Bạo Chúa - Chương 220: Altholien là gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Bạo Chúa


Chương 220: Altholien là gì?


Con chim lửa dụi dụi mỏ lên tóc Vera, trong lúc toàn thân nó dần dần tan biến. Những hạt nguyên tố lửa bay ngược trở lại cơ thể Vera, khiến cho cơ thể cô nàng dần dần đỏ lựng lên, mồ hôi rịn ra như sương. Nếu đây là chủ thế giới thì chúng sẽ tan vào không khí, nhưng vấn đề ở chỗ đây là thế giới phụ – thế giới người chết!

Ở nơi này, chỉ có tử khí được chấp thuận, những nguyên tố khác hoặc bị bài xích hoặc bị đồng hóa, không có lựa chọn nào khác! Vậy nên những nguyên tố lửa này đành trú tạm ngược lại vào trong thân thể Vera, chờ tới khi cô quay ra một chủ thế giới nào đó thì chúng sẽ giải phóng ra.

Dù sao thì Vera cũng đã được nguyên tố chúc phúc, chừng này nguyên tố lửa còn chưa đủ để khiến cô nàng bị thương tổn được. Tất nhiên một vài phản ứng phụ như nóng trong người, mồ hôi vã ra thì khó tránh khỏi, có điều nó cũng chỉ đến vậy!

Hình dạng khổng lồ của con chim nhỏ dần lại theo từng bước chân của nó, và khi nó tới trước mặt Gatrix thì chỉ còn lại hình dạng mờ mờ ảo ảo của một cô gái. Gatrix không tài nào nhìn rõ được hình dạng của cô ta, chỉ có thể phân biệt dựa trên những đường cong trên cơ thể và mái tóc dài mà thôi.

Trái với hình dạng chim lửa, vốn hoàn toàn tạo thành từ lửa, ở hình dạng phụ nữ, cơ thể của con chim trông “thật” hơn rất nhiều. Ít nhất Gatrix có thể phân biệt được màu sắc da, đầu ngón tay, màu chiếc váy trắng sát nách cô ta mặc. Rõ ràng nhìn cô ta “người” hơn rất nhiều!

Người con gái lạ mặt khom lưng, chống tay trên gối – hoặc không có mặt, vì Gatrix cứ thấy mặt cô ta “lờ mờ” kiểu gì đó. Hắn biết đây là cơ chế tự bảo vệ của những sinh vật mộng ảo, bởi vẻ đẹp của chúng không có cách nào định nghĩa được nếu như tri thức chưa đạt tới một mức độ nào đó.

Thế mà hắn thấy được màu chiếc quần lót màu trắng của cô nàng cơ đấy! Ai bảo cô ta mặc váy chỉ tới gối mà dám ngồi xổm đúng không? Qua không có lỗi, người chị em thiện lành đừng vấy bẩn Qua!

Cô gái đưa ngón tay, búng đánh chóc một cái vào trán con Goblin, lúc này đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi.

– Lần này ta chịu ơn ngươi, đồ bạc tình bạc nghĩa! Nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ tha thứ cho ngươi đâu, kẻ vô tâm! Mà ta cũng nhắc nhở ngươi luôn, đừng có giương nanh vuốt tà ác của ngươi tới Sophia! Nhớ lấy!

Giọng của cô ta tràn đầy hăm dọa, song Gatrix lúc này rất mệt mỏi. Hắn còn chẳng thể nghe rõ lời của cô ta luôn. Đó là lí do những sinh vật mộng ảo rất khó giao tiếp với các chủng tộc khác là vậy. Hình dạng, âm thanh của họ đều mang theo những pháp tắc, dù họ cố ý hay vô tình.

Những người bình thường không có cách nào thấu hiểu được những tín hiệu này, não của họ chỉ có giới hạn. Với những loài mạnh mẽ hơn thì được làm bạn với một sinh vật mộng ảo lại có ích không nhỏ, bởi họ có thể giải đọc những tia pháp tắc dính líu bên trong đó.

Vậy còn một kẻ nửa nạc nửa mỡ như Gatrix thì tính sao? Ở trạng thái khỏe mạnh, nếu như hắn vận dụng một trăm phần trăm sự tập trung, thì việc thấu hiểu con chim lửa này không phải là vấn đề. Thế nhưng hiện tại Gatrix vừa trải qua hai lần kiệt quệ, bộ não của hắn đình công rồi!

– Haaa… Ta biết là nhà ngươi sẽ không để lọt chữ nào vào tai đâu mà!

Cô gái thở dài một hơi, rồi vòng tay ra ôm lấy hai bên tai Gatrix. Tiếp sau đó, cô đặt lên môi Gatrix một nụ hôn nhẹ, rồi nhanh chóng rụt bắn người lại. Cô nàng quay về phía sau, lấm la lấm lét nhìn Vera, thở phào nhẹ nhõm khi thấy con Succubus vẫn đang mất ý thức.

– Lần sau gặp lại, Altholien!

Nói xong, cô gái tan thành từng đốm lửa nhỏ, bay ngược hết trở lại bên trong cơ thể Vera. Cô nàng giật bắn cả người lên, hét to một tiếng trước sức nóng đột ngột mà cơ thể phải gánh chịu.

– Ai ui! Mình đang ở đâu đây? À đúng rồi, Gatrix!

Vera tỉnh lại, chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo như thế nào. Cô chỉ nhớ trước khi mình mất đi ý thức, cô thấy Gatrix ngã xuống! Vera nhào tới, nâng Gatrix lên, áp tai vào ngực hắn nghe ngóng. Ơn trời, con Goblin vẫn còn sống, chỉ là không biết vì sao ngất đi thôi.

Giờ thì rắc rối của cô còn lớn hơn đây! Hàng đàn hàng lũ xác sống đang chạy hùng hục về phía bọn họ, trong đó có cả ba con xác sống cấp trung. Mà khoan, sao lại là ba? Lũ còn lại đâu? Vera xốc Gatrix lên vai, tiếp tục chạy thục mạng về phía cánh cổng.

Trước khi huyết thống mất kiểm soát, Vera nhớ là mình đang ở cách cánh cổng chỉ vài bước chân, thế nên hiện tại cô chỉ mất một hô hấp là đã vọt tới trước cửa thành rồi. Cô tìm cách đẩy cửa, nhưng nó kẹt cứng, không có cách nào mở ra được!

– Có ai không? Cứu chúng tôi với! Mau lên!

Vera giộng nắm đấm vào chiếc cổng sắt, tạo nên những tiếng ùng ùng đinh tai nhức óc. Đừng quên con Succubus này có cơ thể tương đương đấu sĩ cấp thấp… Ồ khoan! Vera chợt nhận ra nắm đấm của mình lại trở nên mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.

Đúng lúc này, Gatrix mở mắt ra! Hắn nhìn thấy bản thân đang nằm trong lòng Vera, bèn nhảy xuống đất. Kế tiếp, Gatrix đảo mắt một vòng, liếc nhìn hàng đống xác sống đang lao tới, và vị trí hiện tại của họ.

– Em kéo cửa chưa?

– Rồi… hả? Nó là cửa kéo à?

– Nếu không nó làm tay nắm làm gì hả mẹ trẻ?

Vera nghiến răng, khua gậy vụt một phát thật lực vào con xác sống cấp trung chạy tới trước mặt. Lực của cú đánh mạnh tới Gatrix cảm thấy toàn bộ không khí bên trong khung vòm này bị rút sạch theo chiếc gậy luôn!

– Cái quái…?

Gatrix chỉ kịp thốt lên như vậy khi chiếc gậy va chạm với cẳng tay chiếc xác khô. Giống như một đứa trẻ dùng chiếc gậy bóng chày để đập tan con ngựa giấy chứa kẹo, toàn thân con xác sống cấp trung cũng nổ tan. Đúng vậy, là nổ tan, không phải là vỡ hay đứt gì!

Như một thói quen sau rất nhiều thời gian huấn luyện trong giấc mơ, mỗi khi Vera ra đòn, cô luôn có thói quen tụ lực vào một điểm, để phát huy sức mạnh tốt hơn. Do Vera còn chưa khống chế hết toàn bộ thứ sức mạnh mới này, thế nên cú đập vừa rồi đã hoàn toàn nghiền nát con cương thi ra thành từng mảnh nhỏ!

– Cơ thể em lên cấp trung rồi sao?

– Em cũng không biết nữa!

Vera ngạc nhiên nhìn xuống hai tay, trong mắt tràn ngập hoang mang lo lắng. Nhưng ngay lập tức cô ném nó ra sau đầu! Vera xoay người lại, túm lấy một bên nắm cửa, bắt đầu ra sức kéo.

– Thứ này… nặng thật!

Mạch máu gân xanh nổi hết lên trên người Vera, đập thình thịch trong khi cô nghiến răng nghiến lợi kéo cửa. Chỉ thấy bụi bay mù mịt ra từ bên trong, cùng với đó là cánh cửa dần dần nhích ra. Gatrix siết chặt Hồng Trần, tiến lên phía trước để câu giờ cho Vera.

Có vẻ như Hồng Trần cần tích tụ sức mạnh trước khi nó có thể “trảm duyên”. Trong mắt Gatrix hiện tại, những sợi nhân quả đã biến mất, không còn có thể nhìn thấy được nữa, và một điều gì đó mách bảo hắn rằng trừ phi hắn nhìn thấy, còn không dù biết nó ở đó, hắn cũng sẽ không thể chém trúng được.

Những thứ hắn có thể dùng hiện tại không còn nhiều! Hắn không có đấu khí, không có bóng tối – thứ này mỗi lần dùng lại tổn thọ, ghê lắm sao chơi! Hồng Trần cũng mất đi năng lực trảm duyên nghiệp, và giờ có cho tiền Gatrix cũng không dám thử lại lần nữa!

Tất cả những gì hắn có là một thân thể yếu nhách, một thanh vũ khí cứng song không sắc bén lắm, và một ít phép thuật tạp nham. Gatrix liếc nhìn Vera đang kéo cửa. Theo tiến độ này, cô sẽ cần một thời gian ngắn để tạo ra khe hẹp đủ để họ lách người qua.

Gatrix chủ động lao ra đón lấy đàn xác sống. Vị trí họ đang đứng là một cổng vòm ngắn, với chiều dài ước chừng hai cột chống. Nó có nghĩa là độ dài mái vòm này chỉ cần dùng bốn chiếc cột trụ, mỗi bên hai cái là đủ làm giá đỡ rồi.

Con xác sống cấp trung kế tiếp bay tới trước mặt Gatrix, vung những chiếc móng vuốt sắc nhọn của nó về phía con Goblin. Hắn lập tức ngồi thụp xuống, né đi đòn đánh hiểm, rồi dùng lòng bàn tay đánh thẳng vào cằm con xác sống.

Bản thân cú đánh đó chẳng thể gây được bất cứ sát thương nào lên cơ thể con xác sống, song chừng đó cũng đủ khiến cho đầu nó bị đánh bật ra phía sau. Đồng thời, Gatrix đưa chân đạp vào khoeo chân con quái vật, ép cho nó phải ngã ngửa ra.

Trái với dự tính của Gatrix, con xác sống không ngã ngửa hoàn toàn, lưng không chạm đất thì đúng hơn. Cơ thể nó lơ lửng song song với mặt đất, với trọng lượng dồn toàn bộ lên hai khớp gối. Đây là một kỹ thuật cực kì khó và khá là “phi nhân loại”, bởi cơ ở đầu gối của chúng ta vốn không thể nào chịu được lực lớn tới như vậy.

Khi thấy tình thế như vậy, Gatrix bèn giẫm lên ngực nó, nhảy vọt lên trước khi hai bàn tay nhọn sắc của nó ập tới. Hắn tiếp đất trên vai của một con xác sống cấp thấp đã chạy tới, tiếp tục nhảy vọt sang đầu của một con khác, linh hoạt như khỉ chuyền cành vậy.

Mục đích của Gatrix là để cho lũ xác sống hướng sự chú ý ra khỏi Vera và tập trung vào hắn. Có vẻ như hành động này của Gatrix rất thành công, khi cả đám xác sống lần đầu tiên lộ ra ánh mắt màu đỏ rực!

Và thế là tiết mục nhảy trên lửa của Gatrix bắt đầu! Mỗi một bước nhảy của hắn đều đạp chính xác lên đầu và vai của bầy xác sống, và thoát đi ngay khi chúng định giơ tay tóm lấy gã. Gatrix cũng tìm cách giữ khoảng trống với hai con xác sống cấp trung.

Một vài lần chúng nhảy vọt lên, định kéo ngã Gatrix xuống, song con Goblin như đọc trước được hành động của đối thủ. Hắn luôn né được một cách chính xác, lúc thì nhảy lên, lúc thì rơi hẳn xuống đất, rồi lại bám vào một con xác sống khác để leo lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN