Bạo Chúa
Chương 222: Giải thoát khỏi bóng tối
Nó chạy hùng hục qua những rặng cây trên tứ chi to khỏe. Trong đôi mắt vàng lợt tròn như bi ve đó, mọi thứ trở nên bền bệt và nhòe nhoẹt đi một cách kì lạ. Nó vẫn phân biệt ra được một số màu sắc cơ bản, như màu xanh của rặng cây, màu nâu của gỗ.
Hay màu của thứ ăn được!
Con quái vật vươn dài cánh tay, túm lấy một cành cây, kéo cả người nó bắn vọt lên trên cao, rồi tiếp tục vươn cánh tay còn lại lên nắm lấy một con chim chưa kịp bay đi. Nó há ngoác cái miệng đen xì ra, nuốt chửng toàn bộ con vật vào trong bụng.
Bóng tối lan tràn ra, xâm chiếm bên trong nội bộ con chim, để rồi một thoáng sau, đồng hóa nó thành bóng tối! Con quái vật rùng mình thỏa mãn, treo ngược người trên cành cây. Nó cần có thời gian để tiêu hóa hết con chim cấp thấp đó.
Nó không rõ vì sao bản thân lại muốn treo ngược trên cành cây nữa, chỉ có điều bản năng nó mách bảo rằng làm như vậy sẽ dễ tiêu đồ ăn hơn, vậy nên nó làm. Không chỉ vậy, ở tư thế này, nó có thể thấy được rất nhiều mối nguy đến từ bầu trời.
Về phần dưới mặt đất, nếu như có kẻ địch nào tiến lại được gần chỗ nó đang bám đây thì nó đã biết từ lâu rồi!
Nó đã lang thang trong khu rừng này từ bao giờ, nó cũng không nhớ rõ nữa. Nó chỉ nhớ nó có một sứ mệnh phải làm, phải tiến tới nơi nào đó và gặp người nào đó. Chỉ có điều đó là chỗ nào và ai thì nó không tài nào nghĩ ra.
Chính vì thế nó cứ di chuyển liên tục, như một con ruồi mất đầu, tìm kiếm manh mối để lại. Con quái vật vừa treo người vừa suy nghĩ, tiến vào một trạng thái tĩnh lặng như đã chết. Đây không phải là nói quá, bởi không ít các loài chim săn mồi nguy hiểm đã bay xẹt qua đầu nó như thể nó không hề tồn tại vậy.
Đột nhiên con quái vật mở to mắt, nhìn về một phương hướng! Nó nghe thấy có tiếng chiến đấu, mùi máu tanh, và một hương vị nữa, khiến nó cực kì căm ghét. Nó há hốc miệng, ngao lên một tiếng, rồi đạp vào cành cây, bắn vọt về hướng ấy.
Nó nhảy thoăn thoắt qua từng ngọn cây, linh hoạt tới mức đủ làm cho cả những sinh vật nổi tiếng linh hoạt như họ nhà linh trưởng cũng phải xấu hổ. Điều đáng sợ nhất là dù nó di chuyển nhanh như vậy, nhưng lại chẳng để lại bất cứ tiếng động hay dấu vết nào lên trên thân cây.
Như đã nói, lực luôn tỷ lệ thuận với tốc độ và khối lượng vật thể. Do con quái vật di chuyển nhanh như vậy, nên nó sẽ tạo ra một lực cực lớn, chắc chắn phải để lại những tác động lên thân cây. Ấy thế mà thực tế thì đấy, chẳng có gì cả!
Điều này cho thấy con quái vật này hoặc là không có khối lượng, hoặc nó có khả năng khống chế lực tới mức vô cùng tinh vi! Và dựa theo cái cách nó tóm chết con chim, thì có thể loại bỏ khả năng nó không có khối lượng được rồi.
Con quái vật lao tới một trảng rừng chật hẹp, nơi rất nhiều cây cối đã đổ liểng xiểng khắp nơi. Đập vào mắt nó là hình ảnh hai sinh vật đang chiến đấu với nhau, một bên là con gấu nâu khổng lồ hệ gió, bên còn lại…
Hai đồng tử vàng khè của nó thu hẹp lại, tập trung vào sinh vật thứ hai. Đó là một cô gái, với mái tóc vàng dài chảy xõa sau lưng. Cô nàng giấu đi thân thể ma quỷ gợi cảm của mình đằng sau chiếc váy đen rộng của nữ tu giáo hội, trên tay vung vẩy một thanh kiếm chữ thập mảnh nhưng cực kì sắc bén.
Nó không quá quan tâm tới ngoại hình của cô gái, nhưng thứ hào quang mà cô ta phát ra thì khiến nó khó chịu vô cùng. Nó muốn nhơ bẩn cô ta, muốn tiêu diệt, cắn nuốt kẻ đang phát sáng này. Song một thứ khác trong lòng nó mách bảo rằng, cô gái này chính là chìa khóa cứu chuộc mà nó cần!
Vậy nên nó tiếp tục đứng từ xa quan sát, đồng thời kiềm chế lại ham muốn mãnh liệt trong người. Có thể thấy cô nàng này là một khối xương khó gặm đây, khi cô ta mang trên người rất nhiều thương tích, mà vẫn có thể chiến đấu một cách hung hãn với con gấu cấp trung.
Nếu không phải vì thuộc tính của cô ta không phù hợp lắm với sinh vật sống thì có lẽ con gấu này đã chết từ lâu rồi! Quả nhiên là tinh anh của giáo hội xuất xưởng, chất lượng không phải bàn. Khoan khoan, tại sao nó lại biết về giáo hội?
Càng tắm trong thứ ánh sáng thần thánh của cô ta tỏa ra, con quái vật càng cảm thấy đầu óc thêm phần minh mẫn sáng suốt, đổi lại thể xác của nó phải chịu một nỗi thống khổ khó có thể tả! Tại sao nó lại muốn gột rửa bóng tối? Chẳng phải nó chính là bóng tối sao?
– Ngao!
Con gấu gầm lên một tiếng, đấm bay cô gái đi, đập thẳng vào một gốc cây già phía sau. Lực đánh mạnh tới nỗi gốc cây lõm vào một khúc, cùng với đó là tiếng rên rỉ của cô ta khi quằn quại trong đống đổ nát.
Đúng là xuất sư bất lợi! Jane thầm nghĩ, nhổ ra một hộc máu. Cô còn rất nhiều át chủ bài chưa tung ra, song những thứ này đều có công dụng cực lớn, tuyệt đối không thể lãng phí lên một con quái vật tép riu như thế này được!
Tuy nhiên nếu như cứ cố chấp thế thì hôm nay có khi cô bỏ mạng lại ở đây thật! Jane suy nghĩ thật nhanh, thử nhớ lại xem có món đồ nào khả dĩ để sử dụng ở hiện tại mà tương lai nhớ lại cô không tiếc không. Trong khi đó, thân hình đồ sộ của con gấu đã chồm tới gần.
– Chết tiệt, mày ép tao đấy nhé!
Jane gọi ra một cái nấm màu đỏ, định bóp nát thì một sự kiện khác bất ngờ diễn ra! Từ phía sau một gốc cây, con quái vật đen thù lù với đôi mắt vàng lợt phóng ra, chặn lại cú bổ của con gấu. Jane trợn tròn mắt, thậm chí còn chớp chớp vài cái để khẳng định đây không phải là ảo giác.
Có phải con quái vật bóng tối đó vừa cứu cô đúng không? Tại sao sinh vật bóng tối lại giúp nhân viên thần chức? Thế gian này đảo điên hết cả rồi à?
Khi Jane còn đang miên man suy nghĩ, thì con quái vật đã đẩy ngã được con gấu. Nó tung ra những đòn đánh nặng như búa bổ, dữ dội như bão táp lên con gấu, khiến cho con vật kêu đau không thôi. Bản thân nó cũng bị con gấu tát túi bụi, song cơ thể bằng khói của nó vẫn phục hồi lại được, dù lần sau lại chậm hơn lần trước.
Cuối cùng con quái vật cũng đánh thủng được trái tim con gấu. Nó đạp lên xác kẻ địch, ngửa mặt lên trời gào to ăn mừng chiến thắng. Tiếp đó, nó ngoái lại nhìn Jane, trong mắt tràn đầy hung tợn!
– Này này, tao rất biết ơn khi mày vừa cứu tao ban nãy, nhưng nếu làm bừa thì đừng trách tao nặng tay đấy!
Jane, lúc này đã chui ra khỏi gốc cây, siết chặt thanh kiếm chữ thập trên tay. Nãy giờ nhờ con quái vật câu giờ, nên cô đã có thời gian thở dốc và chữa thương. Tuy không dám nói đã đạt tới chiến lực đỉnh phong, song đánh tiếp một trận nữa không phải vấn đề.
Không chỉ vậy, cô còn mang theo thuộc tính áp chế, con quái vật này mà dám tấn công thì chẳng khác nào tự tìm đường chết! Ở giáo hội, Jane được dạy rằng không thể nhân từ với bè lũ bóng tối gian xảo, song lần này, cô có thể nhắm mắt tha cho nó một mạng.
Dẫu sao thì nó cũng đã vì cô mà bị trọng thương phải không? Tất nhiên Jane có thể vị tha một lần, nhưng không vì thế mà cô có thể chấp nhận đứng yên cho con quái vật tấn công bản thân. Thừa hưởng ý chí của thẩm phán Drake, Jane có một cái nhìn phải nói là vô cùng khắc nghiệt với dị đoan.
Con quái vật gầm lên, xông về phía Jane. Tốc độ của nó đã chậm lại, chắc là do ảnh hưởng của trận chiến ban nãy. Thế nên Jane có thể thong dong niệm lên một câu kinh siêu thoát, rồi mới hô lớn.
– Ánh sáng phán xét!
Từ thanh kiếm chữ thập trên tay cô, một luồng sáng chói lòa tỏa ra, gay gắt như mặt trời. Cô vung kiếm, chém thẳng vào con quái vật, trong lúc nó cũng nhảy bổ về phía cô. Khác với mong đợi của Jane, thanh kiếm của cô gặp một lực cản cực lớn, như thể chém vào thịt vậy!
– Hự!
Từ trên đầu cô, một tiếng rên đau đớn vang lên, và tiếp sau đó là Jane thấy một khối nặng nề va vào thân. Họ lăn vòng vòng vài lần, rồi dừng lại trước khi va vào một thân cây. Jane cảm nhận thấy hơi thở ồ ồ nóng rực phả vào mặt, và cả sự đau đớn ê ẩm khắp toàn thân nữa.
– Xin lỗi! Cô không sao chứ?
Jane mở mắt, và không khỏi hét lớn!
– A!
Trước mặt cô là một người đàn ông, với thân hình cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc. Anh ta rất to, có lẽ phải to gấp đôi cô không chừng, nhưng không phải kiểu cơ bắp ú na ú nụ nhìn thấy gớm. Mà nó khá giống với mấy thánh kỵ sĩ, là kiểu thân hình lực lưỡng song tràn ngập mỹ cảm.
Một nửa thân người anh ta, tính từ cánh tay phải, đang phủ kín trong một hình xăm chi chít, lan ra tới tận ngực phải và một nửa ổ bụng. Lúc này anh ta đang chống hai tay xuống đất, cố gắng giữ cho thân thể không va đập vào người cô.
Từ góc độ nằm dưới của Jane nhìn lên, đây là một người đàn ông rất điển trai, với mái tóc và đôi mắt màu xanh biển cực kì đặc trưng. Mà khoan khoan, kiểu mắt màu xanh này hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải?
– Xin thứ lỗi?
Jane giật bắn mình, đạp bay người đàn ông lạ mặt trước mặt ra. Anh ta hự lên một tiếng, bật ngược ra sau, rồi lồm cồm bò dậy. Câu nói “đàn ông háo sắc” thực ra là cực kì định kiến, bởi thật ra bất kể là giới nào, chúng ta đều có một sự ngưỡng mộ nhất định với vẻ đẹp.
– Cô làm cái quái gì vậy?
Người đàn ông ôm ngực, gầm lên giận dữ. Jane không khỏi đỏ mặt – vừa bởi thẹn vừa bởi giận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!