Phúc Trạch Hữu Dư
Chương 49: Cùng một chỗ
Lục Thừa Dư vốn tưởng rằng Nghiêm Mục sẽ lấy phương thức đặc biệt để tỏ tình với y, nhưng hiện thực lại nói cho y biết, cái gì gọi là ngoài dự liệu, cái gì gọi là thành thật tự nhiên.
Y thừa nhận bản thân có hảo cảm với Nghiêm Mục, thế nhưng phần hảo cảm này tựa hồ còn chưa tới tình yêu. Suy nghĩ kỹ một chút, y đối với Nghiêm Mục vẫn có chút khác biệt, chỉ là phần khác biệt này không đủ để chứng minh loại tâm tình đó là tình yêu.
Y không tính là người thành thật, nhưng lại cũng không đem tình cảm ra bịa đặt, nhìn Nghiêm Mục thấp thỏm bất an, trầm mặc một hồi lâu, y mở miệng nói: “Tôi biết tâm ý của anh, thế nhưng tôi lại không xác định được tâm ý của mình, như vậy đối với anh là không công bằng.”
“Tình cảm vốn không có công bằng,” Nghiêm Mục nhìn y nói, “Vì sao em không thử một chút, biết đâu em rất nhanh sẽ phát hiện tôi chính là người thích hợp nhất với em.”
Lục Thừa Dư sờ sờ mũi nói: “Lỡ như tôi phát hiện anh không phải là người thích hợp nhất thì sao?” Kỳ thực, từ một góc độ nào đó mà nói, Nghiêm Mục cũng là người vô cùng tự tin.
Nghiêm Mục trầm mặc một lúc rồi nói: “Tôi sẽ không để cho từ ‘lỡ như’ này xảy ra.” Hắn nghĩ tới đủ loại khả năng, duy nhất không muốn nghĩ chính là sau khi Lục Thừa Dư cùng hắn ở chung một chỗ lại phải xa nhau. Có đôi khi không có được, cũng sẽ không có dục vọng lớn như vậy, thế nhưng một khi đạt được, thì sẽ không bao giờ muốn mất đi.
Lục Thừa Dư đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Vậy anh cố gắng lên, tôi rất xem trọng anh a.”
Biết đâu y sẽ nhận được thứ gì đó trên người Nghiêm Mục mà đời trước y chưa từng có thì sao, không phải vì y dễ động tâm, mà là bởi vì ánh mắt của đối phương quá mức chân thành tha thiết.
Vẻ mặt Nghiêm Mục đầu tiên là mờ mịt, rồi biến thành trầm tư, sau đó lại từ trầm tư chuyển thành mừng rỡ. Bởi vì trên người Lục Thừa Dư có vết thương, cuối cùng hắn chỉ có thể kích động nắm cái chăn Lục Thừa Dư đang đắp trên người: “Ý của em là… nguyện ý cùng một chỗ với tôi sao?”
Lục Thừa Dư cười híp mắt hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, hắn liền ngoan ngoãn đưa đầu lại gần.
“Tổng tài đại nhân thông minh của tôi ơi, sao bây giờ lại biến ngốc rồi?” Ngón trỏ của Lục Thừa Dư gãi gãi cằm Nghiêm Mục, sau đó ngáp một cái, chỉ vào cái giường bên cạnh nói, “Trời cũng sắp sáng rồi, bây giờ anh lên giường ngủ một giấc đi, nếu không tôi liền thay đổi quyết định đấy.” Sau khi nói xong, y từ từ rúc vào trong chăn, còn không quên kéo chăn, đem cánh tay bị thương của mình bỏ ra bên ngoài.
Nghiêm Mục mặt đỏ tới mang tai nhìn Lục Thừa Dư tiến vào trong chăn, cứng ngắc tiến lên thay Lục Thừa Dư sửa sang chăn xong, sau đó tay chân lộn xộn đi đến giường bên cạnh. Nằm mấy phút sau, mới nhớ tới còn chưa cởi áo khoác, lại đứng dậy cởi áo khoác của mình ra. Sau khi đắp chăn lên, hắn nghi ngờ nghĩ, vì sao tình cảnh tỏ tình và kết quả lại kỳ quái như thế?
Cảm động hoặc là xoắn xuýt đi đâu rồi?
Quả nhiên phim truyền hình đều là gạt người.
Mục Khải Dung ở bên ngoài yên lặng đem cửa phòng bệnh đóng lại, hắn quả thật không có nhìn thấy em trai cao to nhà mình bị tiểu Lục trêu đùa, cũng không có thấy em họ nhà mình lọan tay lọan chân, hắn thấy mình rất mệt, cần phải về nhà ngủ một giấc, mắt hắn cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.
Sau khi Nghiêm Mục ở trên giường lăn qua lộn lại tròn một giờ, hắn lắng nghe thanh âm của người đi vệ sinh cùng với hộ sĩ ở bên ngoài. Hắn nỗ lực muốn để cho tâm tình mình bình tĩnh lại, thế nhưng sự thật chứng minh, toàn bộ lãnh tĩnh cùng trầm ổn trước kia của hắn đều bị nhốt ở bên ngoài phòng rồi.
Cuối cùng hắn dứt khoát điều chỉnh một tư thế thoải mái quan sát dáng ngủ của Lục Thừa Dư, cứ như vậy nhìn chòng chọc Lục Thừa Dư mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa càng nhìn càng thấy Lục Thừa Dư đẹp mắt, ngay cả tư thế ngủ bởi vì bị thương cũng rất ngốc manh, có cá tính hơn hẳn so với người khác.
Ngày hôm sau lúc Lục Thừa Dư tỉnh lại, đã là chín giờ sáng, y bị Nghiêm Mục mang một đôi mắt màu đen thế nhưng tinh thần lại dị thường tốt nhìn chằm chằm, nhịn không được đỡ trán, sao trước đây y lại không biết Nghiêm Mục còn có một mặt không ổn trọng như thế này chứ. Nhưng mà, có đôi khi nhìn đối phương tâm hoảng ý loạn, thật đúng là thú vị, khiến y không nhịn được muốn trêu chọc hắn thêm vài lần.
Trong lúc Nghiêm Mục coi chừng y, cũng ra ngoài nhận điện thoại nhiều lần, Lục Thừa Dư đoán là có liên quan đến sự kiện tập kích kia. Việc này liên quan đến cơ mật giữa các gia tộc, cho nên y chẳng bao giờ mở miệng hỏi qua, mà nhìn phản ứng của nghiêm Mục, việc này sợ rằng không đơn giản.
“Tiểu Dư, anh phải đi ra ngoài xử lí một ít chuyện, buổi chiều tiểu Trang và Trạch Vân sẽ qua đây, nếu như em có chuyện gì, cứ để cho bọn họ đi làm,” Nghiêm Mục chuẩn bị vài hoa quả đặt ở nơi Lục Thừa Dư đưa tay là có thể lấy được, lại đem điện thoại di động bỏ trong túi kháng khuẩn đưa Lục Thừa Dư, “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Lục Thừa Dư nhận lấy điện thoại di động, phát hiện đây là đồ mới, kiểu mẫu giống với cái Nghiêm Mục đang sử dụng. Sau khi phát hiện điểm ấy, y khiêu mi nhìn Nghiêm Mục.
“Điện thoại di động của em đêm qua đã rớt bể rồi,” Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư nhìn mình, liền giải thích, “Số điện thoại bên trong cái cũ, anh đã để cho người ta chuyển sang điện thoại mới rồi.”
Lục Thừa Dư cười cười với hắn, cầm điện thoại trong tay, “Anh đi làm việc đi, em ở đây không có việc gì đâu, yên tâm đi.”
“Vậy em cẩn thận một chút,” Nghiêm Mục do dự đi tới cửa, sau khi quay đầu lại nhìn Lục Thừa Dư vài lần rồi mới cất bước ra bệnh viện. Vừa ra khỏi cổng, toàn bộ ôn nhu trên mặt của hắn biến mất, nghĩ đến cánh tay chảy máu dầm dề của Lục Thừa Dư, âm lãnh trong mắt cũng không thèm che giấu nữa.
Bởi vì thân phận anh em Mục gia, đồng thời còn liên lụy đến những người thừa kế của thế gia khác, cho nên lần tập kích này huyên náo rất lớn, cường độ điều tra cũng lớn vô cùng. Chỉ tiếc những tên côn đồ kia căn bản cũng không biết chủ sử sau màn là ai, số điện thoại liên hệ với bọn họ và tài khoản chuyển tiền cũng là giả, không thể dùng để điều tra được.
Xe vận tải chặn đường bọn họ cũng là do bọn côn đồ trộm được, cùng chủ sử sau màn không có quan hệ, manh mối này cũng không thể dùng.
Nhưng mà ngoài ý liệu của mọi người chính là trong điện thoại di động của tên cầm đầu cư nhiên có giữ ghi âm trò chuyện, có lẽ bởi vì cố chủ mở miệng quá rộng rãi, tên cầm đầu sợ sau khi xong việc vị kia sẽ không đưa tiền cho bọn họ, cho nên mới đem cuộc trò chuyện ghi âm lại, dự định về sau làm phương tiện uy hiếp đối phương ngoan ngoãn trả tiền.
Đáng tiếc sau khi chuyên gia phân tích âm tần, tiếng nói của đối phương không rõ ràng, đồng thời lại có sử dụng dụng cụ thay đổi tiếng, vì vậy chuyện này muốn giải quyết nhanh thật không dễ dàng.
Nghiêm Mục ngồi ở bên người Mục Khải Hoa, nghe nhân viên phá án nói, mặt không thay đổi đem một đống tư liệu trước mặt đẩy qua một bên: “Ở kinh thành, có người to gan tập kích người vô tội như vậy, chứng minh những người này không đem pháp luật để vào mắt. Loại chuyện này bên ngoài đã huyên náo rầm rộ, nếu như các vị tra không rõ ràng, sợ rằng sẽ không cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng được.”
“Một thủ đô quốc gia phát sinh loại sự kiện ác liệt này, nếu như không thể nhanh chóng phá án, về sau ai còn dám ra ngoài chứ,” Mục Khải Hoa nhìn Nghiêm Mục, tiếp lời của hắn, “Nhưng mà, tôi tin tưởng năng lực phá án của các vị, sẽ không bởi vì chuyện này mà bị mất mặt.”
Tổ trưởng phá án cười gượng hai tiếng, trong lòng lại đem mười tám đời tổ tông của tên chủ sử mắng qua một lần, đến tột cùng là dạng đầu óc và can đảm gì mới dám trắng trợn tập kích người của tứ gia: Mục, Nghiêm, Trang, Trương chứ, người của tứ gia xảy ra chuyện, kinh thành cũng sẽ trở mình, đây không phải là muốn giết bọn họ sao?
Việc này phía trên đã lên tiếng, phải nghiêm túc, khẩn cấp, dốc sức tra rõ. Hai chữ ‘tra rõ’ này đại biểu cho thái độ của tất cả mọi người phía trên, đây là muốn bất kể hậu quả cũng phải đem người bắt được, nếu không người ta sẽ mất hứng. Thế nhưng bọn họ chỉ là tôm tép, làm việc đâu dễ dàng như vậy?
“Mấy vị yên tâm, tổ viên chúng tôi vẫn một mực nghiêm túc truy tra án này, tin tưởng không lâu sau nhất định sẽ tra ra manh mối,” Tổ trưởng phá án tức giận nói, “Đừng nói là kinh thành, dù cho là địa phương khác cũng không cho phép phát sinh chuyện ác coi thường pháp luật và kỷ luật như vậy, chuyện lần này tình tiết thật sự là ác liệt, ảnh hưởng quá nặng. Nếu không xử phạt nghiêm khắc phần tử phạm tội, chúng tôi làm sao dám đối mặt với dân chúng!”
Mục Khải Hoa gật đầu, tựa hồ đối với tổ trưởng phá án rất hài lòng, ngón trỏ phải nhẹ nhàng gõ mặt bàn, tự tiếu phi tiếu nói: “Chỗ của tôi có một chút tư liệu về mấy người khả nghi, không bằng tổ trưởng cầm xem một chút, dù sao giữ gìn an ninh quốc gia mỗi người đều phải có trách nhiệm, đúng không?”
“Dạ dạ dạ,” Tổ trưởng cười gật đầu đáp ứng, từ trong tay vệ sĩ sau lưng Mục Khải Hoa tiếp nhận xấp tài liệu, sau khi nhìn vài tờ, sắc mặt liền thay đổi, hắn chật vật nhìn Mục Khải Hoa, “Mục bộ trưởng, ngài đây là…”
“Thế nào?” Mục Khải Hoa không hiểu nhìn đối phương, “Những tài liệu này không có tác dụng sao?”
Tổ trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán, cuối cùng cắn răng nói: “Cảm ơn Mục bộ trưởng đã hỗ trợ, ngài phản ứng như vậy, thực sự là giúp chúng tôi rất nhiều.” Hắn đem tư liệu bỏ vào trong ngăn kéo, trịnh trọng nói, “Chúng tôi nhất định sẽ tỉ mỉ điều tra.”
“Nếu như vậy, anh em chúng tôi không quấy rầy chư vị phá án nữa,” Mục Khải Hoa chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Nghiêm Mục sau lưng, “Em họ có gì muốn nói sao?”
“Tôi tin tưởng tổ trưởng, không có gì muốn nói cả, nhưng cho phép nhắc nhở tổ trưởng một câu.” Nghiêm Mục mặt không thay đổi cúi người nói vài câu với tổ trưởng, sau khi thấy tổ trưởng đổi sắc mặt, mới chậm rãi đứng thẳng người.
“Cảm ơn Nghiêm tổng tín nhiệm, xin ngài yên tâm, nội trong ba ngày tôi nhất định sẽ cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng,” Sắc mặt hắn cứng ngắc, lại cực lực khiến cho mình cười đẹp mắt một chút, để tránh làm cho đối phương cho là mình có cái gì bất mãn.
“Ừ.” Nghiêm Mục gật đầu, xoay người ra cục phá án, về phần tổ trưởng phá án có biểu tình làm sao, cùng hắn không có quan hệ.
Tiễn hai sát thần này đi, dưới chân tổ trưởng mềm nhũn, ngồi về trên ghế. Án kiện lần này phía trên cũng đã tham gia, cho nên bọn họ muốn đem chân tướng của sự tình điều tra ra cần phải lo lắng rất nhiều thứ. Hiện tại Mục gia lại bày ra thái độ này, hắn căn bản cũng không có dũng khí đối nghịch với Mục gia.
Còn có vị ngoại tôn Mục gia kia, quả thực nắm rõ những chuyện mờ ám của hắn như lòng bàn tay. Trong tay đối phương có nhược điểm của mình, nếu như hắn không cùng Mục gia lăn lộn, sẽ không có đường lui. Nếu đã như vậy, không bằng đi theo Mục gia, cầu phú quý giữa nguy hiểm, coi như đánh cuộc một lần.
“Em nói gì với lão hồ ly đó thế?” Lần này Mục Khải Hoa và Nghiêm Mục đi xe chống đạn cải trang, ngoại hình thoạt nhìn không có gì khác với xe thường, thế nhưng bên trong đã lắp thiết bị phòng ngừa bạo lực tập kích, có thể thấy được sau việc này, Mục gia đối với an toàn hậu bối có bao nhiêu coi trọng.
Hắn nhìn em họ bên người, “Anh nhớ em đối với chính trị không có hứng thú.”
“Không nói gì cả,” Nghiêm Mục bình tĩnh mở miệng nói: “Chỉ là vài tài khoản ngân hàng mà thôi.”
Mục Khải Hoa sửng sốt, lập tức phức tạp cười nói: “Vì vụ án này, em đúng là hạ vốn gốc.” Điệu thấp nhiều năm như vậy, rốt cuộc ngày hôm nay cũng uổng phí.
“Mọi người là thân nhân của em, điệu thấp hay không không quan trọng,” Nghiêm Mục nhìn Mục Khải Hoa, lý lẽ đương nhiên nói: “Nhân sinh trên đời, mọi việc cũng phải phân nặng nhẹ.”
Mục Khải Hoa hơi sửng sờ, lập tức cười ra tiếng, đang muốn đưa tay vỗ đầu Nghiêm Mục, chợt nhớ tới em họ đã sớm trưởng thành, hắn thở dài một hơi: “Thật không nỡ a.”
Nghiêm Mục thật thà liếc mắt nhìn hắn: “Yên tâm, em vẫn luôn ở kinh thành, anh không cần luyến tiếc.”
Trong lòng Mục Khải Hoa mới vừa có chút xúc động nhất thời bị câu này vô tình đánh tan, hắn bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Mục, “Không biết đã có người nói em không thú vị chưa?”
“Tiểu Dư không chê là được,” Nghiêm Mục tiếp tục giương ra khuôn mặt thật thà, “Em không quan trọng.”
Mục Khải Hoa: “….”
Loại này tật xấu không cho là nhục ngược lại cho là vinh nhất định là gien của Nghiêm gia truyền cho em họ rồi.
Đem Nghiêm Mục đưa đến bệnh viện, Mục Khải Hoa nhìn cửa bệnh viện, trầm mặc một lát sau mới hỏi: “Tiểu Nghiêm, tâm ý của em đối phương biết không?”
Đường nhìn của Nghiêm Mục quét qua trên mặt Mục Khải Hoa, chậm rãi gật đầu một cái.
Vùng xung quanh lông mày Mục Khải Hoa giật giật, lúc yến hội, Lục Thừa Dư còn không biết, làm sao mới một ngày một đêm, đối phương lại biết, hắn vội ho một tiếng, “Y nói như thế nào?”
Nghiêm Mục chần chờ nhìn hắn.
“Đừng nói nhảm, anh cũng không phải Vương mẫu giơ gậy đánh uyên ương!” Bị ánh mắt hoài nghi của em họ kích thích, Mục Khải Hoa hừ lạnh nói, “Có thích hay không!”
“Vương mẫu là cắt ngân hà, uyên ương cùng bà ta không có quan hệ,” Nghiêm Mục thấy sắc mặt Mục Khải Hoa không tốt, đổi chủ đề nói, “Tiểu Lục đồng ý thử cùng một chỗ với em.”
“Thử?” Mục Khải Hoa khiêu mi, hơi mất hứng nói, “Em tốt như vậy, y còn muốn thử?” Nhưng mà nghĩ lại Lục Thừa Dư có ơn cứu mệnh mình, đối phương còn vì cứu em họ mà bị trọng thương. Nhất thời thanh âm giảm vài độ, Mục Khải Hoa không được tự nhiên nói, “Nếu như vậy, em nên dụng tâm nhiều hơn, đừng đùa hoa ngôn xảo ngữ, đối với hồ ly như Lục Thừa Dư, tâm ý so với cái khác đều quan trọng hơn.” Nói xong lời này, hắn cũng không nhìn phản ứng của Nghiêm Mục, quay đầu bảo tài xế đem xe lái đi.
Nghiêm Mục bị khói xe phun vào mũi, sau khi sửng sốt mấy giây, mới xách theo canh xương heo mua ở trên đường đi vào trong bệnh viện.
Lục Thừa Dư uống xong canh xương heo Nghiêm Mục mang về, liền gọi điện thoại cho Chương Thạc, nói với đối phương về vấn đề phim mới, từ diễn viên do ai diễn đến ngày nào khởi động máy.
Diễn viên hai kịch bản trên cơ bản đều đã định, chỉ là chưa có nam chính cho kịch bản kiểu mới kia. Chương đạo coi trọng một siêu sao, nhưng người ta lại chướng mắt Chương đạo chỉ là đaọ diễn một đêm thành danh, không biết sau này còn có thể nổi tiếng hay không; người khác tự tiến cử, Chương đạo lại chướng mắt đối phương.
Lục Thừa Dư suy nghĩ một chút về hình tượng nhân vật chính, cuối cùng nói: “Tôi nghĩ có một diễn viên phù hợp, Chương đạo có thể cho hắn thử vai, nếu không hợp chúng ta lại tiếp tục tìm.” Y không ép buộc, cũng là vì không muốn làm cho đối phương khó xử.
Chương Thạc đang vì tìm diễn viên mà phát sầu, nghe được Lục Thừa Dư có người thích hợp, vội hỏi: “Là ai?”
Thế nhưng sau khi nghe rõ đối phương đề cử, Chương Thạc hơi do dự, “Ngoại hình Chung Tranh Hàm tuy phù hợp, nhưng mà diễn xuất của vị này…” Cũng không phải diễn xuất của Chung Tranh Hàm không tốt, mà là Chung Tranh Hàm diễn hầu như đều là phim truyền hình, tác phẩm điện ảnh rất ít, cho dù có, cũng chỉ là vai phụ, chưa bao giờ đóng vai chính.
Lục Thừa Dư hiểu rõ lo lắng của Chương Thạc, tuy rằng y tín nhiệm diễn xuất của Chung Tranh Hàm, thế nhưng đối phương lại không rõ ràng lắm: “Dù sao đem người mời tới thử vai cũng lại không mất gì cả, nếu không được, chúng ta lại mở một buổi casting nội bộ, không chừng có thể tìm được người thích hợp.”
Đối phương đã nói đến nước này, Chương Thạc cũng không kiên trì nữa, lập tức đáp ứng. Lục tiên sinh không phải người không đáng tin cậy, biết đâu Chung Tranh Hàm thực sự thích hợp thì sao?
Cúp điện thoại, Lục Thừa Dư ngẩng đầu liền thấy khóe miệng Nghiêm Mục căng chặt, tuy rằng biểu tình không có biến hóa, thế nhưng y vẫn có thể cảm giác được đối phương buồn bực, vừa nghĩ liền hiểu được, y vỗ vỗ mép giường, “Mục ca, lại đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Nếu đã đáp ứng Nghiêm Mục, y cũng sẽ không làm cho đối phương có vướng mắc không cần thiết.
Nghiêm Mục trầm mặc ngồi ở mép giường, trong tay còn đang bóc vỏ hạt dưa, bóc vỏ xong liền đem nhân đặt vào một cái dĩa sạch sẽ.
“Em đã đáp ứng anh cùng một chỗ, cũng sẽ không cùng người khác ám muội,” Lục Thừa Dư nghiêm túc nói, “Chuyện khác thì em có thể nói giỡn, nhưng về tình cảm, em sẽ không lừa dối hay giấu giếm.”
“Anh cũng sẽ không,” Nghiêm Mục nhìn nhân hạt dưa trong dĩa, “Anh là muốn cùng em cả đời nên mới tỏ tình.”
Nói xong câu đó, hắn đem nhân hạt dưa đưa tới trước mặt Lục Thừa Dư.
Nhìn từng nhân hạt dưa hoàn chỉnh, Lục Thừa Dư hơi giật mình, cho dù có giấy hôn thú cũng không nhất định qua hết cả đời, Nghiêm Mục đào đâu ra dũng khí nói lời như vậy thế?
Tiếp nhận dĩa, Lục Thừa Dư ăn vài hạt, tiện tay còn bỏ vào trong miệng Nghiêm Mục một ít, thấy Nghiêm Mục diện vô biểu tình ăn hạt dưa, y cười một tiếng: “Không bằng để thời gian để chứng minh chúng ta có thể đi bao xa đi.” Y không tin lời ngon tiếng ngọt, nhưng tin tưởng thời gian. Bởi vì tình cảm chân chính, sẽ không bởi vì thời gian mà biến mất, mà sẽ theo thời gian càng ngày càng sâu đậm.
Nghiêm Mục gật đầu, sau đó lại tiếp tục bóc vỏ hạt dưa, bầu không khí vô cùng hài hòa, giữa hai người tuyệt không giống như đang thương lượng đại sự nhân sinh.
Hai ngày sau, Diêu gia ở kinh thành bởi vì bị nghi có dính líu đến tham ô nhận hối lộ tài sản số lượng lớn, trong vòng một ngày từ trên xuống dưới bắt hơn mười người, ngay cả một số người dựa vào Diêu gia cũng bị cuốn vào. Bởi vì chuyện này huyên náo quá mức oanh oanh liệt liệt, rất nhiều người đem lực chú ý từ án tập kích chuyển dời đến Diêu gia. Ai biết lại dính tới Lý gia ở kinh thành, suốt đêm bắt đi không ít người để điều tra, toàn bộ kinh thành hầu như muốn nổ tung.
Chuyện bên ngoài nháo thành dạng gì, Lục Thừa Dư cũng không rõ ràng, nhưng mà trên điện thoại di động cũng không thiếu tin tức về hai nhà Diêu Lý, y suy đoán sự tình có thể có liên quan đến Mục gia, xem ra lần này, thế cục kinh thành sẽ có biến hóa.
Sau khi ở bệnh viện mấy ngày, y cảm giác mình đợi ở bệnh viện cũng là lãng phí tài nguyên chữa bệnh. Vì vậy mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng xuất viện. Nghiêm Mục không thể làm gì khác hơn là làm thủ tục xuất viện cho y. Chỉ là sau khi xuất viện, y không quay về nhà mình, mà là biệt thự của Nghiêm Mục.
Trang Dụ, Trương Trạch Vân còn có Tề Cảnh Phong khi đến nhà Nghiêm Mục thăm Lục Thừa Dư xuất viện thì rất kinh ngạc, mấy ngày hôm trước lúc bọn họ tới, nhà cửa còn chưa phải là cái dạng này, thế nào hôm nay tới lại tăng thêm không ít thứ thế?
“Mục ca, cậu sẽ không thực sự sống cuộc sống tự mình làm cơm ở nhà đi?” Tề Cảnh Phong dạo qua một vòng ở phòng bếp, cảm khái nói, “Căn nhà này thật đúng là không giống với người đàn ông độc thân ở.”
Trang Dụ nhìn Nghiêm Mục đang rót nước cho Lục Thừa Dư, đồng tình liếc về Tề Cảnh Phong. Phàm nhân vô tri, chủ nhân nhà này bây giờ đã không còn là người đàn ông độc thân rồi, biết chưa hả.
“Mục ca, cậu bây giờ tự nấu cơm rồi, lúc rãnh rỗi, cũng cho chúng tớ ké một chén cơm a,” Tề Cảnh Phong thoải mái tựa ở trên ghế sa lon, “Tiệm cơm dưới lầu công ty tớ ăn ngán rồi.”
“Tớ thì không cần đâu,” Trương Trạch Vân mỉm cười nói, “Tớ không thích về nhà ăn cơm.”
Trang Dụ cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ cũng không cần, tớ thích cơm bên ngoài công ty hơn.”
Tề Cảnh Phong nghi ngờ nhìn hai người: “Không phải là các cậu thường nói Mục ca làm cơm ăn ngon, đã ngán cơm bên ngoài và người giúp việc nấu rồi sao?”
Trang Dụ và Trương Trạch Vân cùng cười ha ha nói: “Nhất định là cậu nhớ lộn.”
Tề Cảnh Phong: “….”
Lục Thừa Dư cười híp mắt nhìn đám bạn tốt của Nghiêm Mục, cười tiếp nhận ly nước Nghiêm Mục đưa cho y, uống một hớp nói: “Nếu Tề ca thích, vậy sau này cứ thường xuyên tới chơi.”
Nghiêm Mục cũng không ngẩng đầu lên nói: “Sợ là Cảnh Phong không thể tới được, công ty của hắn cách nhà chúng ta khá xa.” Nói xong câu đó, hắn từ từ nhìn về phía Tề Cảnh Phong, “Đúng không?”
Tề Cảnh Phong lăng lăng gật đầu, sau khi ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy Mục ca nói đúng, công ty của hắn cách nhà Mục ca quả thực rất xa. Huống chi hắn bình thường không ở công ty, chỉ thích đi ra ngoài chơi, nếu thường xuyên đến Mục ca cọ cơm, hình như cũng không thể thực hiện được, “Cũng đúng, quả thật không tiện đường.”
Trang Dụ nhìn Tề Cảnh Phong như vậy, nhất thời có cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh.
Sau khi bố trí ổn thoả cho Lục Thừa Dư, mấy người Trang Dụ liền mượn cớ rời đi. Bởi vì Lục Thừa Dư ở trong bệnh viện không được ngủ ngon, sau khi ăn cơm trưa xong, cũng không có việc gì làm, liền trực tiếp trở về phòng ngủ.
Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư ngủ ở trên giường, đứng yên ở bên cạnh một lúc lâu, rốt cục chậm rãi cúi người xuống, tại khóe môi xinh đẹp nhẹ nhàng chạm một cái. Thấy đối phương không có tỉnh lại, do dự một chút, liền nhanh chóng chạm một cái ở trên môi.
Xúc cảm ôn nhuận làm cho gương mặt hắn đỏ lên, sau đó thừa dịp đối phương còn đang ngủ mê mệt, hắn loạn tay loạn chân đi ra cửa.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Lục Thừa Dư chậm rãi mở mắt ra, nhìn cửa phòng sờ sờ môi của mình, ánh mắt lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.
Kinh thành có một nơi đặc biệt để thẩm tra phần tử phạm tội cao cấp, sau khi đầu sỏ Diêu gia và Lý gia bị bắt, đã bị nhốt ở bên trong này.
Nghiêm Mục đi vào căn phòng mờ tối, nhìn vài người đang ngồi trên ghế, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên một tiếu ý, “Tôi có làm phiền thời gian tốt đẹp của mọi người không vậy?”
Mục Khải Hoa và Mục Khải Dung ngồi ở ở một bên thấy hắn mỉm cười, cùng nhau đổi sắc mặt.
Fuck, em trai tiến hóa rồi!
Sau khi Lục Thừa Dư ngủ trưa tỉnh lại xuống lầu, phát hiện Nghiêm Mục không có ở nhà. Y biết mấy ngày gần đây Nghiêm Mục đang vội vàng điều tra sự kiện tập kích, cho nên cũng không có gọi điện thoại cho đối phương, mà là mở TV, ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon xem.
Sau khi mở ti vi, trên màn ảnh đang chiếu bộ phim do Chung Tranh Hàm thủ vai chính, bên trong Chung Tranh Hàm mặc bạch y tóc đen, quả thực đẹp trai rối tinh rối mù. Y nhớ tới trong điện thoại di động có số điện thoại riêng của đối phương, suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho đối phương.
Trong công ty quản lý, sắc mặt Chung Tranh Hàm phức tạp cúp điện thoại, nhìn điện thoại di động của mình thật lâu không nói. Người đại diện của hắn là Vương Tùng thấy cái dạng này của hắn, cho là hắn chọc tới phiền toái, mang vẻ mặt đau khổ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu như anh phát hiện bạn mới của mình là thổ hào, anh sẽ làm sao?” Chung Tranh Hàm thật không ngờ Lục Thừa Dư lại mời hắn đi thử vai, hơn nữa còn là vai nam chính trong tác phẩm mới của Chương đạo đang nổi tiếng. Càng làm cho hắn bất ngờ hơn người đầu tư lại là Lục Thừa Dư.
“Đương nhiên là quả quyết ôm đùi a!” Vương Tùng từ biểu tình cha chết mẹ qua đời tức khắc biến thành mừng như điên, “Phải biết rằng, ôm đùi thổ hào không đáng thẹn, đáng thẹn chính là muốn ôm mà ôm không được a!”
“A, đối phương đã đem đùi cho tôi rồi,” Chung Tranh Hàm không đành lòng nhìn khuôn mặt của không có tiết tháo của người đại diện nhà mình, “Ngày mai tôi phải đi tham gia thử vai nam chính của Chương đạo, anh nhớ sắp xếp thời gian.”
“Chương đạo?” Vương Tùng sửng sốt, “Là Chương đạo kia sao?” Chính là vị đang nổi gần đây phải không? Như vậy đùi lần này cũng quá to a.
“Chính là người anh đang nghĩ,” Chung Tranh Hàm suy nghĩ một chút, “Đối phương chỉ là gọi đến thử vai, có được hay không vẫn là do Chương đạo quyết định. Cho dù việc này có thành hay không, anh cũng phải quản chặt miệng. Phía trên cái đùi này chắc có người chống, nếu như đắc tội, sau này cũng không cần lăn lộn nữa.”
Vẻ mặt Vương Tùng lập tức nghiêm túc, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Bên này Chung Tranh Hàm đầy hy vọng chờ mong ngày mai, còn bên Diêu gia Lý gia bị bắt lại tràn đầy tuyệt vọng, bọn họ vốn tưởng rằng con cháu Mục gia đã đủ đáng sợ, thật không ngờ cháu ngoại Mục gia cũng dọa người như vậy.
Mẹ nó, đến tột cùng là ai nói cho bọn hắn là người thừa kế Nghiêm gia nghiêm cẩn, trầm ổn, tri lễ hả?!
Mẹ nó, toàn một đám lừa đảo!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!