Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả


Chương 27


Tổng cộng có sáu người ở lại, còn phải tính tới người mới vừa gia nhập là Tây Tử. Trương Hải cảm thấy chuyện như vậy phải đi khoe khoang một chút. Hơn nữa hắn còn đang có ý định làm mai mối, vì vậy công khai trước mặt mọi người làm mối cho thanh niên chưa vợ trong đội 17. Tìm khắp nơi cuối cùng lại chọn người thân thiết nhất.

Trừ Tây Tử thì không có đồng chí nữ nào khác. Tây Tử ngồi xuống bên cạnh, danh xứng với tên, một đống lá xung quanh một bông hoa, hết sức xinh đẹp bắt mắt.

Trương Hải phát hiện ra cô gái Tây Tử này không chỉ là một cô gái lanh lợi, mà tính tình cũng rất được. Cô không giống như những cô gái nhiều chuyện khác, nói chuyện không nhiều, ăn uống cười nói cũng rất hiền hòa, nhưng lại có một điểm không được, đó là cô ấy không biết uống rượu.

Đó là hắn không biết, vì chuyện này mà Tây Tử đã thua thiệt rất nhiều. Sau khi từ Thừa Đức trở về, cô liền thề là phải kiêng rượu hoàn toàn, rượu gì cũng không uống, tránh xảy ra chuyện không kiểm soát được lý trí. Hơn nữa trong nhà lại có một người đàn ông sống vô cùng có nguyên tắc, còn cô thì không thể để cho Hồ Quân thừa cơ lợi dụng dù chỉ một lần.

Ăn uống là tiệc đứng, đơn giản lại thuận tiện, dù sao cảnh sát cũng không phải là người giàu có gì, sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người ra ngoài sau đó lại vào KTV bên cạnh để ca hát, bao cả phòng lớn hát với nhau.

Tây Tử cảm thấy đồng nghiệp của mình rất phóng khoáng, ban ngày ở trong đội thì rất nghiêm trang đến lúc ca hát thì giống như theo phong trào. Bài nào cũng hát, nam có nữ có, mọi người đều giống như bá chủ nơi này vậy.

“Tới đây, Tiểu Tây và Chu Bằng cũng hát một bài tình ca lứa đôi đi, tên nhóc Chu Bằng này nổi danh bá chủ thể loại nhạc này đó…..”

Ánh mắt Trương Hải tỏa ra ánh sáng nguy hiểm, quan sát tên nhóc này cả đêm, anh cảm thấy tên Chu Bằng này rất thích hợp. Năm nay mới vừa được cấp trên điều tới đơn vị, nghe nói có bối cảnh không tệ, gia đình có điều kiện; dáng người cao to lại đẹp trai, nhìn bề ngoài chững chạc, không giống như đứa con nhà giàu khác; tính cách cũng rất tốt, tuổi cũng thích hợp, năm nay tròn 28, hai người này thật thích hợp, có thể coi là trai tài gái sắc.

Tổ trưởng Trương lại giả bộ hồ đồ, chọn bài hát Uyên Ương Phổ. Tây Tử cũng chẳng có ý kiến, hát thì hát, cô hát một bài với Chu Bằng.

Trương Hải còn rất ma quái, đẩy hai người qua ngồi cùng nhau. Trong lòng của Chu Bằng lại âm thầm kêu khổ, né sang bên cạnh, bởi vì anh ngay cả đến gần Tây Tử cũng đã cảm thấy sợ.

Nếu không phải là anh đã biết hoàn cảnh cụ thể, không chừng anh đã có can đảm theo đuổi cô bé Tây Tử này. Tây Tử là một cô gái xinh đẹp, ai mà không thích, nhưng mà cô gái này có thân phận đặc biệt, có cho anh mượn tám trăm lá gan anh cũng không dám lại gần!

Chu Bằng là em họ của Hồ Tử, tuy nói cùng đơn vị nhưng mà mấy vị quan chức cao ở nơi này cũng không coi trọng. Vì vẫn khác nhau về thứ bậc, chuyện này thật sự không lý giải được. Anh Quân đối xử với vợ rất tốt, làm sao lại có thể cam lòng đem vợ mình ném tới đội 17 này chứ.

Nơi này đều có mấy vị quan chức cấp cao, nói lời cũng không dễ nghe chút nào, bình thường tiếp xúc cũng không thân thiện cho lắm, không phải ăn trộm thì chính là kỹ nữ, nếu không phải là đánh nhau thì cũng là buôn bán ma túy, vì để có chỗ ngồi yên ổn, anh phải cố chịu đựng, phải lập được thành tích to lớn. Nhưng Tây Tử không giống như thế, cô ấy bây giờ đã là con dâu nhà họ Hồ rồi, muốn đi chỗ nào mà không được.

Làm hại anh ngồi ở đây không đứng lên được mà ngồi xuống cũng không xong, sốt ruột như có đống lửa trong bụng. Liếc mắt về phía Trương Hải, trong lòng nói, không phải anh ta đang đẩy anh vào trong hố lửa sao? Anh họ có nói với anh là phải quan tâm đến cô ấy, có chuyện gì lập tức báo tin lại, bình thường thì để ý một chút, không được để anh Quân hiểu lầm, bình dấm chua này mà đổ ra, tên nhóc như anh chịu không nổi đâu.

Cảnh cáo này được nói ra, Chu Bằng không muốn tìm đường chết, vậy thì phải giữ mình thật là nghiêm chỉnh. Nhưng anh lại không chịu nổi sự hồ đồ của Trương Hải, không phải là đẩy anh tới chỗ chết sao?

Tây Tử buồn bực liếc mắt về phía Chu Bằng mấy lần, Chu Bằng làm bên tổ chống mại dâm, thân hình cao lớn lại cũng đẹp trai. Buổi trưa lúc cô và anh ta làm quen với nhau còn rất nhiệt tình, đến buổi tối vừa vào quán cơm, liền bắt đầu thay đổi. Nhìn vào ánh mắt của anh ta cô lại cảm thấy có gì đó là lạ, giống như tay chân run rẩy.

Bị tổ trưởng Trương bắt hát, cô hận mới nãy phải tìm chỗ ngồi khuất một chút, tránh ý định xấu xa rõ rành rành này, Tây Tử cầm ly nước trên bàn uống một hớp, cũng không quanh co lòng vòng làm gì, trực tiếp hỏi:

“Anh có bạn gái chưa?”

“A ách……” Chu Bằng sững sờ, không ngờ Tây Tử hỏi anh như thế, theo bản năng lắc đầu một cái:

“Không có, không có……”

Tây Tử nhìn lại khoảng cách giữa hai người, tiếp tục nói: “Hay là, anh có ý kiến gì với tôi sao? Không sao, anh có thể nói ngay trước mặt tôi.”

“À?” Chu Bằng vội vàng khoát tay: “Không có, không có ý kiến gì.”

Vẫn có điểm không thích hợp, Tây Tử cũng không hỏi nữa, dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, truy hỏi ngọn nguồn cũng không tốt. Trương Hải ngồi một bên len lén quan sát hai người này, tên nhóc Chu Bằng này bình thường nhìn rất cơ trí, nhưng tại sao lúc này lại nhìn khác nhau như vậy chứ, dáng vẻ trông thật ngốc nghếch. Trương Hải cũng sốt ruột thay cậu ta, hắn đã sắp xếp gần nhau như vậy rồi mà vẫn không làm mối được cho tên nhóc này.

Ngày mai còn phải đi làm, mọi người cũng rất có chừng mực, chơi xong lập tức giải tán. Ra về, Trương Hải liếc Chu Bằng vài cái, cười ha ha nói: “Tiểu Tây, để Chu Bằng đưa em về đi, dù sao cũng thuận đường mà, cậu ấy cũng không uống rượu, yên tâm, bảo đảm an toàn.”

Chưa kịp nói gì, Trương Hải liền đẩy mạnh Tây Tử về bên cạnh Chu Bằng, lại dụ dỗ mấy đồng nghiệp khác giải tán. Cả hội chỉ còn sót Chu Bằng và Tây Tử.

Ánh mắt Chu Bằng lóe lên, nhìn xung quanh khiến Tây Tử cảm thấy cậu ta có vấn đề gì đó, lấm la lấm lét như mình làm chuyện gì vụng trộm vậy. Chu Bằng liếc mắt thấy cách đó không xa có xe của Hồ Quân mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói một câu: “Tôi đi trước!”

Mở cửa xe, nhanh chóng lên xe đi, hại Tây Tử đứng một mình tại lối đi bộ. Tây Tử sững sờ, lòng thầm nói cậu ta bị sao vậy chứ? Không hài lòng với mình thì cũng không cần phải như thế chứ?

Tây Tử cúi đầu xem đồng hồ, sắp mười một giờ rồi, muốn đón một chiếc taxi về nhà, chờ cả ngày cũng không có một chiếc, định đi dọc theo con đường vừa đi vừa chờ xe.

Cô đi ở phía trước, Hồ Quân lại đi phía sau cách đó không xa, chậm rãi lái xe đi theo cô. Hồ Quân cũng cảm giác bản thân mình hình như có cử chỉ điên rồ rồi, nói là buổi tối đi ra ngoài tìm thú vui, tìm không có, lại có thú vui đụng vào mình. Anh còn chưa vào tới hội quán liền gặp một con nhóc trước kia, nếu đã đặt chỗ trước hoặc không thì lập tức thuê phòng luôn.

Nhưng tối hôm nay cứ như không bình thường, nói mấy câu với cô gái kia, cơm cũng không ăn, trong lòng không biết bị sao. Anh có cảm giác không giải thích được cảm giác bản thân có tội, cảm giác có tội này giống như con mèo lén lút vậy, cả người cảm thấy khó chịu.

Uổng công anh viện cớ ra ngoài, mới tính đi chơi cho thoải mái, đi ra đường đi bộ một vòng, lại chán đến chết, tùy tiện tìm một chỗ ăn chút gì đó, liền lái xe đến nơi bọn họ liên hoan, đứng chờ bên ngoài, còn phải ẩn núp, không thể để cho cô bé Tây Tử kia phát hiện, tài lẩn trốn của Hồ Quân thì khỏi nói.

Trơ mắt nhìn cô bé kia cơm nước no nê, trò chuyện với đồng nghiệp nam, cười ha hả đi ra ngoài, vào quán KTV bên cạnh, trong lòng Hồ Quân lại cảm thấy không được vui!

Bản thân mình gặp gỡ người phụ nữ khác, nói hai câu cũng cảm thấy thật xin lỗi vợ. Sao vợ của anh lại có thể cùng mấy tên đàn ông kia ăn uống no say lại đi ca hát nhảy múa đây, còn thiếu kề vai sát cánh mà thôi……

Trong lòng của Hồ Quân âm thầm tính toán, anh nhớ đội 17 tổng cộng không có mấy người là nữ, vợ của anh vào đó, đây không phải là thật là là vạn người theo đuổi một người sao?

Hồ Quân chợt phát hiện, mình làm sao lại không chú ý như vậy chứ, làm sao lại không nhớ tới việc thay cô che giấu thân phận cơ chứ. Những tên động vật giống đực bên trong đó với cô vợ bé nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp của mình, không phải là tự đi vào ổ sói hay sao? Nhưng có thể có người còn nhớ kỹ, tóm lại Hồ Quân cũng cảm thấy không thoải mái rồi.

Anh hút nửa bao thuốc, mới nhìn thấy cô vợ cùng những tên kia ra ngoài, thấy rõ rang là cô bị câp trên đẩy tới trước xe Chu Bằng, đám người kia lại đi về hết, tâm trạng anh lập tức rơi xuống đất.

Tên nhóc Chu Bằng này biết rõ ngọn nguồn còn dám có ý đồ nào khác, trực tiếp giết cả nhà cậu ta. Hồ Quân bộc lộ hận ý ra ngoài. Quả nhiên, tên Chu Bằng này rất hiểu chuyện, vừa nhìn thấy xe của anh, lập tức liền rút lui.

Hồ Quân dập điếu thuốc trong tay, anh sẽ chờ cô vợ này gọi điện thoại cho anh, sau đó phát huy tinh thần bảo vệ. Nhưng mà anh chờ rất lâu, xác định cô vợ này không hề có ý định gọi điện thoại cho anh mà muốn đón taxi. Cô không đón được taxi thì đi bộ trở về cũng không gọi điện thoại cho anh tới đón.

Hồ Quân hừ một tiếng, tức giận, đang ở phía sau đi theo cô, nhìn cô có thể chịu đựng đến khi nào. Cứ như vậy, hai vợ chồng một trước một sau, đi được 20′, Tây Tử cũng không đón taxi nữa, cũng không gọi điện thoại cho anh, cô nhóc này thật ngang bướng. Hồ Quân hận không thể qua đánh cho cô một trận.

Nhấn cần ga một cái, bùn…, dừng ngay bên cạnh Tây Tử, hầm hừ đẩy cửa bên kia, nói: “Lên xe, nhìn cái gì hả? Anh cũng không phải lưu manh, lên xe đi! Yên tâm, không phải là anhchủ động đến đón em đâu, anh không rảnh rỗi như vậy, là mẹ buộc anh tới đón em, sợ em gặp phải lưu manh.”

Tây Tử nhếch miệng, mẹ chồng của cô lại coi cô như con dâu mà đối đãi thật tốt, làm cho cô cảm giác rất xấu hổ. Hai người kết hôn giờ mới phát hiện, mở đầu là dễ dàng, kết thúc sợ rằng có hơi khó khăn, hiện tại cũng chỉ có thể đối phó mỗi ngày mà thôi.

Tây Tử ngồi lên xe, Hồ Quân liếc mắt nhìn cô: “Không uống rượu chứ?”

Thật ra thì đây là một câu nói rất bình thường, nhưng không biết tại sao khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Tử lại đỏ lên. Cô quay mặt sang hướng khác, nhìn phía ngoài đường, lúng túng nói một câu: “Anh lo mà lái xe đi, ở đó mà nhiều chuyện như vậy.”

Cửa kiếng xe chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, còn nhẹ nhàng cắn môi, ngại ngùng. Hồ Quân cảm thấy bực bội trong lòng, lại nhìn thấy dáng vẻ cô e thẹn như vậy, không uống rượu sao có vẻ như hơi say vậy. Hiếm khi vợ anh trở nên như vậy, dáng vẻ như thế trong trí nhớ của anh giống như buổi tối hôm đó……

Ai! Thật không biết, khi nào hai người có thể nói chuyện với nhau được đây. Trong lòng Hồ Quân còn chưa thể minh bạch, lạch cạch một tiếng, liền ném xuống đất rồi, thật là núi cao đường xa, tiền đồ xa vời vợi!

Người ta kết hôn là chuyện dễ dàng, sao mình kết hôn lại khó khăn đến vậy. Bọn họ đã đăng ký kết hôn, xé giấy đăng kí kết hôn là chuyện không thể…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN