Này, Buông Cô Ấy Ra! - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Này, Buông Cô Ấy Ra!


Chương 54


Diệp Sơ dụi dụi mắt, còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Ngoài nằm mơ giữa ban ngày ra, cô không tìm được lý do thứ hai để giải thích, vì sao một người ở mãi nơi xa xôi nào lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc Diệp Sơ đang trợn mắt há mồm nhìn Vệ Bắc, cùng lúc đó Trương Trì đã dừng lại cú đấm nửa chừng kia nhìn lại, thấy trước mắt là vẻ mặt của một người đàn ông đang giận giữ, anh ngẩn người.

Nói thật, mặc dù nói người như Trương Trì không ít nhưng tuyệt đối không phải là học sinh tốt gì, từ nhỏ đến lớn đánh nhau cũng không ít. Thế mà anh chưa từng đụng phải đối thủ nào như vậy, trên người đàn ông này tựa hồ có một khí thế mạnh mẽ bẩm sinh, bị ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm có thể khiến người ta không rét mà run.

Nếu như đụng phải một người không rõ lai lịch, có lẽ mới chỉ cãi nhau còn chưa ra tay cũng sợ đến vỡ mật rồi, nhưng may Trương Trì cũng không phải là con tôm, bị Vệ Bắc trừng một cái, rất nhanh thì giật mình nhìn lại mới nhớ tới vừa rồi không cẩn thận ăn một đấm, ngay tức khắc cũng nổi giận.

“Anh là ai vậy? Muốn ăn đòn đúng không?” Anh nói rồi giơ nắm đấm lên.

Lúc này Diệp Sơ Đứng ở một bên cũng đã bừng tỉnh lại từ sự khiếp sợ, quản anh làm sao được chứ, nói chung là không thể để cho Vệ Bắc ở chỗ này đánh nhau với người ta được. Nghĩ vậy, cô vừa vội vã quát: “Dừng lại, đừng đánh cãi nhau nữa!” Vừa xông tới muốn đem Vệ Bắc kéo ra trước.

Nghe thấy tiếng nói của Diệp Sơ, Vệ Bắc mới hạ nắm đấm xuống quay đầu nhìn lại cô.

Thế nhưng quả đấm của Trương Trì lúc này đã vung ra, mắt thấy sẽ đánh xuống người Vệ Bắc. Diệp Sơ vừa nhìn thấy bất thường vội vàng nhắm mắt lại cản trước mặt Vệ Bắc.

Trương Trì không nghĩ tới Diệp Sơ lại đột nhiên lao tới, lại càng hoảng sợ, chỉ có điều nắm đấm đã vung ra thì không kịp thu lại, đành nhìn nó đập lên trên người cô gái trong lòng mình.

Chợt Vệ Bắc nghiêng người ôm lấy Diệp Sơ.

Bụp một tiếng.

Cú đấm của Trương Trì thẳng hướng rơi xuống lưng Vệ Bắc, sức lực không nhẹ hơn so với nắm đấm mới vừa rồi của anh ta.

Vệ Bắc nhíu mày, càng ôm chặt Diệp Sơ vào lòng hơn.

Diệp Sơ mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy một màn này, lập tức liền căng thẳng: “Anh thế nào rồi? Không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Anh trả lời nhanh chóng, dứt khoát lại hỏi ngược lại: “Em không sao chứ?”

Trương Trì xem quả thật đến nỗi choáng váng, đây hoàn toàn là tiêu chuẩn của bộ phim võ thuật thần tượng, nữ nhân vật chính vì đứng ra bảo vệ nam chính, vai nam chính lại quay ngược lại cứu nữ chính, cuối cùng hai người thâm tình nhìn nhau, thật là buồn nôn.

Đáng thương cho Trương Trì, anh đoán trúng mở đầu lại không đoán trúng kết thúc.

Hai người kia đúng là thâm tình nhìn nhau ba giây đồng hồ, thế nhưng sau đó Diệp Sơ bỗng nhiên thoát khỏi cái ôm của Vệ Bắc, đi tới trước mặt Trương Trì chỉ mũi của anh nói: “Cậu có bị bệnh không hả?”

“Em… Em có bị bệnh gì?” Trương Trì ngẩn ngơ.

“Cậu không bị bệnh sao lại đánh bạn trai chị là sao?”

Trương Trì càng không biết trả lời như thế nào, hồi lâu mới tung ra một câu: “Là anh ta đánh em trước.”

“Anh ấy đánh em thì em có thể đánh anh ấy? Em đã hỏi ý kiến chị chưa hả?” Một khi ép phụ nữ phải tức giận, cái gì mà đạo lí, cái gì mà logic, ở trước mặt cô cũng chỉ là phù du hết, tóm lại cậu đánh bạn trai của chị thì chính là cậu sai.

Trương Trì bị hỏi đến im lặng không nói gì được, nếu như quả đấm đó đúng lúc, mà là phụ nữ… Anh thật không còn cách nào.

“Phải, em bị bệnh được chưa?” Anh đột nhiên cảm giác mình thật là có bệnh, mới có thể coi trọng người phụ nữ không biết nói đạo lý thế này.

“Cậu chính là có bệnh!” Diệp Sơ không hề dao động chút nào.

Trương Trì thiếu chút nữa nôn ra máu: “Đúng đúng đúng, em có bệnh! Em đi, có thể chứ?” Anh nói xong, nổi giận đùng đùng đi ngay.

Đáng thương cho vị nam tiểu tam này, còn chưa có leo lên ghi chép sân khấu thì đã bị Diệp Sơ hiếm khi nổi giận đá lên một vũ trụ nhỏ biến mất khỏi kết cục.

Trương Trì vừa đi, Diệp Sơ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại muốn đi tìm Vệ Bắc, nhưng liếc nhìn thấy thầy giáo đang chết lặng người đứng ở cửa.

Thầy giáo nâng nâng kính mắt, trấn tĩnh hỏi: “Bạn học à, em có cần xin nghỉ để giải quyết vấn đề riêng tư trước hay không?”

Diệp sơ cảm thấy có ý không tốt, vừa muốn nói không cần, Vệ Bắc đã đi tới, nói: “Cám ơn giáo sư.”

“Không dám không dám, cứ thoải mái.” Thầy giáo nói xong lại cầm sách đi vào giảng bài.

“Lần đầu tiên em phát hiện ra, ông ấy rất đáng yêu.” Một lúc lâu sau, Diệp Sơ yếu ớt nói.

“Anh cũng thấy thế.” Vệ Bắc cúi đầu nhìn về phía bên người Diệp Sơ, “Nhưng mà bây giờ không phải là thời gian để thảo luận vấn đề này nhỉ? Chúng ta hay là giải quyết vấn đề cá nhân trước.”

Đúng, Diệp Sơ mới bừng tỉnh, chẳng qua vấn đề riêng này hình như hơi phức tạp nhỉ.

“Cái gì? Anh bỏ học tới đây?” Diệp Sơ ngồi trong nhà ăn trường học, kinh ngạc nhìn Vệ Bắc.

“Nói thừa!” Vệ Bắc cái bánh bao đã nguội lạnh, “Em cũng không phải không biết trường học của bọn anh biến thái thế nào đâu, xin nghỉ đều phải xin ba bốn thủ tục, đến lúc xét duyệt xuống thì không biết đến năm nào tháng nào nữa?”

“Nhưng anh cũng không thể bỏ học được!” Diệp Sơ nóng nảy, “Nghe nói trường cảnh sát xử phạt rất nặng, nhỡ đâu ghi phạt thì làm sao bây giờ? Sẽ ảnh hưởng đến anh tốt nghiệp!”

“Anh đâu quản được nhiều chuyện như vậy chứ?” Vẻ mặt Vệ Bắc dửng dưng, “Hơn nữa, em cho là anh muốn trốn học hả? Còn không phải vì em đi ngoại tình sau lưng anh à?”

“Đi ngoại tình” ba chữ này trong lúc anh vừa ăn sáng vừa nhẹ nói ra, lại thiếu chút nữa khiến Diệp Sơ đem sữa tươi vừa mới uống xong phun ra ngoài.

“Anh nói cái gì hả?”

“Mẹ nó chứ, em ít giả ngu đi, người thanh niên vừa rồi là ai hả? Làm gì mà sờ mặt em thế?” Vệ Bắc nói xong mấy lời cuối cùng này cũng không thoải mái, hai đầu lông mày nhíu chặt hơn.

Diệp Sơ thấy anh hình như hiểu lầm cái gì đó, vội vàng đem nguyên vẹn sự tình giải thích một lần, đến lúc giải thích xong, cô lại cảm thấy có cái gì đó không ổn: “Không đúng, cho dù là vì anh ta sao anh lại biết đường đến?”

