹ con nó không xa. Thi thoảng cũng qua chơi với mẹ con nó, lúc nào mẹ nó cũng dặn dì làm ăn tử tế mà kiếm tấm chống đàng hoàng. Nó không biết dì Diễm làm nghề gì nhưng nhìn dáng vẻ ăn chơi sành điệu có lẽ cũng kiếm được khá nhiều tiền.

Nó bước ra cửa khi có tiếng gọi nhưng…. nó giật mình đứng im… cái bóng cao lớn phía trước đang nhìn nó chừng chừng, khuôn mày cau có, nét mặt đầy sát khí, nó tự nhiên thấy run.

-cậu…. cậu…..

-cậu cái gì?

-sao …. lại….tìm tôi….ở….đây được

-cậu có chạy lên mây tôi cũng tìm được. Giờ cậu tính sao, bỏ đi mà ko nói 1 câu làm tôi đi tìm cậu suốt cả đêm

-tôi…. xin lỗi

Nó cúi xuống không dám nhìn ánh mắt nghiêm khắc ấy của Bảo. Nhưng nếu nó nói với BẢo nó đi khỏi ó có lẽ Bảo sẽ không để cho nó đi. Thật tình nó không muốn làm Bảo bị mắng, không muốn gặp bố cậu ta, nó cũng chán cái cảnh sống như ở tù lắm rồi.

-ko có quần áo cậu mặc bằng gì?

-tôi có mà. Quần áo cũ của tôi vẫn còn nhiều lắm.

Nó cười trừ rồi lấy tay kéo cái mảnh áo rách trước bụng lại. Bảo thấy biểu hiện nó như vậy liền cau mày.

-thế cậu sống ở đây với ai?

-tôi ở với dì Diễm

-dì Diễm là ai?

-là em của mẹ tôi.

-mẹ cậu ko nói có em

-thì cậu có biết đâu. Có mình tôi biết

-tôi ko cần biết. Giờ cậu về với tôi

Bảo nắm tay nó lôi đi 1 quãng còn nó đang cố kéo lại. BẢo bực bội quay lại định quát nó nhưng khi thấy ánh mắt nó cậu ta dừng lại

-tôi ko muốn về đó nữa.

-tại sao?

-tôi ko muốn vì tôi mà bố cậu mắng cậu. Ko muốn cứ suốt ngày ohair trốn trong phòng như vậy.

-tôi đã nói với bố tôi rồi. cho dù ông ấy không đống ý thì tôi đã có cách. Cậu về đi. tôi không thể để cậu sống như thế này

-tôi sống thế này quen rồi. với lại nhà Dì Diễn còn tốt hơn chỗ tôi ở. DÌ ấy đối xử với tôi rất tốt. Tôi sẽ cố gắng đi làm để kiếm tiền đi học

Thấy nó cương quyết như vậy Bảo cũng không còn cách nào khuyên nó cả. Thật ra BẢo cũng đấu tranh với bố rất nhiều mà không tài nào lung lay được ông. CÓ lẽ cách này sẽ là cách tốt nhất cho Chi Lê.

-thôi được rồi. nhưng cậu không cần phải đi làm nhiều. Tôi sẽ có tiền đóng học cho cậu

-tôi biết kiếm tiền mà

-thế tôi cũng biết kiếm tiền mà.

-thôi được rồi. cậu về đi. tôi phải chạy đi chợ nấu cơm đây. Dì Diễm tranh thủ về ăn cơm rồi đi làm luôn đấy.

-uh. Có bất cứ chuyện gì cũng phải báo cho tôi đấy nhé.

-uh… đừng lo

Nó cười 1 cái thật tươi nhìn theo bóng Bảo khuất dần. Mọi lo lắng trong lòng nó không dámnói ra với Bảo. Có lẽ nó nên chịu đựng một mình.

Đúng như lời Bảo nói. Nó lại được đi học trở lại. dù trong lớp giờ nó chỉ chơi một mình vì mọi người chê nó là sao chổi thì nó cũng không thấy vấn đề gì. Chỉ cần có BẢo ngày ngày đến cùng nó trò chuyện là được.

Sáng sớm nó đi bê bún cho các quán ngoài phố, cũng kiếm được mấy nghìn, chiều đến nó đi nhặt ve chai cuộc sống quả thật vất vả vô cùng. Bây giờ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ nó đều phải lo hết. Dì Diễm chỉ về nhà chốc lát. Ăn uống tắm rửa, trang điểm rồi lại đi.phần lớn đêm dì Diễm ko về mà chỉ về sâng sớm ngủ đến trưa rồi chiều đi. Lúc ấy nó đã đi học rồi nên cũng ít thời gian gặp dì lắm.

Sáng hôm đó nó được nghỉ học. Đang hí hoay dọn dẹp nhà cửa thì dì Diễm cũng về đến nơi. Quăng cái túi xách xuống giường là dì cũng đổ luôn xuống đó

-cmn dám quỵt tiền của bà.

Nó ko nói gì chỉ lẳng lặng dọn dẹp bãi chiến trường mà dì ấy bầy ra.

-chi Lê. Mày hôm nay ko đi học à

– hôm nay cháu được nghỉ.

– được nghỉ thì sáng nhà bên kia mà chơi với lũ trẻ con.

– cháu ở nhà dọn dẹp

– mày giống mẹ mày lắm. Lúc nào cũng lọ mọ. Sống thế cho khổ cái đời. Mẹ mày dại lắm. Tạo nói mà ko nghe chỉ có khổ. Cuối cùng cũng chết héo thôi.

Nó ngồi im nghĩ về mẹ mà ứa nước mắt. Mẹ nó đã, xa đc mấy tháng rồi. Một mình nó vất vả giữa dòng đời đầy mỏi mệt này. Quả thật… Nó thấy mọi thứ mờ mịt lắm. Chỉ có thể vì mẹ, vì Bảo mà sống thật vui vẻ thôi.

-hôm nay Bảo đến tìm nó rất sớm. Nó nhìn Bảo mà ko hiểu gì. Vẻ mặt bảo có vẻ ko đc vui

– cậu sao đấy?

– tôi… Có chuyện

– chuyện gì.

Bảo ngập ngừng.r

– tôi… Tôi phải chuyển Trường

Phút chốc nó giật mình nhưng rồi cũng giữ đc bình tĩnh. Nó mỉm cười

– chuyển trường chứ có sao đâu

– nhưng mà….

Nó chờ đợi câu nói của Bảo bằng ánh mât dịu dàng. Khiến bảo càng bối rối

– nhưng mà…..

– cậu hôm này sao thế?

– tôi đi học cách đây khá xa. Có thể sẽ ko gặp cậu mỗi ngày được.

Nó đứng im nhìn Bảo. Có lẽ từ ngày quen Bảo đến giờ. Chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện này. Nó nuốt nước bọt một cách khó khăn. Chả lẽ nó là sao chổi thật nên mọi ng mới dần rời xa nó. Nó ko có bố. Ko có mẹ. Giờ ko có cả Bảo nữa nó biết sống sao. Hai hàng nước mắt nó trào ra, nó có thể giấu đi sự mệt mỏi chứ nó ko thể giấu đc cảm xúc. Nó là trẻ con mà, vui thì cười, buồn thì khóc, và giờ nó khóc.

Bảo thấy thái độ nó như vậy, trong lòng cũng đang lên nỗi xót xa, cậu 14 tuổi, nhận thức được vc mà Chi Lê đang phải trải qua, bản thân Bảo cũng ko muốn bỏ Chi Lê lại một mình nhưng mà cậu ko làm khác được. Bảo kéo chị Lê vào lòng ôm lấy nó vỗ về.

– đừng khóc nữa.

-…..

Nước mắt cứ thế mà rơi

– nín đi. Tôi hứa là tuần nào tôi cũng sẽ về đưa cậu đi chơi.

Nó sụt sịt rồi nhìn bẢo . Hai mắt nhoè nhoẹt xấu xí khiến Bảo bật ra 1 nụ cười buồn

– cậu khóc xấu lắm đấy

– kêu tôi

Nó nói giọng hờn dỗi.

– xấu thật mà. Xấu hơn cả con Bống nhà tôi.

-kệ tôi.

– nếu cậu xấu quá người ta sẽ nói cậu chị em với cô cám

-tôi ko phải cô cám, tôi là cô Tấm xinh đẹp.

– xinh đẹp thì ko đc khóc nhè.

Nó quẹt vội vàng đống nước mắt nước mũi trêи mặt. Khiến nó trong càng thảm hơn. bảo thấy vậy thì cười ngặt nghẽo khiến nó bực lên nhéo cậu ta.

-á…….

– cậu dám cười tôi.

-ko… tôi ko dám.

-vậy sao cười

-vui thì cười

-vui này…..

Nó nhéo mạnh hơn

-á……

-thả ra… thả ra rồi tôi cho cái này .

– cái gì.?

– đây….

bảo giơ ra cho nó chiếc vòng cổ bằng bạc sáng lấp lánh. Ánh mắt nó cũng sáng lên, nó rời bảo ra rồi với lấy.

– cho tôi…. cho tôi….

-ko đc

– cho tôi đi.

– vậy cậu phải hứa với tôi

-hứa gì?

-lúc nào cũng phải mang nó bên mình.

– tôi hứa, nhất định rồi

Nó lau chau cầm cái vòng từ tay bảo. Trong cái vòng có 1 đoạn khắc tên Chi Lê và Tuấn Bảo. Có lẽ cậu ta muốn cả thế giới biết cậu ta mua vòng cho nó mà. Đồ hâm. Nó thật ngốc phải ko? Mãi về sao nó mới hiểu ta nghĩa của cái vòng đó.

– để tôi đeo cho cậu.

Nó gật đầu quay lưng lại cho Bảo luồn cái vòng vào cổ nó.

– cậu phải giữ gìn cái vòng này, ko đc làm mất cũng ko đc cho ai. Mỗi khi gặp khó khăn hãy cầm lấy nó và nghĩ đến tôi, nhất định tôi sẽ xuất hiện

– cậu giống như thần đèn trong Aladin. À cậu là thần vòng.

-đúng vậy. Cái vòng này cũng. Giống tôi. Sẽ luôn bên cậu, yêu thương cậu. Nên nhất định phải giữ gìn.

Nó cầm chiếc vòng cổ trong tay rồi mỉm cười thật tươi. Nó muốn Bảo được vui và ko muốn để Bảo biết nó đang buồn nữa, nó nhất định sẽ vì bảo mà cố gắng, vì Bảo mà giữ gìn. Cho dù nó chẳng biết tương lại của hai đứa sẽ ra sao.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN