Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo
Chương 71
Edit: Ry
Ngày tổ chức tiệc ăn mừng, Lư Dương lái xe đến bệnh viện đón Nguyễn Miên, cũng tiện thể chở theo một đám người trở về quân khu. Mọi người ngồi trên xe cười cười nói nói, bầu không khí xem như náo nhiệt hài hòa.
Lư Dương mím môi, thông qua gương chiếu hậu nhìn ba người ngồi ở ghế sau, chỉ thấy kẻ này so với kẻ nọ càng khiến anh bực bội, tên nọ so với tên kia càng thêm ngứa mắt, chỉ có Thẩm Thừa trông còn đỡ một chút.
Lúc xuống xe, anh vội vàng nắm lấy tay Nguyễn Miên, công khai biểu thị chủ quyền, dắt cậu đi vào trong.
Nhậm Cách mỉm cười, đi theo sau lưng bọn họ vào trong.
Thẩm Thừa nhìn Nguyễn Miên và Lư Dương nắm tay nhau, bèn khẽ nói: “Tiểu Miên với thiếu tướng ngọt ngào thật đấy, từng giây từng phút đều không nỡ tách nhau ra.”
Nhậm Cách khẽ cười, im lặng không nói gì.
Mặt Vương Đại Lực như đưa đám, không muốn nói gì.
Thẩm Thừa đợi nửa ngày cũng không thấy ai trả lời mình, kinh ngạc ngẩng lên nhìn hai người bọn họ, lập tức cảm thấy hơi buồn bực. Y cứ cảm thấy sắc mặt của hai người bọn họ, người này còn đen hơn người kia là sao?
Lư Dương nắm tay Nguyễn Miên đi vào trong, Nguyễn Miên yên lặng để anh dắt mình đi, bọn họ tay trong tay đi đến cửa phòng tiệc. Cửa phòng tiệc không mở như ngày thường mà đang được đóng kín, bên trong lại rất yên tĩnh, không có vẻ gì là đang có người tụ tập ở trong.
Lư Dương hơi nhíu mày, đưa tay đẩy cửa ra, có phần nghi ngờ dẫn theo Nguyễn Miên vào.
Trong phòng tiệc rất yên tĩnh, Lư Dương nhìn xung quanh thì thấy không có một bóng người, anh sửng sốt, lập tức bình tĩnh ngăn trước mặt Nguyễn Miên, cảnh giác quan sát.
“Nhiệt liệt hoan nghênh chị dâu!”
Một đám người đột nhiên chui ra từ gầm bàn, rèm cửa, thô lỗ gào lên, tiếng reo hò nghe rất vui sướng.
Lư Dương: “…” Muốn đập cho một trận.
Trong tay mỗi người là một ống pháo giấy, nhắm vào Lư Dương và Nguyễn Miên mà bắn, ruy băng, kim tuyến bay đầy trời, ai không biết còn tưởng là đám cưới chào mừng cô dâu chú rể.
Nguyễn Miên và Lư Dương nhìn nhau, không hiểu tình huống này là như thế nào.
Vương Đại Lực, Thẩm Thừa và Nhậm Cách đứng sau bọn họ cũng không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.
Mọi người nổ pháo xong, đám binh lính trong phòng lập tức chỉnh tề thống nhất đứng thành một hàng, hướng về phía Nguyễn Miên, cúi gập người chào, hét lên: “Chị dâu, xin cậu hãy chấp nhận đại ca của chúng tôi!”
Nguyễn Miên vô thức rụt người về sau lưng Lư Dương, căng thẳng nắm lấy tay anh.
Trong phòng trở nên yên tĩnh một cách kì dị, lác đác vài sợi ruy băng kim tuyến rơi xuống đất.
Nhậm Cách khẽ hỏi Vương Đại Lực bên cạnh: “Em chắc chắn là mấy năm nay Lư Dương nhập ngũ chứ không phải là gia nhập xã hội đen chứ?”
Vương Đại Lực: “…” Bây giờ em cũng đang rất nghi ngờ đây.
Lư Dương nhìn đám tướng sĩ trước mặt, hơi nhíu mày: “Mấy người bày trò gì đây?”
“Thiếu tướng, bọn em đang cố gắng vì cuộc sống hạnh phúc của anh!” Lưu Minh Hổ là người đầu tiên đứng dậy, nhìn Nguyễn Miên, gã nói: “Chị dâu, xin cậu hãy đồng ý gả cho thiếu tướng đi. Chỉ cần cậu bằng lòng gả cho anh ấy, từ hôm nay trở đi, khi cậu cần giúp đỡ, Lưu Minh Hổ tôi có chết cũng sẽ không từ chối!”
Sau khi dứt lời, gã huých Lý Chiến bên cạnh. Lý Chiến đành phải đứng ra, nhìn Nguyễn Miên, thờ ơ nói: “Chỉ cần cậu đồng ý gả cho thiếu tướng… Tôi, tôi sẽ mua cà rốt cho cậu.”
Nếu như anh ta có thể tự tay đút cà rốt cho thỏ tai cụp thì càng tốt.
Tôn Tiểu Nhị và đám sau lưng hắn đứng dậy, hăng hái nói: “Chị dâu, nếu như cậu gả cho thiếu tướng của chúng tôi, hồ nước trong nhà tôi tặng cho cậu, tôi còn vài mẫu ruộng ngô nữa, tặng nốt cho cậu luôn.”
“Chị dâu, nếu như cậu gả cho thiếu tướng, sau này cậu đi làm hay cần việc gì dùng đến xe, tôi sẽ lái xe đến chở cậu đi.”
“Chị dâu, nếu như cậu gả cho thiếu tướng, sau này có con, tôi sẽ giúp hai người dỗ! Dỗ cả đời cũng được luôn!”
“Chị dâu, nếu như cậu gả cho thiếu tướng, sau này cậu chính là người thân thiết nhất với chúng tôi, cần gì cứ nói với chúng tôi một tiếng là được, anh em tôi chắc chắn sẽ giúp cậu.”
…
Cả đám cứ tôi một câu cậu một câu, người này hưng phấn còn hơn người kia, tất cả đều có tư thế chỉ hận không thể dâng toàn bộ nhà cửa người thân lên cho Nguyễn Miên.
Vương Đại Lực nhìn quang cảnh hùng hồn trước mặt, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Đây là hiện trường ép hôn sao?”
Thẩm Thừa lùi ra sau, hơi căng thẳng nói: “Nếu như Tiểu Miên không đồng ý, có khi nào bọn họ sẽ không cho bọn mình rời khỏi đây không? Đừng nói là sẽ đánh cả bọn mình nhé?”
Nhậm Cách hơi nghiêng đầu, nhìn sang hai người kia đang làm tư thế chuẩn bị chạy trốn: “…”
Lư Dương che cho Nguyễn Miên, nhìn đám binh sĩ hết tên này đến tên kia như đang tuyên thệ, khóe miệng run run, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Ngậm mồm!”
Mọi người thấy anh sắp bốc cháy, vội vàng im lặng, chỉnh tề thống nhất nhìn về phía Lưu Minh Hổ.
Lưu Minh Hổ chính là người gợi ý dùng phương pháp này để thúc giục chuyện cưới xin của anh cả, chính miệng gã nói, chị dâu cực kì dễ mềm lòng, chỉ cần bọn họ cùng nhau cầu xin, chắc chắn chị dâu sẽ đồng ý.
Lư Dương nhìn ánh mắt của mọi người, biết ngay Lưu Minh Hổ là người đầu têu, lập tức nhìn sang gã, mắt hơi híp lại.
Lưu Minh Hổ nhìn đôi mắt đen như mực của Lư Dương, hơi chột dạ bước lên phía trước, thấp giọng nói: “Thiếu tướng, bọn em là vì muốn tốt cho anh thôi, bọn em đây là sốt ruột thay anh còn gì? Lúc đầu mọi người còn định kiếm tiền mua nhẫn cho anh, nhưng tháng này bọn em chưa lĩnh lương, nên đợi đến tháng sau lĩnh lương xong sẽ góp tiền lại mua nhẫn cho anh.”
Vương Đại Lực xoa mắt: “…” Tình anh em thật vĩ đại biết bao.
Trán Lư Dương nảy gân xanh, không nhịn được trừng Lư Minh Hổ: “Vợ tôi, tôi tự biết mà tán, nhẫn cho vợ tôi, đương nhiên tôi sẽ mua.”
Anh nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Miên đằng sau, ở trước mặt mọi người, đột nhiên quỳ xuống, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhung hình vuông.
Mọi người đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, thiếu tướng đã chuẩn bị từ trước rồi! Ngay cả nhẫn cũng đã mua rồi!
Lư Dương ngửa đầu nhìn cậu, khẽ cười một cái, mặt mày rạng ngời, dịu dàng vô cùng.
Nguyễn Miên nhìn nụ cười của anh, vô thức bình tĩnh trở lại, yên lặng chờ anh mở miệng.
Lư Dương dịu dàng nói: “Miên Miên, chúng ta quen nhau mười bảy năm, đính hôn bốn năm, hẹn hò mười hai ngày, anh không biết mình yêu em từ khi nào, nhưng anh biết trước giờ anh chỉ yêu mình em, và vĩnh viễn sẽ chỉ yêu mình em thôi.”
Anh mở chiếc hộp nhung ra, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo mà đơn giản.
Chiếc nhẫn này được anh đặt làm từ dạo trước, mấy ngày qua anh vẫn chưa chính thức cầu hôn Nguyễn Miên là vì muốn chờ chiếc nhẫn này được hoàn thành. Hôm nay nhân viên cửa hàng vừa mới tự mình mang tới cho anh.
Anh lấy nhẫn từ trong hộp nhung ra, gương mặt sáng ngời nhìn Nguyễn Miên, có phần hồi hộp hỏi cậu: “Miên Miên, em có đồng ý gả cho anh không? Trở thành bạn đời của anh, để cả cuộc đời này anh yêu em, thương em, bảo vệ em.”
Nguyễn Miên vẫn luôn cúi đầu nhìn anh, nghiêm túc nghe anh nói từng chữ. Chờ đến khi anh nói xong, cậu lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
Cậu không hề do dự, dùng sức gật đồng, giơ tay ra, giọng nói trong trẻo vang lên: “Em đồng ý.”
Đương nhiên là cậu bằng lòng kết hôn với Lư Dương, cậu muốn được ở bên Lư Dương vĩnh viễn, nguyện vọng này chưa từng thay đổi.
Mắt Lư Dương mở lớn, ngạc nhiên mừng rỡ, ánh mắt chạm vào nhau, cả hai đều thấy được trong mắt đối phương là yêu thương chan đầy.
Nguyễn Miên rơm rớm nước mắt, hình ảnh cậu và Lư Dương ở bên nhau những năm vừa qua lướt nhanh trong đầu cậu, hai đứa bé nho nhỏ nắm lấy tay nhau, dần dần trưởng thành. Điều đáng mừng nhất là, bọn họ chưa từng buông tay nhau ra, và vẫn sẽ luôn ở bên nhau, chặt chẽ không thể tách rời.
Trước kia Nguyễn Miên không có nhà, nên Lư Dương đã để Nguyễn Miên trở thành một phần của gia đình anh.
Bây giờ, hai người bọn họ sắp có một ngôi nhà, một ngôi nhà thật sự thuộc về cậu, một ngôi nhà* cậu đã mong mỏi từ rất lâu.
*Chữ này là chữ gia (家), vừa có nghĩa là nhà cửa, vừa có nghĩa là gia đình.
Môi Lư Dương cong lên, anh trịnh trọng đeo nhẫn lên cho Nguyễn Miên. Chiếc nhẫn vừa khít, mang trên tay Nguyễn Miên lại có vẻ xinh đẹp khác thường.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyễn Miên, thành kính cúi đầu xuống, đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn êm dịu.
Nguyễn Miên nhìn anh, trong khoảnh khắc Lư Dương ngẩng đầu lên, cậu liền dùng sức kéo anh dậy, chủ động mà dũng cảm hôn lên môi anh.
Lư Dương hơi mở to mắt, Nguyễn Miên rất hiếm khi chủ động như vậy, khiến anh có hơi ngỡ ngàng.
Môi Nguyễn Miên hơi run run, Lư Dương lập tức cảm thấy trái tim mình mềm nhũn. Dù cho có hồi hộp thế nào, dù cho làm như vậy ở trước mặt tất cả mọi người rất xấu hổ, cậu vẫn dũng cảm hôn anh như vậy.
Lư Dương ôm Nguyễn Miên vào lòng, dùng thân hình cao lớn của mình che đi tầm mắt của mọi người, đẩy sâu nụ hôn ngọt ngào này.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng reo hò vang trời, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, mừng rỡ nhìn hai người. Tất cả mọi người đều không ngờ thiếu tướng cầu hôn suôn sẻ như vậy, lo lắng của bọn họ đều là dư thừa, chị dâu không chút do dự đã chấp nhận lời cầu hôn của thiếu tướng rồi.
Mặc dù chị chấp nhận lời cầu hôn của thiếu tướng không có tí liên quan nào tới bọn họ, nhưng bọn họ còn hưng phấn hơn cả chính mình kết hôn.
Không biết là tên nào tranh thủ lúc mọi người không chú ý, lén lút chạy ra ngoài, nhóm lửa đống pháo hoa đã chuẩn bị trước đó.
Đống pháo hoa này vốn định dùng lúc bọn họ cố gắng tác hợp cho chị dâu và thiếu tướng, dùng để tô điểm cho bầu không khí, không ngờ lại vừa hay dùng để chúc mừng.
Từng tia pháo hoa nở rộ trong bóng đêm yên tĩnh, rực rỡ rạng ngời, ánh sáng rạng rỡ rơi vào phòng tiệc, đèn hoa tựa dải ngân hà*, chiếu xuống căn phòng đang hân hoan vui sướng.
*Nguyên văn: 火树银花, hỏa thụ ngân hoa. Câu này được trích trong bài thơ “Đêm rằm tháng giêng” (正月十五夜) của nhà thơ Tô Vị Đạo (蘇味道). Đây là câu đầu tiên của bài, dùng để miêu tả cảnh đèn hoa (pháo bông) rực rỡ trên nền trời đêm đẹp như những vì sao. Câu này Ry để bản dịch thơ của Trần Minh Tú. Nguồn: https://trantiensinh7777.blogspot.com/2013/07/chinh-nguyet-thap-ngu-da-nguyen-tac-to.html.
Lư Dương cùng với Nguyễn Miên đắm chìm trong niềm vui sướng, yêu thương đong đầy, răng môi quấn lấy nhau, ngoại trừ người kia ra, trong mắt hoàn toàn không có bóng dáng của những người khác.
Dưới nền pháo hoa, hai người xinh đẹp tinh xảo tựa như bức họa mỹ lệ.
Vương Đại Lực lẳng lặng nhìn bọn họ, ánh mắt nhẹ lướt qua gương mặt của Nhậm Cách và Lý Chiến.
“…” Cậu ta rất nghi ngờ liệu có phải là Lư Dương cố ý gọi đám tình địch bọn họ tới để công khai biểu thị chủ quyền trước mặt bọn họ, tiện thể hành chó một chút.
Cậu ta phải thừa nhận, mình đã bị hành, thương tâm đến nỗi muốn gáy lên.
Vương Đại Lực ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ ngoài khung cửa, dần bình tĩnh lại. Hai người cậu ta từng thích ở bên nhau, cậu ta hẳn nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Nhậm Cách đứng giữa đám người, nhìn bóng lưng của Nguyễn Miên, vui mừng nở nụ cười, có thoải mái cũng có vui vẻ.
Anh lớn hơn Nguyễn Miên vài tuổi, vốn nhìn Lư Dương và Nguyễn Miên lớn lên, cũng một đường nhìn bọn họ từ bạn bè trở thành người yêu.
Thật ra, Lư Dương tốt với Nguyễn Miên như nào, anh đều thấy được. Lúc Lư Dương phân hóa thành Alpha, anh đã biết mình không còn cơ hội, chẳng qua là lúc đó không muốn buông tay dễ dàng như vậy, nên mới cố gắng vùng vẫy một chút thôi.
Thật ra, lòng anh vẫn luôn hiểu rõ, dù Lư Dương không trở thành Alpha, có lẽ anh cũng sẽ không có cơ hội.
Anh thoải mái nở nụ cười, hoàn toàn buông tay. Chỉ cần Nguyễn Miên được hạnh phúc là anh thấy thỏa mãn rồi.
Lý Chiến cũng nhìn Nguyễn Miên và Lư Dương, trong đầu anh ta đang nghĩ, đợi lát nữa về phải cho con thỏ tai cụp mình vừa mua kia ăn thêm vài cây cà rốt mới được, bù đắp cho tâm hồn nhỏ bé đang bị tổn thương của mình.
_________________________________
Edit chap này vừa mừng vừa thương σ(“し_`〃)ゞ Thật sự là edit những đoạn miêu tả rất là khó, không phải tui muốn lặp đi lặp lại từ đâu mà bản gốc cũng chỉ miêu tả ánh sáng rực rỡ của pháo hoa T_T tui phải cố biến hóa lắm rùi đấy.
Tui hay tra thơ ở Thi Viện mà dạo này website tự nhiên bị làm sao ấy nhỉ…
8 chương nữa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!