Phúc Trạch Hữu Dư
Chương 70
Nghiêm Mục thấy vẻ mặt Lục Thừa Dư có chút hoảng hốt, biết y khổ sở, liền cầm lấy tay y, “Vào đi thôi, anh cùng em.”
Lục Thừa Dư hồi thần, cười một tiếng với Nghiêm Mục, cất bước vào phòng. Tuy rằng gia cụ trong phòng đều phủ một lớp bụi, đồng thời có chút cũ kỹ, nhưng từ cách bài trí trong phòng cho thấy đây là một gia đình vô cùng ấm áp, ngay cả góc cạnh của gia cụ đều tận lực tránh các kiểu bén nhọn.
“Khi còn bé cha em vì muốn em có hứng thú học tập, ở mặt bên tường làm một cái kệ, chỉ cần em thi được 100 điểm, sẽ mua một nhân vật hoạt hình mà em thích để lên đó,” Lục Thừa Dư chỉ cái kệ cũ kỹ, phía trên vẫn còn để Tôn Ngộ Không, anh em hồ lô. Y đi tới cái kệ, lấy con rối hồ ly tráng men, chọt đầu con rối một cái, liền thấy đầu hồ ly bắt đầu lắc lư trái phải, y ngắm nghía cười trả về chỗ cũ, nói với Nghiêm Mục sau lưng, “Đi, em dẫn anh đi xem phòng của em trước đây.”
Nghiêm Mục đi theo, sau khi vào phòng của Lục Thừa Dư, hắn liền thấy bài biện trong căn phòng này rất chỉnh tề, một điểm đều nhìn không ra vết tích từng dọn nhà. Nhìn chung quanh gian phòng, hắn trầm mặc chốc lát rồi mới mở miệng nói, “Nơi này rất tốt.”
“Năm đó một nhà em lúc mới dọn vào, cha mẹ đã nói gian phòng này rất thích hợp cho em dùng,” Lục Thừa Dư đẩy cửa sổ ra, để không khí trong phòng lưu thông một ít, “Từ cửa sổ có thể thấy được cây cối hoa cỏ trong tiểu khu, mẹ em nói nhìn màu xanh nhiều sẽ tốt cho mắt.”
Cũng không biết có phải là bởi vì khi còn bé nhìn lục sắc quá nhiều hay không mà thị lực của Lục Thừa Dư vẫn rất tốt, mặc dù cuộc sống của y cũng không khác gì với những đứa trẻ khác.
Nghiêm Mục đứng ở bên cạnh giá sách, nghe vậy liền nói: “Bác trai bác gái đối với em rất tốt.” Hắn không nghĩ ra, nếu cả nhà bọn họ tình cảm thâm hậu như thế, vì sao còn phải dính dáng vào chuyện phức tạp kia.
Lục Thừa Dư cười cười, xem như là thầm chấp nhận những lời này, ngón tay xẹt qua từng hàng trên giá sách, cuối cùng dừng lại trên quyển 《100.000 câu hỏi vì sao》, đây là cuốn sách lúc y học tiểu học thì cha mua cho y, lúc đem sách giao cho y, còn từng nói quyển sách này phải gọi là《100.000 đáp án cho con trẻ 》mới đúng.
Hơn mười năm qua đi, trang sách đã cũ kỹ, Lục Thừa Dư nhẹ nhàng mở sách ra, phía trên có vài nét bút nguệch ngoạc của y, lại lật thêm một tờ, phía trên là một loạt phép trừ rất đơn giản, thoạt nhìn giống như là trẻ con tùy ý viết lên vậy.
Ngón tay Lục Thừa Dư hơi dừng lại một chút, lập tức nhanh chóng tìm kiếm trang bìa, sau khi tìm được, phát hiện có hai trang sách bị dính vào nhau.
Nghiêm Mục ý thức được sự tình không thích hợp, xoay người tìm cho Lục Thừa Dư một con dao rọc giấy, hắn nhìn sắc mặt Lục Thừa Dư ngưng trọng, liền đem con dao đặt ở một bên, đưa tay vòng qua sau lưng y.
“Em vẫn cho là cha mẹ em chỉ đơn giản là chết do tai nạn, xem ra là em quá ngốc rồi.” Lục Thừa Dư cười khổ, mệt y tự cho là thông minh, kết quả trọng hoạt cả đời mới biết cha mẹ mình trước khi chết còn liên lụy tới những việc khác. Phía sau truyền tới cảm giác ấm áp, khiến tâm tình Lục Thừa Dư thả lỏng hơn rất nhiều, y cầm con dao bên cạnh, từ từ mở hai trang giấy ra.
Giữa hai trang sách kẹp một tờ giấy rất mỏng, mặt trên có chữ số cùng với con chữ. Lục Thừa Dư nhìn mấy cái này, nhớ lại khi còn bé cha bồi y chơi trò con số, để rèn đúc trí nhớ của y, cha dùng cách sắp xếp để đại biểu cho một câu văn, mà bên trong một câu, mỗi chữ cái lại đại biểu cho một bài học trong sách.
Khi đó cha khen y là thiên tài, y cũng thích chơi trò này, cho nên khi tốt nghiệp tiểu học, điểm ngữ văn trong 6 năm đều rất tốt.
Nghiêm Mục thấy Lục Thừa Dư đột nhiên từ dưới giường tìm ra một đống sách giáo khoa ngữ văn, sau đó tìm kiếm từng quyển một, giống như đã phát hiện cái gì, thế nhưng hắn lại không tùy ý mở miệng đi quấy rối, trái lại dựa vào cửa sổ, nhìn Lục Thừa Dư thuần thục tìm kiếm sách ngữ văn tiểu học, những cuốn sách này hình như đã lâu không được nhìn tới.
Ngay lúc Lục Thừa Dư lật xem quyển sách cuối cùng, điện thoại của Nghiêm Mục vang lên, hắn quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Mục bên cửa sổ, liền thấy vẻ mặt từ trước đến nay không có bao nhiêu biểu tình của hắn sinh ra vài phần tôn kính.
Sau khi Nghiêm Mục cúp điện thoại, thấy Lục Thừa Dư đang nhìn hắn, do dự một chút rồi nghiêm túc nói: “Ông ngoại nói, muốn anh dẫn em về nhà một lát.”
“Bây giờ sao?” Lục Thừa Dư nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời cũng đã tối, y cười một tiếng, đem sách cất xong, “Lão gia tử là chuẩn bị mời chúng ta ăn khuya sao?”
Nghiêm Mục nhìn nụ cười trên mặt y, thoạt nhìn tựa hồ không giống ngày xưa, giống như bí mật vừa mới phát hiện này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của y. Thế nhưng, hắn luôn cảm thấy đối phương có chỗ nào không đúng lắm, “Đầu bếp trong nhà ông ngoại trù nghệ tốt vô cùng.”
“Vậy chúng ta đi ngay đi,” Lục Thừa Dư đứng lên, vỗ tay một cái, “Tôn kính lão nhân là mỹ đức nghìn năm qua của Trung Hoa đấy.”
Nghiêm Mục thấy trên mặt y không có nửa phần miễn cưỡng, mới gọi điện thoại cho Mục lão gia tử nói lát nữa bọn họ sẽ qua, chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, Lục Thừa Dư đã không có việc gì đứng ở cửa.
“Đi thôi,” Lục Thừa Dư đóng cửa phòng, mang theo Nghiêm Mục đi ra khỏi phòng, nhìn phòng khách tĩnh lặng không người, chậm rãi đóng cửa lại, sau đó quay đầu cười nói với Nghiêm Mục, “Nếu không anh nói với đầu bếp một chút, em muốn ăn mì sợi Dương Châu được không?”
Nghiêm Mục: “…..”
Lục Thừa Dư bật cười một tiếng, hai người đi xuống lầu, lúc ra tiểu khu, một vị lão thái thái quen biết từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy y liền cười ha hả nói: “Đây không phải là Tiểu Dư của nhà lão Lục sao, trở về thăm nhà đi?”
Lục Thừa Dư quay đầu lại nhìn nơi bản thân sống vài chục năm, cười gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, trở lại thăm một chút.”
“Thăm cũng tốt,” Lão thái thái thở dài nói, “Lão thái thái nhà lão Dương bên cạnh đầu năm nay đã qua đời, trên lầu đã dời đi hai nhà, lần sau cháu trở về, không biết còn có thể nhìn thấy người quen không nữa.”
Cước bộ Lục Thừa Dư ngừng lại, lập tức cười cười, chờ ngồi vào sau xe Nghiêm Mục, y quay đầu lại thấy lão thái thái nói chuyện với y còn hướng y vẫy tay, thân thể hơi khòm đã già nua.
Thời gian tốt đẹp nhất sẽ vĩnh viễn ở trong trí nhớ mọi người, bởi vì khi con người hoài niệm lại những thứ đã qua, chúng nó đã sớm không còn tồn tại nữa.
Chính bởi vì đẹp, nên mới hoài niệm trong ký ức.
Lục Thừa Dư thu hồi tầm mắt, nhìn con đường phía trước, đi qua khu phố cũ kỹ này chính là đại lộ phồn hoa xinh đẹp, đèn nê ông sáng trưng, người đi trên vỉa hè, vĩnh viễn sẽ không thiếu suất nam mỹ nữ.
“Nếu em thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến xem, môi trường xã khu này rất tốt.”
Lục Thừa Dư nghiêng đầu nhìn Nghiêm Mục, chớp chớp mắt nở nụ cười, y lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cười híp mắt nói: “Không cần đâu.”
Cho dù ký ức có đẹp cỡ nào đi nữa, thì thời gian vĩnh viễn cũng không thể quay lại, mà sứ mệnh của con người chính là bước đi trên thời gian, từng bước một đi về phía cuối sinh mạng. Mặc dù kết cục sau cùng của mọi người trên thế gian là cái chết, thế nhưng những phong cảnh đi qua lại rất đặc sắc, y làm sao có thể cô phụ quà tặng của thời gian chứ?
Sinh mệnh sở dĩ đáng quý, cũng là bởi vì con người cần phải đi về phía trước mới có thể thấy được cảnh đẹp. Mà phong cảnh xinh đẹp nhất trong cuộc đời này của y, có lẽ y đã tìm được rồi.
Không hiểu nhìn Lục Thừa Dư, Nghiêm Mục phát hiện biểu tình trên mặt Lục Thừa Dư vô cùng thả lỏng, liền chăm chú nhìn đường phía trước, hết sức cẩn thận lái xe.
Lúc này trong nhà cũ Mục gia bầu không khí cũng không có tốt đẹp như vậy, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Mục lão gia tử ngồi ở vị trí đầu, bên dưới là vài vãn bối, Mục Khải Hoa cùng Mục Khải Dung cũng ngồi ở bên trong.
Vài vãn bối ngại vì mặt mũi lão gia tử nên mỗi người đều ngồi đoan đoan chính chính, thế nhưng đại thể trong lòng vẫn có chút không cho là đúng, không phải chỉ là anh em bà con cùng một người nam nhân ở cùng nhau thôi sao, có cần làm lớn chuyện như vậy không?
“Gia gia, đã trễ thế này, ông nên nghỉ ngơi rồi,” Mục Khải Hoa mỉm cười nói, “Em họ trở về con tiếp nó là được, cần gì lão nhân gia ngài tự mình chờ chứ?”
“Thế nào, lão già này muốn nhìn cháu ngoại một chút cũng không được sao?” Mục lão gia tử bưng ly lên uống một ngụm trà an thần, lạnh lùng liếc Mục Khải Hoa.
Mục Khải Hoa yên lặng ngậm miệng, ở trước mặt gia gia, tất cả thủ đoạn cùng tài ăn nói của hắn đều là cặn bả. Em họ, anh chỉ có thể giúp em tới đây, em tự cầu phúc đi.
Hai ông cháu mới vừa nói xong câu đó, liền thấy người giúp việc dẫn Nghiêm Mục từ ngoài cửa lớn tiến vào. Mục Khải Hoa nhìn lại, thiếu chút nữa trực tiếp che mắt, sao em họ lại dẫn Tiểu Lục tới thế?
“Ông ngoại,” Nghiêm Mục đem quà tặng hai người mua được đưa cho người giúp việc bên cạnh, sau đó giới thiệu Lục Thừa Dư, “Đây là Lục Thừa Dư, đây là ông ngoại của anh.” Giọng điệu này nghiễm nhiên khẳng định là lão gia tử biết quan hệ giữa hắn cùng với Lục Thừa Dư.
Mục lão gia tử kéo kéo khóe miệng, khách khí nói với Lục Thừa Dư: “Người trẻ tuổi mời ngồi.” Ông để người giúp việc pha trà cho hai người, cũng không hỏi bối cảnh gia đình của Lục Thừa Dư hoặc là làm sao vào được Hoa Đỉnh, mà là thập phần lễ độ nói, “Nghe nói Lục tiên sinh rất có năng lực, trong công việc giúp đỡ tiểu Nghiêm rất nhiều.”
Nụ cười của Lục Thừa Dư càng ôn hòa hơn so với Mục lão gia tử, y thể hiện thái độ tôn trọng đối phương nhưng cũng không khiến mình thấp kém: “Mục gia gia khách khí, cháu giúp Mục ca là chuyện nên làm ạ.”
Lời này vừa nói ra, tất cả tiểu bối Mục gia nhất tề nhìn Lục Thừa Dư, sau lại cẩn thận quan sát lão gia tử, thấy nét mặt lão gia tử cũng không có tức giận, liền như cũ giả bộ làm cảnh xem náo nhiệt.
Dù sao từ nhỏ đã bị gia gia dặn dò phải học tập vị anh em bà con này, nhiều năm như vậy, rốt cục có thể nhìn náo nhiệt của hắn, quả thực chính là thời điểm báo thù tốt a.
Hai ly trà nóng rất nhanh được bưng lên, Lục Thừa Dư lễ phép bưng lên uống một ngụm, sau đó tư thế tự nhiên đem ly trà để lại chỗ cũ, lộ ra biểu tình trà rất ngon.
Mục lão gia tử lúc này mới mở miệng nói: “Nghe nói cậu tránh được một đại kiếp nạn, không biết có bị kinh sợ không.”
Lão gia tử nói là chuyện chuyến bay gặp nạn, nhìn như câu hỏi bình thường, nhưng Lục Thừa Dư lại thấy trong giọng nói của ông tựa hồ biết được một ít chuyện.
Nghiêm Mục lúc này lên tiếng: “Ông ngoại, ngày hôm nay tâm tình mọi người rất tốt, đừng nói những chuyện mất hứng này.”
Chúng tiểu bối Mục gia: Ngài từ nơi nào thấy mọi người tâm tình tốt hả?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!