“Anh để máy nghe trộm trên người em chứ sao.”

Diệp Sơ: “…”

Thấy Diệp Sơ không có ý kiến gì, lúc này Vệ Bắc mới ăn xong cái bánh bao cuối cùng, chậm rãi nói: “Là anh ta nghe điện thoại thay em, nói em nằm ở bệnh viện, anh liền chạy tới đây.”

Lần này Diệp Sơ càng giật mình: “Tối hôm qua em ở bệnh viện, không phải là tối hôm qua anh nghe xong điện thoại thì chạy tới đây ngay chứ?”

“Anh lo lắng cho em không được à?” Vệ Bắc hỏi ngược lại.

Diệp Sơ không nói được câu nào, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao tên này lại nói vấn đề đầu tiên là ăn sáng trước đã, bởi vì tên này đi suốt đêm để về, ngay cả nước cũng không kịp uống một ngụm.

Trên đời này tại sao có thể có người ngu ngốc như anh vậy chứ?

Diệp sơ dở khóc dở cười, thế nhưng ngay sau đó, trong lòng lại có phần cảm động.

Có lẽ trên đời này chỉ có người đàn ông là anh sẽ vì một câu nói của cô mà hạ nắm đấm xuống, sẽ vì một cú điện thoại mà suốt đêm đi một chặng đường dài, phải ngồi ở trong phòng ăn này ăn chiếc bánh bao lạnh rồi còn nhẹ nói một câu: “Anh lo lắng cho em không được à?”

Người đàn ông này có thể không hoàn mỹ cũng quá nông nổi nhưng đối với cô mà nói, như vậy thực sự là đủ rồi.

Diệp Sơ gật đầu: “Được, tất nhiên là được!”

Bộ dáng nghiêm túc của cô làm cho Vệ Bắc tức cười, muốn nói cái gì lại cảm thấy nhiều lời cũng không có ý nghĩa liền đưa tay xoa xoa tóc của cô: “Em biết là được rồi.”

Lần này gặp nhau này tính từ hồi hai người họ xa nhau cho tới nay là lần gặp ngoài ý muốn.

Đêm hôm đó hai người tìm nhà nghỉ ở bên ngoài cùng nhau, đối với Vệ Bắc mà nói đương nhiên là một cơ hội tốt để làm chuyện xấu, tiếc là anh chưa làm trọn được cái gì vì cả đêm Diệp Sơ đều cắm đầu vào bàn giúp anh viết bản kiểm điểm.

Ba nghìn chữ kiểm điểm phải có nội dung rõ ràng, ngắn gọn thẳng thắn còn phải thêm tình thêm lý vào, với vấn đề viết văn luôn kém cỏi của Vệ Bắc mà nói, thật sự là quá khó khăn.

Vệ Bắc nghĩ, thật ra thì mình cũng không tính là quá thảm, ít nhất bản kiểm điểm là do bà xã viết so với Đại Quân phải tự mình viết mấy nghìn chữ, diễn đạt không lưu loát trong bản kiểm điểm kia còn tốt đẹp hơn gấp bao nhiêu lần ấy chứ, về đọc trong đại đội coi như là diễn thuyết thôi.

Sự thật sau này chứng minh, Diệp Sơ giúp Vệ Bắc viết bản kiểm điểm này đúng là bản kiểm điểm hoa mỹ văn chương nhất từ khi thành lập trường cảnh sát tới nay, thế cho nên sĩ quan huấn luyện bọn họ còn đem nó làm trái kỉ luật đại đội đem dán trên tủ kính ở hành lang hơn nửa năm, dẫn tới mấy người về sau đều dẫn tới copy cái bản mẫu này.

Đương nhiên những thứ này để sau hãy nói.

Ngày hôm sau Vệ Bắc cầm bản kiểm điểm ba nghìn chữ Diệp Sơ giúp anh đến sân bay.

Diệp Sơ trốn học đi đến sân bay tiễn anh.

Cảnh tượng chia tay giống hệt những lần trước, trong đám người lưu luyến tiến biệt, Vệ Bắc thình lình quay lại ôm lấy Diệp Sơ, ghé vào lỗ tai cô nói khẽ: “Anh thật sự hi vọng, có một ngày anh trở về, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Vì câu nói kia, trong nháy mắt trái tim Diệp Sơ cảm động.

Tuy rằng cô không nói ra nhưng hơn hai năm qua, mỗi một lần bọn họ gặp nhau ngắn ngủi cũng có nghĩa là sau đó sẽ xa nhau khá lâu, xa cách kỳ thực không phải không sợ, đáng sợ chính là lặp đi lặp lại, không bao giờ kết thúc.

Nếu như thời gian có thể qua nhanh một chút thật là tốt biết bao.

Khi máy bay bay qua bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, lần đầu tiên suy nghĩ trong lòng Diệp Sơ mãnh liệt như vậy.

Thật ra thì làm cho thời gian trôi qua nhanh cũng không khó.

Đặc biệt đối với sinh viên đại học mà nói, năm nhất năm hai đại học cảm giác còn có nhiều thời gian để phung phí, nhưng đến năm thứ ba đại học, tất cả đều trở nên khác nhau.

Ở dưới một nhóm đàn em khóa dưới tinh thần phấn chấn bồng bột, tham gia vào xã đoàn, vào hội sinh viên, lặp lại đường lối của người đã đi trước.

Phía trên có một nhóm anh chị khóa trên, thi nghiên cứu, xuất ngoại, tìm việc làm… Dường như mãi mãi không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ ở trong trường học.

Mà cô lại kẹp ở giữa, nhiệt tình tràn đầy trước đây sớm đã bị vơi đi phân nửa, đầu ra tương lai lại giống như xa vời, mỗi ngày ngoại trừ đi học tan học, ngay cả khi ngủ ăn cơm cứ ngây ngốc như vậy, thời gian qua quá nhanh.

Sinh hoạt năm thứ ba đại học của Diệp Sơ, đang ở cái kiểu không mục tiêu đã trôi đi nhiều, chẳng mấy chốc đến cuối năm.

Các loại hoạt động cuối năm của trường học nhiều vô kể, Diệp Sơ rảnh rỗi đến buồn chán. bị Khương Tử kéo đi đăng kí tham gia thi tranh luận khoa học.

Nào biết đâu tình cờ, bài luận văn nghiên cứu đất liền và sông băng được giáo sư trong khoa yêu thích, để cô về nhà nghỉ đông tiếp tục nghiên cứu sâu vào vấn đề khó cần giải quyết này, tranh thủ học kỳ sau có thể tiến cử tham gia thi tranh luận khoa học của các sinh viên trên toàn quốc.

Giáo sư cũng nói như vậy rồi, Diệp sơ buộc lòng phải nghỉ trước, đi thư viện mượn một đống sách lớn, chuẩn bị về nhà hăng hái chiến đấu. Nào biết khi cô kéo một túi hành lý đầy tài liệu chuẩn bị về nhà lại phát hiện người đến đón mình không phải là cha mẹ mà là Vệ Bắc.

“Sao lại là anh đến?” Diệp Sơ hơi kinh ngạc, “Mẹ em đâu?”

“Mẹ em…” Vệ Bắc cố tình nói một nửa rồi dừng một chút, sửa lại lời nói: “Mẹ có chút việc, để anh đến đón em.”

Câu mẹ này của anh vẫn chưa lưu loát lắm, Diệp Sơ xấu hổ, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cảnh giác, tên này sẽ không nghĩ ra trò gì đùa giỡn chứ?

Thấy vẻ mặt Diệp Sơ thận trọng, Vệ Bắc cười trộm trong lòng, nhưng trên mặt giả bộ làm ra bộ sốt ruột nói: “Tóm lại là em có đi không hả? Còn sợ anh ăn thịt em?”

Diệp sơ nghiêm túc gật đầu.

Vệ Bắc giận: “Nếu có thể ăn thịt em, anh sớm đã ăn rồi, còn chờ cho đến bây giờ?”

Diệp Sơ nghĩ, thấy lời của anh cũng không phải không có lý lẽ liền theo anh lên xe.

Về đến nhà, Diệp Sơ mới hiểu được “Mẹ anh có chút việc” Trong miệng Vệ Bắc nói là có ý gì: Cha mẹ cô lại đang mở bàn mạt chược trong nhà! Chơi mạt chược còn chưa tính, khiến người ta khiếp sợ là đánh bài lúc này lại là cha mẹ Vệ Bắc, bốn vị phụ huynh vây quanh một cái bàn, đánh đến quên trời đất.

Trong tình cảnh này Diệp Sơ囧.

Lưu Mỹ Lệ đang vội chơi mạt chược, nào có thời gian để ý đến con gái, phất phất tay giục: “Mau đem đồ đạc cất vào trong phòng đi, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm.”

Cái gì chứ? Còn muốn cùng đi ra ngoài ăn cơm!

Diệp Sơ cảm thấy cái thế giới này đang điên loạn, vừa định nói gì, đã bị Vệ Bắc cầm hành lý đi theo phía sau cô, vừa túm vừa kéo cô vào phòng.

“Này, anh đừng kéo em nữa, em còn chưa nói chuyện với mẹ em xong.”

“Có lời gì để lát nữa ăn cơm nói không được à? Em xem cha mẹ anh đều đang vui vẻ ở đây, em cũng đừng đi làm phiền nữa.”

Sao có thể gọi là làm phiền chứ? Diệp Sơ vừa định cãi lại, bỗng nhiên Vệ Bắc ôm lấy eo cô từ phía sau.

“Mỗi tuần mẹ đều gặp em, còn nói nhiều như vậy, chúng ta đều một học kỳ không gặp mặt, làm sao không nói gì với anh hả? hử?” Giọng nói này mang theo sức hút, vang lên bên ở tai, câu cuối khẽ luyến lên, ngay cả lòng người cũng gợi lên.

Mặt của Diệp Sơ lập tức đỏ bừng.

“Anh nói cái gì đó? Không phải dọc đường chúng ta đã nói chuyện rồi sao?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nghe ra có vẻ sợ sai.

Cô không nói lời này thì thôi, vừa nói Vệ Bắc ngược lại tức giận: “Em còn không biết xấu hổ mà nói, dọc đường đi anh cũng không kịp nói với em mấy câu, con mẹ nó, thế mà em lại ngủ gật mất!”

Diệp Sơ thè lưỡi, chịu thua nói: “Thế à? Sao em không nhớ nhỉ?”

“Từ nhỏ đến lớn trí nhớ em đều kém như vậy, xem ra anh cần phải làm cho em tỉnh lại.” Vệ Bắc nói xong liền ôm cô đến trên bàn học, bắt đầu hôn.

Diệp Sơ còn chưa chuẩn bị xong, người đã bị bế lên trên cao, lưng dán lên cửa sổ, môi Vệ Bắc ép lên, cạy mở hàm răng của cô , đầu lưỡi thuần thục len lỏi tiến vào trong.

Cách một học kì dài đằng đẵng mới được hôn nhau nên nụ hôn vô cùng mạnh mẽ, dường như muốn đem khoảng thời gian chưa được hôn này tất cả bù đắp lại.

Diệp Sơ bị hôn đến hụt hơi, cơ thể mềm mại dán sát lên cửa sổ, tay yếu ớt đẩy Vệ Bắc: “Đừng như vậy. cha mẹ… Đừng… Đều ở bên ngoài…” Câu nói này đứt quãng, một lát lại bị anh hôn đến không nói lên lời, đồ đạc trên bàn đều bị màn hôn môn kịch liệt này xô xuống.

“Tiếng gì vậy?” Lưu Mỹ Lệ trong đống bài bừng tỉnh, cuối cùng mới nhớ lại mình còn có một cô con gái, muốn đứng lên đi xem.

Tần Dao cười híp mắt kéo bà lại: “Có thể có chuyện gì chứ? Không phải đang thu dọn đồ đạc à? Mau lấy bài đi, đến lượt bà kìa.”

“Đúng rồi.” Lưu Mỹ Lệ ngồi xuống, lấy một con, “Ồ, ù này!”

“Mỹ Lệ, tay bà thật đỏ nha!” Tần Dao cười ha ha khen.

“Đâu có đâu có.” Lưu Mỹ Lệ cười đến mức như hoa, lại đem chuyện của con gái vứt lên chín tầng mây.

Diệp Sơ ngồi ở trên bàn học, rất lâu mới thở hổn hển, buồn bực nhìn vẻ mặt đắc ý của Vệ Bắc: “Tóm lại mẹ anh dùng ma pháp gì khiến cho mẹ em nghe lời như vậy?”

Vệ Bắc ôm lấy cô, lại hôn một cái: “Mẹ anh nói, cái này gọi là gián tiếp cứu nước.”

Khóe miệng Diệp Sơ giật một cái: “Mẹ anh thật có văn hóa.”

“Thừa lời, không thế thì sao dạy được anh chứ?”

Diệp Sơ: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN