Chủ Thần Quật Khởi
Chương 15: Giác Ngộ
Phương pháp luyện công, khẩu quyết gì gì đó đều là hư không, cho dù có trao đổi cũng không mất đồng nào.
Thế nhưng vũ khí pháp thuật, dòng máu các loại thì lại khác biệt rất lớn.
Do đó muốn trao đổi thành vật thực, mang vào thế giới Đại Chu thì cũng phải trả giá cao hơn nữa mới được.
– Từ đó có thể thấy… Chủ Thần Điện vẫn nằm trong một không gian tinh thần, đang hướng đến quá trình chuyển hóa thành vật chất, giai đoạn sơ cấp… ây da trách nhiệm thì nặng mà đường thì xa…
Ngô Minh nhìn sang trạng thái của mình:
– Số hiệu Luân Hồi Giả: Canh Thân sáu mươi chín.
– Họ tên: Ngô Minh.
– Tu vi: Nhục Thân cảnh tầng năm Chân Khí.
– Trang bị: Không.
– Danh hiệu: Tông đồ của Chủ Thần.
– Thuộc tính hầu như trắng xóa cả…
Ngô Minh thở dài một tiếng, lập tức lên giọng nói: “Chủ Thần Điện, chi ra một trăm tiểu công, đổi lấy một cơ hội giác ngộ “Linh Quy Dưỡng Khí công”.”
– Đinh! Tra thấy Luân Hồi Giả sở hữu tâm pháp “Linh Quy Dưỡng Khí công”, phù hợp yêu cầu! Tiêu tốn một trăm tiểu công, bắt đầu giác ngộ!
Một cột sáng màu trắng đáp xuống bao trùm lấy Ngô Minh bên trong.
Dường như trong nháy mắt, hắn cảm thấy bảy trăm năm mươi tiểu công của mình rớt mất một trăm, chỉ còn lại con số sáu trăm năm mươi.
Đương nhiên, đau lòng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó Ngô Minh thấy lòng mình hoảng hốt, tựa như quay lại thời kỳ hỗn mang thượng cổ.
Bên bờ sông lớn, cây cỏ mọc cao chót vót vươn thẳng lên trời, che lấp mặt trời mặt trăng, vật xung quanh thứ gì cũng cao to thế, cứ như đến từ thế giới người khổng lồ vậy.
Mà trong chỗ đất trũng bên bờ sông có một ngọn núi nhỏ hình dạng như cái mai bỗng nhiên chấn động, phát ra âm thanh gầm rít như loài rồng!
Ầm! Ầm!
Đá trên núi lăn xuống đem theo lượng lớn rêu xanh, một cái mai rùa có hoa văn đặc biệt xuất hiện, bốn cái chân rùa cực kì thô to có vảy, giữa các ngón chân có màng, cuối cùng là móng vuốt vươn ra, cả ngọn núi nhỏ bỗng nhiên đứng dậy, biến thành một con thần thú thời hỗn mang!
– Đây là… Đằng Xà quấn quanh lưng, thủy hỏa kết hợp, nhật nguyệt tương phối, là Thượng Cổ Huyền Quy!
Trong lòng Ngô Minh cực kỳ chấn động, khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.
Tích tắc sau đó hắn liền trở về trong không gian Chủ Thần Điện, khiến hắn rõ ràng tất cả những thứ vừa diễn ra chỉ là ảo giác!
Thế nhưng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ làm hắn ghi tạc hơi thở thê lương mà xưa cũ của thời thượng cổ vào tận đáy lòng.
– Thần Quy tuy thọ nhưng vẫn có hạn, Đằng Xà đạp sương bay lên nhưng chết đi cũng hóa thành tro tàn…
Ngô Minh lẩm bẩm, chỉ cảm thấy một hồi bi thương ập đến khiến hắn tràn ngập cảm giác đời người thật quá ngắn ngủi, từ đó cảm khái trần thế như một giấc mộng cùng giác ngộ to lớn muốn theo đuổi sự siêu thoát!
Trong ý cảnh này, dòng khí lưu chuyển trong cơ thể hắn bất giác thay đổi, đường vận khí của Quy Tức công trước kia vừa chuyển liền trở nên càng thâm sâu u tịch, mang theo cảm giác chân định.
Ở trong tình cảnh không có gì mà vẫn tĩnh lặng, không làm gì mà bình định được, không biết gì mà như đã biết, đó chính là chân định!
Đến lúc này Linh Quy Dưỡng Khí công của hắn không chỉ hoàn thiện bước đầu mà còn tiến vào trong trạng thái huyền diệu khó có thể giải thích được.
– Linh Quy Dưỡng Khí công (Sơ cấp)
Cũng không biết đã qua bao lâu, Ngô Minh nhìn gợi ý mới xuất hiện trên thuộc tính của mình liền cảm khái: “Ngô Tinh nói bộ “Linh Quy Dưỡng Khí công” này được chuyển hóa từ khẩu quyết của Đạo gia, quả nhiên có chút đạo lý… Chủ Thần Điện cũng không dối trên lừa dưới.”
Vỗn dĩ với tư chất bẩm sinh của hắn, cho dù có vùi đầu khổ tu “Linh Quy Dưỡng Khí công”, muốn hoàn thiện bước đầu cũng không thể trong ngày một ngày hai.
Dù sao, chỉ phân biệt huyệt đạo, vận khí đả thông kinh mạch thôi cũng đã phải vô cùng thận trọng! Không thể phạm sai lầm, kẻ khác cho dù tài cao ngất trời cũng phải cực kỳ cẩn thận, suy luận diễn giải xong xuôi mới dám bắt đầu luyện tập.
Với cái tiến độ này, cho dù trước đó Ngô Minh vẫn một mực luyện Quy Tức công thì tối thiểu cũng phải mất trăm ngày mới có thể xem như hoàn thiện bước đầu.
Nào giống như bây giờ?
Mới chỉ sau một lần giác ngộ, Ngô Minh đã cảm thấy toàn bộ chân khí trong cơ thể mình chuyển hóa, không chỉ vậy hơi thở cũng kéo dài, như có như không, như ngắt như nối, như biến thành bản năng, cũng chính là biểu hiện trên người có công phu, vô cùng quen thuộc mà di chuyển!
– Đi xong bước này, tối thiểu cũng giảm được nửa năm nỗ lực!
Ngô Minh rất vừa lòng, lật lật danh sách trao đổi rực rỡ đủ loại, đặc biệt là cột Vu thuật đạo pháp, hơi có chút tiếc nuối.
– Cho dù lúc trước bị kiểm tra qua một lần, nhưng Ngô Tinh đã nói đến việc muốn vận động để đưa mình vào Đạo quán thì rõ ràng vẫn có chút tin tưởng… Nếu đã như vậy, những khẩu quyết pháp thuật khác không cần luyện nữa, nếu không đến khi tra xét hơi thở không tinh khiết chỉ là chuyện nhỏ, nhỡ không may bị xem như gian tế của môn phái khác thì đúng là có nhảy xuống Hoàng hà cũng kông rửa sạch tội…
Vật có thể tìm thấy ở thế giới Đại Chu liền không lấy của Chủ Thần Điện, đây là nguyên tắc chung mà Ngô Minh mới định ra.
Cũng giống như lần này hắn lấy được “Linh Quy Dưỡng Khí công” và món vũ khí pháp thuật cấp thấp – nhẫn Ô Kim từ chỗ Ngỗ Tinh, xem như lời được gần cả nghìn tiểu công.
– Vẫn nên giữ lại tiểu công, chưa đến lúc bất đắc dĩ, trước lúc thực hiện nhiệm vụ phó bản hay mọi việc đã được chuẩn bị sẵn thì không thể đụng đến!
Ngô Minh lật đi lật lại danh sách trao đổi.
Hắn có tầm nhìn chân thực, mấy chỗ viết “Không có” kia đương nhiên không cần nhìn đến, dù vậy Chủ Thần Điện hiện tại muốn thỏa mãn hắn đã là quá dư dả rồi.
– Có một vũ khí lợi hại như vậy trong tay, loại đạo nào không tu được chứ?
Ngô Minh càng lật càng tự tin hẳn lên.
Văn nghèo võ giàu, tu pháp phá nhà! Muốn tu luyện pháp thuật, tiền bạc, bạn tu, phương pháp, địa điểm tu luyện là không thể thiếu, trong đó tiền bạc là quan trọng nhất!
Mặc dù không thể trực tiếp trao đổi nhưng Ngô Minh lật xem nhiều lần liền hiểu được một số thứ.
Cho dù là pháp thuật cấp thấp nhất cũng cần nhiều vật liệu kỳ quái mới có thể luyện thành.
Thiết Thai, Kim Tinh, Ngân Phách gì gì đó đều là đồ trẻ con, một số vật liệu tu luyện phép thuật tà môn mới thực sự khiến người ta đau đầu.
Ví dụ chỉ đơn giản như đạo pháp “Thúc Âm Sách” thôi cũng đã cần thu thập tóc máu của một đứa bé gái sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, móa nó còn cần đến bảy bảy bốn chín đứa bé gái khác nhau nữa chứ!
Còn một cái gọi là “Tang Môn Đinh”, muốn luyện thì phải tìm một cây đinh sắt của một chiếc quan tài làm bằng gỗ cây hòe đã chôn ở nơi nhiều âm khí trên trăm năm, thậm chí nguyên nhân chết, mệnh cách hay cả bát tự của người chết cũng có yêu cầu!
Cực phẩm như đan sa, giấy bùa bào chế sáu bảy năm trở lên hay linh dược vài chục năm, vài trăm năm các loại thì lại càng không cần nói đến.
Dù sao chỉ có thứ ngươi không tưởng tượng ra được, còn lại chẳng có gì mà người tu đạo không cần!
Vật liệu như thế có tiền chưa chắc đã mua được, phải kết hợp tiền bạc và thế lực, một thứ cũng không được thiếu!
– Chả trách Ngô Tinh muốn gia nhập đạo quán, trước hết không nói đến truyền thụ Đạo pháp, chỉ phân phối mấy thứ thượng vàng hạ cám kia thôi… cũng không phải một Ngô gia nho nhỏ có thể cũng cấp được…
Ngô Minh dụi dụi con mắt: “Cơ mà… trong Chủ Thần Điện cũng có mấy thứ vật liệu này, chỉ cần ngươi đủ điểm thành tích, muốn đổi bao nhiêu liền có bấy nhiêu! Lợi ích lớn như vậy nếu không trù tính tốt thì thật là áy náy… Chỉ là…”
Ngô Minh lại nghĩ đến một phương diện “đau trứng”.
Nếu Chủ Thần Điện đã thu tiền đem vật phẩm vào thì chẳng có lý gì đem ra mà không mất phí cả.
Dựa theo cách làm như gian thương cướp giật mà bóc lột đến hai lần mỗi khi muốn đổi điểm thành tích của nó liền biết, lần này mà không thu hai lần tiền thì quả không có thiên lý!
Cũng chính là nói, vật phẩm sau khi đổi ra chỉ có thể tự mình dùng trong không gian Chủ Thần, muốn đem ra ngoài làm kinh doanh hả? Ha ha… nội thuế thôi cũng đủ khiến ngươi lỗ vốn hộc máu rồi!
– Đáng tiếc… Đáng tiếc…
Ngô Minh lập tức buồn bực: “Nếu như quyền hạn của mình có thể miễn đi tầng bóc lột này thì chỉ sợ mua đi bán lại vật phẩm thôi cũng đủ phất lên rồi…”
-… Chợt có tên môn đồ điên cuồng mài dao trong đêm, đế tinh phiêu diêu lay động, các vì tinh tú cao đẹp, bắt đầu từ hôm nay thay đổi hoàn toàn, giết người cần gì phải tiếc tay…
Trong thư phòng, Ngô Minh tay cầm sách, vẻ mặt ngơ ngác.
Mà bìa trong quyển sách cổ, bên trên giấy trắng có một hàng chữ đen, mấy chữ “Sử luận tạp bàn – quyển 7” đặc biệt dễ thấy.
Nếu đã đến Đại Chu thì không thể không hiểu lịch sử, Ngô gia dù gì cũng là một gia đình giàu có, cho dù tên công tử bột trước kia không học hành gì nhưng trong thư phòng vẫn có vài quyển sách để trang trí.
Lúc này lại lợi cho Ngô Minh.
– Sau Đại Hạ là Đại Thương, hoàng đế cuối cùng của nhà Thương vô đạo, lại có Thái tổ Đại Chu lợi dụng thời cơ nổi dậy, lập nên Trung Nguyên, cách đây hai trăm lẻ bảy năm…
– Đại Chu Vĩnh Bình năm thứ bảy, Linh đế tại vị, kinh đô và các vùng lận cận gặp hạn hán lớn, đồng ruộng khô hạn trải dài nghìn dặm, có tên phản tặc tên là Hoàng Kiệt lợi dụng thời cơ mà nổi dậy, tùy tiện làm loạn chốn kinh kì khiến Linh đế phải dời đô, không lâu sau liền lo sợ mà chết… Kẻ này làm loạn suốt mười bảy năm mới bình định được, sử gọi là loạn Vĩnh Bình… Từ đó về sau vận nước Đại Chu ngày càng suy yếu, các hoàng đế kế vị sau đó không tới ba năm liền nối nhau băng hà, cho tới người kế vị hiện nay, niên hiệu Bình An, đáng tiếc chỉ là một đứa bé mới hơn mười tuổi…
Ngô Minh gấp sách lại, thở dài: “Nước không có vua lớn, xã tắc sau này, trong có quyền thần, ngoài có mối họa từ các chư hầu, phiên trấn, tiết độ sứ… Chư Tử Bách Gia nổi dậy, thật sự là tiết tấu thiên hạ đại loạn… chả trách mình phải sống trong hầm đất…
– Cơ mà thiên hạ đại loạn hay không cũng chả liên quan gì đến con sâu gạo như mình, quan trọng là bài thơ châm biếm Hoàng Kiệt này sao lại quen tai thế nhỉ?
Ngô Minh gõ gõ đầu, nín thinh mà bỏ sách xuống, chuẩn bị đến võ trường.
-Vẫn nghe quen quen… chẳng lẽ thế giới này có nhiều người xuyên việt lắm à?
Hai mắt Ngô Minh đờ đẫn, trước ngực bỗng nhiên đình trệ.
– Ây da!
Tiếng kêu đau của một cô gái trẻ truyền đến, lập tức có âm thanh chén bát rơi vỡ đi kèm.
– Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Cô gái mặc áo váy xanh lá sen kinh sợ liên tục nhận lỗi, Ngô Minh lại ngẩn người.
– Ơ? Tú Vân cô nương, là cô!
Ngô Minh nhận ra rồi, cô gái nhỏ trước mặt rõ ràng là cô Lý Tú Vân lần trước.
Lại nói lúc đầu hắn sợ gặp đối phương, vẫn luôn trốn trong thư phòng, thế nhưng sau đó Ngô Tinh trở về đương nhiên sẽ không khách khí với Lý Tú Vân, trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi phòng ngủ của Ngô Minh, đoạt lại “lãnh địa” của hắn.
Từ đó về sau Ngô Minh rất ít gặp lại đối phương, cũng không biết bị sắp xếp đến chỗ nào rồi.
Bây giờ xem ra tình cảnh cũng không được tốt lắm.
– Đứng lên đi!
Ngô Minh đưa tay ra muốn đỡ, lại thấy ánh mắt đối phương như nai con sợ hãi, hậm hực thu tay về.
– Tú Vân cô nương… xin lỗi, ta lập tức ra lệnh cho người đưa cô về nhà!
Biết đối phương có ý tránh mình, lại cực kì sợ hãi mình, Ngô Minh liền nói.
– Không! Không! Ta không trở về, Minh thiếu gia tha mạng! Chuyện gì nô tỳ cũng sẵn sàng làm, người đừng đuổi ta đi!
Ai ngờ vừa nghe muốn đưa cô ta về nhà, Lý Tú Vân lại càng sợ hãi, thậm chí thân thể bắt đầu phát run.
Ngô Minh thậm chí hoài nghi đối phương vài giây sau đó sẽ chồm lên ôm lấy hai chân mình, không kìm được có chút tò mò: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô nói thẳng ra đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!