Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo


Chương 15


Edit: Ry

Đêm khuya yên tĩnh, sau khi sắp xếp cho Lư Dương và Nguyễn Miên xong, hai vị phụ huynh của nhà họ Lư đã trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Giờ này ngày thường ông nội Lư đã ngủ say rồi, nhưng hôm nay lại không có chút buồn ngủ nào, ông còn đang lo lắng cho đứa cháu trai của mình, lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy khoác áo đi xuống dưới lầu xem Lư Dương.

Đèn trong phòng Lư Dương sáng trưng ấm áp, cửa phòng vẫn mở toang, ông lo là cháu trai và Nguyễn Miên đã ngủ rồi nên chỉ đứng ở cửa ngó vào.

Nguyễn Miên và Lư Dương còn chưa ngủ, Lư Dương đang nằm dài ra trên giường, Nguyễn Miên thì lúc bóp bóp chân sói, khi thì xoa xoa cái gáy đầy lông, Lư Dương híp hết cả mắt, thỉnh thoảng rên rỉ mấy tiếng, thoải mái đến nỗi sắp thiếp đi.

Ông nội Lư nhìn hai đứa lại không nhịn được nhíu mày. Trước kia Lư Dương là Omega, nuông chiều từ bé cũng không có vấn đề gì, nhưng giờ ông nội Lư chỉ cần nghĩ đến việc anh là một Alpha, lại nhìn bộ dạng này của anh, lập tức nhíu mày.

Trong suy nghĩ của ông, Alpha là phải kiên cường, phải có khả năng gánh vác, đặc biệt là Alpha thuộc quân nhân thế gia như ông lại càng phải can đảm dũng mãnh.

Lư Dương và Nguyễn Miên ở trong phòng hoàn toàn không phát hiện ra ông nội Lư đang đứng ở cửa. Lư Dương khẽ hé mắt, quay đầu nhìn Nguyễn Miên, từ cổ họng truyền ra một tiếng ư ử, bộ dạng “Vừa bé nhỏ yếu đuối, vừa đáng thương vô tội”.

Nguyễn Miên lập tức hiểu ý, lấy từ trong giỏ hoa quả ra một quả chuối tiêu, lột vỏ xong thì đưa tới bên miệng Lư Dương.

Lư Dương uể oải cắn mấy miếng, lại đáng thương ư ử rên, Nguyễn Miên vội vàng lấy từ trong túi ra một miếng thịt bò khô, đút cho anh.

Rốt cuộc ông nội Lư cũng không xem nổi nữa, lên tiếng: “Tiểu Miên, cháu đừng nuông chiều nó quá.”

Lư Dương trợn tròn đôi mắt sói, không thể tưởng tượng nhìn ông nội, cắn miếng thịt bò khô vào miệng nhai nhai, nuốt xuống.

Anh không ngờ lại có một ngày nghe được ông nội nói câu này, phải biết là mấy năm gần đây, tôn chỉ hàng đầu của ông nội Lư là “Chiều Lư cục cưng thái quá, ai nói cũng không thèm nghe”.

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn ông nội Lư, tay vẫn tiếp tục đút thịt bò khô cho Lư Dương, cười cười với ông: “Ông nội, hiện giờ Lư cục cưng đau nhức khắp người, đợi cậu ấy khỏe lại rồi cháu sẽ để cậu ấy tự ăn.”

Ông nội Lư không chỉ xem cháu mình lớn lên, ông cũng là người nhìn Nguyễn Miên trưởng thành, ông còn không hiểu rõ đứa nhỏ này ư?

Trong lòng ông cũng rõ ràng, cho dù cơ thể Lư Dương có khỏe như vâm, không bị thương đi chăng nữa, thằng bé chỉ cần rên rỉ mấy tiếng là chắc chắn Nguyễn Miên vẫn sẽ lại nuông chiều nó.

Từ trước đến giờ Nguyễn Miên rất vâng lời, nhưng hễ dính đến Lư Dương là sẽ vứt hết nguyên tắc đi, Lư Dương cũng chẳng khác gì, hai đứa đã luôn yêu chiều nhau từ nhỏ đến lớn.

Bọn họ giờ một người là Alpha, một người là Omega, cũng không biết hôm nay Lư Dương nói muốn cưới Nguyễn Miên là sao, tất cả đành phải đợi Lư Dương khôi phục hình người rồi hỏi lại nó.

Ông nội Lư khẽ thở dài, trước giờ ông rất yêu thương Lư Dương, bây giờ nghe Nguyễn Miên nói toàn thân anh đau nhức lại không nhịn được mà mềm lòng, không nói gì nữa, đi qua vươn tay sờ lên đầu sói của Lư Dương.

Lư Dương vẫn nhẹ nhàng cọ đầu vào lòng bàn tay ông, nhưng hình như anh giận dỗi vì những lời ông vừa nói, cho nên chỉ cọ cọ một lát đã quay đầu đi, tiếp tục há mồm để Nguyễn Miên đút thịt bò khô.

Ông nội Lư hơi buồn phiền, Lư Dương bị nuông chiều đến mong manh, giờ trở thành Alpha rồi, sau này nên làm sao đây.

Ông hết cách lắc đầu, vỗ vỗ vai Nguyễn Miên: “Tiểu Miên, vất vả cho cháu rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ rung chuông trên tường, cảnh vệ sẽ lập tức có mặt.”

Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng thưa ông.”

Cậu nói xong lại lén lút đút cho Lư Dương một miếng xoài sấy.

Ông nội Lư đành phải giả vờ như không thấy, vẫy vẫy tay, quay lưng đi ra ngoài.

Trước khi ngủ, Nguyễn Miên ôm Lư Dương vào nhà vệ sinh, bảo anh mở miệng sói ra để đánh răng, sau đó lại bế anh vào bồn tắm. Tạo bọt đầy bồn tắm xong, cậu tắm cho từng cái móng vuốt, đến đôi tai nhỏ cũng không buông tha, cọ rửa Lư Dương sạch sẽ từ đầu đến chân.

Suốt cả quá trình Lư Dương vẫn đơ mặt, như thể đang thả hồn đi chơi, khiến cho mấy lần Nguyễn Miên còn tưởng là anh ngủ mất rồi. Cho đến khi Nguyễn Miên chuyển sang tắm cho cái đuôi của anh, Lư Dương kiên quyết ngồi quay lưng lại với cậu, cậu mới ngọt ngào hiểu ra*, hóa ra là anh cảm thấy ngượng ngùng.

*Nguyên văn: 白甜才反应过来, hai chữ đầu là bạch điềm. Không hiểu rõ lắm có nghĩa là gì nên mình tự biến tấu theo nghĩa trên mặt chữ T_T

Nguyễn Miên vụng trộm mỉm cười, đành giả vờ như không biết, tiếp tục động tác tắm rửa. Sau khi tắm sạch sẽ cho Lư Dương, cậu dùng khăn tắm bao anh lại, ôm ra ngoài như ôm một đứa trẻ.

Mặc dù từ mặt sói không thể nhìn ra sắc màu gì, nhưng Nguyễn Miên có thể cảm nhận được mặt anh đang càng ngày càng đen.

Nguyễn Miên đặt anh lên giường, cầm khăn lông xoa xoa lông sói trên người anh, lau một hồi rồi mới lấy máy sấy ra cẩn thận sấy khô cho anh.

Sau khi sấy khô lông cho Lư Dương, Nguyễn Miên phát hiện ra trên mặt đất có mấy sợi lông sói, cậu nhặt lông lên, soi dưới ánh đèn: “Lư cục cưng, cậu rụng lông.”

Lư Dương như bị sét đánh, lập tức quay đầu nhìn mấy cọng lông sói, ánh mắt xót xa, từ trước đến giờ anh luôn gìn giữ bộ lông của mình nên nó luôn rất mềm mượt xinh đẹp, rất hiếm khi rụng nhiều như vậy.

Nguyễn Miên dùng ngón tay xoa xoa mấy cọng lông trong lòng bàn tay: “Có thể là do kĩ thuật tắm rửa của tớ không tốt lắm…”

Lư Dương tặng cậu một ánh mắt oán giận, cậu chột dạ vội vàng sửa miệng: “Cũng có thể là dạo gần đây cậu bị thiếu ánh mặt trời, ngày mai tớ đưa cậu ra ngoài tắm nắng…”

Lư Dương không vui lắc lắc lông sói trên người, sau đó nhảy lên giường, chổng mông lên, vùi mặt vào trong chăn.

Không có gì khiến sói đau lòng hơn là bị rụng lông.

Nguyễn Miên che miệng len lén cười, sau đó đi qua khẽ vuốt lông anh an ủi.

Lư Dương vùi mặt trong chăn, nửa ngày cũng không thèm nhúc nhích.

Nguyễn Miên biết chắc chắn Lư Dương đang khó chịu, không phải chỉ vì mấy cọng lông sói kia.

Hôm nay anh đột nhiên biến thành Alpha, sau lại bị biến về nguyên hình không trở lại dạng người được, quá nhiều chuyện xảy ra như vậy, đương nhiên khó mà chấp nhận.

Cậu cũng biết người Lư Dương thật sự bị đau nhức, lúc nãy ông nội Lư đi vào, mặc dù Lư Dương trông như đang làm nũng, nhưng thật ra đã đau đến run rẩy, chẳng qua là anh không muốn để cho ông nội lo lắng, nên mới cố gắng chịu đựng.

Nguyễn Miên ở gần anh như vậy, mọi phản ứng của anh đều in vào trong mắt, lòng cậu rất đau, nhưng lại không thể cùng anh chia sẻ nỗi đau đớn ấy.

Bạn thân chính là có nạn cùng chịu, cậu đương nhiên phải chăm sóc Lư Dương cho thật tốt, để có thể giảm bớt phần nào nỗi đau cho anh.

Nguyễn Miên dịu dàng vuốt lông cho anh một hồi lâu, thấy cái đuôi của anh cuối cùng cũng phe phẩy mới lật chăn lên, ôm anh bỏ vào trong chăn.

Lư Dương nhắm mắt lại, không nhúc nhích để mặc cho cậu làm.

Lúc đầu Nguyễn Miên muốn nằm ngủ bên cạnh Lư Dương như hồi trước, nhưng cậu vừa nằm xuống đã phát hiện pheromone trên người Lư Dương quá nồng.

Lư Dương vừa trở thành Alpha, anh chưa thể khống chế được pheromone trong người, nhưng lúc này để anh uống thuốc ức chế thì sẽ có hại cho cơ thể, bác sĩ đã dặn dò rồi, hiện giờ chỉ còn cách để mặc cho pheromone của anh lan tỏa trong không khí.

Nguyễn Miên nằm bên cạnh Lư Dương, cố gắng chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn bị pheromone của Lư Dương ép cho toàn thân nóng lên, mềm nhũn ra. Rõ ràng vẫn là mùi kem thân thuộc, nhưng lại khiến cơ thể cậu trôi nổi một loại cảm giác rất xa lạ.

Nguyễn Miên không còn cách nào khác, đành phải nhũn người ngồi dậy, bế Lư Dương vào trong góc giường nằm, đắp chăn cho anh xong mới lấy một cái gối nhỏ, nằm xuống ở mép giường bên ngoài, cách chỗ nằm của Lư Dương phải đến một mét.

Lư Dương nhận ra cơ thể ấm áp ở bên cạnh đã biến mất, lập tức mở to mắt, kêu ngao ngao với Nguyễn Miên, đôi mắt đen nhánh không hề chớp nhìn cậu, tiếng kêu chứa đựng một sự tủi thân không nói thành lời.

Thế nhưng lần này anh có tủi thân cỡ nào thì Nguyễn Miên cũng không thể qua bên đó.

Nguyễn Miên nhìn Lư Dương cách đó không xa, bỗng thấy thấy xót xa trong lòng, dường như cậu đã bị ngăn cách khỏi Lư Dương bởi một đường ranh giới.

Cậu nhìn Lư Dương, áy náy nói: “Lư cục cưng, pheromone trên người cậu hiện giờ quá nồng, tớ qua đó sẽ bị ảnh hưởng, sẽ không ngủ được. Cậu chịu khó ngủ một mình đi vậy, nếu trên người thấy đau thì cứ gọi tớ dậy, tớ xoa cho cậu, xoa một chút là sẽ hết đau.”

Lư Dương nghe vậy buồn bực nghiêng đầu một chút, cụp mí mắt, ỉu xìu nằm xuống gối. Anh bỗng cảm thấy, biến thành Alpha cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Nguyễn Miên thấy anh không làm nũng nữa nên cũng yên lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định biến trở về nguyên hình giống Lư Dương, cùng bạn tốt của mình đồng cam cộng khổ.

Cậu biến thành thỏ tai cụp xong, nằm lên trên chiếc gối mềm mại, híp mắt lại, một lát sau đã ngủ. Cậu vội vàng mệt mỏi cả ngày hôm nay, rất nhanh đã ngủ say.

Sói trắng vẫn chưa ngủ, anh ngẩng đầu lên nhìn sang.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên trên chú thỏ tai cụp, khiến cho bộ lông trắng như tuyết của thỏ tai cụp như được phủ một lớp ánh vàng nhàn nhạt. Hai cái tay nhỏ xíu vẫn không có cảm giác an toàn như trước, ôm lấy lỗ tai đang rủ xuống của mình. Sau khi ngủ, cái miệng của cậu vô thức vểnh lên đáng yêu vô cùng, bộ dạng nhắm mắt ngủ trông rất tĩnh lặng an bình.

Sói trắng chăm chú ngắm cậu một lát, chậm rãi đứng dậy, ngậm cậu lên, tha về ổ của mình, sau đó nằm xuống, nghiêng người dùng cơ thể nhốt thỏ tai cụp lại. Anh đặt cậu ở phần bụng ấm áp xong mới nhắm mắt lại, an tâm thiếp đi.

Nguyễn Miên còn đang say ngủ, cảm giác có thứ gì đó ấm áp lại gần thì vô thức dán mặt mình lên, cơ thể dần thả lỏng, đôi tay thỏ chậm rãi thả cái tai ra, nắm lấy phần lông mềm mại trên bụng Lư Dương, cái mũi khẽ nhúc nhích, xung quanh đều là mùi hương quen thuộc khiến cậu an tâm.

Cậu mơ mơ màng màng, nằm mơ một giấc. Trong giấc mơ của cậu, cậu và Lư cục cưng đang ngồi trong công viên ăn kem ly và kẹo bông, một người cầm kem ly, một người cầm kẹo bông gòn, vui vẻ ăn thật lâu, ăn mãi cũng không hết.

Trời rất nóng, chỉ có kem ly là mát lạnh, nên cậu cứ cố gắng tới gần ly kem hơn, nhưng không biết vì sao, cậu càng đến gần ly kem, cơ thể lại càng nóng.

Cuối cùng mùi hương của kem ly và kẹo bông dần hòa vào nhau, không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.

______________

Đắn đo hoài tôi lại quyết định đổi xưng hô của bé Miên với Ninh Mật Hương thành dì thay vì bác gái, vì Ninh Mật Hương có vẻ còn trẻ, ở miền Bắc (ít nhất là mình) thường hay gọi mẹ của bạn là bác hoặc cô (thường là bác), hiếm khi gọi dì, dì là chỉ em gái của mẹ, nhưng trong raw thì mấy bé này gọi mọi người phụ nữ lớn tuổi là a di nên tôi phải tự biến tấu thôi =)))))

Đó cũng là lí do tôi để Nhậm Cách gọi Ngô Vĩnh Quyên là dì nha, không phải là để bừa đâu d(Ò v Ò) vì Ngô Vĩnh Quyên là em gái của mẹ Nhậm Cách. Nguyễn Đông Lâm là em trai ruột của ba Nguyễn Miên, nên Nguyễn Miên gọi ổng là chú, gọi Ngô Vĩnh Quyên là thím.

Mọi người có hay phân rõ để gọi như gia đình mình không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN